Trùng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn [Vòng Giải Trí]

Chương 118



Trong giới giải trí, giải thưởng điện ảnh và âm nhạc phần lớn đều tách biệt, ngoại trừ những giải thưởng có quy mô lớn như Kim Thịnh mới có thể đồng thời đề cử cả giải âm nhạc và điện ảnh, hơn nữa giải thưởng âm nhạc phần lớn đều sẽ có liên quan đến phim ảnh. Mà các liên hoan phim khác như Kim Phượng hoặc Phi Thiên cho tới bây giờ đều chỉ chuyên chú mảng điện ảnh.

Giải Hán Ngữ là một trong ba danh hiệu lớn trong giới âm nhạc Hoa quốc, hơn nữa còn là giải có lịch sử lâu đời nhất.

Đối tượng đề cử của giải thưởng này chính là toàn bộ ca khúc hán ngữ, nếu như ca sỹ là người ngoại quốc nhưng hát tiếng Hoa, như vậy tác phẩm vẫn có tư cách được bình chọn, thế nhưng nếu là ca sỹ người Hoa hát tiếng nước ngoài, như vậy không được xét duyệt rồi.

Địa vị của Giải Hán Ngữ trong nước có thể tưởng tượng, ai cũng không ngờ được Sở Ngôn có thể dựa vào ‘Chu kỳ’ nhận được ba đề cử trong giải thưởng này.

Trước đó Chu Hòa Huy có nói với Sở Ngôn, anh còn chưa kịp giúp ‘Chu kỳ’ báo danh ở những giải thưởng âm nhạc thì Từ Ngọc Dung đã phi thường chủ động giúp bọn họ báo danh tất cả những chỗ cần báo, đương nhiên bao gồm cả Giải Hán Ngữ.

Bất quá báo danh là một chuyện, được đề cử lại là chuyện khác, đừng nói tới… còn được đề cử cả ba hạng mục!

Nhạc phim xuất sắc nhất, ‘Chu kỳ’

Tình ca xuất sắc nhất, ‘Chu kỳ’

Ca sỹ mới xuất sắc nhất, Sở Ngôn

Ba đề cử vừa được công bố, vô số fans trước khi vui mừng đã cảm thấy khiếp sợ, tuy rằng nói mọi người đều biết lượng tiêu thụ của ‘Chu kỳ’ hiện tại đã đến hơn ba mươi bốn triệu đĩa, là một đĩa nhạc kinh điển phi thường xuất sắc, thậm chí nếu có cơ hội không chừng có thể đột phá năm mươi triệu, trở thành đĩa bạch kim. Chỉ là lượng tiêu thụ tốt là tốt, nhưng đây là giải Hán Ngữ nha!

/Thức dậy chợt thấy thế giới thay đổi, ai tới nói cho mị biết, ông xã Sở Nghiên Nghiên của mị sao lại được đề cử giải ‘Ca sỹ mới xuất sắc nhất’ rồi… Đợt chút đã, ông xã của mị không phải diễn viên sao?!!!

/A a a a a tớ biết mà! Tớ biết mà! ‘Chu kỳ’ quá mức êm tai rồi! Khẳng định có thể được đề cử!/

/Vừa rồi lại nhịn không được lấy ‘Chu kỳ’ ra nghe một lần, đôi mắt lại rướm lệ! Bài hát rất tốt, giọng của Sở Nghiên Nghiên cũng phi thường tốt! Chết tặng Sở Nghiên Nghiên một trăm vạn like! Một trăm vạn a a a a!!!/

Nương theo đề cử này, danh tiếng của Sở Ngôn lại lần nữa tăng vọt, lượng tiêu thụ vốn đã bảo hòa của ‘Chu kỳ’ lần nữa bạo tặng, vô số bạn yêu nhạc chưa mua ‘Chu kỳ’ liền rất muốn nghe thử xem bài hát này là thế nào, mà những người đã từng mua ‘Chu kỳ’ lại càng vui vẻ mua mua mua!

/‘Chu kỳ’ hay như vậy, Sở Nghiên Nghiên tuyệt vời như vậy, iem phải mua mua mua! Cạp đất cũng phải mua mua mua!!!/

Đối với việc được Giải Hán Ngữ đề cử, nếu như nói người hâm mộ là cảm thấy vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, như vậy Sở Ngôn chính là triệt để kinh ngạc. Việc báo danh giải thưởng vẫn luôn do Từ Ngọc Dung phụ trách, Chu Hòa Huy không hề chú ý chuyện này, Sở Ngôn càng là không chú ý, hiện tại đột nhiên xuất hiện ba hạng mục đề cử, trong đó có một cái còn là ‘Ca sỹ mới xuất sắc nhất’!

Phân lượng của giải thưởng lần này rất nặng, hoàn toàn không thấp hơn ‘Diễn viên mới xuất sắc nhất’ của giải Kim Thịnh!

Lúc Sở Ngôn thu được để cử, bởi vì đang trong thời gian quay quảng cáo nên không kịp thời lên weibo nói rõ, đợi đến khi y chạy lên weibo post xong một bài viết cảm ơn Giải Hán Ngữ, cảm ơn các fans đã ủng hộ liền nhận được sự hưởng ứng nồng nhiệt, vô số người hâm mộ đều tỏ vẻ bất luận Sở Ngôn có thể nhận giải hay không bọn họ đều yêu Sở Nghiên Nghiên nhất.

Bất quá sức ảnh hưởng của chuyện này tuyệt đối không đơn giản như người hâm mộ đã nghĩ.

Đề cử nhạc phim cũng thôi đi, chỉ là một phân loại nhỏ không có bao nhiêu phân lượng, thế nhưng ‘Chu kỳ’ còn được đề cử ‘Tình ca xuất sắc nhất’, mà Sở Ngôn thậm chí còn là ‘Ca sỹ mới xuất sắc nhất’! Cho dù mỗi giải thưởng đều có mười người được đề cử, thế nhưng cho dù tỷ lệ chỉ có một phần mười cũng đã hoàn toàn chứng minh được thực lực của Sở Ngôn.

Mỗi năm, số ca sỹ mới được ra mặt ở Hoa quốc không đến một nghìn cũng có tám trăm. Trong số bọn họ đại đa số đều bị mọi người quên lãng, chỉ có thể dựa vào các fans thích nghe nhạc trên mạng thu được một chút kinh tế. Đã từng có người tính toán qua, mỗi năm số ca sỹ mới bị thị trường đào thải tuyệt đối có đến sáu trăm người, mà những ca sỹ không bị thị trường đào thải thật sự có tương lai tốt đẹp sao?

Không có khả năng!

Đĩa nhạc truyền kỳ cũng giống như tên gọi, mỗi một đĩa đều là truyền kỳ, mà đĩa bạch kim cũng là vô cùng hiếm thấy, nhìn khắp cả tinh hệ, mỗi năm cũng không xuất hiện quá mười đĩa. Về phần đĩa kinh điển tuy rằng số lượng nhiều hơn không ít, thế nhưng cũng không phải con số mà ca sỹ mới thông thường có thể mơ ước.

Nói ngắn lại, trong số vài trăm ca sỹ không bị thị trường đào thải kia, Sở Ngôn hoàn toàn là một người mới đến không thể mới hơn, thậm chí còn là người mới chỉ phát hành duy nhất một đĩa đơn.

Chu Hòa Huy sau khi xử lý xong những hạng mục tương quan của Giải Hán Ngữ, phi thường bất đắc dĩ thở dài, nói: “Tiểu Ngôn, nói thật lòng, cái giải thưởng này tới quá đột nhiên, đối với sự phát triển tương lai của cậu tuy rằng có lợi nhưng cũng có chỗ hỏng thật lớn.”

Sở Ngôn nghe vậy đặt máy liên lạc xuống, ngẩng đầu nhìn Chu Hòa Huy, hỏi: “Ý của anh Chu là…”

“Anh có người bạn nói rằng, lần này người trong giới ca hát phi thường bất mãn với đề cử Giải Hán Ngữ… không, phải nói là rất nhiều người bất mãn. Thứ nhất bởi vì bọn họ cho rằng, cậu có thể thu được đề cử đều dựa vào danh tiếng của 《Tinh quang 》, bộ phim này đã định trước có thể thu được không ít giải thưởng. Thứ hai cũng vì cậu chỉ phát hành có một đĩa đơn, hơn nữa đến giờ chưa có dấu hiệu vượt giới theo nghiệp ca hát. Những người để ý giải nhạc phim không nhiều, bất quá giải người mới kia… lại bị đám đông nhìn chằm chằm đã lâu.”

Ý tứ Chu Hòa Huy nói Sở Ngôn đều hiểu, vừa nghe xong lời này lông mày thanh tú hơi nhíu lại, suy tư trong chốc lát, lại nói: “Anh Chu, ý của anh là với tình huống như bây giờ, nếu em tiến vào giới ca hát sẽ không phát triển thuận lợi?”

Chu Hòa Huy trước hết là lắc đầu nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, sau đó bổ sung: “Nghệ sỹ dưới trướng Thiên Thịnh phần nhiều là diễn viên, trên phương diện ca sỹ thực sự kém Hằng Vũ và những công ty khác.”

Sở Ngôn nghe vậy hơi nhếc khóe môi, gương mặt tuấn tú xinh đẹp lộ ra một nụ cười ung dung: “Vậy không làm ca sỹ nữa.” Nhìn thấy bộ dạng ngạc nhiên của Chu Hòa Huy, Sở Ngôn cười nhạt: “Anh Chu, sức lực mỗi người đều có hạn, em biết ngôi sao toàn năng thật sự không ít, thế nhưng An Thiều Dương không phải, Cố Trầm Trạch cũng không phải. Tinh lực của em cũng không đủ chống đỡ để em phát triển trên cả hai mặt trận diễn xuất và ca hát, mục tiêu của em là chuyên chú trở thành một diễn viên giỏi.”

Sở Ngôn vừa dứt lời, Chu Hòa Huy còn chưa kịp đánh giá thì trợ lý trẻ bên cạnh đã bi thảm gào to: “Tiểu Ngôn thật sự không muốn tiến quân mảng âm nhạc sao? Chị rất thích nghe ‘Chu kỳ’ đó! Thực sự vô cùng hay mà!”

Đôi mắt Sở Ngôn cong cong: “Đó là do ca khúc xuất sắc.”

Vu Đồng Đồng vội vàng nói: “Nhưng giọng của em cũng rất hay mà!”

Sở Ngôn chỉ cười không nói, không đề cập đến vấn đề này nữa, Chu Hòa Huy cũng hiểu ý y, không tiếp tục cưỡng cầu.

Trong phòng nghỉ an tĩnh chỉ còn trợ lý trẻ khổ sở bĩu môi, không muốn tiếp thu tin tức này. Song khi Chu Hòa Huy nói cho biết, việc Sở Ngôn không tiến vào giới ca hát cũng không có nghĩa cậu vĩnh viễn cũng không ca hát, Sở Ngôn chỉ là không chính thức phát hành album, thế nhưng nếu phim truyền hình hoặc điện ảnh có cần thiết, cậu cũng sẽ tham gia hát nhạc chủ đề.

Vừa nghe lời này trợ lý trẻ liền vui ra mặt.

Ban đầu khi nhận Vu Đồng Đồng vào Thiên Thịnh, Chu Hòa Huy cũng không phát hiện cô là fans của Sở Ngôn. Theo lý thuyết, bình thường nếu fans và thần tượng tiếp xúc lâu dài một thời gian đều sẽ có chút vỡ mộng, thậm chí từ fans biến thành người qua đường.

Ví dụ như Vu Đồng Đồng cũng biết, những lúc riêng tư Sở Ngôn hoàn toàn không cao lãnh ưu nhã như tưởng tượng của các fans, cậu chỉ là một người bình thường, nói chuyện rất hiền hòa, cũng không có hào quang lấp lánh chói sáng như khi đứng trước ống kính —— đương nhiên, khí chất của Sở Ngôn vẫn là phi thường nổi bật, là loại đặt giữa đám đông lập tức có thể nhìn ra.

Hơn nữa, cho dù là ngôi sao cũng nhất định có vài tật xấu nhỏ, vài đam mê kỳ lạ gì đó. Làm trợ lý của Sở Ngôn, Vu Đồng Đồng biết cậu thiếu niên này rất kén ăn, lại có bệnh sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, thậm chí nên nói có chút tâm lý ép buộc, vậy nên Chu Hòa Huy từng nói: “Chân chính tiếp xúc với Tiểu Ngôn lâu như vậy, có phải đã không còn thích cậu ta như ban đầu rồi?”

Nào ngờ Chu Hòa Huy vừa nói xong Vu Đồng Đồng đã lập tức nắm chặt tay, kích động đến đôi mắt phát sáng: “Nào có! Rõ ràng là càng thích Tiểu Ngôn nha!”

Chu Hòa Huy kinh ngạc nói: “Thế nhưng cậu ta vừa kén ăn và có bệnh sạch sẽ, còn có tâm lý ép buộc, anh nhớ có lần bởi vì cậu ấy không ăn rau thơm nên em phải lựa từng lá rau thơm trong hộp cơm của cậu ấy ra nữa mà?”

Vu Đồng Đồng dùng sức lắc đầu, vừa nhắc tới chuyện này cô càng cảm động đến hai mắt lưng tròng, len lén liếc nhìn Sở Ngôn đang chăm chú xem tư liệu, nói: “Anh nhắc đến chuyện này em càng thấy cảm động muốn chết, lần đó là tự em nghĩ muốn giúp sở ngôn nhặt rau thơm, chẳng ngờ sau khi nhặt xong cậu ấy ngoại trừ nói cảm ơn với em còn dặn e sau này không cần phiền như vậy nữa, cậu ấy không thích chứ không phải không ăn được, với lại nếu nhiều rau thơm quá cậu ấy có thể chọn món khác! Anh nói xem Tiểu Ngôn sao có thể tốt như vậy chứ, a a a a!!! Kỳ thực mỗi lần em tiếp xúc với fans club đều là cùng bọn họ khen ngợi Sở Ngôn nha!”

Chu Hòa Huy: “…” Chính chủ còn ở bên cạnh đâu, em lớn tiếng như vậy thật sự không thành vấn đề chứ…

Nói tóm lại, tuy rằng Sở Ngôn gần đây càng lúc càng bận rộn, thế nhưng dưới sự hợp tác của trợ lý chăm chỉ và người đại diện chỉ cần quản lý một mình cậu ấy như Chu Hòa Huy, tuy rằng văn phòng của bọn họ chỉ có ba người nhưng lại có thể đem mọi chuyện xử lý đến gọn gàng.

Một đêm trước Lễ trao giải Hán Ngữ, Sở Ngôn về nhà nhìn Hạ Bách Thâm đang ngồi trước bàn ăn, y chỉ để đũa xuống lẳng lặng nhìn.

Gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của đối phương không có biểu tình gì, Hạ Bách Thâm thong dong gắp một đũa thức ăn cho vào bát Sở Ngôn, lại nhìn lượng cơm hầu như không hề suy suyễn kia, hơi nhướn mày hỏi: “Sao lại không ăn?”

Sở Ngôn chống cằm, cười híp mắt nói: “Anh hóa ra cũng kén ăn như vậy.”

Một chữ ‘cũng’ đã vạch trần chuyện mình cực kỳ kén ăn.

Hạ Bách Thâm nghe vậy không chút dao động khẽ cong khóe môi, nói: “Anh không kén ăn bằng em.”

Trước khi gặp được Sở Ngôn, Hạ Bách Thâm tự nhận mình đã là người khó phục vụ nhất trên đời. thế nhưng sau khi gặp phải thiếu niên này anh mới phát hiện, cậu ta so với anh còn khó hầu hạ hơn rất nhiều!

Trên phương diện chọn thức ăn, Hạ Bách Thâm so ra kém Sở Ngôn; trên phương diện sạch sẽ, Sở Ngôn cũng là tỉ mỉ đến kẻ khác giận sôi lên; mà tâm lý cưỡng ép liền không cần nói nữa, tỷ như thói quen giúp Hạ Bách Thâm chỉnh lý tay áo trước khi ra ngoài của Sở Ngôn, nguyên nhân không ngoài  đường gấp nếp của tay áo không chuẩn xác!

Đương nhiên, Sở Ngôn còn một phương diện Hạ Bách Thâm cũng so ra kém, đó chính là sự nhẫn nại.

Tuy rằng Sở Ngôn có rất nhiều thói quen xấu nhỏ, thế nhưng cậu có thể vì đóng phim mà chịu được những việc người khác không thể chịu, thậm chí còn không để bất cứ ai phát hiện, cái này đại khái cũng là một loại dịu dàng đi, một loại dịu dàng khiến người thương nhớ.

Đối với sự ám chỉ mà đối phương hướng về mình, Sở Ngôn chỉ coi như không nghe thấy, y cầm lấy đôi đũa gắp thức ăn vừa rồi Hạ Bách Thâm cho vào bát của mình chậm rãi nhai nuốt, còn chưa kịp ăn xong Hạ Bách Thâm lại gấp thêm một đũa đưa đến.

Đợi đến khi bữa cơm kết thúc, phần lớn thức ăn đều vào bụng Sở Ngôn, đợi đến khi Hạ Bách Thâm vào phòng xử lý công vụ, Sở Ngôn chỉ có thể vận động giảm cân, quyết tâm đem những thứ đã ăn trong bữa tối tiêu hao sạch sẽ, thế nhưng cố tình cậu chỉ vừa rèn luyện được một nửa người đàn ông kia đã rời khỏi thư phòng, bước tới nhẹ nhàng vuốt ve bụng cậu, nói: “Có chút da thịt khi sờ mới thoải mái.”

Sở Ngôn phất tay đẩy cái móng heo trên người mình ra, còn khuyến mãi một ánh mắt sắc lẻm.

Đợi đến sau khi vận động hoàn thành, Sở Ngôn ngồi ngã ra ghế salon, vừa rót nước uống vừa nói: “Anh có tham dự lễ trao giải Hán Ngữ ngày mài không? Em được đề cử.”

Hạ Bách Thâm nghe vậy động tác có chút cứng lại, sau hồi lâu mới nói: “Ngày mai anh có thể sẽ không đi được, gần đây có chút bận.”

Đối với việc này Sở Ngôn cũng không có ý kiến gì, bất quá đến tối khi đi sắp đi ngủ, Sở Ngôn còn chưa kịp bước vào phòng mình đã bị Hạ Bách Thâm kéo lấy, ngón tay của anh ta khẽ xoay tròn trong lòng bàn tay thiếu niên, Hạ Bách Thâm trầm giọng u oán: “Thực sự vẫn phải ngủ riêng?”

Sở Ngôn nhướn mi: “Anh thật nôn nóng xằng bậy với em như vậy?”

Hạ Bách Thâm cúi đầu cười nhẹ, lại không lên tiếng nữa.

Dù sao ngày mai còn phải tham gia Lễ trao giải Hán Ngữ, Sở Ngôn cũng muốn nghỉ ngơi sớm một chút, lười cùng người đàn ông này tranh trên dưới —— việc này thực sự quá phí tinh lực rồi. Vậy nên y liền cự tuyệt ám chỉ của Hạ Bách Thâm, lưu lại một câu “Đêm nay trước hết cứ bỏ qua cho anh, đợi mai lại tìm tới trước cửa nha, đại yêu tinh “, sau đó thong dong vào phòng.

Mà tròng mắt đen kịt của Hạ Bách Thâm đang dõi theo bóng lưng thiếu niên, tất cả đều là ý cười, đem lời muốn nói hoàn toàn nuốt vào trong.

Bỏ qua cho anhsao?

Ồ, thật không biết là ai đã bó qua cho ai.

Một đêm trôi qua rất nhanh, ngày hôm sau Giải Hán Ngữ – cũng là giải thường long trọng hàng đầu Hoa quốc được khai mạc, buổi thịnh yến mỗi năm một lần trong giới âm nhạc của nơi này cũng đã chính thức bắt đầu!