Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 127



Editor: Thiên Y

Vài ngày sau, nhà họ Thương có một vị khách không mời mà đến.

Phùng Nguyên Chiếu nhìn thấy người ở bên ngoài cửa, mắt đột nhiên sáng lên: "Triển ca!" Cậy ta nhận lấy túi quà mà Triển Mộ mang tới, khách khí nói: "Đến thì đến, cần gì phải mang quà nữa chứ."

"Ai vậy." Thương Hồng ngồi dậy từ trên ghế salon, khi nhìn thấy Triển Mộ, cô ta không được tự nhiên nói: "Triển đại ca."

Triển Mộ khẽ vuốt cằm: "Bác Thương ở đây không?"

Thương Hồng Ngưng nhìn người đan ông đứng nghiêm ở ngoài cửa, nhớ lại thời khắc kinh hồn bạt vía mấy năm trước, trên mặt cô ta thoáng qua vẻ ảm đạm. Ai có thể nghĩ tới người đàn ông bề ngoài thì ngăn nắp, lịch sự lại có một mặt điên cuồng u ám như thế.

Cho dù Triển Mộ không nhớ mình đã làm gì, nhưng trong lòng Thương Hồng chuyện này vẫn còn rất sợ hãi.

"Ba ở trong thư phòng."

Triển Mộ gật đầu một cái, đi thẳng lên lầu.

Mà Phùng Nguyên Chiếu đứng ở chỗ không xa, để ý thấy vẻ mặt lưu luyến của Thương Hồng khi ở cạnh một người đàn ông khác thì nụ cười trên mặt trong nháy mắt tắt ngấm.

Gần đây Thương Trung Tín bắt đầu tin Phật, đoạn thời gian trước mua được một chuỗi vòng ngọc cổ từ trong tay người bạn, nghe nói là nếu mang theo có thể làm cho người ta giảm bớt tội nghiệt . . . .

Trong thư phòng phảng phất một cỗ đàn hương, là do Trần Lệ mang về từ Vân Nam.

Vừa vào cửa, ánh nhìn của Triển Mộ liền hướng về chuỗi vòng ngọc màu đỏ trên ngực ông.

"Tới rồi sao?" Thương Trung Tín ngẩng đầu khỏi tập tài liệu: "Ngồi đi."

Ông che đi chuỗi vòng lộ ra bên ngoài quần áo, từ trong ngăn kéo lấy ra một phần văn kiện.

"Tôi cũng không khách sáo với cậu nữa, trực tiếp đi vào vấn đề chính thôi."

Triển Mộ nhận lấy tài liệu mà Thương Trung Tín đưa, hời hợt nói: "Cháu đồng ý đem tất cả tài sản của mình chuyển dưới danh nghĩa của Thương Lam, hơn nữa nếu sau li hôn sẽ ra đi tay trắng."

Thương Trung Tín hơi híp mắt lại, cầm điện thoại trên bàn lên: "Để luật sư Hà vào đi."

Triển Mộ nhìn xuống hai phần thoả thuận trên mặt bàn.

Một phần là thoả thuận ràng buộc nhà trai trước khi cưới.

Mà một phần khác . . . .

"Bác Thương, cháu tưởng rằng hôm nay đến chỉ cần kí một bản . . . ."

Triển Mộ cầm lên một phần khác, nhìn từng dòng bên trong.

Thương Trung Tín cười lạnh: "Cậu không đồng ý vẫn có thể cự tuyệt."

Triển Mộ sầm mặt, nhìn những điều khoản hà khắc bên trong, nói: "Không, làm sao có thể. Cháu chỉ không ngờ đến bác Thương sẽ coi trọng công ty nhỏ ở trong tay cháu."

Thương Trung Tín thu hồi tầm mắt. Thu mua công ty của Triển Mộ cũng không mang lại món lợi gì cho Thương thị. Thật ra mục đích của ông cũng không phải công ty nhỏ này của anh . . . .

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Thương Trung Tín ngẩng đầu kêu: "Vào đi."

"Tổng giám đốc Thương."

Luật sư Hà ôm một chồng lớn tài liệu đi vào, rất cung kính đứng ở bên cạnh anh. Ông ta đưa cho Triển Mộ một phần văn kiện: "Đây là hợp đồng thu mua công ty, cậu xem, nếu như không có vấn đề xin ký tên ở phía trên."

Bên A: Có quyền nắm giữ toàn bộ cổ phần và tài sản bao gồm cả công ty mà bên B tự nguyện chuyển nhượng.

Bên B: Sau khi kí thoả thuận sẽ chuyển giao chức vụ và làm việc dưới quyền của bên A.

Triển Mộ đọc được trang cuối, dòng chữ nhỏ cuối cùng hấp dẫn sự chú ý của anh.

Bản hợp đồng này luôn có hiệu lực cho đến khi bên A đồng ý dừng hợp đồng với bên B. Trong vòng hai mươi năm, bên B không thể nghỉ việc, nếu không sẽ vi phạm hợp đồng. . . .

Ánh mắt của Thương Trung Tín trở nên hiền lành, ông thân thiết gọi tên của anh: "Mộ tử, trở lại giúp chú đi."

"Được." Triển Mộ cười trả lời, thoải mái ký tên.

Chú ý tới người trước mặt đang đặt tay lên trên ngực, trong lòng anh cười lạnh, hai mươi năm . . . .

Nếu như người có thể sống đến khi đó thì hãy nói.

Sau Triển Mộ ở lại thảo luận chi tiết một chút công việc với Thương Trung Tín, đợi đến khi anh ra khỏi thư phòng thì bên ngoài đã đổ xuống một trận mưa to.

Tiết trời u ám, thỉnh thoảng còn sáng lên vài tia chớp, kèm theo cả tiếng sâm lớn, cả thành phố B như được nước mưa cọ rửa.

Anh đi xuống lầu hỏi: "Có thấy tiểu Lam đâu không?"

Người giúp việc đi ngang qua đều lắc đầu.

Bất đắc dĩ, Triển Mộ chỉ có thể che dù đi ra ngoài tìm. Cuối cùng anh nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ ở giữa vườn hoa.

Cô núp ở dưới cây đại thụ, trong tay cầm xẻng nhỏ, từng cái từng cái xúc trên mặt đất.

Đúng lúc này, chân trời xẹt qua một tia chớp, "Đoành" truyền đến một tiếng vang thật lớn.

Mà kẻ ngốc nào đó lại giống như không nghe thấy gì, vẫn cặm cụi bới đất ở dưới gốc cây, trong miệng a a ô ô không biết nói gì nữa.

Ánh mắt của Triển Mộ chợt căng thẳng khi nhìn thấy cô, vứt bỏ cây dù trong tay, bước đến vài bước liên ôm cô lên, sau đó nhanh chóng chạy vào trong nhà.

Thương Lam nhìn cái xẻng nhỏ rơi dưới đất, trong miệng phát ra tiếng "A a".

"Bọn họ chăm sóc em chính là như vậy sao?" Triển Mộ ôm thân thể đã lạnh run của cô, giơ tay lên trán cô cảm nhận nhiệt độ.

Thật may là không nóng lên.

"A. . . . . . A. . . . . ." Thương Lam giãy giụa ở trong lòng anh, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn vào cái xẻng nhỏ đế dưới gôc cây đại thụ.

Vật kia vốn là do Trần Lệ đặc biệt nhờ người ở nước ngoài tìm mua mang về, chuẩn bị đưa cho con gái của bạn tốt món đồ chơi, ai ngờ để Thương Lam nhìn thấy. Dường như cô rất ưa thích, ôm vào trong ngực không muốn buông tay.

Trần Lệ không còn cách nào, chỉ có thể mua nhiều thêm một phần đưa cho người bạn.

Triển Mộ giữ lấy tay cô đang vung loạn, nói:

"Cái đó cũng không cần, lần sau anh sẽ mua cho em cái mới."

Thương Lam không vui, ở trong lòng anh giãy dụa lung tung, giơ ngón tay chỉ cây đại thụ cách đó không xa: "Xẻng. . . . Xẻng. . . ."

Bị nước mưa rửa sạch , váy của Thương Lam đã ướt đẫm, Triển Mộ lo lắng cô sẽ bị cảm, chỉ có thể thả cô ra, xoay người liền biến mất ở trong màn mưa.

Không bao lâu, cả người anh ướt sũng trở lại, Thương Lam thấy anh liền chạy tới, nhận lấy xẻng nhỏ trên tay anh, bảo bối thoả mãn ôm vào trong ngực cười không ngừng.

Phùng Nguyên Chiếu vừa vào cửa liền đụng phải bọn họ, nhìn dáng vẻ ướt sũng của hai người, nói: "Triển ca, các người làm gì lại ướt đến vậy?"

Triển Mộ ôm sát cô gái trong ngực, đi theo sau lưng Phùng Nguyên Chiếu vào cửa.

Anh đi thẳng vào phòng của Thương Lam, từ trong tủ lấy ra một chiếc váy sáng màu, xoay người định thay cho cô.

Phùng Nguyên Chiếu khẽ nhếch miệng lên, đứng ở cửa phòng nhìn chăm chú vào hai người.

"Triển ca. . . . . ."

Triển Mộ đang cởi nút áo của Thương Lam thì dừng lại: "Nguyên Chiếu! Làm phiền cậu đóng cửa."

Sau khi nói xong, anh nhìn chằm chằm mái tóc ngắn rối tung cùng với móng tay đã lâu không cắt của Thương Lam, ánh mắt lạnh hẳn đi, tự nhiên nói: "Đây chính là cách mà bọn họ chăm sóc em sao?"

Phùng Nguyên Chiếu đứng ở trước cửa phòng của Thương Lam đợi đã lâu nhưng không thấy Triển Mộ ra ngoài, đang lúc cậu ta do dự có nên gõ cửa hay không thì cửa phòng bị người từ bên trong mở ra.

Triển Mộ xách theo túi hành lý, ôm bả vai của Thương Lam ra ngoài, thấy Phùng Nguyên Chiếu thì có chút bất ngờ.

Phùng Nguyên Chiếu lướt qua hắn, ánh mắt nhìn làn váy sạch sẽ của Thương Lam, gãi gãi đầu nói: "Muộn rồi. . . . . . Cơm tối đã chuẩn bị xong."

Triển Mộ gật đầu một cái. Vào lúc ăn cơm, nhìn Thương Lam ngồi cách đó không xa so với anh thì nheo mắt lại, hỏi: "Tiểu Lam không ăn chung với chúng ta sao?"

Trần Lệ ngừng lại động tác trong tay, lộ vẻ mặt khó xử nói: "Sau khi ăn xong tôi sẽ qua đút cho con bé."

Triển Mộ trầm ngâm chốc lát, đứng dậy đi tới chỗ Thương Lam.

Nha đầu ngốc kia ngồi trên ghế sa lon nhìn tiểu Đinh Đang phía trên TV cười khúc khích, cũng không biết được cô xem có hiểu gì không, chỉ thấy trong miệng y y nha nha không biết đang nói cái gì.

Triển Mộ ngồi xổm xuống ở trước mặt cô, lấy ra kẹp tóc mới vừa mượn được của Thương Hồng, gạt phần tóc đang ôm lấy trán cô sang bên tai rồi kẹp lại, lộ ra cái trán sáng bóng.

Mà thân thể cao lớn của anh ngăn ở trước ti vi, liền che đi bóng dáng của tiểu Đinh Đang.

Thấy vậy, Thương Lam cảm thấy mất hứng. Cô chu cái miệng nhỏ nhắn, lấy chân đạp anh một cái, ngay lập tức liền lưu lại dấu dép nhàn nhat trên quần tây của anh.

"Tiểu Lam!" Trần Lệ cau mày quát lên.

Thương Lam cười "Khanh khách" không ngừng, nhấc chân lại đá anh một cái, cuối cùng giống như là chơi có vẻ vui, hai cái chân nhỏ đá lung tung lên trên đùi của anh khiến chiếc quần hiện ra vô số dấu chân.

Trần Lệ buông chiếc đũa trong tay, đứng lên: "Trợ lý Triển, cậu ăn cơm trước đi, tôi . . . ." Chứng kiến Triển Mộ chẳng những không nổi giận, ngược lại cười dịu dàng với Thương Lam thì Trần Lệ nuốt lại những lời phía sau.

Triển Mộ ôm cô đến bên cạnh bàn ăn, rồi để cô ngồi trực tiếp lên trên đùi của mình.

Đôi mắt của Thương Lam không hề rời khỏi TV, lẩm bẩm kêu lên: "Đinh. . . . Đang. . . . . ."

"Ăn no mới có thể xem ti vi." Triển Mộ nhận lấy cháo trắng mà Trần Lệ đưa tới.

"Đinh Đang . . . ." Thương Lam khó chịu không chịu ngồi yên ở trong ngực anh, với tay đến mép bàn ném bát đũa vào người anh . . . .

Thương Trung Tín giận tái mặt, trách mắng: "Thương Lam!"

Đây cũng là nguyên nhân mà bọn họ không muốn ngồi cùng bàn ăn cơm với Thương Lam.

Sau khi Thương Trung Tín gầm lên , Thương Lam giật mình, bất đắc dĩ ăn cháo trắng mà Triển Mộ đút.

"Bác Thương, cháu muốn tối nay liền đón Tiểu Lam về." Triển Mộ múc một thìa canh cá cho cô, rút khăn giấy thận trọng lau chùi bên miệng cô.

Thương Trung Tín cười lạnh ở trong lòng, quét mắt nhìn túi hành lý mà anh đặt ở cạnh cửa: "Tùy cháu."

Trần Lệ và Thương Hồng ngồi ở một bên, sau khi nghe thấy lời nói của Thương Trung Tín thì đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn nhau không nói gì, bữa cơm tối liền nhanh kết thúc, Thương Lam nhẹ nhàng kéo cổ áo của Triển Mộ.

"Còn muốn ăn cái gì?" Triển Mộ cúi đầu nhìn cô, mỉm cười hỏi.

Một giây tiếp theo, nụ cười của anh cứng đờ vì Thương Lam đột nhiên phun ra miệng thức ăn lên trên mặt anh.

Cháo trắng hòa lẫn nhục từ Triển Mộ trên mặt chảy xuống. . . . . .

Cả phòng yên tĩnh, chỉ còn lại Thương Lam cười "Khanh khách".

Đến tối, bọn họ đến trước cửa thì gặp Thương Trung Thời, ông ta liền hạ kính xe xuống nói: "Trở lý Triển, sao không ở lại thêm lúc nữa?"

Triển Mộ gật đầu với ông ta: "Thời gian không còn sớm, chúng tôi cũng phải đi."

Thương Trung Thời lễ phép nói: "Vậy hai đứa đi đường cẩn thận, tôi vào trước."

Ông ta vừa định kéo kính xe lên thì nhìn thấy ánh mắt của Thương Lam.

Thương Lam liền vỗ tay, ở Triển Mộ trong ngực cười khanh khách, một đôi mắt to tròn trong suốt dán chặt lên người của ông ta.

Đây đã là lần thứ mấy rồi?

Thương Trung Thời nghe tiếng vỗ tay "Bành bạch" bên tai, ánh mắt hơi thu lại.

Trong khoảng thời gian này, Thương Lam chỉ cần đụng phải Thương Trung Thời sẽ có loại phản ứng này, thật may là Thương Trung Tín rất ghét động tác này của cô, cho nên cũng không nổi lên nghi ngờ gì.

Sau khi nói lời từ biệt hai người, Thương Trung Thời lái vào nhà để xe, trong lòng thầm tính toán, vì để phòng ngừa ngộ nhỡ thì cần tìm cơ hội để giải quyết kẻ ngu ngốc này thôi.

Khi Triển Mộ lái xe đến trước cửa chung cư thì Thương Lam đã sớm ngồi im ở trên ghế, ngủ say sưa và mút lấy ngón tay cái.

Bộ dạng không chút phòng bị nào như vậy, là điều anh chưa từng thấy qua.

Triển Mộ lẳng lặng nhìn dáng vẻ khi ngủ của cô, nhất thời trong tim ngũ vị tạp trần.

Anh mất đị một Thương Lam luôn bài xích anh, nhưng đổi lấy một tiểu Lam khác bằng lòng gần gũi với anh. Triển Mộ không biết mình mất đi rồi lại vẫn tìm về được. Hoặc là nói anh đổi lấy được nhiều hơn so với những gì đã mất.

Thương Lam phờ phạc rũ rượi ngồi ở cái ghế nhỏ, trong tay nắm chặt cái xẻng nhỏ màu vàng, đầu nhỏ gật gù lên xuống.

Triển Mộ đổ sữa tắm ra tay, nhìn bóng lưng trắng noãn của cô, chân trần đi tới: "Tiểu Lam, rửa sạch rồi ngủ tiếp."

Thương Lam rầm rĩ nhưng không có đáp lời, tựa vào trên tường lim dim.

. . . . . . Yêu nghiệt. . . . . .