Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm Kế

Chương 160



Hai ngày sau, TôKhiêm Mặc trở về, vừa mới đi vào cửa nhà, đã được Tập Noãn đang chờ sẵndẫn tới viện sau. Nhìn tình cảnh như vậy, Tô Khiêm Mặc lại có cảm giácdở khóc dở cười, ở bên ngoài phòng chứa củi thì những người hộ vệ đangcanh giữ với tinh thần hết sức khẩn trương, còn ở bên trong phòng chứacủi thì Ngâm Hoan lại đang trò chuyện với thiếu niên kia.

Ngâm Hoan thấy người ngoài cửa sổ, kêu lên hết sức vui mừng: “Tướng công ~”

Người thiếu niên vốn đang thả lỏng, cũng bị giật mình, liền cầm thanh đao gác lên trên cổ Ngâm Hoan một lần nữa, cũng nhích người đứng che trướcngười ông lão.

Tô Khiêm Mặc mở cửa, nhìn thấy thanh đao đang đểtrên cổ, vẻ mặt cũng lóe lên tia sợ hãi, hắn đã chạy về rất mệt mỏi,trên người hắn còn mang theo hơi thở tàn khốc, thiếu niên sau lưng NgâmHoan càng níu lấy tay nàng chặt hơn, lui về sau một bước, nhìn Tô KhiêmMặc hét lên: “Đừng tới gần đây.”

“A Duy, hắn sẽ không hại ngươiđâu.” Ngâm Hoan nhẹ nhàng nói với hắn ta, nhìn về phía Tô Khiêm Mặc nháy mắt, người này lại nhíu mày không đồng ý, ở trong mắt Tô Khiêm Mặc, dám cầm đao gác lên cổ vợ hắn để uy hiếp hắn, thì phải nên bị tiêu diệthết.

“Hắn sẽ không bắt các ngươi về quân doanh đâu, ngươi cứ yêntâm, ta bảo đảm!” Ngâm Hoan trợn mắt nhìn Tô Khiêm Mặc, một lúc sau, TôKhiêm Mặc mới chịu gật đầu.

A Duy ở sau lưng Ngâm Hoan cũng cóchút chần chờ: “Có thể tin tưởng Tô thống lĩnh được hay không?” Tô Khiêm Mặc hừ một tiếng: “Ta vừa đồng ý với ngươi, cũng sẽ không bắt ngươi về, ngươi còn không thả vợ ta ra cho mau.”

Ngâm Hoan bị hắn đẩy khẽmột cái, Tô Khiêm Mạc vội vàng kéo nàng ôm vào trong ngực, bọn người ANam liền chạy vào bắt người, vì A Duy phải che chở cho ông lão nên không tránh kịp, ngay lập tức bị bọn người A Nam bắt giữ lại.

“Khôngphải ngươi đã nói không bắt ta về quân doanh sao? Ngươi gạt ta!” A Duyvùng vẫy mấy cái cũng không có cách nào thoát ra, hét to với Tô KhiêmMặc. Tô Khiêm Mặc kiểm tra cẩn thận vết thương của Ngâm Hoan, cũng không thèm nhìn hắn ta một cái: “Ta đồng ý là không bắt ngươi về quân doanh,cũng không có đồng ý là không bắt ngươi, A Nam, trói lại, canh chừngthật kỹ!”

Nói xong không để ý đến sự phản đối của Ngâm Hoan phản đối, trực tiếp ôm nàng về phòng.

Ngâm Hoan không dám lên tiếng, mặt Tô Khiêm Mặc đen lại, tay thì cầm băngvải lau vết thương trên cổ nàng, đã qua hai ba ngày, vết thương cũng đãbắt đầu kết vảy rồi, chỉ là một vệt đỏ thật dài mới nhìn qua làm chongười ta cảm thấy sợ hãi.

Thuốc nước lạnh như băng được bôi lêncổ, Tô Khiêm Mặc giúp nàng lau sạch sẽ thuốc nước chảy ra ngoài, dánbăng vải lên để tránh bị quần áo cọ sát.

Xử lý xong vết thương,Tô Khiêm Mặc rửa tay sạch sẽ, sau đó đi thay mộtbộ quần áo khác, rồi mới quay trở lại phòng. Ngâm Hoan vẫn ngoan ngoãnngồi đó, đang suy nghĩ có thể nói giúp cho A Duy được cái gì, nhưng khinhìn vẻ mặt kia lại không dám nói, chỉ sợ hắn đổi ý bắt người tới quândoanh.

“Bọn họ xông vào lúc nào?” Tô Khiêm Mặc đi tới đi luitrong phòng mấy vòng, nhìn nàng đang cúi đầu thật thấp ra vẻ rất uất ức, buồn cười hỏi.

“Buổi chiều của ba ngày trước.” Ngâm Hoan kể lạitoàn bộ chuyện phát hiện ra bọn họ ra sao, sau đó thế nào cho hắn nghe.Tô Khiêm Mặc nghe được hai chữ ‘Thu Lăng’, hơi nhíu mày: “Đuổi ra khỏiphủ là được rồi, cần gì để bọn họ thành hôn chứ.”

“Đó là người mà Mẫu Phi đưa cho chúng ta, chàng nói đuổi ra ngoài thì liền đuổi rangoài, chẳng phải là đánh vào mặt của Mẫu Phi sao, nếu chuyện tốt cũngđã thành, vậy thì chỉ đành phải uất ức Thu Lăng rồi, tuy chúng ta làngười Vương Phủ nhưng cũng không thể khi dễ người vợ được cưới hỏi đànghoàng của A Đông, chỉ đành để Thu Lăng làm thiếp.” Ngâm Hoan nói có lý,Tô Khiêm Mặc cũng biết nàng không muốn nhìn thấy nha hoàn này thêm nữa,ba lần bốn lượt có ý nghĩ không tốt, đổi lại là hắn, thì đã đuổi rangoài từ lâu rồi, còn để đến tận bây giờ sao.

“Đây chính là người trốn ra từ trong quân doanh.” Tô Khiêm Mạc còn đang hối hận vì đã đồng ý chuyện này, cũng bởi vì quan hệ tới hắn, cho nên Lục Vương Gia và Mộcđại nhân sẽ không phái người đến lục soát nhà hắn, làm sao biết đượcngười lại ở ngay tại chỗ này chứ, cũng không thể áp giải về lại quândoanh.

“Bọn họ không phải gian tế đâu.” Ngâm Hoan nói rất khẳngđịnh, Tô Khiêm Mặc nhìn nàng, thở dài nói: “Loại người già và trẻ nhỏchính là dễ dàng làm gian tế nhất rồi, nàng xem bãn lĩnh của thằng nhóckia, không lẽ là một người dân Bắc Đồ bình thường sao?”

“Chàngkhông biết, hắn ta là con trai út của vua Bắc Đồ.” Mấy ngày nay, NgâmHoan cũng không phải là không thu hoạch được gì, từ trong miệng ông lãovà người thiếu niên kia biết được rất nhiều chuyện: “Bọn họ trốn khỏiBắc Đồ, trên đường đi bị quân lính của chúng ta bắt lại làm tù binh.”

“Ngâm Hoan, nếu bọn họ đã cố ý lấy thân phận tù binh để lẩn trốn vào, thì tựnhiên sẽ có người tiếp ứng bọn họ, nếu không thì làm sao có thể trốn rakhỏi quân doanh, còn chạy đến nhà chúng ta.” Tình hìnhchiến sự hiện giờ đang gay cấn, binh lực của bọn họ đã có thể phòng thủđược tốt, nhưng sau mọi chuyện thì bọn họ cũng đã hao tốn nhân lực, tiền của quá nhiều, cho nên không thể có bất cứ sai lầm nào.

“Chàngkhông tin ta sao?” Ngâm Hoan ngẩng đầu lên nhìn hắn, đã hai tháng khôngthấy, nhìn hắn thành thục hơn, nhưng lại tang thương hơn rất nhiều. Đưatay nắm lấy tay hắn, giọng nói Ngâm Hoan có phần trì hoãn: “Ta biếtchàng không tin bọn họ, nhưng sau mấy ngày ở chung, trên người bọn họ,ta không cảm giác được hơi thở chết chóc, nhìn hết một lượt thì hắn tavẫn chỉ là một đứa nhỏ, mặc dù ta không hiểu những chuyện đánh giặc,nhưng sách lượt của Bắc Đồ lần này lại không giống lúc trước, chúng takhông đánh được vào nội bộ của Bắc Đồ, nhưng hắn ta có thể nói cho chàng biết chuyện gì xảy ra ở Bắc Đồ.”

“Tướng công, hãy để hận nướcthù nhà qua một bên, dân chúng của Bắc Đồ cũng giống như chúng ta, cũngkhông hi vọng xảy ra chiến loạn liên miên như vậy, ta biết rõ trong lòng chàng đang khó chịu, Lục Vương Gia và Nhị cữu cữu cũng gửi gắm kỳ vọngtrên người chàng. Nhưng lần này, có thể ngồi xuống nói chuyện với nhauthật kỹ được không? Không cần phải đối mặt với nhau bằng đao kiếm.” Ngâm Hoan ôm hông của hắn, gò má nàng dính vào trên người của hắn, nói rấtnhẹ nhàng.

Trong một năm nay ở tại Dương Quan, nàng đã nhìn thấyrất nhiều gia đình đi nhận lãnh di thể của binh lính tướng sĩ đã hysinh, mặc dù triều đình có cho một chút tiền an ủi, nhưng cái mà bọn họmất đi chính là người thân của mình, những an ủi hiện tại cũng không thể nào bù đắp được, chiến loạn kéo dài, tốn hao tiền của, càng làm dânchúng khổ sở, cuối cùng thì người bị ảnh hưởng thương tổn nhiều nhất vẫn là dân chúng vô tội.

“Được.” Một lúc sau, Tô Khiêm Mặc thở dài,nàng vẫn luôn có một mặt lương thiện hơn người khác, hiểu được làm saotốt với người tốt, và độc ác với người ác: “Nàng nghỉ ngơi một chút đi,ta đồng ý với nàng, sẽ không đưa bọn họ về quân doanh.”

Ngâm Hoan gật đầu, cũng nghe lời leo lên giường.

Tô Khiêm Mặc đi tới viện sau, mở cửa phòng củi. Vừanhìn thấy hắn tới, cái người đang bị trói đã hung hăn nhìn hắn chằmchằm, Tô Khiêm Mặc dựa vào cạnh cửa, đưa mắt liếc nhìn hắn ta và ông lão kia, nếu Ngâm Hoan biết được, thì Tô Khiêm Mặc còn biết rõ ràng hơn sovới nàng, nghiêng người kéo tấm chăn trên người ông lão ra, A Duy vùngvẫy, muốn lao về phía hắn, cố gắng không cho hắn đụng vào ông lão.

Rất nhanh, A Nam đã giữ hắn ta thật chặt, Tô Khiêm Mặc nhanh chóng cởi bỏquần áo trên người ông lão, xem xét ống tay áo cùng đai lưng đã đượctháo ra.

Khi bị nhốt trong quân doanh, trên người bọn họ ăn mặcrất dầy, đã vậy nhiều tù binh bị nhốt vào cùng một chỗ, cho dù là có lục soát trong người, cũng không thể nào lục được hết tất cả, cũng không có ai biết được thân phận của bọn họ, bây giờ nghĩ lại, thân phận của haingười này, cộng thêm người bị bắt trở lại kia, không đơn giản một chútnào.

“Vua Bắc Đồ có quan hệ gì với ngươi?” Tô Khiêm Mặc lục đượctừ người ông lão một cái lệnh bài: “Đây là lệnh bài ra vào Vương CungBắc Đồ, ta nói không sai chứ?”

Duy đảo mắt liếc nhìn A Mô: “Ngươi mặc quần áo lại cho ông ta đi, đắp chăn cho kín, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

Tô Khiêm Mặc làm theo. A Duy tránh không được tay của hắn, TôKhiêm Mặc nắm được một chuỗi đồ ở bên hông hắn ta, bao gồm cả thanh bộiđao.

“Nói đi.” Tô Khiêm Mặc ngồi xuống xem xét thanh bội đaotrong tay, trên vỏ đao có nạm bảo thạch, ở tay cầm còn có khắc chữ, dùng sức rút cây đao ra, Tô Khiêm Mặc đặt cây đao vào trên cổ A Duy, sau đóngẩng đầu nhìn hắn ta.

“Vua Bắc Đồ là cha ta.” Đáy mắt của A Duy thoáng qua một tia khổ sở: “Người bị các ngươi bắt lại được chính là đại ca của ta.”

“Tại sao ta phải tin ngươi?” Tô Khiêm Mặc nghe hắn ta kể lại những chuyệngiống như đã kể cho Ngâm Hoan, Bắc Đồ có nội loạn, bọn họ trốn thoátđược, cuối cùng bị quân lính Dương Quan coi như tù binh mà bắt đi, sauđó bọn họ tìm được cơ hội, cũng chỉ có ba người trốn ra được, nhưng cuối cùng đại ca đã bị bắt lại.

“Ở mặt trong quần áo của ta có maymột cái túi, đại ca đã cất vào đó một cái ấn nhỏ bằng vàng.” A Duy cắnrăng nói từng chữ. Quả thật, A Nam tìm kiếm lục soát thật kỹ trong quầnáo hắn ta mới kiếm ra được một cái ấn vàng nhỏ bằng hai ngón tay, ở bêndưới có khắc chữ Bắc Đồ. Tô Khiêm Mặc sai người đến thư phòng mang sáchtới, tìm kiếm những hình vẽ trên sách.

“Bất cứ người nào củaVương tộc chỉ cần cầm cái ấn vàng này thì có thể chỉ huy một đội quân bí mật.” Từ trong đáy mắt của Tô Khiêm Mặc toát ra một tia kinh ngạc,trong sách còn nói, cái ấn vàng này chỉ được trao cho người thừa kế,không giống như ấn vàng của vua, thật không ngờ cái ấn nhỏ bằng vàng này lại có thể dùng để chỉ huy binh lực bí mật.

Một đội quân bí mậtnhư vậy khẳng định có sức mạnh không nhỏ, nếu bên trong có người muốnlàm phản, người hiện giờ đang ngồi trên ngôi vua của Bắc Đồ, đang tronglúc chiến tranh như vậy, thì càng muốn nhanh chóng tìm được cái ấn nàymới đúng.

“Nếu như vậy, anh ngươi dẫn theo các người chạy trốntới đây để làm gì?” Tô Khiêm Mặc nắm chặt ấn vàng trong tay,cũng không đưa lại cho hắn ta. A Duy nhìn hắn, trongmắt lộ ra vẻ kiên định: “Ta muốn sống, sau đó trở về báo thù.”

“Ngươi trở về như thế nào? Chỉ dựa vào ngươi và người này sao? Theo lời ngươinói, chỉ cần ngươi bước vào Bắc Đồ, thì không bao lâu sẽ phải chết dướitay của Nhị ca ngươi. Người của ngươi trong quân doanh còn có bao nhiêungười.” Tô Khiêm Mạc không tin một ông lão và đứa trẻ lại có khả năngtrốn ra được.

Trong mắt A Duy lại hiện lên vẻ phức tạp: “Còn cónăm người nữa bị bắt cùng chúng ta.” Nếu so với Nhị ca, A Duy lại muốncùng Tô Khiêm Mặc trao đổi lợi ích hơn, ít nhất thì hắn ta và A Mô cóthể sống sót được.

“Ta đồng ý với ngươi, không đưa các người đếnquân doanh, chỉ có điều về chuyện ngươi làm thê tử của ta bị thương,nhất định ta phải đòi lại.” Mời vừa rồi Tô Khiêm Mặc còn cười, chỉ trong nháy mắt mặt hắn đã trầm xuống, đặt cây đao sát vào cổ của người kia,đưa tay ấn lưỡi đao xuống dọc theo cần cổ, một vệt máu liền xuất hiện.

“Ta... Ta không cố ý làm nàng ấy bị thương, nàng…” Rốt cuộc thì A Duy cũng cảm thấy sợ hãi, Tô Thống Lĩnh, người được dân Bắc Đồ gọi là ác ma, đãlộ ra mặt thật của hắn, tàn nhẫn, khát máu, giết người không chớp mắt.

“Tô đại thống lĩnh.” Trong lúc Tô Khiêm Mặc đang ép hỏi, thì ông lão ở saulưng đã lên tiếng, không biết từ lúc nào A Mô đã mở mắt ra: “A Duy không cố ý mạo phạm Tô phu nhân đâu, chỉ là hắn sợ lão già ta đây phải chết.”

“Không phải là các người không cố ý mạo phạm thì ta có thể không truy cứu đâu, quả thật ta đồng ý không đưa các người tới quân doanh, nhưng chỉ dựavào chuyện các ngươi tự tiện xông vào nhà ta, làm vợ ta bị thương, thìvẫn nên tính toán một chút đi.”Cho tới bây giờ,Tô Khiêm Mặc cũng không phải loại người hiền lành gì, từ trước đến naycũng chỉ có hắn bắt nạt người khác mà thôi.

“Hiện giờ những người Bắc Đồ đang tìm kiếm chúng ta cũng không ít, nói không chừng đã tràtrộn vào nước Đại Kim rồi, Tô thống lĩnh, ta có ý này, không biết ngươicó chịu để đao xuống mà nghe một người sắp chết như ta nói hay không?”Tô Khiêm Mặt nhìn trong ánh mắt ông lão lấp lánh đầy trí tuệ, nhếchmiệng nở ra một nụ cười, tay cũng buông lỏng…