Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 481: Thú cưỡi phi hành - U Minh Lôi Ưng



Chỉ nghe một tiếng "xoạch", quả trứng đen trong tay Đường nghiêu nứt ra từng mảng lớn như mai rùa. Sau đó vỏ trứng vỡ thành từng mảnh nhỏ, một con chim ưng màu đen hiện ra trước mặt Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu, cái đầu nó rất nhỏ, vừa vặn đủ đứng vững trên cánh tay Đường Nghiêu.

Nhiếp Ngôn nhìn con U Minh Lôi Ưng này một chút, nó sinh ra có chút giống chim ưng bình thường, lông trên người đen nhánh, trơn bóng không chút màu sắc pha tạp nào.

U Minh Lôi Ưng giũ giũ lông cánh, sau đó dùng cái mỏ sắc bén tỉa tỉa lông mình, ánh mắt rất sắc và sáng, làm cho người ta cảm thấy cái gì đó rất linh hoạt.

“Ta phát hiện ta hơi thích nó rồi đấy.” Đường Nghiêu dùng tay vuốt vuốt đầu U Minh Lôi Ưng, nó liền nhắm mắt lại, bộ dạng hơi hưởng thụ, không ngừng cọ cọ vào tay Đường Nghiêu. Trong tay Đường Nghiêu chợt xuất hiện một miếng thịt, là thức ăn bình thường cho Quỷ Lang ăn, U Minh Lôi Ưng liền cúi đầu mổ khối thịt kia, một ngụm nuốt luôn.

“Đợi nó lớn lên sợ rằng cần một ít thời gian.” Nhiếp Ngôn nói, U Minh Lôi Ưng còn rất nhỏ, có rất ít lực chiến đấu, còn phải đợi nó từ từ lớn lên nữa.

Đường Nghiêu nói: “Nó có thể biến to lên, trở thành thú cưỡi phi hành!”

Nhiếp Ngôn cũng không rõ, chẳng lẽ thú cưỡi phi hành không có thời kỳ trưởng thành?

“Ta nghiên cứu tiếp thuộc tính của nó đã.” Đường Nghiêu nói, thuộc tính của U Minh Lôi Ưng rất phức tạp, cần phải nghiên cứu thật kỹ.

“U Minh Lôi Ưng chỉ số Nhanh nhẹn và Lực lượng rất cân bằng, Nhanh nhẹn thì tăng tốc độ phi hành, Lực lượng thì tăng công kích, ta nên đi đường nào?”

“Thế phải xem ngươi muốn phát triển thế nào, là một Pháp sư, ta cảm thấy ngươi nên để nó phát triển theo hướng Nhanh nhẹn.” Nhiếp Ngôn suy ngẫm một hồi rồi nói, công kích của Đường Nghiêu không thể để người khác đến gần, nếu U Minh Lôi Ưng có tốc độ cao thì sẽ tạo thành một pháo đài di động hoàn mỹ.

Đường Nghiêu trầm mặc chốc lát, nói: “Cảm giác không tệ, ta nghe ngươi, lấy Nhanh nhẹn làm chủ, Lực lượng làm phụ.”

“Có nhiều thứ còn phải tự ngươi tìm hiểu, dù sao ta cũng chưa tiếp xúc với thú cưỡi phi hành bao giờ.” Nhiếp Ngôn nói, hắn đối với thú cưỡi phi hành cũng không biết nhiều lắm, kiến thức hơi nửa vời.

“Thú cưỡi phi hành có chia đẳng cấp từ 1 đến 9, mỗi khi tấn chức một cấp thì thực lực cũng tăng lên mấy lần.” Đường Nghiêu nói, hắn nhìn qua một chút tư liệu liên quan đến thú cưỡi phi hành rồi so với thuộc tính của U Minh Lôi Ưng.

“U Minh Lôi Ưng cấp mấy?” Nhiếp Ngôn hỏi, điểm này hắn thật sự không biết, bởi vì khi hắn ám sát Tào Húc thì thú cưỡi phi hành chỉ vừa mới xuất hiện, có rất ít người sở hữu nên đối với Nhiếp Ngôn mà nói, thú cưỡi phi hành là một cái gì đó rất xa xỉ không thể chạm vào.

“Cấp 1, tất cả thú cưỡi phi hành vừa sanh ra đều là cấp 1, sau này mới từ từ tăng lên. Con U Minh Lôi Ưng này có thể biến lớn, chúng ta ra dã ngoại thử một chút, xem rốt cuộc nó ra sao.” Đường Nghiêu nói, hắn đối với mấy thứ như thú cưỡi phi hành rất xa lạ, sau này tiếp xúc nhiều mới có thể từ từ tìm hiểu.

"Đợi lát nữa ta xem một chút.” Nhiếp Ngôn chợt nhớ tới thú cưỡi phi hành còn có một bảng xếp hạng, tất cả các loại thú cưỡi phi hành sẽ xuất hiện trên đây nhưng lại không hiện tên chủ sở hữu. Bảng danh sách này là của cả phe trận doanh Thiện lương. Hắn lật ra xem một chút thì rõ ràng U Minh Lôi Ưng của Đường Nghiêu đã xuất hiện.

Trước mắt, cả bảng xếp hạng chỉ có một mình U Minh Lôi Ưng mà thôi.

“Triệu hồi thú cưỡi phi hành cần thời gian 5 phút, nếu chết thì cần có mấy thứ như Phục Hoạt Thủy Tinh… mới sống lại được.” Đường Nghiêu nói, điều lệ này đặt ra cũng khiến người ta hơi run, vạn nhất trong lúc chiến đấu chết mất thú cưỡi phi hành thì rất khó hồi sinh, triệu hồi lại cần thời gian rất dài, lúc chiến đấu kịch liệt gặp phải tình huống nguy hiểm cũng rất khó gọi ra.

Nhiếp Ngôn chợt nhớ ra cái gì, nói: “Hình như thú cưỡi phi hành có hạch tâm sinh mệnh.”

“Đúng, thú cưỡi phi hành có hạch tâm sinh mệnh, nếu bọn chúng chết, bổ đầu ra sẽ thấy viên hạch tâm sinh mệnh, phi hành thú cưỡi ăn thứ này vào có thể tăng đẳng cấp lên.” Đường Nghiêu nói, hắn đã biết quy tắc trò chơi dành cho thú cưỡi phi hành. Sau này ngày càng xuất hiện nhiều thú cưỡi phi hành, nếu ai muốn cho thú cưỡi phi hành của mình tăng cấp vậy thì phải không ngừng săn giết người chơi có phi hành thú cưỡi khác, thu hoạch hạch tâm sinh mệnh.

Nhiếp Ngôn đang nói chuyện với Đường Nghiêu thì ở cửa truyền đến tiếng một số người đang cười đùa. Có một đám hơn hai người chơi đi vào shop sủng vật, nói chuyện rất lớn tiếng.

“Mẫn Diệt lão đại, nghe nói sủng vật ở đây rất đắt, đắt nhất lên đến mấy vạn kim tệ.” Một tên Đạo tặc level hơn 50 nói với Chiến sĩ mặc khôi giáp bạc trắng bên cạnh.

Tên chiến sĩ gọi là Mẫn Diệt cười nói: “Mấy vạn kim tệ mà thôi, chả nhiều gì. Đoàn đội của lão tự đánh thành Hoàng Kim một ngày là kiếm được mấy nghìn kim tệ, nếu rơi ra một trang bị tốt thì bán ra đã hơn trăm nghìn kim tệ rồi.”

Tên Chiến sĩ này level hơn 60, mặc một bộ sáo trang Ám kim, trang bị cỡ cỡ bọn Thiêu Bính.

Mẫn Diệt nói xong, đám người bên cạnh chợt lộ vẻ hâm mộ.

Mẫn Diệt hơi đắc ý, trong cả đám người, hắn xem như sáng chói nhất nên không kìm được muốn khoe mẽ một chút.

“Có người đến, chúng ta đi thôi.” Nhiếp Ngôn nói, hắn liền khoác Âm Ảnh Hành Giả áo choàng lên.

“Ừ.” Đường Nghiêu gật đầu nói, hắn và Nhiếp Ngôn thật sự không thích hợp xuất hiện giữa công chúng trong lúc này, nên cũng khoác áo choàng lên.

Nhiếp Ngôn thấp giọng hỏi: “Chiến sĩ kia là ai?”

“Hình như là một trong hai mươi đội trưởng của Hắc Ám Du Hiệp, một nhân vật nhỏ mà thôi.” Đường Nghiêu nói, người như bọn họ không cần phải đặt đám nhân vật nhỏ này vào mắt.

Nhiếp Ngôn cùng Đường Ngôn đi về hướng cửa shop sủng vật.

Những người bên cạnh tên Chiến sĩ tò mò hỏi: “Mẫn Diệt lão đại chuẩn bị mua sủng vật gì thế?”

“Chắc là Giác Tê, nó rất thích hợp cho Chiến sĩ.” Mẫn Diệt cười vang, hắn nhìn hai người khoác áo choàng đang đi về phía mình liền không nhịn được cười một tiếng, hai tên này còn làm bộ khoác áo choàng ra vẻ thần bí.

“Giác Tê tốt cần ít nhất 3 vạn kim tệ đó.” Đám người chung quanh hít một hơi lạnh, trong lòng không khỏi ghen tỵ

“Ba vạn kim tệ thôi mà.” Mẫn Diệt cười to, ánh mắt rơi vào U Minh Lôi Ưng trên tay Đường Nghiêu, vẻ mặt lộ ra vẻ khinh thường.

Đạo Tặc bên cạnh thấy con U Minh Lôi Ưng cũng cười nhạo: “Con chim lớn cỡ bàn tay kia cũng là sủng vật sao? Nó công kích thế nào nhỉ?”

Một tên Áo thuật pháp sư cười: “Ta nghe nói có vài sủng vật họ chim, có thể bay lên mổ mắt người.”

“Mổ mắt người, ha ha, mắc cười quá. Ngày đó ta đụng phải một con sủng vật họ chim lớn cỡ bàn tay định công kích ta, ta tát phát chết luôn.”

Sau đó hắn lại cười lớn hơn: “Một con sủng vật như vậy thì đáng bao tiền chứ? Khẳng định là rất rẻ mạt.”

Tên Đạo tặc kia cũng cười theo: “Chắc khoảng hơn mười kim tệ.”

“Mười kim tệ một con, quả là rẻ mạt. Mà cũng đúng, mười kim tệ thì mua được thứ gì tốt đâu, như Giác Tê của ta mới mua đã hơn ba vạn rồi.” Mẫn Diệt khinh bỉ nhìn Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu, nói rất lớn, thanh âm như vang khắp shop sủng vật. Giống như việc giễu cợt Đường Nghiêu và Nhiếp Ngôn khiến hắn cảm thấy rất có mặt mũi.

Đám người đằng xa nói chuyện rất lớn, có thể nói là đập thẳng vào tai. Tính tình Đường Nghiêu lại nóng, đã muốn phát hỏa, nói: “Mẹ nó, thật muốn giáo huấn tụi ngu này một chút.”

“Không cần để ý đến tụi nó.” Nhiếp Ngôn lạnh nhạt nói, kiếp trước đám người loi choi như này hắn đã gặp quá nhiều.

Đường Nghiêu kiềm chế lửa giận trong lòng xuống, hai người im lặng không nói tiếp tục đi ra ngoài cửa.

Thấy Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu nén giận, đám người Mẫn Diệt càng cười to hơn.

Mẫn Diệt cười to nói: “Bọn chúng chắc là chưa từng thấy sủng vật ba vạn kim tệ hình thù ra sao nhỉ?”

Nhiếp Ngôn nhìn Đường Nghiêu, hỏi: “Trong thành thị có thể cưỡi thú cưỡi phi hành không?”

“Hình như được.” Đường Nghiêu nghe Nhiếp Ngôn hỏi liền hơi giật mình, nhưng ngay sau đó liền hiểu ý.

“Mẹ nó, ba vạn thì ngon lắm sao, để ta cho các ngươi thấy cái gì là sủng vật ba mươi vạn!” Đường Nghiêu cười lạnh.

Hai người đi ra khỏi shop sủng vật, chỉ thấy Đường Nghiêu lẩm bẩm gì đó, con U Minh Lôi Ưng chợt biến to gắp mấy trăm lần, đứng che cả shop sủng vật. Một trận cuồng phong thổi qua đẩy bọn người Mẫn Diệt nằm bẹp dí.

“Chuyện gì xảy ra?” Mẫn Diệt bị một trận cuồng phong thổi cho mở mắt không nổi, nheo mắt nhìn ra phía cửa thì chỉ thấy con chim lớn cỡ một bàn tay đứng trên tay Đường Nghiêu đã biến thành một con quái vật cao gần ba mét, đuôi cánh khỏe mạnh, tràn đầy lực lượng mạnh mẽ.

Bất kỳ con sủng vật nào trong shop đặt trước mặt U Minh Lôi Ưng đều là rác rưỡi!

Cả biển người ở quảng trường thành Tạp La Nhĩ thấy con quái vật lớn xuất hiện liền kinh hô.

Tên Đạo tặc bên cạnh kinh hoảng nói: “Là thú cưỡi phi hành!”

Mẫn Diệt ngây ngốc một chút, hắn không nghĩ tới con U Minh Lôi Ưng vừa rồi bị mình cười nhạo lại là một con thú cưỡi phi hành mạnh mẽ như vậy, vậy thì chủ nhân của nó…

Nhiếp Ngôn cùng Đường Nghiêu ngồi lên U Minh Lôi Ưng, lưng của nó rất rộng, có thể chở cả năm người. Chỉ thấy nó vỗ cánh, tạo nên một trận gió lốc rất mạnh sau đó bay vút lên trời.

“Thú cưỡi phi hành, chẳng lẽ là Cuồng Tặc Niết Viêm?” Tên Đạo tặc kia run lên, bọn họ không nghĩ tới người mà bọn họ vừa chọc quê lại là người khó chọc nhất ở thành thị này.

“Mẫn Diệt lão đại, chúng ta làm sao đây, người đó, người đó lại là…” Đám người chơi bên cạnh sợ đến run rẩy.

“Nghe nói tính tình của Cuồng Tặc Niết Viêm rất không tốt.”

“Đúng vậy, lúc trước Khải Hoàn Đế Quốc có một người tên Lưu Thụy, do chọc vào Cuồng Tặc Niết Viêm mà bị người của Ngưu Nhân Bộ Lạc đuổi giết về level 0, cuối cũng chỉ có thể xóa nhân vật, đến giờ vẫn chưa thấy xuất hiện lại.”

Đám người kia càng kể càng sợ.

Mẫn Diệt không nghĩ tới mình lại chọc vào một đại họa, nghe bọn kia nói thế cũng hơi sợ, nói: “Chúng ta đi Ngưu Nhân Bộ Lạc xin lỗi đi, Cuồng Tặc Niết Viêm nếu chịu tha thứ cho chúng ta thì chắc không sao. Còn nếu không, chắc chúng ta chỉ có nước rời khỏi thành Tạp La Nhĩ.”

Nếu Nhiếp Ngôn thật sự muốn tính toán thì hắn và đoàn đội đừng mơ lăn lộn ở đây nữa.