Trùng Sinh Cao Môn Đích Nữ

Chương 36: Bất ngờ gặp gỡ người trong hoàng tộc



Âu Dương Tước đoánkhông sai, Vương chưởng quầy căn bản là không muốn bán, bởi vì quyểnsách này là hắn hao phí biết bao tâm huyết mới tìm được, sao có thể dễdàng bán cho người khác được.

Mấy ngày nay, người đến tìm hắn mua sách nhiều không đếm được, hắn rất hối hận mình nhất thời nhanh mồmnhanh miệng đem chuyện này nói ra ngoài, chỉ có thể nói với mọi người là đã có người đặt mua trước, nhưng lại vẫn còn có người dây dưa mãi không chịu từ bỏ ý định, đó chính là vị tiểu công tử Lại Bộ Thị Lang đuổi mãi không đi này.

“Âu Dương thiếu gia, sách của ta thật sự là đã hứa bán cho người khác, ngài đừng đến đây nữa, cho dù có đến cũng vô ích!Nói không có chính là thật sự không có!” Vương chưởng quầy kiên trì nói, bộ dáng giống như lợn chết không sợ nước sôi này.

“Ngươi đừngcó gạt người! Vương chưởng quầy, ta là thật tâm muốn mua quyển sách này, ngươi ra giá đi rồi chúng ta từ từ thương lượng!” Âu Dương Tước vẫnkhông từ bỏ ý định

Vương chưởng quầy đang định liều chết cũngkhông nhận, lại nghe thấy một âm thanh mềm nhẹ nói: ”Vương chưởng quầy, ở kinh đô này tiệm sách cũng có không quá mười tiệm, tiệm này của ngàicũng không giống với người bình thường!”

Nghe Âu Dương Noãn nói, Vương chưởng quầy liền trợn trừng mắt: ”Đại tiểu thư nói lời này là có ý gì?”

Âu Dương Noãn chỉ vào một tẫng giá gỗ bày sách nói: ”Nhà khác đều dùng vân thảo, nhục quế, dầu vừng, xạ hương để bảo vệ sách khỏi côn trùng, thếnhưng ở đây lại đặc biệt nổi bật, nếu ta nhìn không lầm…” nàng nhẹ nhàng lấy ra một quyển sách, nhẹ nhàng mở trang sách ra, nói: ”Cuốn Đôn hoàng kinh này là dùng hoàng giấy cứng rắn thường dùng để sao chép bảo vệ, so sánh với các phương pháp bình thường ít nhất có thể bảo quản được mườinăm, thế nhưng phương pháp này quá mức phức tạp, giá cả lại trên trời,thương gia bình thường lấy lợi làm mục đích sao có thể chịu tiêu phí tâm tư như thế để bảo quản sách đâu? Bởi vậy có thể thấy được, Vương chưởng quầy thực sự là người yêu sách!”

Vương chưởng quầy nhướng mày,kinh ngạc nhìn vị thiên kim trước mắt này, hắn mở tiệm sách đã hơn bamươi năm, những người khác đến đây đều là chọn sách rồi đi, thế nhưng vị tiểu cô nương này liếc mắt đã nhìn ra! Hắn kinh ngạc nhiều nhưng cũngcó vài phần tự đắc nói: ”Đại tiểu thư, ta cũng không nói quá, dám dùngbiện pháp này để bảo quản sách, toàn bộ kinh đô này cũng chỉ có một tiệm của ta! Lúc trước dùng biện pháp này để bảo quản một quyển sách ta cựckỳ thích, người hãy xem quyển này đi!” Hắn bỏ lại Âu Dương Tước, bướcnhanh đến giá sách rút một quyển, nói: ”Đại tiểu thư cũng biết quyển này là dùng biện pháp nào chứ?”

Âu Dương Noãn nhận sách, tinh tếnhìn, mỉm cười nói: ”Đây là dùng màu chàm để ngăn nước dính vào giấy, ta tầm thường không nhìn ra được, nhưng thật ra khi còn bé ta đã từng nhìn thấy thư phòng của ngoại tổ phụ, cũng từng nghe người nói một ít!”

“Tiểu nhân ngu muội, không biết ngoại tổ phụ của tiểu thư là…”

“Ngoại tổ phụ ta trước đây đảm nhận chức vụ Trấn quốc hầu, đừng nói ngươi ngay cả điều này cũng không biết chứ?” Lần nay đến phiên Âu Dương Tước trợnto đôi mắt trong suốt, thực sự là một bộ dáng giật mình.

Vươngchưởng quầy sửng sốt, trên mặt hiện ra một ít sắc thái như tỉnh ngộ, nhẹ giọng nói: ”Hóa ra là cháu ngoại Hầu gia, dù tiểu nhân có ít kiến thứcnhưng cũng biết lão Hầu gia là một nghệ nhân thư pháp danh gia. Khótrách…khó trách…” Hắn thì thào lẩm bẩm.

Lão Hầu gia đã qua đờikhi Âu Dương Noãn còn nhỏ, trí nhớ của nàng về người chỉ một vị quanchính trực đến mức có chút bảo thủ, trong mắt nàng không tự chủ có chúthoài niệm, trong giây lát liền biến mất, lại tùy tiện rút ra một quyểnkhác, nói: ”Vương chưởng quầy, không biết quyển này thì dùng biện phápgì?”

“A! Đó là giấy tiêu, là loại dùng hạt tiêu hòa lỏng thẩmthấu vào giấy, có thể ngăn ngừa sâu mọt, hiệu quả so với bích giấy rấttốt” Vương chưởng quầy cao hứng giải thích, nói xong lại hứng trí dẫn Âu Dương Noãn đi khắp phòng, đem toàn bộ cách bày trí, các loại sách từngthứ từng thứ giới thiệu hết cho nàng, rồi lại nói đến các phương phápcất giữ sách cổ, còn nói sách cổ này là do hắn khó khăn lắm mới có được. Suốt một canh giờ Vương chưởng quầy nói không ngừng, Âu Dương Noãnnghiêm túc mỉm cười lắng nghe, trong ánh mắt không có nửa điểm mất kiênnhẫn, hoàn toàn là ánh mắt hứng thú.

Âu Dương Noãn lời nói thânthiết, rất có hiểu biết, không có qua nửa điểm giống với nữ tử quý tộctầm thường vênh váo tự đắc, luôn hất hàm sai khiến người khác. Vươngchưởng quầy nói rất hăng say, như là gặp được tri kỷ, nói tận đến lúchoàng hôn, Âu Dương Tước cũng đã uống xong hai tuần trà, lúc này mớinhìn thấy Vương chưởng quầy cao hứng đem một quyển sách đem đến cho ÂuDương Noãn, còn vui vẻ nói: ”Tiểu thư đúng là tri âm của ta, quyển sáchnày sẽ giao cho người, hy vọng về sau tiểu thư có thể thường xuyên ghénơi này!”

Âu Dương Noãn mỉm cười, nhìn Vương chưởng quầy nói:”Tấm lòng của ngài Âu Dương Noãn sao có thể từ chối, vừa nãy ta nghe nói ngài đang tìm Hưng thịnh phụ tập, vừa hay ở chỗ ta có, ngày mai sẽ saingười mang đến cho ngài!”

Vương chưởng quầy mặt mày như nở hoa,vui vẻ tiển Âu Dương Noãn tới tận cửa mới quay về, Âu Dương Tước nghẹnhọng trân trối nhìn Quảng Lăng tập tự trong tay Âu Dương Noãn, nói:”Hắn…hắn…Đệ nói nhiều như vậy, mất nhiều tâm tư như vậy hắn cũng khôngthèm bán, vậy sao lại dễ dàng tặng cho tỷ như vậy? Vì sao chứ?”

Người như Vương chưởng quầy, dùng quyền thế cưỡng bức hay dùng tiền bạc thumua đều không được, nếu muốn có được quyển sách này, chỉ có thể dùngđường tắt, Âu Dương Noãn cười lắc đầu, nói: ”Trời gần tối rồi, chúng tanhanh về thôi!”

Hồng Ngọc đang định đỡ Âu Dương Noãn lên xe ngựa thì đột nhiên nghe được tiếng nói lớn: ”Vị tiểu thư này, xin người hãydừng bước!”

Chỉ thấy một nam nhân tuấn tú, bộ dáng thư sinh trẻtuổi nhanh chóng bước đến, Âu Dương Tước cảnh giác che chắn ở trướcngười Âu Dương Noãn, quát lên: ”Ngươi làm gì vậy?”

Nam tử xa xakia liền dừng lại, không bước tới gần nữa, cúi đầu cung kính hành lễ với hai người: ”Quyển sách trên tay tiểu thư cũng là quyển mà thiếu gia nhà ta tìm kiếm bấy lâu, cũng không phải muốn bắt tiểu thư bỏ đi thứ mìnhyêu thích, chỉ là bất luận tốn bao nhiêu bạc…”

“Quyển sách này tỷ tỷ nhà ta đã mua trước rồi a, chủ tử nhà ngươi nếu có bản lĩnh thì hãyđi mua một quyển khác, tỷ tỷ không cần để ý đến hắn! Chúng ta đi thôi!”Âu Dương Tước nhíu mày, đối với những người có hành vi đột ngột cảnđường này rất phản cảm, nếu là một quyển sách bình thường cũng không cógì, nhưng quyển này lại là thứ mà tỷ tỷ hắn khó khăn lắm mới có được,dựa cái gì mà phải làm không công cho người khác!

“Tước nhi,không được vô lễ!” Âu Dương Noãn thấp giọng nói, nhìn thoáng qua xe ngựa cách đó không xa, không nói đến hai con ngựa kéo là thần tuấn, hai ngọn liên đăng lưu ly làm bằng vàng ròng giá trị xa xỉ không hề giấu diếmtreo hai bên cửa xe kia, điều làm cho Âu Dương Noãn chú ý là dấu hiệuKim sắc trên thân xe. Tuy rằng sắc trời đã tối dần, nhưng Âu Dương Noãnvẫn có thể thấy được rõ ràng, bao quanh dấu hiệu kia là một vòng trònhai tầng, điêu khắc chạm rỗng mà thành, bên trong là mười hai điều hìnhcung, mũi nhọn quay theo chiều kim đồng hồ, bên ngoài là bốn con phiđiểu đang giương cánh bay, hết sức mạnh mẽ, hướng bay cùng với chiềuxoay tròn bên trong hoàn toàn trái ngược, thập phần độc đáo, làm ngườita mới gặp liền khó quên.

Âu Dương Noãn chỉ nhìn thoáng qua rồinhanh chóng quay sang đem quyển sách kia giao cho Âu Dương Tước nói: ”Đệ mang nó đưa cho vị tiên sinh kia đi!”

“Tỷ tỷ, sao lại giao chohắn?” Âu Dương Tước bất mãn, còn muốn nói thêm, Âu Dương Noãn liền nhíumày, nói: ”Tước nhi, nghe lời đi!”

Mỗi lần tỷ tỷ nói như vậy cónghĩa là sẽ không thay đổi ý định, Âu Dương Tước bĩu môi, oán hận đemquyển sách ném vào người nam tử trẻ tuổi kia, nói: ”Cho ngươi!”

Trở lại xe ngựa, Âu Dương Tước vẫn còn tức giận, ngồi một bên không nói một lời, Hồng Ngọc cũng cảm thấy nghi hoặc liền hỏi: ”Đại tiểu thư phảithật vất vả mới có được, vì sao lại…?”

Âu Dương Noãn nhìn thoángqua ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: ”Xe ngựa vừa rồi mang dấu hiệu Thầnđiểu trong thái dương, đó là huy hiệu của Hoàng tộc Đại Lịch, vì mộtquyển sách mà phải đắc tội với người hoàng gia, các ngươi cảm thấy đánggiá sao?”

Lời vừa thốt ra làm sắc mặt Hồng Ngọc liền trắng bệch,sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh. Âu Dương Tước quên luôn cả tức giận, tựangười vươn đầu ra nhìn về phía sau, chỉ thấy xe ngựa kia vẫn còn đứng ởcửa tiệm, ánh nắng chiều tà chiếu lên xe làm ánh lên thứ ánh sáng lóamắt, lại còn mang theo một tia hơi thở huyền bí…

Tỷ tỷ sẽ khôngnhìn lầm, người nói là dấu hiệu Thần điểu thái dương thì khẳng định làđúng như vậy, chỉ tại bản thân không cẩn thận, vừa rồi còn tỏ ra vôlễ…Âu Dương Tước lẩm bẩm: ”Tỷ tỷ, nếu tỷ không nhắc nhở, thiếu chút nữalà đệ gây ra đại họa rồi…”