Trùng Sinh Biến Thành Bệnh Xà Tinh

Chương 90







Trần Mãnh không yên lòng nhìn xung quanh, cảm giác được hơi thở không yên lòng không thể giải thích được, sau đó dặn dò Trần Giới: “Dù sao bất kể như thế nào, đến đại học có vấn đề gì thì gọi điện về, không nên cái gì cũng giấu ở trong lòng.”

Trần Giới gật gật đầu.

Tịch Lục nhón mũi chân nhìn ra xa, sau đó cuối cùng vào lúc cơ thể cao lớn kia của Trần Mãnh hơi dời đi, nhìn thấy Trần Giới vẫn luôn bị ông che khuất.

Mái tóc ngắn màu đen ngang vai chẳng biết từ lúc nào đã dài đến ngang eo, mái tóc màu đen có lẽ là nguyên nhân thẳng tự nhiên, ngoan ngoãn bị chải ở sau lưng, làn da màu trắng ở dưới ánh nắng lộ ra khuynh hướng cảm xúc gần như trong suốt, một đôi mắt hạnh lúc nhìn người khác không có bao nhiêu thay đổi so với trước đây, lành lạnh bình tĩnh, phảng phất như liếc mắt một cái là có thể bị cô nhìn thấu, đôi môi hơi mỏng làm cho Tịch Lục có một loại xúc động muốn vươn tay vuốt ve, cô mặc áo cộc màu trắng in hoa, bên dưới là quần soóc yếm đơn giản, lộ ra hai chân thon dài, chiều cao của cô cao, bây giờ nhìn lại ít nhất cũng phải một mét bảy trở lên.

Dùng một câu hình dung, Trần Giới như vậy, sẽ làm cho đàn ông điên cuồng.

Vị đã điên cuồng kia hiện tại có thể nói trở nên điên cuồng rồi, cậu đứng ở bên kia lo lắng không có cách nào, nhìn cái dạng này của Trần Mãnh, hình như là có ý muốn đưa Trần Giới tới ga tàu hỏa.

Nhưng là ——

Tịch Lục nhìn nhìn vé tàu hỏa trong tay, sáng sớm cậu đã mua xong rồi, trên tay Trần Giới không có vé mà.

Bởi vì Trần Mãnh nhiều lần kiên trì, Trần Giới đồng ý để cho ông đưa mình đi ga tàu.

Trần Mãnh lôi kéo va li da của Trần Giới, vừa đi vừa nói một chút những việc cần phải chú ý lúc cư trú, có đôi khi cũng sẽ nói đến chuyện lý thú khi mình ở cùng người khác trước kia.

Tịch Lục nhìn bọn họ đi xa, chỉ đành phải theo sau, nhưng mà hết lần này tới lần khác nếu như mình kéo vali mà nói, thanh âm quá lớn sẽ khiến cho Trần Mãnh nghe thấy, cậu cắn răng một cái, xách vali lên bước chân mạnh mẽ đi theo.

“Khi đó à, vốn là một người anh em trong ký túc xá của bọn bố thích một nữ sinh trong trường, phát động cả ký túc xá bọn bố đến hết dưới lầu gọi tên nữ sinh kia, nhưng là kết quả ư…” Trần Mãnh cười lên ha ha ha, tự biên tự diễn, nói: “Kết quả nữ sinh kia tức giận, dội thẳng một chậu nước lạnh từ trên xuống dưới, phải biết khi đó thế nhưng là mùa đông, đứa đứng đầu bị gặp họa rồi.”

Trần Mãnh đang kể với Trần Giới, cảm thấy phía sau có một loại cảm giác không thích hợp, quay đầu nhìn một cái, lại chỉ nhìn thấy mấy người đi đường, lắc lắc đầu, cảm thấy có lẽ là mình quá nhạy cảm rồi.

Trốn ở bên góc tường, Tịch Lục vỗ vỗ ngực nghĩ lại mà phát sợ, may mắn vừa rồi cậu cảm thấy có chút không ổn, cho nên đã tránh né trước một bước.

Cậu nhìn nhìn cái tay xách theo vali của cậu, mặc dù có chút mệt, nhưng là vì Trần Giới đáng giá.

Một đường theo đuôi Trần Mãnh và Trần Giới này, Tịch Lục tỏ vẻ thật sự sắp chết rồi, không chỉ phải xách vali nặng như vậy, còn phải thời khắc đề phòng Trần Mãnh đột nhiên quay đầu.









Cho đến trạm xe, Trần Mãnh lại dặn đi dặn lại rất lâu, đợi đến khi Tịch Lục đứng ở nơi đó chờ đến sắp ngủ mất, cậu đột nhiên giật mình một cái nhìn về hướng Trần Mãnh và Trần Giới.

Nhìn dáng vẻ của Trần Mãnh, hẳn là muốn rời đi rồi.



Tịch Lục nhắm chuẩn cơ hội, chờ Trần Mãnh chân trước vừa rời đi, lập tức kéo luôn vali hành lý chạy về phía Trần Giới.

Chỉ là cậu cảm giác được một luồng sát khí không giải thích được từ xa xa, giác quan thứ sáu nói cho cậu biết, nhất định phải lập tức trốn đi, không có suy nghĩ gì thêm, cậu trực tiếp xoay người, ôm vali hành lý của mình núp ở sau cây cột, không ít người bắt xe lửa nhìn thấy hành động như vậy của Tịch Lục đều dùng ánh mắt như nhìn bệnh thần kinh quan sát cậu.

Tịch Lục quay đầu, quả nhiên không ngoài dự liệu, Trần Mãnh lại quay ngược trở lại, nhìn xung quanh, lại xách một túi hoa quả đưa cho Trần Giới.

Sau đó không biết lại đang nói cái gì, lảm nhà lảm nhảm mà đã qua mất nửa ngày.

Lúc Tịch Lục đang cân nhắc bây giờ không đi thì mình thiêm thiếp một chút, một đứa bé trai đi ngang qua trước mặt mình đột nhiên ngã xuống, Tịch Lục nghĩ cũng không suy nghĩ nhiều vươn tay kéo cậu bé lên, sau đó sau khi người lớn bên cạnh chạy tới, nói vài câu cám ơn với Tịch Lục, đợi đến khi Tịch Lục quay đầu nhìn lại Trần Giới và Trần Mãnh, người đã không ở đây rồi.

Tịch Lục sững sờ tại chỗ.

Xảy ra chuyện gì, không kịp suy nghĩ nhiều, Tịch Lục kép vali hành lý tìm bóng dáng Trần Giới ở trong xe lửa, sau khi tìm mấy phút, lại nhớ tới mình không phải là có di động sao?

Sau đó vội vội vàng vàng bấm số điện thoại của Trần Giới.

Nhưng là cả buổi cũng không có người nhận.

Chẳng lẽ đã đi trước một mình rồi sao.

Tịch Lục uể oải cúi đầu, sau đó một mình im lặng ngồi ở trên ghế nghỉ bên cạnh, lại gọi cho Trần Giới một lần nữa.

Mãi đến khi bấm lần thứ tám, bả vai của mình bị người nhẹ nhàng chạm vào.

Cậu quay đầu, ngây ngẩn cả người.

Trần Giới giương môi lên, nói: “Cậu đang đợi ai sao?”

Tịch Lục lập tức đứng dậy, kích động nói với Trần Giới: “Trần Giới, mình đương nhiên là chờ cậu rồi.”

Trần Giới gật gật đầu, cũng không có bất ngờ khi nhìn thấy Tịch Lục ở đây lắm, cô nói: “Vừa rồi tôi đã nhìn thấy cậu rồi, ngay từ đầu cậu đã núp ở khu tập thể nhà tôi à?”

Tịch Lục có chút ngượng ngùng sờ sờ ót, trả lời: “Ừm, mình sợ chú nói cái gì, nên không có đi ra, cứ lén lút đi theo các cậu.”

“Không nghĩ tới, vừa rồi xảy ra chút chuyện, chờ lúc mình quay đầu lại, cậu đã không thấy tăm hơi rồi, hơn nữa mình gọi điện thoại cho cậu, cậu cũng không nhận suốt.”

Trần Giới cười cười, trả lời: “Như vậy à, có thể là tôi tắt tiếng đi, chưa chuyển lại, vừa rồi tôi cũng định đi tìm cậu.”









Tịch Lục cảm thấy được yêu thương mà lo sợ, Trần Giới nói tìm mình.

Trời ơi, đây không phải là quá hạnh phúc rồi sao?

Tịch Lục đang đắm chìm trong thế giới hạnh phúc không cách nào tự thoát ra, hấp ta hấp tấp đưa vé đã mua từ sáng sớm cho Trần Giới.

Con ngươi màu đen của Trần Giới chống lại mắt Tịch Lục, sau khi cô đưa tay nhận lấy vé, rất tự nhiên móc tiền từ trong túi ra đưa cho Tịch Lục.

Tịch Lục vươn tay đẩy đi, nói: “Không cần không cần, cái này cũng không đắt?”

Trần Giới nhíu nhíu mày, nói với Tịch Lục: “Cái này không liên quan đến giá cả, là vấn đề nguyên tắc.”

Nhìn thấy vẻ mặt kia của Trần Giới, Tịch Lục cũng biết cô rất nghiêm túc, cho nên đến cuối cùng chỉ có thể nhận lấy tiền của Trần Giới.

Thôi, bất kể thế nào, lập tức cậu sẽ cùng Trần Giới bắt đầu một cuộc hành trình xe lửa thuộc về hai người bọn họ.

Thật sự là quá mong đợi rồi.



Từ Phương vội vã chạy tới, lúc nhìn thấy Trần Giới, từ rất xa vươn tay hướng về phía cô gọi vài tiếng: “Trần Giới, Trần Giới.”

Trần Giới nhìn về phía cô ấy bên kia, sau đó gật gật đầu.

Từ Phương kéo một cái vali da cực kỳ lớn, đồng thời lại xách bao lớn bao nhỏ, thở hổn hà hổn hển đi tới, sau đó xoa xoa mồ hôi trên trán, nói với Trần Giới: “Ngại quá, mình đến muộn, bởi vì bố mẹ mình nhất định muốn lôi kéo mình ra ngoài ăn một bữa cơm thật ngon, kết quả không nghĩ tới vừa ăn xong đã đến giờ này rồi, ngại quá, ngại quá.”

Trần Giới lắc lắc đầu, trong đôi mắt buốt giá mang theo một chút nhu hòa, cô nói: “Dù sao cũng là lần đầu tiên rời nhà, bố mẹ khẳng định đều rất lo lắng, bố tôi cũng vừa mới đi.”

Từ Phương vươn tay rút khăn giấy từ trong túi ra, xoa xoa cổ mình, sau đó lúc này mới nhìn thấy Tịch Lục đứng ở bên cạnh.

Tịch Lục mang theo mũ lưỡi trai màu đen lại trang bị kính râm màu đen, trang phục như vậy không quen biết thoạt nhìn như thế nào cũng thấy khả nghi, giống như là loại thanh niên muốn nổ tàu hỏa mà báo chí hay đưa tin.

Từ Phương hỏi: “Cậu là ai?”

Tịch Lục: “…” Câu này CMN không phải nên là cậu hỏi sao?

Cậu vốn còn muốn ở riêng với Trần Giới đấy, được rồi, hiện tại xem ra là không được rồi.

Từ Phương thấy Tịch Lục không nói lời nào, liền đi về phía cậu mấy bước, một mực nhìn chòng chọc vào cậu, nhìn đến Tịch Lục càng ngày càng không được tự nhiên, cuối cùng rầu rĩ khó chịu trả lời: “Tịch Lục.”

Từ Phương sửng sốt, không trách được mà, không trách được cô càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, thì ra cậu ấy chính là Tịch Lục kia.

Từ Phương nhếch môi cười cười với Tịch Lục, sau đó nói: “Thì ra cậu chính là Tịch Lục tiếng tăm lừng lẫy kia, mình đã nghe qua chuyện của cậu, mình là bàn hàng xóm với Trần Giới, hiện tại thi đỗ cùng một trường đại học, trước đó đã hẹn sẽ đi nhập học cùng nhau.”

Tịch Lục quá hâm mộ ghen tỵ hận mà.

Người này có thể học cùng một trường với Trần Giới, thật là quá may mắn rồi.

Mà mình… Aiz…

Tịch Lục yên lặng thở dài một hơi, sau đó vươn tay xách mấy đồ nặng trong tay các cô đi, một tay còn lại kéo tay kéo vali, sau đó tự nhận là tiêu sái nói với Trần Giới Từ Phương: “Đi thôi.”

Thật ra trong lòng đang rỉ máu ——

Sao lại nặng như vậy, trong túi này là đựng đá sao? Quả nhiên giả bộ trâu bò là đáng đời bị sét đánh sao?

A a a a a a a!

Tác giả có lời muốn nói: cái gọi là một mình ở chung, Tịch Lục mi coi như thôi đi, hiện tại biểu hiện tốt một chút, làm cho bạn của Trần Giới cuối cùng ủng hộ mi đi.

HẾT PHẦN 2