Trùm Tài Nguyên

Quyển 6 - Chương 48: Khuây khỏa, nắm phần thắng



Tuy mỗi ngày đều trôi qua rất bận rộn, nhưng Phương Minh Viễn cũng không bởi vậy mà buông lơi sự chú ý đối với huyện Đồng Nghi!

Cha con Ninh Đức đã chính thức cùng Phương gia, Vu Nhị ký kết, lấy kỹthuật, thương hiệu, các thiết bị hiện hữu, đổi lấy 10% cổ phần của côngty mới! Mấy ngày nay, tất cả bọn họ đều bận rộn sản xuất lô Đồng NghiXuân cuối cùng! Trong công ty tương lai, Phương Minh Viễn chiếm 50% cổphần, còn lại 40% cổ phần, thuộc về danh nghĩa của cha mẹ Vu Nhị. Vềphần số tiền đóng góp, đều do cá nhân Phương Minh Viễn xuất tiền túi màứng ra, vài năm sau sẽ khấu trừ từ hoa hồng của Vu gia!

Tết âmlịch, Phương Minh Viễn trong lúc cấp bách, vẫn dành thời gian cùng VuNhị gặp mặt hai bác, nói rõ lại việc này, bố mẹ Vu Nhị hơi giật mình,ánh mắ nhìn Phương Minh Viễn có chút thay đổi, toàn bộ cuộc gặp mặt,không hỏi quá nhiều đến vấn đề kết hôn của hai người. Theo phân tích sau này của Phương Minh Viễn, xem chừng chính mình thay Vu Nhị ứng ra bốnmươi phần trăm tiền đầu tư kim ngạch kia, khiến hai bác có chỗ hiểu lầm——nếu không phải là quan hệ giữa hai người đang tốt đẹp, hiện giờ ai lại nguyện cho vay tiền để cùng chia xẻ hạng mục mà chính mình xem trọng?Đương nhiên, đối với hiểu lầm tuyệt vời này, Phương Minh Viễn và Vu Nhịđương nhiên là sẽ không chủ động đi giải thích.

Có phần tài sảnnày làm hậu thuẫn, Vu Nhị đương nhiên là không cần nói nhiều liền đồng ý luôn, được trở thành vị giám đốc đài truyền hình đầu tiên của đặc khukinh tế Đồng Nghi! Những ngày này, cô cũng không nhàn rỗi, cả ngày đềuphải liên hệ với các đồng sự và bạn bè, xem có ai có thể cùng cô đi tớiĐồng Nghi trợ giúp một tay!

Nếu như nói chỉ là một đài truyềnhình cấp huyện, đối với các bằng hữu và đồng nghiệp của Vu Nhị, đó đương nhiên là hoàn toàn không có sức hấp dẫn gì, nhưng nếu như nói là mộtthành phố độc lập trong tương lai, một thành phố cấp phó tỉnh, thì lạichính là một miếng bánh thơm ngon rồi! Nếu như từ khi mới thành lập đãđược gia nhập, có thể nói ít nhất cũng có thể tiết kiệm được mười nămphấn đấu! Sức hấp dẫn này quá lớn! Với những người tuổi xấp xị như VuNhị này, không có bao nhiêu người có thể cự tuyệt! Chỉ có điều hiện giờtin Đồng Nghi được nâng lên làm đặc khu kinh tế còn chưa chính thức công bố ra ngoài. Vu Nhị cũng chỉ có thể thăm dò trước động thái của họ!Ngày sau còn dễ chuẩn bị.

-Minh Viễn, hôm nay anh phải xem kỹ, trong năm người mà tôi chọn, hôm nay sẽ xuất hiện ba người! Anh phải giúp tôi kiểm tra đấy!

Vu Nhị nhẹ giọng nói với Phương Minh Viễn:

-Còn nữa, hôm nay anh đóng giả làm bằng hữu của tôi nhé. Vẫn là thân phậnđấy, trợ lý giám đốc của công ty khách sạn thành viên của Phương gia ởTần Tây, đến lúc đó, đừng để lộ ra. Còn nữa, trong những người bạn nàycủa tôi, có người còn khá điên, anh đừng để trong lòng!

-Tôi biết rồi.

Phương Minh Viễn tùy ý gật gật đầu. Hôm nay là buổi lễ kết hôn của một ngườiđồng sự của Vu Nhị, không ít người của đài truyền hình đều đã tham dự,Vu Nhị cũng liền mượn cơ hội này gọi Phương Minh Viễn đến, cho hắn gặpmặt các nhân viên nòng cốt của đài truyền hình Đồng Nghi tương lai, nhân tiện giúp mình kiểm tra luôn.

-A, Dung Dung sao không cùng đến?

Vu Nhị có chút tò mò nói. Mới vừa rồi cô thấy Trần Trung đưa Phương MinhViễn đến, bởi vì chiếc xe kia của Phương Minh Viễn thật sự là có chútchói mắt, cũng không phải là rất xa hoa, nhưng bên trên dán rất nhiềugiấy thông hành, nếu lọt vào mắt những người hữu tâm, thì đúng là cóchút kinh hãi. Cho nên hai người đã đi chiếc Santana mà Vu Nhị mua.

-Sự tình huyện Đồng Nghi đang cực kỳ phức tạp, muốn làm rõ ràng, cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Dung Dung hiện tại đang bề bộn sửa sanglại, không có thời gian nhàn hạ.

Phương Minh Viễn nhíu mày nói.

-Đừng nói là cô ấy, hiện tại cho dù tôi nhìn thấy từng đống tư liệu ấy cũng đều cảm thấy phiền chết mất!

-Mới bắt đầu mà anh đã thấy ngán rồi, ngày sau thì phải làm sao?

Vu Nhị cảm thấy trong lòng có chút buồn cười.

-Cho nên nói, tôi không thích hợp để ngồi bàn giấy, không có được một phần tính nhẫn nại ấy!

Phương Minh Viễn cười nói.

- Úy Trì Anh và Mễ Kỷ Lâm sao rồi?

Vu Nhị cũng nghe nói sau ngày ăn tết đầu tiên, Phó chủ tịch huyện ĐồngNghi là Mễ Kỷ Lâm và giám đốc nhà máy rượu là Úy Trì Anh đã bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tần Tây phái người mang đi. Tính đến hiện tại cũng phải hơnmột tuần rồi.

-Hừ, Mễ Kỷ Lâm chẳng qua cũng chỉ là một nhân vật đại biểu cho giới trên đài ngăn nắp xinh đẹp, dưới đài dơ bẩn hủ bại!

Phương Minh Viễn cười lạnh nói. Mễ Kỷ Lâm chỉ giữ vững được hai ngày, tâm lýphòng tuyến đã hoàn toàn bị công phá. Đương nhiên, điều này cũng bởi vìhắn bị nắm giữ tình huống tương đối nhiều, cho dù muốn giấu diếm cũnggiấu diếm không nổi. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Ủy ban Kỷ luật thànhphố Đồng Xuyên đã nhận được tố cáo thực danh và nặc danh việc Mễ Kỷ Lâmlàm trái pháp luật lên tới hơn một trăm bảy mươi lá đơn! Mà trong tay Ủy ban Kỷ luật Đồng Xuyên, bao năm qua còn có hơn tám mươi lá đơn tố cáoMễ Kỷ Lâm. Hơn 250 lá đơn này, tổng cộng đề cập tới ba mươi lăm sự kiện, bao gồm thiên vị, quyền tài giao dịch, quyền mầu giao dịch, lạm dụngquyền lực và rất nhiều phương diện khác, từ khi Mễ Kỷ Lâm còn là một gãPhó trưởng phòng đi lên, đến nay đã hơn mười ba năm!

Hơn nữa, từchính miệng của Mễ Kỷ Lâm, nhân viên Ủy ban Kỷ luật tỉnh còn nắm giữkhông ít chứng cứ về việc cán bộ huyện Đồng Nghi làm trái pháp luật, đủđể áp dụng hành động đối với các cán bộ này!

Nhưng Úy Trì Anh thì vẫn không chịu mở miệng, cho dù là tới bây giờ, nhân viên Ủy ban Kỷluật ngoại trừ lấy được một ít tình tiết cũng không nghiêm trọng, thìcũng không có gì mang tính chất đột phá! Mà ngay cả mối quan hệ tìnhnhân giữa cô ta và La Nguyên Thánh, bởi vì khẩu cung điểm chỉ và xácnhận của Mễ Kỷ Lâm, Úy Trì Anh mới bất đắc dĩ chịu thừa nhận.

-Người phụ nữ này quả thực không đơn giản!

Vu Nhị thoáng chút suy nghĩ nói. Từ một phóng viên dần dần từng bước đilên được ngày hôm nay, Vu Nhị đối với việc phá án của Ủy ban Kỷ luậtcũng không phải hoàn toàn không biết gì, trong những tình huống này, một nhân vật nhỏ bé lại phạm tội như vậy, có thể kiên trì nhiều ngày nhưthế, đúng là rất không dễ dàng, chứng tỏ tính tình của nữ nhân này rấtdai dẳng.

-Đương nhiên là không đơn giản, tài sản của nhà máyrượu những năm gần đây, đã bị cô ta rút hết bảy tám phần rồi! Hiện giờlưu lại chỉ còn cái vỏ bọc không! Cái gọi là hơn ba mươi vạn tệ lợinhuận, hoàn toàn là thông qua thủ pháp tài vụ tạo dựng nên!

Phương Minh Viễn nói:

-Nếu không phải là cô ta thông qua công thương, thuế vụ, cảnh sát, bưu chính huyện Đồng Nghi, cưỡng ép phân chia của các thương hộ và cư dân ởhuyện, thì nhà máy rượu này chỉ sợ đến năm trăm tấn lượng tiêu thụ cònkhông có!

Trong chuyện này, đương nhiên cũng có công lao của cáccán bộ huyện Đồng Nghi, bước đầu là tài vụ xét duyệt, liền tra ra, vẻnvẹn trong một năm ngoái, mười mấy ban ngành của huyện Đồng Nghi, hơn bốn mươi cán bộ, đã chi trả ở nhà máy rượu không dưới bảy trăm ngàn tệ cácloại phí dụng! Nhưng người phụ nữ này đối với các công nhân viên chứccủa nhà máy rượu cũng không tệ, chẳng những tiền lương ở Đồng Nghi đượcxem như rất tốt, mà đủ loại phúc lợi cũng đầy đủ hết, lại không hề khấtnợ tiền lương của công nhân viên chức, bởi vậy, các cán bộ ở huyện cókhông ít người đều đưa con cái vào làm ở nhà máy rượu.

Bộ Thươngmại tỉnh vốn dĩ đối với đề xuất thu mua trị giá bảy triệu tệ của Phươnggia còn có điều bất mãn, hiện giờ cũng không dám lải nhải cái gì, bâygiờ nhà máy rượu của huyện, có thể nói ngoại trừ việc đào tạo huấn luyện công nhân, còn lại, nói thí dụ như nhà máy, thổ địa, thiết bị, đều giátrị không đáng bao nhiêu tiền —— thổ địa đối với một địa phương cơ sởcông nghiệp bạc nhược, nông nghiệp chiếm cứ vị trí chủ đạo như huyệnĐồng Nghi, căn bản cũng không phải vấn đề, còn nhà máy và thiết bị, bởivì nhiều năm sử dụng, đã có vẻ tương đối cũ nát, giá trị sử dụng cũnghữu hạn.

Cho nên, Phương gia hoàn toàn có thể dùng bảy triệu tệnày, một lần nữa thu mua thổ địa, dựng lên nhà máy mới, thu mua tânthiết bị. Về phần những công nhân kia, chỉ cần Phương gia ra chiêu bài,còn là vấn đề sao? Cho nên bọn họ hiện tại ngược lại phải lo lắng Phương Minh Viễn có thể đề xuất cái giá mới hay không.

Phương Minh Viễn sao có thể không coi trọng bảy triệu tệ này, dù sao khoản tiền này,cuối cùng vẫn sẽ rơi vào tay Ủy ban nhân dân thành phố Đồng Nghi tươnglai, để kiến thiết một Đồng Nghi mới! Tuy nhiên, hắn cũng không có lòngtốt mà đi nói cho những người ở bộ Thương mại đó. Cho bọn họ lo lắng làtốt lắm rồi, xưa nay đối với các cán bộ không có nhiều thiện cảm, Phương Minh Viễn đã nghĩ như vậy.

Xe rất nhanh đã đi đến buổi tiệc, ởvào một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố Phụng Nguyên, ở thànhphố Phụng Nguyên, cũng cũng coi là khách sạn hạng nhất rồi. Mặc dù mớichỉ mười giờ sáng, bãi đỗ xe đã có hơn phân nửa vị trí là chật kín. Hiển nhiên, phần lớn đều là xe đến tham dự hôn lễ.

Hôm nay chú rể làmột cán bộ trung tầng của ban hậu cần đài truyền hình tỉnh Tần Tây, tuổi vừa ba mươi, theo tấm ảnh của Vu Nhị, có thể thấy được dáng vẻ phiphàm, mà khách nhân xuất hiện ở đây, cũng phần lớn là nam anh tuấn, nữxinh đẹp, làm người ta không khỏi cảm than, đài truyền hình Hoa Hạ, quảnhiên là nơi tuấn nam mỹ nữ tụ tập.

Vu Nhị xuất hiện, lập tức thu hút rất nhiều người chú ý! Hai cô gái trẻ tuổi tràn đầy thanh xuân lập tức liền vây lại nói:

-Chị Vu, sao bây giờ chị mới đến, em còn tưởng rằng chị đến muộn nữa cơ!

Hai người vừa nói chuyện với Vu Nhị, vừa dùng ánh mắt xem xét Phương MinhViễn, một khuôn mặt xa lạ, lại cùng Vu Nhị xuất hiện, sao có thể khôngkhiến các cô cảm thấy tò mò.

Hiện giờ Vu Nhị mặc dù chỉ là mộtcán bộ trung tầng, ở đài truyền hình tỉnh Tần Tây, nhưng địa vị lại cóthể được so với các cán bộ cao tầng, không ít người đều biết rằng, thầygiáo đại học của cô hiện giờ Giám đốc sở Giáo dục tỉnh Tô Ái Quân, màmối quan hệ của cô với chàng tôn trưởng tiếng tăm lừng lẫy của nhà họPhương cho tới nay luôn không tệ, ngay cả chàng Trưởng ban Tuyên giáotỉnh cũng không để vào mắt! Cô giống như một quầng sáng chói mắt, lànhân vật khiến các công nhân viên trung tầng ở đài truyền hình tỉnh TầnTây, tuyệt đối phải nhìn lên.

Những nam nhân muốn được sánh vaibên cô đương nhiên là nhiều như cá diếc sang sông, vừa muốn có được trái tim của mỹ nhân, vừa muốn mở rộng quyền lực và thông thiên của cải, kỳngộ như vậy có thể nói là khó mà qua được! Nhưng những người dám có ganđứng ra, thổ lộ với Vu Nhị, cũng là ít và ít, rất nhiều người tự biếtxấu hổ, mà càng nhiều hơn nữa lại là vì, Vu Nhị đến cả con trai củaTrưởng ban Tuyên giáo tỉnh còn không để vào mắt, mình có chỗ nào có thểmạnh hơn con trai của Trưởng ban Tuyên giáo tỉnh? Đến lúc đó, mỹ nhâncòn không ôm được, ngược lại còn chọc giận đến con trai của bộ trưởng!

Cho nên, có thể công khai lộ diện cùng Vu Nhị, là chuyện trước nay chưa từng xuất hiện!