Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 589: Nhà họ Phương đổi ý



Người Nhật Bản công khai chuyện ở nhà khách, mặc dù có không ít ngườimuốn che giấu, nhưng cuối cùng giấy vẫn không gói được lửa, rất nhanhliền truyền ra ngoài!

Nhóm lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy và Ủy bannhân dân tỉnh Tần Tây sau khi biết được tin tức này, cũng vô cùng tứcgiận. Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh trước sau lên tiếng, nhất địnhphải nghiêm túc xử lý, chẳng những phải xử lý nhân viên, mà đối với nơicung cấp cho người Nhật Bản, nơi đáp cầu dắt mối, đều phải xử lý!

Sự tình xảy ra được hai ngày, ngày thứ ba, trên trang nhất của các tờ báoquan trọng tỉnh Tần Tây đều in đậm đoạn bình luận về sự việc này, đốivới việc Sato cầm đầu người Nhật Bản coi thường luật pháp trung Quốc,nghiêm khắc phê phán hàng vi của họ ở trong nhà khách! Đồng thời, cũngcảnh báo người ngoại quốc ở Trung Quốc, phải tôn trọng chỗ pháp luật nơi mình ở! Trước pháp luật mỗi người là bình đẳng! Người ngoại quốc ởTrung Quốc cũng không thể hưởng thụ đãi ngộ gì vượt qua quốc dân!

Lãnh sự Hạ Mã Tả Dực của Nhật Bản đóng tại Phụng Nguyên sau khi hiểu đượcchân tướng sự việc, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ buông tay, báo lại chođại sứ quán và tất cả người Nhật Bản ở tỉnh Tần Tây, phải tôn trọng pháp luật nước bạn, không được làm chuyện vi phạm pháp luật! Mà cùng lúc đó, cảnh sát tỉnh cũng nghiêm khắc cảnh cáo công tác càn quét tệ nạn củaBình Xuyên! Chu Đại Quân bị xử phạt hành chính, đồn trưởng đồn công ancũng bị xử phạt hành chính và công khai kiểm tra! Tiếp theo Cục Cảnh Sát Bình Xuyên bắt đầu một tháng tự chỉnh đốn từ bên trong!

-Chú Chu, người anh em Vu Liệt không có ý kiến gì chứ?

Phương Minh Viễn và Chu Đại Quân ngồi đối diện nhau trong thư phòng. Vu Liệtchính là đồn trưởng đồn công an. Lúc này đây bởi vì chuyện này bị địnhlà công tác càn quét tệ nạn bất lực, bị xử phạt hành chính, còn bị côngkhai kiểm tra trong cục.

-Có thể có ý kiến gì, chẳng phải là bị xử phạt hành chính sao? Ảnh hưởng đến cái gì của hắn!

Chu Đại Quân khoát tay chặn lại nói:

-Ngày sau trong cục nhớ rõ cái giá lúc này đây hắn phải trả, chẳng cần đếnnửa năm một năm cho hắn cơ hội sửa đổi, liền đuổi về rồi!

-CậuPhương, tuy lão Chu này đến hiện tại vẫn không rõ, tại sao cậu lại phảilách một vòng như vậy? Muốn xử lý mấy tên tiểu quỷ này, tôi cũng chưaphải hồ đồ! Còn phải khiến cục trưởng Tiêu dẫn đội xuống dưới sao?

Hiện giờ thực lực Phương gia ngày càng lớn mạnh, Chu Đại Quân trước mặtPhương Minh Viễn cũng có phần gò bó. Mặc dù Phương Minh Viễn đã sớm nói, hắn cứ gọi là Minh Viễn cho thỏa đáng, nhưng Chu Đại Quân vẫn tiếp tụcgọi hắn là cậu Phương!

Chu Đại Quân cũng có thể nói là người nhìn Phương Minh Viễn lớn lên, chỉ có điều hắn nói gì cũng không nghĩ rằng,tên tiểu tử này, sau này lại có thể đưa Phương gia lên đến đỉnh cao nhưbây giờ! Không có Phương gia, Bình Xuyên cũng không có khả năng pháttriển như ngày hôm nay, dĩ nhiên là càng không có khả năng trở thành một quận của thành phố Phụng Nguyên! Mà chính hắn, vốn cho là đời này cóthể lên làm lãnh đạo Cục Cảnh Sát Bình Xuyên, thì đúng là phúc đức bađời! Nhưng hiện giờ, chính mình lại là nhân vật số một quận Bình Xuyênthành phố Phụng Nguyên!

Đối với điểm này, Chu Đại Quân hoàn toàn chắc chắn. Dương Quân Nghĩa những năm gần đây, chỉ cần có cơ hội, sẽchặn lại con đường thăng quan của hắn. Sở dĩ khiến hắn ở đây nhiều năm,cũng là để tích lũy kinh nghiệm! Càng là để bảo vệ cho Phương gia! Tránh việc Lưu Trì đi đường ngang ngõ tắt!

Hơn nữa, hắn hiện giờ cũngcó không hơn không kém khoảng chục triệu, năm đó Phương Minh Viễn chỉđiểm cho hắn mua quầy hàng này, hiện giờ giá trị đã tăng nhiều rồi, đámthương nhân bên ngoài đều đánh nhau vỡ đầu chảy máu để mong được thuê nó —— thứ nhất, vị trí đắc địa đúng là tốp đầu trong chợ; thứ hai, cũng là để an tâm, tại quận Bình Xuyên này, chỉ có ai không có mắt, mới gây rối ở trên mảnh đất dưới danh nghĩa của cục trưởng Cục Cảnh Sát!

Cho nên, Chu Đại Quân đối mặt với ông cụ Phương và Phương Thắng, đều khôngcung kính như lúc đối mặt với Phương Minh Viễn. Bởi vì hắn so với tuyệtđại đa số người đều biết rằng, người thanh niên trước mắt này, rốt cuộccó năng lực lớn lao như thế nào!

Phương Minh Viễn mỉm cười, mấyngày qua, có không ít người đều nói những lời tương tự, không rõ tại sao phải đem sự tình biến thành to tát như vậy? Sự tình hoàn toàn có thể ởtrong phạm vi Bình Xuyên giải quyết hết.

-Chú Chu, vậy thì vìsao, chú chỉ cần nhìn, chẳng mất mấy thời gian liền hiểu rồi! Xem xét bề ngoài, chúng ta là chịu thiệt, tuy nhiên không có vấn đề gì, sẽ cóngười bồi thường cho chúng ta đấy!

Chu Đại Quân sợ run một lúc, vỗ chân nói:

-Được rồi, nếu cậu đã nói như vậy, tôi sẽ đợi!

-A, đúng rồi, chú Chu, năm nay Carrefour tài trợ cho cảnh sát tỉnh Tần Tây, có một khoản bốn triệu là đặc biệt chỉ định cấp cho quận Bình Xuyên,đến lúc đó, chú mang một ít về cho đồn công an!

Phương Minh Viễn thản nhiên nói.

-Được! Tôi nhớ rồi!

Chu Đại Quân hưng phấn nói. Hắn hiểu rằng, bốn triệu nhân dân tệ này, nóitrắng ra chính là cấp cho Cục Cảnh Sát Bình Xuyên và bồi thường cho đồncông an phải chịu xử phạt, nghe thì dường như cũng không nhiều, nhưngđây là năm chín tám, bốn triệu nhân dân tệ để cấp cho Cục Cảnh Sát BìnhXuyên đổi mới trang thiết bị, hay chính là đưa tới ích lợi cho người của cục! Chịu xử phạt mà không đến nơi đến chốn, hơn nữa còn rõ ràng biếtlà thay thủ trưởng mang tiếng xấu, thủ trưởng ngày sau tất sẽ có hậubáo, còn có chuyện gì tốt đẹp được như vậy sao? Chuyện này nếu lantruyền ra ngoài, lãnh đạo Cục Cảnh Sát sẽ đánh nhau vỡ đầu!

Ởtrại tạm giam thành phố Phụng Nguyên năm ngày, bọn người Sato nộp tổngcộng sáu ngàn bốn trăm tệ tiền phạt rồi được tha về! Nhận lại vật phẩmtư nhân, đi ra cửa trại giam, bọn họ thấy Akiko Sano và một người trungniên Nhật Bản đang đứng trước cửa!

-Ngài Sato, vị này là lãnh sựcủa lãnh sự quán Nhật Bản tại thành phố Phụng Nguyên! Lúc này đây, cácngười có thể được phóng thích sớm, là do có lãnh sự quán tác động!

Akiko Sano nói:

-Ngài lãnh sự, vị này là Trưởng ban quản lý đất hiếm của công ty sản vật Mitsui, ngài Sato.

Sato khom người, vẻ mặt xấu hổ nói:

-Rất xin lỗi, chúng tôi đã gây phiền toái cho ngài lãnh sự!

Hạ Mã Tả Dực hơi thở dài một hơi nói:

-Ngài Sato, phiền toái chưa cần nói tới! Chúng tôi là nhân viên công tác củabộ ngoại giao ở hải ngoại, không phải là vì phục vụ cho các vị sao? Tuynhiên, ngày sau, các vị ở Trung Quốc, cũng đừng nên lỗ mãng như vậy!Người của quốc gia này, thích chúng ta rất nhiều, nhưng hận chúng tacàng nhiều!

-Vâng! Cảm ơn ngài đã nhắc nhở!

Sato nói.

Hạ Mã Tả Dực cười nói:

-Lên xe đi! Tôi đã sắp xếp xong xuôi, các vị tắm rửa nghỉ ngơi rồi hãy đi ăn uống no nê thỏa thích...

Sato lắc lắc đầu, cắt đứt lời của ngài lãnh sự nói:

-Ngàu lãnh sự, chúng tôi vô cùng cảm tạ hảo ý của ngài. Nhưng, chúng tôi hiện tại chuyện quan trọng nhất không phải là rửa mặt, cũng không phải là ăn cơm. Trại tạm giam của Trung Quốc điều kiện tuy rằng rất kém cỏi, nhưng đối với chúng tôi cũng coi là tạm được! Hiện tại chúng tôi phải lập tức về Bình Xuyên, việc ký kết với Phương gia đã chậm năm ngày rồi!

Hạ Mã Tả Dực nhẹ giọng thở dài, nhìn thoáng qua Akiko Sano, Akiko Sano kiên trì nói:

-Ngài Sato, việc ký kết đã bị Phương gia hủy bỏ!

-Hủy bỏ?

Sato mặt biến sắc, túm áo Akiko Sano, rít gào nói:

-Vì sao hủy bỏ? Vì sao?

Ở trại tạm giam những ngày này, việc hắn lo lắng nhất chính là chuyện ký kết có thể sinh biến!

Không đợi Akiko Sano trả lời, Sato đột nhiên hiểu ra nói:

-Có phải người của những công ty khác đến? Có phải là chúng phá rối không? Có phải hay không? Ngươi nói có đúng hay không?

Đám người Mitsui phía sau hắn, cũng đều xông tới, vừa sợ vừa giận mồm năm miệng mười chất vấn Akiko Sano!

Ngài lãnh sự nhìn thấy Akiko Sano bị cả lũ người Sato như hổ điên xông vàochất vấn, mặt cắt không còn chút máu, giống như chú chim non run rẩytrong bão táp, không khỏi sinh lòng thương tiếc —— đây quả là một mỹnhân tuyệt đẹp, mấy ngày qua hắn đã nhìn thấy được điều này.

Hạ Mã Tả Dực giơ tay tách đám người Sato và Akiko Sano ra, trầm giọng nói:

-Ngài Sato, ngài bình tĩnh một chút! Từ quốc nội đã phái tới những ngườikhác, nhưng Phương gia cùng các người hủy bỏ ký kết, cũng không phải làbởi vì có bọn họ đến!

-Vậy thì vì cái gì? Vì sao Phương gia đổi ý?

Đối mặt với viên lãnh sự, Sato vẫn là có chút tôn kính. Hắn vươn cánh tay ra, ngăn những người ở sau lại!

Hạ Mã Tả Dực khẽ thở dài một hơi nói:

-Phương gia sở dĩ đổi ý, công khai lý do là, bởi vì các hành vi của các ngườikhông tôn trọng pháp luật Trung Quốc! Phương gia đối với chuyện nàykháng nghị rất mãnh liệt!

Lời vừa nói ra, đám người Sato, nhất là Mitsui Masaki, trên mặt đều không còn một giọt máu!

-Đã có lý do công khai, như vậy còn có lý do ngầm nào sao?

Sato cố nén đau thương, nhạy bén nắm bắt được trọng điểm!

-Đúng, có lý do ngầm!

Hạ Mã Tả Dực gật gật đầu, trầm giọng nói:

-Mặc dù Phương gia không tỏ rõ thái độ, nhưng theo chúng tôi phân tích, vẫn rất có khả năng đấy!

-Lý do gì?

Mitsui Masaki cấp bách hỏi.

-Chuyện của các người lúc này đây, chẳng những khiến Phương gia mất mặt, cònlàm bọn hắn tổn thất! Nhà khách nơi mọi người ở chính là của Phương gia. Hơn nữa người của bọn họ ở cục cảnh sát Bình Xuyên, cũng vì vậy mà bịcảnh sát tỉnh Tần Tây phê bình, có thể sẽ đối với con đường thăng quantiến chức của bọn họ ngày sau tạo thành ảnh hưởng bất lợi. Những chuyệnnày khiến Phương gia tức giận, cho nên cự tuyệt ký lên hợp đồng! Mà đúng lúc này, đại biểu của những công ty khác lại chạy tới!

Hạ Mã Tả Dực nói.