Trùm Tài Nguyên

Quyển 5 - Chương 493: Phòng ngừa chu đáo



Mặt trời chiều ngã về tây, trên biển một mảnh kim quang, đám ngườiGeorge vẻ mặt khoái trí bước xuống từ chiếc du thuyền xa hoa, xuống conthuyền cỡ trung màu trắng đang neo bên sường, chiếc thuyền màu trắng rất nhanh đã đi xa mất!

Phương Minh Viễn, ông cụ Quách và Trịnh NguĐồng đứng ở trên boong tàu, nhìn theo chiếc du thuyền màu trắng đi xa,rồi biến mất ở phía chân trời, Phương Minh Viễn lúc này mới hướng vềphía Trần Trung ra hiệu, sau đó, chiếc du thuyền của bọn họ cũng chậmrãi đi về phía trước, lượn một vòng trên mặt biển, rồi hướng về phíaHongkong thẳng tiến!

Cơn gió biển mang theo hương vị của biển đưa vào, ông cụ Quách và Trịnh Ngu Đồng tựa vào lan can, nhìn mặt trờiphương xa lặn xuống, thật lâu sau ông cụ Quách mới nói:

-Minh Viễn, cháu chắc chắn rằng, tai nạn kia thật là sẽ xảy ra sao?

Trịnh Ngu Đồng nhẹ nhàng thở dài nói:

-Anh Quách, cho dù là chỉ có một phần vạn khả năng, chúng ta cũng không thể không phòng bị! Cẩn thận kẻo dẫm vào vết xe đổ!

-Cháu không biết, nhưng cháu chắc rằng, mọi chuyện rất có khả năng sẽ xảy ra!

Phương Minh Viễn trầm ngâm không nói một lát, đúng lúc ông cụ Quách và TrịnhNgu Đồng nghĩ rằng hắn sẽ không trả lời, thì hắn mới cất tiếng nói:

- Đúng như lời của ông Trịnh, cháu cũng không dám mạo hiểm như vậy!

Tuy rằng hắn biết rõ, trong kiếp trước đã phát sinh một thảm kịch, tấtnhiên sẽ lại xảy ra lần nữa, nhưng hắn hiện tại, cũng chỉ có thể nói như vậy để thuyết phục người khác!

-Đúng vậy, chúng ta không dám mạo hiểm như vậy!

Ông cụ Quách thở dài một tiếng.

Là người lớn lên ở Hongkong, tuổi tác cũng trải qua hơn một nửa cái thế kỷ này, đối với sự việc xảy đến ở Đông Nam Á, ông cụ Quách có thể nói làrõ như lòng bàn tay. Indonesia từ những năm 60, sau đó lần lượt làCampuchia và Việt Nam, người Hoa ở Đông Nam Á luôn luôn phải sống trongcực khổ! Mà trong đó, người Hoa sống ở Indonesia là có vận mệnh bi thảmnhất.

Từ năm 1740 khi ”Bi kịch Red River” của chính phủ thực dânHà Lan bắt đầu, Indonesia cảnh nội từng phát sinh rất nhiều cuộc bàixích, giết hại, hãm hại Hoa kiều trên quy mô lớn. Chỉ trong những năm 40 của thế kỷ này, quy mô tương đối lớn thì bao gồm thảm án Tứ Thủy năm1945, thảm án Vạn Long năm 1946, thảm án Văn Đăng, Sơn Khẩu Dương, BaNhãn Á Để, thảm án Cự Cảng năm 1947 vân vân.

Mà bước vào nhữngnăm sáu mươi của thế kỷ hai mươi, Indonesia cảnh nội vẫn thường xuyênxảy ra những cuộc thảm sát quy mô lớn, trong đó nổi danh nhất, chính làTổng thống đương nhiệm của Indonesia, cũng là một kẻ độc tài Suharto!Suharto từ năm 1966, kéo dài đến hơn ba năm và thực hiện “hành động quét sạch cộng sản” càn quét trên toàn bộ lãnh thổ Indonesia!

Tổngthống Sukarno còn ban bố luật pháp nghiêm khắc hạn chế mọi hoạt độngbuôn bán của người Hoa, trong đó bao gồm cả quy định cấm người Hoa buônbán từ cấp quận đổ xuống; cưỡng chế người Hoa chấm dứt kinh doanh nhỏlẻ, nhất định phải rời khỏi các vùng cấp quận, và chuyển đến những khuđược chỉ định vân vân, gây nên đợt sóng gió bài trừ người Hoa lớn nhấtcho đến nay.

Mà cái gọi là "quét sạch cộng sản", kỳ thật chính là giết hại người Hoa, cơ quan tình báo trung ương Mỹ từng đem gọiIndonesia giai đoạn này là "Cuộc mưu sát tập thể lớn nhất thế kỷ haimươi "! Rốt cuộc đã có bao nhiêu người Hoa bị giết trong cuộc thanhtrừng lần này? Đến nay vẫn chưa có ai nói rõ được con số xác thực! Chỉcó điều là căn cứ vào sự miêu tả của những người sống sót chạy thoátkhỏi Indonesia năm đó, ở Indonesia cảnh nội, có rất nhiều địa phươngthậm chí còn xảy ra vụ việc tàn sát cả thôn người Hoa, bất kể nam nữ già trẻ, đều bị người dân bản xứ đuổi tận giết tuyệt, nước sông đều bởi vậy mà biến thành màu đỏ! Mà từ những năm sáu mươi đến những năm tám mươi,càng có nhiều cuộc tàn sát với quy mô lớn, không ít hơn mười vụ. Đếnnhững năm tám mươi, ở Indonesia cảnh nội, các cuộc tàn sát với quy mô to nhỏ khác nhau, đều liên tiếp xảy ra, mà gần như là năm nào cũng có!

Đã có bài học xương máu như vậy rồi, hơn nữa ông cụ Quách cũng biết rõ,tuy rằng Indonesia nổi danh là tiểu hổ của châu Á. Từ năm 80 nền kinh tế tiến vào giai đoạn phát triển chóng mặt, nhưng bởi vì quốc nội tỉ lệgiàu nghèo không đều, số dân nghèo còn có chiếm một tỷ trọng tương đốilớn trong số dân cả nước, cho nên Indonesia quốc nội phát triển cũngkhông cân đối, có thể nói là chứa đựng mâu thuẫn rất lớn!

Tuyrằng Sukarno vì để thoát khỏi cảnh kinh tế khốn cảnh, sau này trên lĩnhvực kinh tế cũng đã nới lỏng những quy định hạn chế kinh doanh của Hoakiều, nhưng trên lĩnh vực chính trị lại thi hành một loạt chính sách hàkhắc đối với người Hoa, như cấm Hoa kiều tham chính tòng quân, đóng cửacác trường học dạy tiếng Hoa, hạn chế người Hoa kiều vào đại học, nghiêm cấm sử dụng tiếng Hoa; Hoa kiều phải từ bỏ gốc gác của mình, đổi sanghọ Indonesia, trên giấy phép cư dân của Hoa kiều cũng đóng một loạt cácdấu hiệu đặc thù để phân biệt, làm bóp nghẹt quyền lợi của Hoa kiểu ởIndonesia, bóp chết quyền bình đẳng công dân.

Trên lĩnh vực chính trị, người Hoa không hề có tiếng nói, đó cũng chính là một trong nhữnglá chắn giúp Sukarno giữ gìn chế độ độc tài của hắn! Mỗi khi nhân dânIndonesia bởi vì trong nước xuất hiện mâu thuẫn giai cấp kịch liệt, dânchúng đối với cuộc sống khốn khổ cảm thấy cực kỳ bất mãn, ngọn lửa giậntrường ký tích tụ sắp bùng nổ, dẫn đến việc thị uy và gây rối loạn trênquy mô lớn, uy hiếp đến tính ổn định của chính quyền Sukarno, hắn sẽ sửdụng đủ mọi thủ đoạn, lợi dụng sự đố kị của người dân Indonesia đối vớiHoa kiều trong các thành tựu của sự nghiệp, cùng với sự thù hận mù quáng người Hoa kiều của các phần tử cực đoan, đưa ngọn lửa giận của ngườidân Indonesia hướng về mộ bộ phận không có quyền lực chính trị trong xãhội —— người Hoa, kích động bọn họ đốt, giết, cướp đoạt tài sản của Hoakiều, thậm chí cưỡng bức con gái Hoa kiều. Khi đó, sự bất mãn của ngườidân Indonesia đối với chính phủ sẽ có dịp được phát tiết ra, áp lực màchính quyền Suharto phải chịu đựng cũng được giảm bớt!

Mà hiệngiờ, theo sự khuếch đại của cuộc khủng hoảng tài chính Đông Nam Á, trong tháng bảy, Indonesia đã tuyên bố mở rộng phạm vi của tỉ suất hối đoáithả nổi! Nhưng điều này, đối với tình hình thị trường tài chính quốc nội vừa mới ổn định, tác dụng tương đối hữu hạn! Hơn nữa theo hướng dư luận của Indonesia, và theo ông cụ Quách thấy, thì chính phủ Indonesia rấtcó khả năng sẽ giống với chính phủ Thái Lan, thi hành chính sách thả nổi đối với đồng đô la Mỹ, thực hành chế độ tỉ suất hối đoái tự do!

Nếu chính phủ Indonesia thật sự làm như vậy, đồng Pupiah của Indonesia tấtsẽ giống như đồng baht của Thái Lan, sẽ bị giảm mạnh giá trị, hơn nữabởi vì Indonesia quốc nội trật tự xã còn thua xa độ ổn định của TháiLan, chính phủ cũng hắc ám hơn so với chính phủ Thái, có thể tưởngtượng, đồng Rupiah của Indonesia sẽ bị giảm giá trị còn kinh khủng hơnđộ giảm của đồng baht! Mà đồng baht sau khi Thái Lan tuyên bố thực hànhchế độ tỷ suất hối đoái thả nổi, đã đi xuống dưới gần hai mươi phầntrăm, và sau này, vẫn không ngừng giảm!

Một quốc gia vốn đã mâuthuẫn giai cấp sâu sắc, cuộc sống quốc dân vô cùng khốn khổ, độ chênhlệch giàu nghèo đến kinh người, nay đồng tiền còn bị giảm mạnh giá trị,cũng có nghĩa là tài sản quốc dân bị thu hẹp một cách đáng kể, tất cả sẽ dẫn tới sự biến chuyển lớn trong quốc nội Indonesia, nếu chính quyềnSukarno không thể khống chế kịp thời, rất có khả năng sẽ bị lật đổ!

Mà đảm nhiệm vị trí kẻ độc tài đến hơn ba mươi năm, gia tộc hắn ở quốc nội cũng thu được cực kỳ nhiều lợi ích, sẽ cam tâm xuống đài sao? Hơn nữagia tộc của Sukarno có thể nói là năm giữ tuyệt đại đa số vị trí mấuchốt trong chính quyền, bọn họ cam tâm buông tha cho vị trí hiện có củamình sao?

Đáp án đương nhiên là không! Như vậy Suharto rất có khả năng, sẽ diễn lại trò cũ, gây nên một cuộc bài trừ người Hoa đẫm máunữa ở quốc nội Indonesia!

Nỗi lo này của Phương Minh Viễn, quả thật là không thể không phòng bị!

Nhưng ông cụ Quách và Trịnh Ngu Đồng tuy rằng hiểu được lịch sử rất có khảnăng tái diễn, nhưng cũng hiểu được, muốn ngăn cản thảm hoạ phát sinhlần này, thật chẳng khác gì người si nói mộng. Hơn nữa không thể khôngthừa nhận, chính bọn nó cũng góp phần gây ra cuộc khủng hoảng tài chính ở Đông Nam Á, không nghi ngờ gì sẽ thúc đẩy việc nảy sinh kết quả này!

Nhưng! Phương Minh Viễn ngay cả buông tha cho Indonesia, những kẻ đầu cơ tàichính trên quốc tế sẽ bỏ qua sao? Đáp án vẫn là không!

-Anh Quách, anh hà tất phải nghĩ nhiều như vậy!

Trịnh Ngu Đồng nhẹ giọng nói:

-Minh Viễn có thể phòng ngừa chu đáo trước khi suy xét đến điểm này, và trước khi lên kế hoạch hành động rồi, chúng ta chỉ cần cố gắng hỗ trợ cậu ấy!

Tuy rằng Trịnh Ngu Đồng cũng không rõ, vì sao Phương Minh Viễn có thể khẳng định Indonesia rất có khả năng vào trung tuần năm tới sẽ lại phát sinhmột cuộc bài trừ đẫm máu, nhưng trước mắt, ông cũng cố gắng làm cho sựviệc có vẻ khả thi! Ngay cả nếu sự việc bị dập tắt từ trong trứng nước,thì ít nhất cũng có thể cam đoan tiến hành cứu trợ cho người Hoa ởIndonesia!

Khi mà chưa nghĩ ra được cách gì tốt, Trịnh Ngu Đồngquyết định toàn lực ủng hộ Phương Minh Viễn, cho dù là phải phó mặc đemtất cả những ích lợi Trịnh gia thu hoạch được trong cuộc khủng hoảng tài chính ở Đông Nam, cũng là rất đáng!

Bởi vì Trịnh Ngu Đồng ý thức được, nếu tất cả những chuyện này xảy ra, và Phương Minh Viễn lại thành công, đối với việc nâng cao vị trí của Trịnh gia trong long những người Hoa ở Đông Nam Á, quả là một cơ hội hiếm có!

Vừa trợ giúp người dân nước mình, lại nâng cao danh vọng của nhà mình, chuyện tốt như vậy, ông đương nhiên là sẽ không bỏ qua!

Không thể không thừa nhận, tuy rằng các nước Đông Nam Á vẫn tồn tại các cuộcbài trừ người Hoa, nhưng ở Đông Nam Á, nắm giữ mạnh máu kinh tế, chủ yếu vẫn là người Hoa, Trịnh gia nếu có thể nâng cao vị trí trong lòng người Hoa ở đây, đối với sự phát triển trong tương lai của Trịnh gia ở ĐôngNam Á, không nghi ngờ gì chính là một trợ lực vô cùng hùng mạnh!

Nghĩ vậy, Trịnh Ngu Đồng nhìn về phía Phương Minh Viễn, trong ánh mắt khôngkhỏi có chút nuối tiếc, nam nhân như vậy, nếu có thể trở thành cháu rểmình, chính mình sẽ đem ngọc ngà châu báu đi phó thác cho hắn, như vậyngay cả lúc chết, cũng không cần lo lắng rằng Trịnh gia sẽ có ngày suytàn!