Trùm Tài Nguyên

Quyển 3 - Chương 148: Lần đầu gặp Nguyên Miểu



Bí thư tỉnh ủy Trình. Đương nhiên là chỉ lãnh đạo tối cao của tỉnh Tần Tây, bí thư Trình Đắc An, tuy rằng Phương Minh Viễn không nhớ rõ từ khi nào những chiếc xe của những cán bộ hành chính cao cấp của quốc gia này đã được đổi hết thành Audi, nhưng chắc chắn không phải thời gian này. Vậy thì hiện giờ trong Hoa Hạ, trừ Audi, có thể trở thành xe “sản phẩm trong nước” được chính phủ dùng cũng chỉ còn có Santana, nhiều nhất là cao cấp hơn một ít thôi. Hơn nữa làm đến chức vụ như Trình Đắc An, ngược lại khi xuất hành sẽ không dùng những siêu xe như BMW, Mercedes-Benz.

-Cái này

Sắc mặt của mấy người của tên họ Chu kia lập tức biến sắc, bốn người tuy cuồng ngạo, nhưng cũng hiểu được, lời này không thể tiếp được, nếu đến tai bí thư Trình, dù bí thư Trình không trách tội, người nhà chúng cũng đánh chết. Lãnh đạo tối cao của tỉnh ủy, trừ khi y không muốn sống ở Tần Tây nữa, còn phải có thực lực đứng sau, nếu không chỉ cần ở trong Hoa Hạ, đều không thể sống yên lành. Người muốn trừng trị bọn này để lấy lòng vị đại quan biên giới này nhiều như cá trên sông!

Phương Minh Viễn than thầm trong bụng, tư tưởng quan bản vị của người Hoa Hạ quả thực là thâm căn cố đế, những quan chức này cũng nắm giữ quá nhiều quyền lực, đến phê bình họ cũng là một việc rất nguy hiểm, nếu không thì kiếp trước sao có thể có nhiều vụ đuổi bắt liên tỉnh như vậy. Hắn cũng không thể ngoại lệ, muốn áp đảo sự kiêu ngạo của bọn họ, thì thế này là ít phải tốn sức nhất.

-Nếu nói vị lãnh đạo quốc gia nào mặc thường phục đi vi hành, ngồi trong xe ngựa, đến trước cửa hội quán Trường An này, vậy cũng sẽ là sự xỉ nhục với mấy người?

Phương Minh Viễn tiếp tục truy vấn.

-Làm gì có lãnh đạo quốc gia nào ngồi xe ngựa? Mày không phải ở đây nói hươu nói vượn.

Cô gái đứng cạnh tên họ Chi giọng the thé:

-Mày rõ ràng là đang càn quấy!

-Nữ hoàng Anh Quốc xuất hành, thường hay ngồi xe ngựa! Lẽ nào nói, trong mắt vị tiểu thư đây, nữ hoàng Anh không được coi là lãnh đạo?

Phương Minh Viễn cười lạnh nói:

-Hơn nữa, thời gian chiến tranh chống Nhật, đừng nói là xe ngựa, đến xe lừa, xe ngựa, có gì mấy vị chủ tịch chưa từng ngồi qua? Hay là cô nghĩ chủ tịch khai quốc không coi là lãnh đạo?

Đối phó với loại mắt cao hơn trán này, giảng đạo lý với chúng, rõ ràng là tự làm mất mặt mình, đạo lý nhanh tay chụp mũ, thủ đoạn chuyển vấn đề, là cái mà Phương Minh Viễn xem nhiều nhất trên mạng ở kiếp trước. Dùng tới để trừng trị bọn này là quá thích hợp.

Lúc này bốn người của tên họ Chu kia đã nghẹn họng nhìn trân trối, sao lại liên quan đến cả nữ hoàng Anh và chủ tịch khai quốc thế này, nữ hoàng Anh thì không sao, nhưng chủ tịch khai quốc bọn họ không dám nói lung tung, so với chọc vào Trình Đắc An còn đáng sợ hơn.

-Cậu Phương nói rất đúng!

Một trận vỗ tay truyền đến từ của hội quán, tiếp theo bèn thấy Nguyên Miểu cùng hai gã thanh niên bước nhanh đến:

-Không cần phải nói mấy vị chủ tịch, đến chủ nhân của hội quán Trường An. Nếu một ngày nào đó đạp xe về, mấy người các cậu liệu có muốn lên chất vấn cô ấy vì sao làm mấy người mất mặt, hay là đánh cô ấy vì tội không thể tự gánh vác?

-Nguyên Miểu, ở đây không có việc của ông!

Tên họ Chu tức giận đỏ cả mắt, chủ nhân của hội quán Trường An này, là hậu duệ của đội quân có thực lực của quân đội Hoa Hạ, mấy người y nịnh bợ còn chưa xong, sao dám đánh cô ta cái tội không thể tự gánh vác? Thế có khác nào thắt cổ tự tử trên thọ tinh công?

- Cậu hai Chu thật kỳ quặc, cậu Phương là khách tôi mời đến, cậu làm khó anh ta ở ngoài cửa thế này, tôi sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

Khóe miệng Nguyên Diểu nhếch cười thản nhiên nói. Chỉ có điều nụ cười này, trong mắt mấy người của tên họ Chu lại thấy vô cùng đáng ghét.

Tên họ Chu tên đầy đủ là Chu Trụ, y có người anh hơn y 3 tuổi tên Chu Vũ, vì thế người quen biết hắn đều gọi hắn là cậu hai Chu, gia tộc nhà y trên trường chính trị tuy không đáng để nhắc tới, nhưng trong một mẫu ruộng ba phân đất ở tỉnh Tần Tây, cũng có ảnh hưởng tương đối lớn. Đây cũng là cái làm y ngông cuồng như vậy. Hôm nay y xung đột với Phương Minh Viễn, thực chất không phải là nhằm vào Phương Minh Viễn, tuy y nhìn hai cái xe của Phương Minh Viễn trong bụng bĩu môi, càng xác thực mà nói, Phương Minh Viễn bị vạ lây từ Nguyên Diểu. Chu Trụ và Nguyên Diểu đối đầu nhau đã không phải là bí mật gì ở Phụng Nguyên này, chẳng qua Phương Minh Viễn từ trước không ở trong vòng này nên không biết.

Nguyên Miểu trong lòng thực sự là sướng vô cùng, không ngờ lần mời này của y, còn đạt được thu hoạch này, Phương Minh Viễn này là người như thế nào, tuy ở Phụng Nguyên cơ bản là không thể mạnh bằng nhà họ Chu và y, nhưng lại có viện trợ từ trung ương, Nguyên Miểu thông qua điều tra xác định, Phương Minh Viễn ở trước mặt Tô Hoán Đông, thậm chí còn được sủng ái hơn cả cháu ruột của ông ta, tay của Tô Hoán Đông không dễ dàng duỗi đến Phụng Nguyên, nhưng cũng phải xem là nhằm vào ai.

Giống như y dựa vào “vận chuyển” quốc lộ để làm giàu, đương nhiên là không sợ nhà họ Tô cứa cổ, nhưng nhà họ Chu lại có quan hệ mật thiết với đường sắt, không có đường sắt, nghiệp vụ của công ty y e là sẽ suy giảm lớn! Thậm chí lâm vào tê liệt. Còn với Tô Hoán Đông mà nói, chẳng qua chỉ là cái phẩy tay. Những ông lớn của cục đường sắt Phụng Nguyên, lẽ nào lại dám vặn cổ tay bộ trưởng bộ đường sắt? Gã ngại thế lực sau lưng gia tộc tên này nên không thể xuống tay với y, nhưng y vô duyên vô cớ đi trêu chọc vào Phương Minh Viễn, lực ảnh hưởng danh chính ngôn thuận của Tô lão gia kia không phải là để không!

Đương nhiên, những thứ này y không nói cho Phương Minh Viễn biết, hơn nữa y còn âm thầm cảnh cáo mình, cho dù là trợ giúp cũng phải đúng mực, Phương Minh Viễn còn nhỏ tuổi mà đã có một mảnh cơ nghiệp như vậy, tuyệt đối không phải người bình thường, nếu để y phát giác ra y quạt gió thổi lửa ở trong, ngược lại sẽ phản tác dụng.

Phương Minh Viễn đưa tay ra nói:

-Xem ra anh chính là Nguyên tổng của công ty trách nhiệm hữu hạn cổ phần thương mại Trường An. Nhận được thư mời của anh, đặc biệt đến để dự tiệc.

- Cậu Phương khách sáo rồi, cậu Phương đại giá đến, Nguyên Miểu vô cùng vinh hạnh.

Nguyên Miểu vội đưa tay ra bắt tay Phương Minh Viễn, nhiệt tình nói:

-Bên trong đã chuẩn bị xong, mời cậu Phương đi cùng tôi.

Mấy người gần như không thèm chú ý đến bốn người Chu Trụ đang tức lệch mũi, hướng thẳng đến bên trong hội quán.

-Thật là đáng ghét!

Chu Trụ oán hận mà chà chà chân. Tên Nguyên Miểu này còn có cái thằng thiếu niên họ Phương gì đó rõ ràng là cố ý làm y mất mặt trước mặt mọi người! Nhưng y hoàn toàn không biết rằng, sĩ diện là thứ mà mọi người cùng trao đổi cho nhau, y vừa rồi có nể mặt Nguyên Miểu và Phương Minh Viễn không?

-Cậu hai, người thanh niên lúc nãy rốt cuộc là ai? Tôi thấy Nguyên Diểu khá là khách khí với hắn. Xe tuy nát một tý, nhưng mang theo khá nhiều người? Người bên cạnh thoáng chút suy nghĩ hỏi:

-Cậu Phương? Trong Phụng Nguyên hoặc trong tỉnh Tần Tây này có nhà nào họ Phương?

-Phó bí thư thành phố Thiên Thủy, sư trưởng sư đoàn 26 quân khu Phụng Nguyên, phó giám đốc sở giáo dục tỉnh…

Mấy người Chu Trụ lập tức tính ra bảy tám người, nhưng tính đi tính lại, không phải là tuổi tác không đúng, thì là thân phận và địa vị không đáng để Nguyên Diểu khách sáo như vậy. Đây quả thực không phải kiến thức bọn họ nông cạn, không biết siêu thị Carrefour của nhà họ Phương, mà là nhà họ Phương chưa bao giờ tham gia vào vòng tròn này. Hơn nữa hiện giờ nhà họ Phương, mấy người thực sự nắm quyền siêu thị Carrefour, Phương Minh Viễn thường ở trên thủ đô, Phương Bân chạy đến Hong Kong, ông cụ Phương rất ít lộ mặt, thường chỉ có Tôn Chiếu Luân quản lý, mà Tôn Chiếu Luân càng không dính dáng gì tới, vì thế nhất thời không nghĩ ra cũng là chuyện bình thường.

-Điều tra! Tôi không tin là điều tra không ra hắn! Hắn có thể mang theo một thư ký xinh đẹp như vậy, còn có vệ sĩ, kiểu gì cũng là người có thân phận, tôi không tin điều tra không ra hắn!

Chu Trụ oán hận nói. Y rất ít khi bị nói cho á khẩu trước mặt đông người như vậy, cục tức này y không thể nhẫn nhịn nổi! Chỉ cần điều tra ra, y không tin là với lực ảnh hưởng của nhà y ở Tần Tây này y không thể trừng trị được Phương Minh Viễn.

-Chu Trụ, mắt anh không thể không ngắm phụ nữ được hả?

Cô gái trẻ đứng bên y lập tức mặc kệ, oán trách nói.

Mấy người Nguyên Diểu đi qua cửa hội quán, ngồi lên chiếc xe do hội quán cung cấp giống như loại xe nhỏ hay thấy ở sân golf, chạy về hướng đông của hội quán.

-Cậu Phươnglần đầu tiên tới hội quán Trường An này nhỉ?

Nguyên Miểu cười tủm tỉm nói:

-Thật là không phải với cậu Phương, vừa tới đã gặp phải chuyện như vậy, chỉ là con sâu làm rầu nồi canh thôi, hi vọng không vì thế mà làm phiền tới tâm trạng của cậu Phương. Tên Chu Trụ này, thực sự là càn quấy, người nhà đã chiều y quá mức.

-Nguyên tổng khách khí rồi, tôi chẳng qua cũng chỉ là bị va lây mà thôi!

Phương Minh Viễn khẽ mỉm cười, hắn đâu phải thằng ngốc, nhìn cái là hiểu ngay, Nguyên Miểu này và tên Chu Trụ kia đối đầu nhau, tuy rằng hành động trước mắt của Nguyên Diểu này chưa tới mức lợi dụng hắn, nhưng cứ đề phòng trước cho chắc ăn, đỡ phải để tên Nguyên Miểu này có ý đồ. Nếu tên Chu Trụ kia vẫn không biết ý mà tiến đến, hắn đương nhiên không thể để y đè đầu được, người lành thì bị người áp, ngựa lành thì bị người cưỡi, các cụ ngày xưa sớm đã có câu nói này.

Nguyên Miểu cười ha hả nói:

-Cậu Phương quả nhiên là mắt sáng như đuốc, tôi và y quả thực là có chút xích mích nhỏ, hôm nay nhà họ Phương coi như giúp tôi vứt được cục tức đi! Tuy nhiên, thứ lỗi cho tôi thân thiết với người quen sơ, cậu Phương nên đổi xe đi, người ta nói phật dựa vào áo kim, người dựa vào ăn mặc, rất nhiều người vẫn mắt chó nhìn người thấp, cậu Phương khiêm tốn như vậy, ngày sau e là sẽ gặp càng nhiều những phiền phức như thế này. Hơn nữa với tài sản của cậu Phương, chỉ mấy cái xe, chẳng qua cũng chỉ là lọt kẽ ngón tay, cũng quá đủ rồi.

Đối với lời của y, Phương Minh Viễn kể cũng có chút tán thành, trên thế gian này có lúc không phải mình tìm việc mà việc tự tìm đến mình. Hai việc ngày hôm nay, chính là không hiểu từ đâu tìm tới, thực sựlà làm người ta khó chịu. Chỉ có điều hiện giờ hắn thường đi lại giữa hai nơi, thậm chí là ba, bốn nơi. Đối với việc dùng xe, cũng không để ý tới. Hơn nữa, hai chiếc Santana, cũng quả thật có chút không hợp với siêu thị Carrefour hiện giờ.

-Chị Liên, mấy hôm nữa liên hệ với chú út, kêu chú mua hai chiếc xe từ Hong Kong gửi về, một chiếc để chú út đi, một chiếc dùng để công ty dùng đưa đón khách.

Con ngươi của Nguyên Diểu hơi co lại, ở ngoài mặt, Phương Minh Viễn có vẻ biết nghe lời, lập tức đồng ý với ý kiến của y, nhưng thực chất, lại không để cơ hội kéo gần quan hệ song phương lại. Nguyên Diểu không tin, trong hai ngày này, với sức ảnh hưởng của nhà họ Phương ở Phụng Nguyên, có thể không biết được y dựa vào gì để làm giàu? Nhưng Phương Minh Viễn lại hoàn toàn không suy xét tới việc mua xe từ chỗ y, ngược lại lại mua xe từ Hong Kong.

-Nguyên tổng đừng để ý, ông nội nhà tôi rất mẫn cảm với…ha ha…, nếu biết tôi vì tiết kiệm tiền, mà không mua xe ở…, sẽ nổi trận lôi đình. Lão gia tuổi đã lớn, tôi cũng không dám chọc giận ông.

Phương Minh Viễn thuận miệng nói, cũng coi như lấy một lý do với Nguyên Miểu. Chữ hiếu đặt lên đầu, là người thì đều sẽ không có ý kiến gì, Nguyên Miểu cũng không thể nói những câu đại loại như giúp y mua xe gì đấy. Nếu Phương Minh Viễn nói là mua xe từ chỗ y sẽ làm ông cụ tức giận, chẳng phải đã chủ động cho hắn có cớ để nói sao.

Lâm Liên và Tôn Chiếu Luân cùng nín cười, sợ không cẩn thận sẽ phì cười ra, Phương Minh Viễn rõ là đang nói dối, đừng nói là mua vài chiếc xe buôn lậu, cho dù là Phương Minh Viễn chọc thủng mấy lỗ ở trời, ông Phương cũng hoàn toàn ủng hộ cháu mình, quyết không hai lời.

-À, đúng rồi, Nguyên Miểu hôm nay hẹn tôi đến đấy, đã khiến tôi mở rộng tầm mắt, không ngờ ở Phụng Nguyên mình, còn có một nơi cảnh đẹp như vậy. Chỉ có điều muốn vào cũng hơi phiền toái chút.

Phương Minh Viễn chuyển chủ đề nói.

Nguyên Miểu không kìm nổi cười nói:

-Đây là câu lạc bộ tư nhân, chỉ mở cửa với hội viên, không kinh doanh với bên ngoài. Nhưng tôi nghĩ với tài sản của cậu Phương, muốn có được tư cách hội viên cũng chẳng khó, cậu Phương có muốn tôi giúp không? Hội viên cấp A mỗi năm năm triệu tệ. Có thể hưởng thụ hết thảy những phục vụ ở đây.

Năm triệu tệ! Không chỉ Lâm Liên, Phương Minh Viễn và Tôn Chiếu Luân cũng giật mình kinh hãi, nếu nói chỉ có phí hội viên không thôi, cái phí này cũng không cao, ở Âu Mỹ, những câu lạc bộ tư nhân của những người hơi có chút thành công, mỗi năm cũng phải bảy tám trăm nghìn đô, cũng không có gì là lạ, nhưng với kinh tế không phát đạt như tỉnh Tần Tây mà nói, mức phí này quả thực vô cùng kinh người. Phải biết rằng, siêu thị Carrefour ở trong tỉnh Tần Tây, phí quảng cáo mỗi năm cũng chỉ nhiều hơn con số này một chút. Một câu lạc bộ tư nhân có thể mở ra ở ngoại ô Phụng Nguyên như thế này, sau lưng nó quả là không đơn giản.

-Nếu cậu Phương chỉ muốn gia nhập, và tham gia một bộ phận hoạt động, vậy thì một năm nộp năm trăm nghìn tệ, thì có thể trở thành hội viên cấp D. Nhưng với hội viên cấp D thì những quy định lung tung rất nhiều, những phục vụ được hưởng thụ cũng hạn chế, cũng không xứng với thân phận hiện giờ của cậu Phương.

Nguyên Diểu cười nói, thanh niên mà, ai chẳng ham chơi và thích cái mới mẻ. Y không tin Phương Minh Viễn không động lòng.

-Không biết Nguyên tổng là hội viên cấp nào?

Phương Minh Viễn như thoáng chút suy nghĩ nói.

-Tôi hả, miễn cưỡng coi như cấp B, một năm nộp ba triệu tệ.

Nguyên Miểu lộ ra điệu bộ hơi đau xót.

-A, tới rồi!

Nói xong, xe chuyển qua một ngọn núi giả, lộ ra hai tòa nhà sáng trưng.