Trư Tiểu Muội

Chương 9



Đây là lần đầu trong cuộc đời của nàng bị bắt cóc.

Đông Phương Nhạc Nhạc trợn đôi mắt to đen nhánh, khônghề chớp mắt nhìn tên cướp, nàng lại không biết người này, tại sao hắn lại muốnbắt nàng đây? ! Chẳng lẽ trong lúc vô tình nàng đã đắc tội hắn, cũng không tựbiết?

Nàng thật sự thật rất muốn hỏi cho rõ, nhưng nàng bịđiểm huyệt đạo, không chỉ thân thể không thể cử động, ngay cả lời cũng khôngthể nói, thật thống khổ.

Mà trong lòng Long Thiên Hành cũng đang do dự, khi hắnđồng ý giúp người yêu báo thù thì hắn vạn vạn không nghĩ tới người muốn giếtlại là một tiểu cô nương trẻ người non dạ như thế, làm cho hắn nhất thời khôngbiết nên hạ thủ như thế nào mới phải.

"Ngô. . . . . ." Đông Phương Nhạc Nhạc phátra thanh âm ừ a a, thử lấy đưa tới sự chú ý của hắn.

Long Thiên Hành tay cầm đao, lại giống như nặng ngàncân, "Ngươi muốn nói chuyện?"

"Ừ!" Nàng gật đầu.

"Chỉ cần ngươi không kêu to, ta có thể giải áhuyệt cho ngươi." Hắn suy nghĩ rồi nói.

Nàng lập tức gật đầu như bằm tỏi, "Ừ, ừ, ừ!"

"Được, ngươi tốt nhất nói lời thì giữ lời."Long Thiên Hành giải huyệt của nàng, để cho nàng có thể mở miệng nói chuyện.

"Hô" Đông Phương Nhạc Nhạc phun một hơi thậtto, mới ngây thơ cười nói: "Cám ơn ngươi, không thể nói chuyện thật sự rấtkhổ sở đó! Có thể xin hỏi một chút, tại sao ngươi muốn bắt ta hay không?"

Hắn lời ít mà ý nhiều trả lời: "Bởi vì, ta muốngiết ngươi, "

"Tại sao?" Nàng chớp mắt, ngây thơ hỏi.

Long Thiên Hành cắn răng một cái, "Không có lído?"

"Vậy ngươi tại sao không giết nhanh lên?"Đông Phương Nhạc Nhạc nghiêng đầu hỏi.

"Ta. . . . . ." Nếu như hắn làm được là tốt.

Trên mặt của nàng không thấy nửa điểm sợ hãi, chẳngqua là đáng thương cầu khẩn, "Vậy ngươi có thể trước khi giết ta, để chota ăn một chút gì hay không? Bụng của ta thật đói đó! Cho dù thật sự phải chết,ta cũng không muốn làm quỷ chết đói."

Vậy sẽ rất đáng thương a!

"Hả?" Long Thiên Hành nghẹn họng nhìn nàngtrân trối, nếu đổi lại là cô nương bình thường khác đã sớm khóc không ngừng,thậm chí dọa cho sợ đến mức hôn mê, mà nàng, không chỉ không sợ, lá gan vẫn cònrất lớn, lại dám cùng tên bắt cóc như hắn nói điều kiện, xem ra nàng khônggiống như hoàng hoa khuê nữ tầm thường khác rồi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông Phương Nhạc Nhạc đau khổ,lã chã - chực khóc tự lẩm bẩm, "Sớm biết có thể như vậy, ta nên lấp đầybụng một chút rồi mới rời khỏi nhà, hu hu hu. . . . . . Ta thật đói đó!"

"Ta chỉ có bánh bao." Vừa nghe nàng khóc,Long Thiên Hành ngay lập tức đem một cái bánh bao trắng nhét vào bên miệng củanàng.

"Được rồi! Có còn hơn không." Nàng cắn mộtngụm lớn, liền nhìn hắn cười không ngừng, "Cám ơn."

Gương mặt tục tằng của hắn trầm xuống, "Không cầncám ơn ta, ta chính là người muốn giết ngươi." Nàng rốt cuộc có hiểu rõtình hình hiện nay hay không?

"Ta biết rõ ngươi không phải là tự nguyện muốngiết ta , nếu không, ta đã sớm chết rồi." Đông Phương Nhạc Nhạc nhai bánhbao trong miệng, mặt không đổi sắc ra vẻ rất hiểu chuyện."Nhưng, ngươi phảihiểu rõ ràng chuyện này! Nếu hôm nay ngươi giết chết ta rồi, kết quả sẽ rấtthảm, ta thật sự không muốn hại ngươi."

Long Thiên Hành nghe không biết nên khóc hay cười,"Có ý gì?" Nàng đã sắp khó giữ được cái mạng nhỏ này rồi, lại còndám uy hiếp hắn!

"Bởi vì, nếu như ta quả thật chết rồi, cha nuôita nhất định sẽ báo thù, còn có Ngân ca ca, Hắc ca ca cùng Ngọc tỷ tỷ cũng sẽđến đòi mạng của ngươi, quan trọng nhất là Uy Uy, nàng nhất định sẽ nghĩ tất cảcác phương pháp độc ác nhất để hành hạ ngươi cho đến chết, dù ngươi trốn chântrời góc biển, bọn họ cũng sẽ tìm được ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ chết so vớita còn thảm hơn!

"Nể tình ngươi cho ta ăn bánh bao, ta khuyênngươi suy nghĩ kĩ một chút, đừng bảo là ta sao không nói cho ngươi biết trướcđó!" Tâm địa nàng rất tốt đó nha.

Hắn nghe ra được trọng điểm, nhíu mày hỏi: " Chanuôi ngươi là ai?"

Nói đến cha nuôi, Đông Phương Nhạc Nhạc đã có thể cósức sống lại rồi." Cha nuôi ta gọi là Đông Phương Duật, người ta cũng đềugọi ông ấy là Diêm Hoàng."

"Diêm Hoàng Đông Phương Duật? !" Huyết sắctrên mặt Long Thiên Hành hoàn toàn biến mất, "Ngươi là con nuôi của DiêmHoàng, một hai vị công chúa của Diêm cung?"

Trên giang hồ người người đều biết Diêm Hoàng thờiniên thiếu có thu dưỡng một đôi tỷ muội sanh đôi khó dây dưa, đem bọn họ xemnhư con ruột, hơn nữa bảo vệ rất cẩn thận.

Đông Phương Nhạc Nhạc hưng phấn gật đầu, "Thì ralà ta cùng Uy Uy cũng rất nổi danh a!"

"Sao lại thế được?" Hắn bị chấn động thậtlớn thì thầm, "Tại sao nàng muốn ta giết chết ngươi chứ?" Nghiêm gialà người làm ăn quy củ, dù thế nào chăng nữa chắc chắn không thể có liên quangì đến Diêm cung! Rốt cuộc Đã xảy ra chuyện gì?

Nàng cau chặt mi tâm, "Ngươi cũng không biết sao?Vậy chúng ta cùng đi hỏi người kia là được." Sao lại phải ở chỗ này hao tổntâm trí? Chỉ là uổng phí khí lực thôi.

Mặt Long Thiên Hành lộ vẻ vẻ chần chờ, "Nhưng. .. . . ."

"Dù sao công phu của ta thấp kém, cho dù muốnchạy cũng không chạy được, nếu quả thật là lỗi của ta, ta nguyện ý hướng cácngươi nói xin lỗi, nhưng không phải là thâm cừu đại hận gì, đến mức không giếtta không được! Ngươi nói có đúng hay không?"

Chọc phải Diêm cung không phải là việc nhỏ, hắn cũngmuốn biết cho rõ ngọn nguồn.

"Đại ca, ca đừng buồn, chưa đến khúc cuối, aithắng ai bại, vẫn còn rất khó nói." Nàng tràn đầy tự tin cười nói.

Ánh mắt Nghiêm Gia Lương đột nhiên sáng lên,"Đúng rồi! Ta quên mất, chuyện kia muội làm đến đâu rồi? Nha đầu mậpđâu?"

"Ha ha! Nói không chừng vào lúc này đã lên TâyThiên rồi!" Nàng cười duyên.

Hắn cuồng tiếu ba tiếng, "Tên họ Long ngu ngốc đóngay cả giết một người cũng chịu giúp ngươi làm, thật đúng là đủ si tình."

"Dù thế nào đi nữa hắn là người giang hồ hai taycủa hắn đã sớm dính vào máu tanh, giết một hay giết hai người đâu có gì khácbiệt? Huống chi ta không hề buộc hắn, hết thảy đều là hắn tự nguyện."

Trên nóc nhà Long Thiên Hành xoay mình trắng xanh cảmặt, căm thù đến tận xương tuỷ, trừng mắt mỹ nhân lòng dạ rắn rết phía dưới hắnvì nàng, có thể nói là móc tim móc phổi , bởi vì nàng giống như nô tài mặc chonàng sai khiến, kết quả lấy được lại là kết quả không thể tin được như thế .

Đông Phương Nhạc Nhạc mặt đồng tình nhìn hắn, đem taynhỏ bé đặt tại trên vai của hắn, bày tỏ an ủi.

Huynh muội Nghiêm gia vẫn không biết, nên vẫn cứ tiếptục nói

“Sau khi hoàn thành, muội định xử lí tên ngu ngốc đóra sao?" Nghiêm Gia Lương cười tà hỏi.

Đồng tử mắt của nàng xẹt qua một tia sáng lạnh,"Chờ ta gả cho Bát Vương gia, hắn có thể làm khó dễ được ta sao? Nếu hắndám xông vào Vương Phủ, nhất định sẽ bị loạn tiễn bắn chết, như vậy cũng tốt,tránh cho ta thêm phiền toái."

"Ha ha ha. . . . . . Thiên hạ độc nhất là lòng dạnữ nhân, lời nói này một chút cũng không hề sai đó."

"Được rồi, đại ca, Long Thiên Hành nói khôngchừng cũng đã sắp trở lại rồi, ta còn phải ứng phó hắn nữa, ca mau đi ra ngoàiđi."

Long Thiên Hành đã nghe không nổi nữa, trái tim yêunóng bỏng cũng nguội lạnh hẳn.

Uổng cho hắn"Cửu chỉ Thần Long" tung hoànhvõ lâm hơn mười năm, lại bị một nữ nhân tay trói gà không chặt đùa bỡn ở tronglòng bàn tay, thật là thật đáng buồn lại rất nực cười.

"Ngươi không cần phải thương tâm như thế, đâycũng không phải là lỗi của ngươi." Đông Phương Nhạc Nhạc sờ sờ đầu củahắn, trong lòng cũng rất khổ sở thay hắn."Sau này không cần để ý đến nàngấy nữa là được rồi!"

Hắn đưa mắt nhìn xuống cô nương giả tạo kia, không còntình yêu, trong lòng chỉ còn lại hận thật sâu.

"Ngươi trở về đi! Chuyện của ta và nàng, ta sẽ tựmình giải quyết." Hắn lạnh lùng nói.

Đông Phương Nhạc Nhạc gật đầu một cái, "Ta điđây, ngươi phải bảo trọng, gặp lại!"

Liên tục mấy cái lên xuống, nàng liền nhảy ra khỏi đạitrạch của Nghiêm gia, tiếp theo đã nghe thấy tiếng kêu kinh hoàng của NghiêmPhượng Kiều. . . . . .

"Đại ca, ta nói phải không sai chứ? Ta biết ngaynữ nhân kia có vấn đề."

Nghe xong câu chuyện mà Đông Phương Nhạc Nhạc kể lại,Triển Mộ Bạch lòng đầy căm phẫn rống giận

"Ta thật sự hối hận lúc ấy không có xé nát mồmcủa cô ta, chỉ cần tội danh xúi giục giết người thôi, cũng đủ để nàng ta ngồimấy năm tù rồi."

Khách quan với sự phẫn nộ của hắn, Triển Mộ Thanh đãcó thể có vẻ tỉnh táo hơn nhiều, thận trọng nói:

"Cho dù muốn kiện, cũng không phải là một chuyệndễ dàng, thế lực Nghiêm gia ở trấn này cũng không nhỏ, huống chi nha môn quanphủ đều có người của bọn họ, hậu thuẫn của bọn họ cứng hơn so với chúng ta, songphương nếu thực sự đối mặt gay cấn , sợ rằng rất khó ổn định.”

Triển Mộ Bạch giận đỏ cặp mắt, vỗ án quát khẽ,"Chẳng lẽ chuyện này cứ bỏ qua như thế sao? Hôm nay thật may là heo tiểumuội không có sao, nếu nàng thật sự bị giết rồi, ta không tự tay làm thịt nữnhân ác độc đó không thể, uy! Heo tiểu muội, chúng ta ở chỗ này nói chuyện đứngđắn, ngươi đừng chỉ lo ăn có được không?"

"Người ta đang nghe mà!" Đông Phương NhạcNhạc đem mặt từ cái mâm nâng lên, nói xong, vội vàng thêm một viên sủi cảo tròntròn vào trong miệng, "Ngươi, ngươi nói tiếp đi. . . . . ."

"Hừ! Lát nữa về ta sẽ tính sổ với nàng." Hắnbén nhọn liếc nàng một cái, mới lại nói: "Ta luôn luôn thấy nữ nhân NghiêmPhượng Kiều kia không vừa mắt! Bề ngoài như đại gia khuê tú, trong xương lạilẳng lơ, vốn định chỉ cần nước giếng không phạm nước sông, mọi người bình an vôsự thì được rồi, không nghĩ tới nàng lại dám chọc giận đến ta, không cho nàngta biết tay là không được mà.”

Đông Phương Nhạc Nhạc lúc này vô cùng nịnh nót vỗ taytrầm trồ khen ngợi."Chửi giỏi lắm!"

"Ăn thức ăn của nàng đi!" Triển Mộ Bạch cơngiận chưa tiêu liếc nàng một cái.

Điều này cũng không đúng, cái kia cũng không đúng,người này thật đúng là khó phục vụ mà! Nàng bĩu cái miệng nhỏ nhắn nghĩ thầm.

Triển Mộ Thanh trầm ngâm chốc lát, phân tích nói:"Vấn đề là, tại sao nàng ấy lại phải làm như thế? Nhạc Nhạc cùng nàng takhông thù không oán, tại sao muốn tìm nàng?"

"Có phải bởi vì dáng dấp ta đáng yêu haykhông?" Đông Phương Nhạc Nhạc cười mị mị hỏi.

Triển Mộ Bạch ngửa đầu cười to hai tiếng, giống nhưnghe được chuyện buồn cười nhất trên đời, hắn cười lạnh nói: "Thật heo cònxinh xắn hơn nàng đó !”

Nàng phồng đôi gò má hồng hồng lên, "Ngươi nóibậy, cha nuôi nói ta dễ thương hơn heo nhiều."

"Được so sánh với heo vinh quang lắm sao? Ta thấynàng hí hửng quá đấy." Hắn không nhịn được cười nhạo nàng.

Đông Phương Nhạc Nhạc nổi giận thật, đem chiếc đũa khẽném cả giận nói: "Triển Mộ Bạch, ngươi đối với ta càng ngày càng tệ, cũngkhông thương ta, ta không muốn ngươi làm tướng công của ta nữa !"

"Ngươi nói cái gì?" Lúc này hắn giận trắngxanh cả mặt, trầm giọng hỏi.

Thật sự không thể đối quá tốt với heo tiểu muội này,hắn đã chịu chấp nhận cưới nàng làm vợ, nàng lại còn nói không lấy hắn? Hừ!

Trên đời này không có chuyện tiện nghi như thế đâu.

"Ta muốn tặng ngươi cho người khác, tìm thêmphiếu cơm dài hạn khác." Nàng tức giận nói.

Triển Mộ Bạch cố đè nén tức giận không phát tác, lạnhlùng hạ lệnh trục khách."Đại ca, hiện tại ta cùng heo tiểu muội có chútchuyện riêng cần nói, mời về trước."

"Vậy ta đi ra ngoài trước." Triển Mộ Thanhthức thời đi thật mau.

Đông Phương Nhạc Nhạc thấy có gì đó không đúng, cũngmuốn chạy theo."Triển đại ca, ta đi chung với huynh."

"Hửm?" Triển Mộ Bạch kéo dài âm cuối, quảnhiên thành công đem Đông Phương Nhạc Nhạc đính tại chỗ bất động."Nợ củachúng ta vẫn chưa tính xong, nàng lại muốn đi đâu thế?”

Nàng nuốt nước miếng một cái, rõ ràng giả bộ ngu,"Nợ..., nợ gì nhỉ?"

Trên mặt Triển Mộ Bạch tràn ngập tức giận, hung ác lớntiếng,

" Không phải nàng đã hứa không bao giờ nhận lờimời của người khác nữa, tại sao nuốt lời? Nàng đem cảnh cáo của ta vào tai nàyra tai kia sao?"

"Người ta nào có?" Đông Phương Nhạc Nhạc cúiđầu xoắn lấy ngón tay, oan uổng chu môi.

"Còn dám nói không có?" Trên trán hắn gânxanh nổi lên dữ dội.

"A!" Nhìn hắn thật sự biến sắc mặt, nàngngoan ngoãn im lặng, cúi đầu, giả trang ra một bộ dạng cô vợ bé nhỏ.

Mặt hắn cười như không cười, "Nàng biết rõ rồi màcòn cố phạm phải, đã như vậy. . . . . . Vậy thì phạt nàng một tháng không đượcăn món ăn ta làm, buổi tối cũng không có bữa đêm để ăn!"

Đông Phương Nhạc Nhạc thất thanh kêu to: "Saoạ?"

"Hiện tại biết sự lợi hại của ta rồi chứ? Xemnàng sau này còn dám làm trái với ý của ta nữa hay không." Hừ...! Hắn cuốicùng cũng tìm được biện pháp sửa trị nàng rồi.

Nàng nước mắt ròng ròng cầu khẩn, "Đừng á! Hìnhphạt này quá nặng, đổi cái khác có được hay không?"

"Không đổi!" Triển Mộ Bạch hai tay ôm ngực,lành lạnh nói.

"Vậy ta cầu xin ngươi?" Nàng giãy giụa trướckhi bị hành hình.

Triển Mộ Bạch ngạo nghễ liếc nhìn khuôn mặt đau khổcủa nàng, quay mặt nói: "Cầu xin cũng không được."

"Vậy. . . . . . Ta để cho ngươi hôn nhé ?"Đông Phương Nhạc Nhạc cười lấy lòng hỏi.

Mặt hắn bối rối, thấp giọng khiển trách, "Ta mớikhông cần."

"Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào đây? !"Nàng cũng giận.

"Ngươi đã thành tâm thành ý hỏi, được rồi! Vậy taliền lòng từ bi nói cho ngươi biết, thứ nhất, sau này không được nói không quantâm đến tướng công là ta nữa."

Đông Phương Nhạc Nhạc quái dị liếc hắn một cái, chumiệng nói: "Thật sao!" Nhưng trong lòng vẫn lầu bầu, người này thậtlà kỳ quái, vừa mới bắt đầu chết cũng không muốn làm tướng công của nàng ,nhưng bây giờ lại bám lấy nàng không buông, hắn biến chuyển thật đúng là lớn.

"Nghe khẩu khí của nàng giống như rất miễncưỡng?" Hắn hồ nghi nhíu mày hỏi.

Nàng lập tức đầu lắc giống như trống bỏi loại,"Không có, không có, một chút cũng không miễn cưỡng, thật đó!"

"Hừ! Ta tạm thời tin tưởng ngươi. Thứ hai, saunày ta nói một là một, không cho cãi lại mệnh lệnh của ta, phải biết xuất giá tòngphu, sau này ta chính là ông trời của nàng, nàng muốn làm gì đều phải trải quasự đồng ý của ta, ta nói không được, nàng tuyệt đối cũng không được làm."

"Cái gì?" Điều này sao cùng Uy Uy nói hoàntoàn ngược lại vậy?

Triển Mộ Bạch âm trầm nhìn lấy nàng, "Nàng hoàinghi lời ta nói?"

Đông Phương Nhạc Nhạc to gan cải chính luận điểm sailầm "Lấy phu là trời" của hắn.

"Uy Uy nói tướng công là phải nghe lời chúng tanói, cho dù ta có cố tình gây sự, cũng phải dung túng cho chúng ta, sau đó tậnhết khả năng cưng chìu chúng ta, mến yêu chúng ta, đâu giống như ngươi nói thếchứ?”

Hắn đối với nha đầu Uy Uy đó ấn tượng kém hơn rồi,nàng lại dám truyền thụ quan niệm hoang đường sai lầm cho heo tiểu muội!

Nếu như không phải là gặp phải hắn, sợ rằng khôngngười nào dám cưới heo tiểu muội..

"Ta nói mới đúng!" Hắn bác bỏ nàng thuyếtpháp.

Mi tâm của Đông Phương Nhạc Nhạc cau chặt lại,"Nhưng, Uy Uy Minh có nói ....."

"Nàng tin tưởng nàng ấy hay là ta?" Triển MộBạch không đợi nàng nói xong đã lên tiếng hỏi, trong khẩu khí tràn đầy vị chua.

Cái miệng nhỏ nhắn của nàng hé rồi lại khép, khép rồilại hé r, thật lâu mới nói: "Đương nhiên chính là ngươi rồi." Uy Uy,thật xin lỗi, nàng là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Khóe môi Triển Mộ Bạch cong lên, cả người cũng say mêchìm trong thắng lợi.

"Nàng có thể hiểu là tốt rồi. Nếu hai điều kiệnnày nàng cũng không có ý kiến, ta liền xem như nàng đã đồng ý, bất quá, lần saunếu nàng còn lén ta đi ra ngoài, ta sẽ dùng hình phạt nặng hơn, tuyệt khôngkhoan hồng! Ngược lại, nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời, ta tự nhiên sẽ đối vớinàng thật tốt, ta...."

"Làm thêm một bàn!" Đông Phương Nhạc Nhạc đãgiải quyết hai bàn bánh sủi cảo, đem cái mâm trống rỗng đưa cho hắn, trực tiếpcắt đứt tuyên ngôn vĩ đại của hắn.

Sắc mặt của hắn càng trầm càng hắc, giống như một khắctrước khi núi lửa bộc phát .

"Heo, tiểu, muội!" Nhất thời một tiếng sư tửhống hù dọa chim sẻ hoảng hốt bay ra ngoài.

Qua mấy ngày sau, toàn bộ người của Triển Viên mớibiết được một tin tức chấn động.

Nghiêm Phượng Kiều không biết đắc tội với ai, mấy ngàytrước ở trong nhà lại bị tên ác ôn nào đó rạch nát mặt! Mặc dù bảo vệ tánhmạng, nhưng cũng đã mất đi dung mạo mỹ lệ như thiên tiên. Không may, Bát Vươnggia vừa được biết tin tức này, cấp bách phái người hồi hôn sự, Nghiêm PhượngKiều tự giác không đất dung thân treo cổ tự sát, mặc dù được cứu, nhưng nàng cảđêm bị Nghiêm lão bản đưa đến nhà thân thích ở tạm.

Trừ chuyện này ra mấy vị thân hào bô lão của trấntrên, cũng chọn vào hôm nay tề tụ ở Triển Viên, và bí mật thương lượng cùng phuthê của Triển Sĩ Hòe hơn một canh giờ sau mới rời đi, Triển Mộ Bạch chợt đượcmời tới tiền thính, trải qua song thân nói rõ sau, sắc mặt của hắn không khỏingưng trọng.

"Tiểu Tam, đây là quyết định của tất cả dân trongtrấn, bọn họ vẫn rất tin tưởng vào tài nấu nướng của con, cho là chỉ có con mớicó thể lấy được danh hiệu ngự trù, thế nhưng nếu như thế không thể nghi ngờ sẽđắc tội Nghiêm gia, cho nên, bọn họ quyết định cử hành cuộc so tài nấu nướnglần thứ nhất, để cho con cùng Nghiêm thiếu gia phân cao thấp, kẻ thắng liền cóthể đại biểu bổn trấn vào cung tham gia thi đấu." Triển Sĩ Hòe nói rõ.

Triển phu nhân khó nén vẻ sầu lo, nói rất thành khẩn:"Tiểu Tam, trải qua mấy ngày nay chứng minh, cho dù con không có cách nàokhôi phục lại dung mạo trước kia, nhưng, mọi người vẫn kính trọng con nhưtrước, cũng dần dần tiếp nhận vẻ bề ngoài của con, con cũng không nên để tâmvào chuyện vụn vặt, cứ chui rúc vào vỏ bọc của con nữa.”

"Mẹ, con hiểu." Triển Mộ Bạch chậm rãi thảlỏng hàng mày cau chặt ra, thử lấy tâm lý bình ổn thường nhật để xử lý chuyệnnày."Nghiêm gia cũng đồng ý cử hành cuộc tranh tài này sao?"

Triển Sĩ Hòe nghiêm túc gật đầu, "Bọn họ đã đồngý, chỉ cần chúng ta cũng tán thành, liền có thể quyết định ngày giờ, còn cóhạng mục so tài."

"Cha, mẹ, có thể cho con một chút thời gian đểsuy nghĩ không?"

"Dĩ nhiên có thể." Triển Sĩ Hòe không hềcưỡng bách hắn, lập tức quyết định.

Triển Mộ Bạch nhẹ lòng một chút, yên lặng đi ra khỏisảnh.

Mặc dù lòng tin của hắn đã khôi phục không ít, nhưngnấu nướng trước mắt của mọi người, hắn vẫn chưa đủ tự tin.

Huống chi, Nghiêm Gia Lương năm năm nay nhất định sẽcần cù luyện tập hơn hắn rất nhiều, chưa từng lười biếng, ngộ nhỡ hắn thua ởtrên tay Nghiêm Gia Lương, hắn nên đối mặt người nhà như thế nào, còn có hươngthân phụ lão đối với mình mong đợi rất nhiều?

Ai, mới chẳng bao lâu, hắn lại trở nên nhát gan nhưvậy rồi? Hắn tự giễu nghĩ thầm.

Mặt tâm sự nặng nề Triển Mộ Bạch theo bản năng đi vềhướng Bách Hiên, suy nghĩ của hắn còn dừng lại ở giữa tham gia cùng không thamgia.

"Oa!" Một vật nặng bỗng nhiên từ sau đầunhảy lên lưng của hắn, thiếu chút nữa làm cho hắn té sấp về phía trước.

"Hì hì. . . . . . Có dọa ngươi giật mình haykhông?" Đông Phương Nhạc Nhạc trên mặt chất đầy nụ cười, hai tay bám chặtlấy cổ của hắn hỏi.

Hắn khom lưng khẽ nguyền rủa, "Heo tiểu muội,nàng có biết ngươi rất nặng hay không? Eo của ta thiếu chút nữa đã bị nàng bẻgảy, còn không mau xuống?"

Đông Phương Nhạc Nhạc nghe cũng không tức giận, vẫnđơn giản chỉ cần bám tại trên người của hắn

"Ta muốn ăn xôi ngọt thập cẩm."

"Xôi ngọt thập cẩm? !" Triển Mộ Bạch khôngtự chủ nhấn cao âm điệu.

"Còn có súp hoa quế hạt dẻ." Nàng mãnh liệtnuốt nước miếng nói.

Hắn thấp bào, "Nàng thật tham ăn mà!"

"Chàng không làm cho ta ăn, ta sẽ khôngxuống." Vì ăn, nàng sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

Qua thật lâu, Triển Mộ Bạch chậm chạp không hề nổidóa, đột nhiên, hắn thở dài một cái, nhận rõ ở trong mắt nàng không chuyện gìquan trọng hơn so với ăn rồi, tướng công như hắn thật xấu số a!

"Nàng không xuống, ta làm sao nấu những thứ kiacho nàng? Nàng cho rằng làm hai món ăn này rất dễ dàng sao?" Cơn giận củahắn nhất thời không nổi lên được.

"Ta biết ngay chàng hiểu ta nhất mà." Nàngrất nhanh từ trên lưng của hắn trượt xuống, nịnh hót cười nói.

"Đừng theo ta nữa, thật chẳng đáng yêu!" Hắnhừ hừ hai cái, mủi chân chuyển một cái, thật sự đi về phía phòng bếp.

Đông Phương Nhạc Nhạc rất tự nhiên ôm cánh tay củahắn, đuổi theo cước trình của hắn.

"Mới vừa rồi lão bá tìm chàng làm gì thế?"

Hắn trầm ngâm, sâu kín nói: "Trấn trên muốn cửhành một cuộc tranh tài nấu nướng, muốn chọn giữa ta cùng Nghiêm Gia Lương vàocung tham gia cuộc so tài tuyển chọn ngự trù năm năm một lần."

"Chàng sợ thua vị Nghiêm thiếu gia kia, sẽ rấtmất mặt phải không?" Nàng một câu nói ra tâm sự của hắn.

Bước chân Triển Mộ Bạch ngừng lại một chút, "Ta.. . . . ."

"Chàng sẽ không thất bại , có phúc tinh như ta ởlại bên cạnh chàng, chàng nhất định sẽ đánh thắng hắn!" Đông Phương NhạcNhạc nở nụ cười dịu dàng cũng đuổi đi bóng ma trong lòng hắn .

Hắn động dung nhìn nàng, "Heo tiểu muội, "

Đôi mắt to của Đông Phương Nhạc Nhạc lóe lên, nhìn hắnkhông chớp mắt

"Có tương đối khẩn trương không?"

"Ừ!" Thần sắc Triển Mộ Bạch trở nên mềm mạihẳn, khó kìm lòng nổi theo lấy bản năng ôm lấy thân mình nhỏ xinh mềm mại củanàng, ở hành lang hôn nhẹ lên đôi môi của nàng.

Đợi bốn cánh đôi môi tách ra, nàng mê hoặc ngước đôimắt mơ màng nhìn hắn

"Ách. . . . . . Chàng hôn ta?"

"Không phải nàng muốn cho ta hôn sao?" TriểnMộ Bạch bối rối đỏ mặt, cố ý lớn tiếng hỏi.

Nàng vui vẻ nói: "Dĩ nhiên không phải! Hiện tạichàng đã hôn ta liền không thể trốn được nữa, không lấy ta là không đượcđâu."

"Ta cũng đâu nói không cưới nàng chứ." Hắnđương nhiên sẽ nói được làm được.

Đông Phương Nhạc Nhạc ngượng ngùng mím môi cười mộttiếng, lộ ra phong thái bẽn lẽn hiếm có của nữ nhi

“Vậy chờ cuộc tranh tài kết thúc, chàng sẽ phải theota trở về gặp ta cha nuôi đó!"

"Chuyện này còn cần nàng nói sao, đến lúc đó, tasẽ tự mình hướng cha nuôi nàng cầu hôn ." Triển Mộ Bạch cầm lấy đôi bàntay mềm mại nho bé của nàng, hai người vai kề vai đi về hướng phòng bếp.

"Vậy. . . . . . Sau này chàng cũng sẽ thương ta,cưng chìu ta, sẽ không khi dễ ta?"

Thật xa , chỉ nghe thấy Triển Mộ Bạch không chút nghĩngợi mà nói: "Dĩ nhiên sẽ không!"

"Vậy sau này ta muốn ăn cái gì, chàng cũng sẽ làmcho ta ăn có đúng không?" Gả cho vị thần bếp thật sự có rất nhiều chỗ tốt,sau này nàng cũng không phải lo không có thức ăn ngon để ăn nữa, nàng thật sựquá hạnh phúc!

Hắn ai oán gật đầu nói: "Đúng , đúng,,đúng!"

"Thật tốt quá!" Nàng phát ra hoan hô.

Một chút cũng không tốt! Triển Mộ tự đáy lòng thầmthan thở , nàng rốt cuộc cho hắn là tướng công, hay là đầu bếp dành riêng chonàng?

**********************

"Đã quyết định ở sau nửa tháng cử hành tranh tài,lúc này cho dù không chừa thủ đoạn nào, ta cũng phải thắng!" Nghiêm GiaLương lớn tiếng quát.

Vạn Phúc tất cung tất kính chờ ở một bên, "Thiếugia định làm gì?"

"Chủ đề lần này là, hải sản. Có đúng không?"Dọc theo Giang Nam thuỷ sản rất nhiều, cho nên, hắn cũng không kinh ngạc.

"Ta lại nghĩ ra một biện pháp."

"Thiếu gia có diệu kế gì?" Vạn Phúc cườigian hỏi.

Nghiêm Gia Lương tà khí cười nói: "Kê lỗ tai tớiđây."

Hai chủ tớ thầm thầm thì thì trong chốc lát, nói xong,hai người đồng thời cất tiếng cười to.

"Thiếu gia, chiêu này thật đúng là quá hay!"Vạn Phúc vỗ mông nịnh bợ.

Khuôn mặt anh tuấn của hắn có vẻ có chút u ám ,"Có câu nói có tiền có thể ma sui khiến quỷ, Nghiêm gia ta có là bạc, cũngkhông tin không lật đổ được hắn."

"Thiếu gia, vậy tiểu nhân lập tức đi làm."

"Nhất định phải làm xong cho ta, nếu không, ngươicũng không cần trở lại!" Hắn lạnh lùng nói.

Vạn Phúc mặt sợ hãi, "Tiểu nhân nhất định khôngphụ lòng thiếu gia nhờ vả."