Trư Tiểu Muội

Chương 2



"Ta nói rồi không nên tới phiền ta, ngươi điếcsao?"

Bên Bách Hiên phía bắc một tiếng nam tử rống giận, đâylà tiết mục gần như sẽ diễn ra mỗi ngày, tiếng hô chưa ngừng đã nghe thấy thanhâm ly tách vỡ vụn, sau đó là tiếng tỳ nữ Bích Ngọc co rúm lại nói xin lỗi.

"Tam Thiếu Gia, thật, thật, thật xin lỗi, nhưngphu nhân đã dặn. . . . . ."

Nam tử nổi trận lôi đình rống to, "Ta nói khôngăn chính là không ăn, cút ra ngoài cho ta!"

"Dạ dạ, nô tỳ đi ra ngay."

Bích Ngọc bị tiếng đóng cửa sầm lại ném ra ngoài, quayđầu lại nhìn thấy đôi phu thê trẻ tuổi, nàng nghẹn ngào mà nói: "Thỉnh anTứ tiểu thư, Tứ cô gia."

"Tam Thiếu Gia lại đang lên cơn?" Triển MộHồng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, mấy năm nay tính tình Tam ca càng ngày càng nóngnảy dễ giận, ngay cả cha mẹ cũng không có cách nào với hắn, cả nhà vì thế rấtđau đầu.

Bích Ngọc khóc lóc rối rít nói: "Nô tỳ. . . . . .Mang thức ăn đến cho Tam Thiếu Gia, nhưng Tam Thiếu Gia. . . . . ."

"Được rồi, ngươi đi chuẩn bị thêm một phần."Hoàng Phủ Tuấn khoát tay một cái, muốn nàng đi xuống trước.

Triển Mộ Hồng ngước đôi mi thanh tú, thở dài một tiếngthật to, , "Tướng công, chàng và Tam ca cũng coi như bằng hữu thân thiết,vậy chàng hãy vào khuyên huynh một chút, lời nói của ta cùng đại ca, nhị cakhuyên hắn ,hắn cũng không nghe lọt tai, có lẽ chàng nói sẽ hữu dụng hơn."

"Các người chính là quá thuận theo hắn, hắn mớisẽ được voi đòi tiên." Hắn không đồng ý nói.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Hiện giờ anh ấy đãbiến thành bộ dáng này, chúng ta thương tiếc huynh ấy còn không kịp, làm sao cóthể trách mắng huynh ấy được cơ chứ? Vi nương đã vì chuyện của Tam ca, khôngbiết chảy bao nhiêu nước mắt, cha cũng đã mới rất nhiều danh y, tốn rất nhiềutiền của, nhưng vẫn không thể trị hết mặt cho huynh ấy, chàng nghĩ thử xem, mộtThiên Chi Kiêu Tử trong một đêm từ trên mây rơi xuống đáy cốc, cho dù ai cũngsẽ không chịu nổi sự đả kích này ." Nói đến đây, hốc mắt nàng không khỏicũng ửng đỏ.

Hoàng Phủ Tuấn nhìn cánh cửa phòng đóng chặt kia, ,trong khoảng thời gian ngắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Ba mươi năm trước, Triển gia vốn chỉ là người làm ănbình thường, kinh doanh một tưu lâu nhỏ , cuộc sống không thể xem là giàu có,con trai lớn Mộ Thanh cùng con trai thứ hai Mộ Lam lần lượt xuất thế, miễncưỡng cũng chỉ có thể khiến cả nhà đủ no, cho đến sinh hạ đứa con nhỏ nhất làMộ Bạch, đã mang may mắn đến cho Triển gia.

Buôn bán không chỉ có khởi sắc, hơn nữa càng làm càngthịnh vượng, cuối cùng mở ta một tòa khách điếm cực lớn, Đắc Ý lâu cùng Tam giaHưng Long viên trở thành quán ăn nổi tiếng khắp thiên hạ, thậm chí ngay cảhoàng đế ở tại trong thâm cung cung đều đã từng vi phục tới thăm, càng đừngnói đến những khách từ phương xa mến mộ không quản ngàn dặm xa xôi tìm đến tậncửa.

Từ nhỏ, Triển Mộ Bạch đã rất thiên phú về trù nghệ,năm ấy mười sáu tuổi, đã mang trọng trách đầu bếp của tửu lâu lớn này, hầu hếtnhững người đã từng hưởng qua trù nghệ của hắn, thậm chí phong hắn một danh hào"Thiếu niên Thần Trù", vì tham luyến món ăn đăc biệt do hắn làm ra,cho dù là vung tiền như rác cũng sẽ không tiếc .

Có hắn trấn thủ, quán cơm mỗi ngày không một ai có thểrảnh rỗi, lại càng không thiếu người tới cửa bái sư.

Mà chuyện xảy ra vào năm hắn mười tám tuổi, triều đìnhcử hành một cuộc tranh tài, kẻ thắng sẽ đảm nhiệm chức ngự trù, Triển Mộ Bạchđương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thật tốt để thành danh này.

Chẳng qua là, vào hai ngày trước khi hắn chuẩn bị lênđường vào kinh, lúc nửa đêm có người chạy vào phòng bếp Đắc Ý lâu phóng hỏa,không nghĩ tới hỏa hoạn càng lúc càng không thể dập tắt được, lúc ấy Triển MộBạch còn ở lại bên trong phòng bếp chuyên chú nghiên cứu sách dạy nấu ăn, chạytrốn không kịp, bị thế lửa mãnh liệt vây hãm, đến khi hắn được mọi người cứu rangoài, mặc dù may mắn không chết, nhưng bên mặt trái của hắn cũng đã bị lửathiêu hủy!

Vết sẹo kia phá hư dáng ngoài anh tuấn của Triển MộBạch, từ đó trở đi, hắn tựa như biến thành một người khác, không bao giờ chịubước ra khỏi cửa phòng một bước, chứ đừng nói đến việc xuống bếp nấu nướng.

Sau đó khi quan phủ điều tra nguyên nhân xảy ra hỏahoạn, đó cũng là do danh hiệu quá lẫy lừng của Triển gia, một mình nắm lấy việckinh doanh về thức ăn, làm cho những người đồng nghiệp khác ghen tức đỏ cả mắt,lúc này mới cố ý phóng hỏa tiết hận, lại vì vậy phá hủy kiêu ngạo cùng lòng tựtin của một người trẻ tuổi, khiến một thiếu niên đầy tài năng như Triển Mộ Bạchtừ đó chỉ có thể núp ở trong bóng tối len lén khóc thút thít, chỉ sợ người tanhìn thấy gương mặt tựa như quỷ của mình.

"Ta vào đó xem hắn một chút, nàng đến thăm nhạcmẫu trước đi." Hoàng Phủ Tuấn nhìn thê tử mới cưới nói.

Triển Mộ Hồng chần chờ do dự, "Tướng công. . . .. . chàng đừng dùng những lời lẽ quá nặng, tránh đả thương tự ái của Tam ca ,ta thật sự sợ huynh ấy sẽ làm những việc ngu ngốc."

"Ta biết mà." Hắn gật đầu nói.

Đưa mắt nhìn thê tử đi ra khỏi Bách Hiên, Hoàng PhủTuấn mới đẩy cửa đi vào phòng, nhìn thấy trên đất rải đầy thức ăn cùng mảnhvụn, không khỏi lắc đầu thở dài.

“Ngươi tới làm gì? !" Giọng nam nộ khí đằng đằngchợt vang lên.

Hoàng Phủ Tuấn đối với lửa giận của hắn không thèm đểmắt đến, bước đến gần chọn một cái ghế ngồi xuống, giọng mang đầy vẻ đùa cợtnói: "Đương nhiên là tới thăm ngươi một chút, nhìn xem ngươi trở thànhngười ngang ngược thô bạo đến mức nào rồi.”

"Ngươi. . . . . . Ngươi cũng muốn đến cười nhạota sao?" Vốn đưa lưng về phía hắn, thân ảnh cao to bỗng chốc xoay người,căm tức nhìn nam tử anh tuấn là người bạn thân thiết kiêm muội phu trước mắt.

Hoàng Phủ Tuấn cong khóe miệng, "Nếu như ngươicảm thấy là cười nhạo, nó sẽ như thế."

Triển Mộ Bạch nắm chặt quả đấm, hận không đánh cho hắnrăng rơi đầy đất.

"Cút! Ngươi cũng cút ra ngoài cho ta!"

"Ta vẫn chưa nhìn đủ, sao có thể đi đượcchứ?" Hoàng Phủ Tuấn đùa cợt, nhìn chòng chọc vào bạn tốt mặt nổi đầy gânxanh vì tức giận.

"Chiêu này của ngươi có thể dọa được người khác,nhưng hù dọa không được ta đâu."

"Hoàng Phủ Tuấn!" Tiếng nói rin rít phát ratừ kẽ răng.

Hoàng Phủ Tuấn cũng bị hắn chọc cho tức giận, chỉ thấyhắn đưa tay nắm chặt lấy cổ áo của Triển Mộ Bạch.

"Đáng chết! Ngươi muốn hành hạ bản thân đến mứcnào thì mới bằng lòng dừng lại? Chẳng lẽ muốn cả nhà theo ngươi cùng nhau thốngkhổ mới cam tâm sao?"

Trong mắt của hắn lóe lên ngấn lệ, "Đó là bởi vìcác người không phải là ta, vĩnh viễn cũng không có cách nào hiểu rõ cảm nhậncủa ta."

"Ngươi cũng không phải là nử nhi, quan tâm bềngoài như thế để làm gì chứ?" Hoàng Phủ Tuấn quát.

Triển Mộ Bạch dùng sức đẩy hắn ra, tay run rẩy lau vếtphỏng bên má trái, bi phẫn nói: "Ngươi không biết nó mang bao nhiêu tổnthương cho ta đến mức nào đâu! Ta không có biện pháp dùng gương mặt này đốidiện với người khác. . . . . . Ta thật sự không có biện pháp, các người khôngnên ép ta nữa. . . . . ."

"Mộ Bạch, ta hiểu rằng ta không có cách nào cóthể cảm nhận được cảm giác của ngươi bây giờ, nhưng, ngươi nên may mắn ông trờiđã không cướp đi hai tay, vị giác cùng với tài trí hơn người của ngươi, còn đầuóc thông minh của ngươi nữa, chỉ cần có những thứ này, ngươi vẫn là "Thiếuniên Thần Trù"như trước kia, có thể làm ra những món ăn mà không ai có thểtin được.”

"Đừng nhắc lại bốn chữ "Thiếu niên ThầnTrù" này nữa, ta đã không còn nữa rồi." Triển Mộ Bạch đưa má phải đốidiện với hắn, , nước mắt ở trong hốc mắt cứ chực chờ tuôn trào

" Có ai dám ăn món ăn của một tên quái vật làm rachứ? Nếu bọn họ biết, không lập tức đem món ăn phun ra mới là lạ."

"Ngươi chưa thử qua sao biết chứ?" Hoàng PhủTuấn không ủng hộ thấp giọng khiển trách.

Cằm Triển Mộ Bạch bạnh ra giận dữ, khàn khàn tráchmắng: "Ngươi chê ta bị cười nhạo còn chưa đủ sao? Lại còn muốn ta đi tựrước lấy nhục, con người như ngươi tự xưng là bạn tốt đó sao?”

"Đó là ngươi bị mặc cảm tự ti." Hắn hận đờiđể cho người khác nhìn vừa đau lòng vừa tức tối lại cảm thấy vô lực.

Triển Mộ Bạch cũng rống đáp lại, "Cho dù như thếthì sao nào? Ta chính là tự ti, đời này đừng mơ tưởng rằng ta sẽ cầm dao xuốngbếp nữa, tất cả không cần các người quan tâm đến ta nữa, hãy để cho ta tự sanhtự diệt."

"Ngươi quả thực là không có thuốc nào cứuđược!" Mắt Hoàng Phủ Tuấn đỏ lên vì tức, tức giận nói: "Vậy cả đờinày của ngươi cứ trốn trong gian phòng này, cho đến khi rửa nát mới thôi."

Hoàng Phủ Tuấn giận đùng đùng bước ra cửa, phía saulưng liền truyền đến tiếng gầm thét, cùng tiếng đập phá.

Đi tới Ngọa Vân các phía đông, lớn nhỏ Triển gia đềumang gương mặt buồn ủ rũ.

Nhìn thấy tướng công đi tới, Triển Mộ Hồng ân cần tiếnlên hỏi thăm: "Tướng công, Tam ca thế nào rồi?"

"Thật xin lỗi, Hồng muội, đầu của Tam ca muội quảthực cứng rắn như đá vậy, ta dù gõ bằng cách nào cũng vô dụng, còn cùng hắntranh cãi ầm ĩ một trận, xem ra vẫn phải nghĩ cách khác mới được." Hắn vừaxin lỗi vừa nói.

Thân là chủ của một gia đình, Triển Sĩ Hòe ngược lạian ủi hắn, "Điều này cũng không thể trách con được, thường nói biết conkhông ai khác ngoài cha, Tiểu Tam từ khi sinh ra cho đến nay đã là một ngườimay mắn, đã sống qua những ngày thành công một cách quá dễ dàng, nên đã dưỡngtính tình nó thành kiêu ngạo tự phụ , hơn nữa mọi người nịnh nọt thổi phồng,quả thật đã đem nó khen lên đến tận trời.

"Nên ở trong lòng nó, luôn cho rằng không cóchuyện gì mà nó làm không được , đến khi gặp phải bước vấp ngã nặng nề như thếnày, nó đương nhiên không thể thích ứng nổi rồi. Chúng ta cũng đã tận lực, nếunhư nó vẫn cứ để tâm vào chuyện vụn vặt, ai cũng không cứu được nó.” Ông khôngkhỏi thở dài một hơi.

"Lão gia, chúng ta không thể bỏ mặc nó, nó, mớihai mươi ba tuổi, vẫn còn tiền đồ sáng lạng đang chờ nó phía trước.” Mắt Triểnphu nhân đẫm lệ.

Ông cầm tay ái thê, ôn nhu trấn an bà nói: "Phunhân, nó là con của chúng ta, ta dĩ nhiên sẽ không bỏ mặc nó, chẳng qua là,muốn trị khỏi tâm bệnh của nó phải tìm ra phương pháp chính xác, nếu không, chodù là Đại La thần tiên tới cũng uổng công thôi."

Triển phu nhân nức nở nói: "Chúng ta. . . . . .Nhiều năm nay đã thử qua biết bao nhiêu phương pháp, còn có cách gì cần thử nữachứ?”

"Ai! Cũng sẽ có cách mà, phu nhân hãy yên tâm,đừng suy nghĩ lung tung nữa." Triển Sĩ Hòe vỗ nhẹ lên bả vai ái thê, máitóc vốn dĩ đen mượt nay vì buồn bã mà đã hơi điểm sương. Không đành lòng khiếnái thê thương tâm khổ sở nữa, ông chuyển sang đề tài khác.

"A Tuấn này, hoạt động cuối tháng chuẩn bị thếnào rồi? Lần này phải làm cho thật náo nhiệt đó ."

Được lão nhân gia điểm tên mình, sắc mặt Hoàng PhủTuấn nghiêm lại nói: "Cũng sắp xong cả rồi ạ, con tuyệt đối không làm chonhạc phụ thất vọng." Hắn mới vừa ngồi lên vị trí chưởng quỹ của Đắc Ý lâu,đây là chuyện lớn hắn mới vừa nhận lãnh, tuyệt đối không thể xảy ra chút sơ sótnào.

Kể từ khi một trận lửa lớn đốt rụi Đắc Ý lâu, trải quaxây dựng lại , năm nay phải ăn mừng kỷ niệm tròn năm của Đắc Ý Lâu, thế là nhạcphụ đã quyết định làm một hoạt động thật lớn thật náo nhiệt, không chỉ có thểlàm cho mọi người chú ý,còn có thể khiến những khách hàng trước kia quay trởlại,cũng muốn mang thêm chút không khí vui vẻ, xua đi không khí không may củanhững năm trước kia.

"Vậy thì tốt, a Tuấn, chuyện này phải nhờ đến conrồi." Triển Sĩ Hòe nói xong, liền theo phu nhân thương tâm rơi lệ về phòngtrước.

Triển Mộ Hồng không đành lòng nhìn thấy bộ dáng mẫuthân trong lòng nóng như lửa đốt , rồi lại khổ sở vô kế khả thi.

"Tướng công, Tam ca thật sự không có cách cứusao?"

"Sẽ không, ta tin tưởng Lão Thiên Gia làm như thếtuyệt đối có đạo lí riêng của ông, tuyệt đối không để cho tài năng của Mộ Bạchbị mai một đi, chúng ta phải có lòng tin, nhất định có người có thể cứu hắnđấy!" Hoàng Phủ Tuấn kiên định nói.

Nàng khẽ gật đầu, tự đáy lòng hi vọng ngày đó nên đếnsớm một chút.

Trước mặt tại sao đầy ấp người?

Có phải đang có lễ lớn gì hay không?

Hay có hội chùa?

Đông Phương Nhạc Nhạc vừa liếm kẹo Mứt quả ghim thànhxâu mới vừa mua được, vừa tò mò nhón chân lên nhìn quanh, cố gắng muốn nhìn chorõ tình hình qua bức tường đầu người kia.

Đáng tiếc, vóc người của nàng quá mức nhỏ nhắn, nàngnhón chân đến mức nào đi nữa cũng không thể nhìn tới, còn không ngừng bị lànsóng người xem náo nhiệt đẩy mạnh đến phía trước, tay phải thình lình bị ngườiđụng vào, mỹ vị Mứt quả ghim thành xâu trên tay liền tử trận như thế.

"A! Mứt quả của ta." Nàng kêu thảm mộttiếng, cảm thấy nếu bị mất như thế thật sự quá đáng tiếc, thầm nghĩ, nếu có thểphủi cát xương vẫn còn có thể ăn được.

Nàng mới định khom lưng nhặt lên, ngược lại thiếu chútnữa đã bị người đạp bẹp.

May mắn, có người tức thời chìa tay giúp đỡ, lôi nàngra từ trong đám người.

"Tiểu nha đầu, cháu không phải muốn chếtchứ?" Nam tử trung niên này chính là Triển Sĩ Hòe từ Triển Viên đi bộ sangđây xem hoạt động đó, vừa đúng lúc cứu nàng một mạng.

"Hô nguy hiểm thật, nguy hiểm thật! Thật sự cámơn ông, lão bá." Đông Phương Nhạc Nhạc vỗ vỗ ngực ʘʘ, thật sự hù dọa ra mồhôi lạnh toàn thân."Xin hỏi lão bá, ông có biết bọn họ đang làm cái gì haykhông ?"

Triển Sĩ Hòe dùng cằm hướng về trước cửa Đắc Ý lâu,"Cháu xem trên mảnh vải kia viết những gì?"

"Đại, Vị, Vương." Nàng liếc mảnh vải trắngđược treo lên bằng gậy trúc thật may là ba chữ đầu nàng còn nhận ra được.

“Xin hỏi lão bá, cái gì gọi là Đại Vị Vương ạ?"

"Đại Vị Vương chính là cuộc thi Đắc Ý lâu nămnay, người ăn được nhiều nhất, nhanh nhất, ai có thể trước tiên đem thùng cơmtrắng ăn sạch, người đó chính là Đại Vị Vương, còn có thể lấy được phần thưởnglớn nhất! Mà những người này đều đến đây để ghi danh.”

Ông giải thích cho nàng nghe.

Trên mặt Đông Phương Nhạc Nhạc nở ra nụ cười ngây thơ,"Có thật không? Lão bá, có phải ai cũng có thể tham gia hay không?"

"Dĩ nhiên." Ông không tự chủ được cũng lâysự vui vẻ của nàng.

Nàng cười híp đôi mắt to đen nhánh, "Vậy cháucũng có thể đi báo danh." Có ăn lại có thưởng , trên đời này lại có chuyệntốt đến như thế, nàng cũng không thể bỏ qua.

"Cháu à?" Triển Sĩ Hòe dùng một loại ánh mắtrất hoài nghi liếc nhìn nàng.

Không phải ông xem thường nàng, chẳng qua là nàng bấtquá chỉ là tiểu cô nương 15, 16 tuổi, làm sao có thể ăn nhiều như thế, sao cóthể so sánh với những nam tử thân to, mạnh mẽ kia?

"Đúng đó! Chính là cháu!" Đông Phương NhạcNhạc tràn đầy tự tin, nếu thi ăn, nàng tuyệt đối sẽ không ăn thua người khác.

Triển Sĩ Hòe thấy buồn cười, "Tiểu nha đầu, tathấy hay là thôi đi!"

"Lão bá, ông mau nói cho cháu biết người thắng sẽđược phần thưởng gì ạ?" Nàng làm nũng hỏi.

"Có thể ăn miễn phí một tháng ở Đắc Ý lâu."Ông nói.

Đôi mắt Đông Phương Nhạc Nhạc trong nháy mắt trợntrừng vừa sáng lại vừa tròn, "Bọn họ làm món ăn ăn ngon không ?"

"Đó là đương nhiên rồi, đầu bếp chánh của bọn họngay cả ngự trù trong hoàng cung cũng kém xa đó, cháu nói xem ăn có ngon haykhông?"

Triển Sĩ Hòe cũng không phải người ngông cuồng tự đại,mà là bảo đảm có chất lượng.

"Thật là giỏi nha! Lần này cháu nhất định phải đighi danh mới được." Nàng lớn tiếng hoan hô, thấy nước miếng đều muốn chảyra."Lão bá, thật xin lỗi, cháu không cùng ông tán gẫu nữa, cháu muốn đighi danh ngay lập tức."

Đợi đến khi nàng lấy được danh hiệu vô địch, sau khitrở về, có thể khoe khoang với Uy Uy rồi, chứng minh thích ăn cũng là có chỗtốt.

Triển Sĩ Hòe ngẩn ra, "Tiểu nha đầu"

Chỉ thấy Đông Phương Nhạc Nhạc liều mạng chui đầu vàotrong đám người, chính là muốn chen đến phía trước nhất, chỉ cần có liên quanđến ăn, cực khổ hơn nữa, mệt mỏi hơn nữa cũng đáng.

"Nhường đường đi, thật xin lỗi, nhường đường mộtchút." Đáng tiếc thân thể nàng nhỏ bé, sức lực nhẹ, làm sao cũng không thểđẩy sóng người phía trước,ngã quỳ trên đất, nhưng cũng cố gắng bò lên phítrước.

Thật vất vả cuối cùng cũng thuận lợi xuyên qua chướngngại nặng nề, chen tới bức tường người phía trước. Không nghĩ tới ở nơi đây,tình hình chiến đấu càng kịch liệt hơn, nàng bị chen lấn suýt nữa ngã bốn chânchổng lên trời, chật vật bắt được những người khác mới đứng vững được đôi chân.

"Ai nha! Đừng đẩy ta."

Ngồi phía sau bàn chịu trách nhiệm ghi danh lão quảnsự Lưu Tam là người từ Triển Viên tạm thời được điều tới giúp một tay, bởi vìthật sự quá nhiều người xếp hàng, vượt qua số lượng tính toán ban đầu của bọnhọ, hại ông viết đến mỏi cả tay, , trước mắt còn có một hàng dài đặc, mắt ôngđều hoa cả rồi, chỉ đành phải nếm hớp trà, sẽ tiếp tục.

"Vị kế tiếp."

Đối phương báo ra tên họ, ông chấp bút viết xuống.

Đông Phương Nhạc Nhạc mặc dù cảm thấy rất ngượngngùng, nhưng nàng thật không muốn bỏ qua lần tranh tài này, liền len lén chenngang, âm thầm cầu nguyện không có ai phát hiện.

Đội ngũ lấy tốc độ cực kỳ chậm rãi đi tới, cuối cùngcũng sắp đến phiên nàng.

Lưu Tam đem tên mới vừa viết xuống xong, lật sangtrang mới

“Được rồi, vị kế tiếp."

Nàng vẻ mặt tươi cười mà nói: "Cháu tên là ĐôngPhương Nhạc Nhạc, năm nay 16 tuổi."

"Hửm?" Lưu Tam nghe thấy âm thanh mềm mạitrẻ con vang lên, , còn tưởng rằng nghe lầm, ông hồ nghi ngẩng đầu lên, liếcthấy đứng trước mặt ông là một tiểu cô nương dáng dấp trắng nuột béo tròn, đôimắt già nua trợn to.

"Tiểu nha đầu, cháu có biết cuộc so tài này là gìhay không?"

Đông Phương Nhạc Nhạc trợn tròng mắt tinh khiết trẻcon nói: "Dĩ nhiên biết rồi."

"Xem dáng của cháu có thể ăn được bao nhiêu chứ,ta thấy cháu nên về nhà đi!”

Lời nói của Lưu Tam làm cho mọi người bật cười ha hả,nhiều người đều dùng một loại ánh mắt buồn cười thú vị nhìn nàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhất thời buồn bã,"Không phải là ai cũng có thể tham gia sao?"

Lưu Tam vân vê hàm râu trắng cười cười, "Lời nóilà nói như thế, không sai, nhưng cháu hãy nhìn những người đến tham gia kìa,một tiểu nha đầu như cháu sao có thể sánh bằng người ta ."

"Ai nói? Cháu nhất định sẽ thắng , " ĐôngPhương Nhạc Nhạc nổi giận đến phình hai gò má, lúc này giống như cá nóc, nàngcảm thấy tất cả mọi người đều xem thường nàng rồi, hừ! Nàng nhất định phải chomọi người nhìn thấy sự lợi hại của nàng một chút

"Lão gia gia, ông cho cháu tham gia có đượckhông? Làm ơn đi mà!"

"Chuyện này . . . . ." Trong lúc Lưu Tamđang lâm vào tình thế khó xử hết sức, khóe mắt của ông liếc thấy Triển Sĩ Hòeđang đứng cách đó không xa, thấy ông ấy gật đầu, ông mới hớn hở nói: "Đượcrồi! Phá lệ cho cháu tham gia đó.”

Đông Phương Nhạc Nhạc nhào qua, hạ một nụ hôn lên mặtcủa ông, "Thật cảm tạ lão gia gia."

"Ha ha, " Lưu Tam mừng rỡ cười đến nhăn cảnét mặt già nua.

Đợi tất cả người dự thi cũng ghi danh xong, hiện tạichỉ chờ đến buổi chiều để đấu trận chính thức.

Giờ Mùi vừa đến, tất cả người dự thi, ai cũng đều cóvị trí và cương vị riêng, trước mặt mỗi người tất cả đều bày một thùng cơm tẻnóng hổi, người người đề xoa xoa tay nóng vội, chuẩn bị đại triển thân thủ.

Trên mặt Đông Phương Nhạc Nhạc vẫn tràn đầy nụ cười tựtin, mặc dù đối thủ của nàng đều là những người cao to lực lưỡng, so lại, nànggiống như một người tí hon, xâm nhập vào thế giới người khổng lồ vậy, nhưngnàng không hề sợ chút nào, bình sinh nàng không có chí lớn, chỉ thích ăn, nàng tintưởng loại như thế này tuyệt đối không làm khó được nàng.

Lúc này, Hoàng Phủ Tuấn từ trong tiệm đi ra, quét hiệntrường một lần, trừ 50 người dự thi bên ngoài, hai bên có một đám đông quầnchúng vây xem náo nhiệt, đem trọn con phố chen lấn đến nước chảy cũng khônglọt.

Hắn giơ hai tay lên ý bảo mọi người im lặng, hắnggiọng nói: "Các vị hương thân, hôm nay Đắc Ý lâu chúng tôi cử hành cuộctranh tài 'Đại Vị Vương', chính là hi vọng có thể kéo gần khoảng cách lẫn nhau,bổn điếm đối với tất cả khách hàng đều luôn luôn đối xử như nhau, không có phânchia giai cấp! Hoan nghênh đại giá quang lâm."

Lời nói của Hoàng Phủ Tuấn dẫn tới rất nhiều sự hưởngứng vang dôi,và nhiều tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

"Giờ Mùi đã đến, cuộc tranh tài sắp sửa bắt đầu,phàm là người đầu tiên có thể đem cơm trắng ăn sạch, người đó chính là Đại VịVương, có thể đến Đắc Ý lâu hưởng thụ thức ăn ngon miễn phí một tháng ."

Tiếng vỗ tay vẫn vang không dứt, người dự thi phíadưới càng thêm lộ ra vẻ mặt không kịp chờ đợi.

Hoàng Phủ Tuấn nhận lấy đồng la, cầm lấy cái mõ gõ mộtcái, "Tranh tài bắt đầu."

Những người dự thi lập tức hành động, từng người đềugắng sức đem cơm nhét vào miệng mình,

"Cố gắng lên. Cố gắng lên! !"

Những người chung quanh không ngừng cổ vũ cho nhữngngười dự thi của mình, không khí vui vẻ so với năm rồi còn náo nhiệt hơn rấtnhiều.

Đông Phương Nhạc Nhạc không nhìn bộ dáng những ngườikhác lang thôn hổ yết, duy trì bước đi ổn định, từng muỗng từng muỗng ăn vào,mặc dù khuôn mặt nhỏ cũng dính đầy hạt cơm, tâm tình cũng rất khoái trá, khônggiống những người khác ăn đến co rút mặt mày, thống khổ, lại không thể khôngcứng rắn nhét vào trong cổ họng.

Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, đã cóngười hét to chịu không nổi bỏ qua, còn có người vì ăn no căng, cúi người xuốngói lên ói xuống.

Chỉ mới một khắc đồng hồ, chỉ còn lại hơn hai mươingười còn ở lại hiện trường cuộc so tài, Đông Phương Nhạc Nhạc cũng là mộtngười trong đó.

Biểu hiện bình thản của nàng thật sự ngoài dự liệu củamọi người, tất cả người ở tại chỗ đều quay sang động viên cho nàng.

"Tiểu cô nương, cố gắng lên, "

"Tiểu cô nương, thật sự giỏi lắm!"

Đông Phương Nhạc Nhạc cũng không bởi vì tiếng reo hòcủa mọi người mà gia tăng tốc độ, nàng vẫn giữ vững tốc độ nhất định, mà từngđối thủ bên cạnh nàng lần lượt ngã xuống, những nam nhân ‘cao to lực lương’kia, lại có thể kém hơn so với một tiểu cô nương, cảm thấy không còn mặt mũi,mặt đầy xấu hổ thối lui ra ngoài.

"Thật là tiểu cô nương lợi hại!"

"Đúng a! ! Các ngươi nhìn kia! Thùng cơm trắngkia sắp bị ăn cạn sạch."

"Oa, quả là tài năng không phân biệt dáng vócnhỉ, không nhìn ra nha."

Từng tiếng thán phục vang lên ở bên tai Đông PhươngNhạc Nhạc.

Nàng nghe mặt mày hớn hở, ăn càng thêm hăng say. Nghĩđến Uy Uy luôn mắng nàng trừ ăn ra, cái gì cũng không biết, nhưng những ngườinày lại luôn miệng nói bội phục mình, thật hy vọng Uy Uy cũng ở nơi đây, nhưvậy sau này Uy Uy cũng sẽ không mắng nàng là heo nữa.

Cuối cùng cũng đến thời khắc quan trọng nhất, chỉ còndư lại năm vị người dự thi đang nhất quyết thắng bại, có vài người định trựctiếp sử dụng tay xới cơm, liều sống chết nhét, nhét, nhét, cho đến mức hai mácũng phồng đến sắp rách ra phá rồi, tốc độ ngược lại chậm lại; Nhìn thấy ĐôngPhương Nhạc Nhạc không chỉ có tốc độ nhanh, vẫn ăn được rất tao nhã.

"Còn chút nữa thôi, cố gắng lên!"

"Cố gắng lên!"

Cảm xúc của mọi người càng ngày càng kích động, tất cảtiêu điểm đều tập trung ở trên người Đông Phương Nhạc Nhạc, thấy nàng múc muỗngcơm trắng cuối cùng cho vào miệng, nhai hai cái rồi nuốt xuống, ngẩng cao đầu,thoáng chốc tiếng hoan hô vang rung trời, người bị thua đã mệt lả ngã ngồi trênmặt đất.

"Ta thắng, ta thắng!" Đông Phương Nhạc Nhạccao giọng hô to.

Đảm nhiệm trọng tài, Hoàng Phủ Tuấn không khỏi nhìnđến mắt choáng váng, kinh ngạc thật lâu mới phục hồi tinh thần lại."Khụkhụ! Nói vậy mọi người cũng tận mắt thấy rồi, Đại Vị Vương năm nay của chúngta chính là vị tiểu cô nương này."

Đông Phương Nhạc Nhạc hướng mọi người cười ngây ngô,thoáng thẹn thùng .

"Cuộc tranh tài năm nay đến đây là kết thúc, cámơn mọi người đã đến tham dự." Hoàng Phủ Tuấn nhìn về phía Đông Phương NhạcNhạc chắp tay thi lễ.

“Cô là Đông Phương cô nương phải không? Xin mời theotôi vào bổn điếm để lãnh thưởng.”

Nàng sôi nổi theo hắn đi vào Đắc Ý lâu, vừa thấy TriểnSĩ Hòe cũng ở tại chỗ, cười hì hì nói: "Lão bá, cháu đến nhận phần thưởngcủa Đại Vị Vương ạ! Cháu không lừa ông chứ!”

Triển Sĩ Hòe cười cười ha hả nói: "Đúng vậy! ,không nghĩ tới cô bé như cháu lại tham ăn như thế."

"Đây chỉ là chuyện nhỏ, hiện tại cháu vẫn có thểăn thêm nhiều thứ nữa.” Đông Phương Nhạc Nhạc thật cao hứng mình cũng có thểkhoe khoang bản lãnh.

Mới vừa chính mắt nhìn thấy tình huống cuộc so tài,Lưu Tam không khỏi chắc lưỡi hít hà nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng,"Cháu gái này ăn mạnh như thế, khó trách thân thể cháu lại tròn trịa thế!À, Ta không có ác ý! Cháu đừng trách ta nhé.”

Nàng một chút cũng không cảm thấy tự ti, thì ngược lạitrấn an ông ta."Không sao, lão gia gia, cháu trời sanh chính là mập mạpmà."

"Điều này cũng không có gì lạ, cô nương gia dángdấp trắng trẻo mập mạp mới có thể đáng yêu, vừa nhìn đã biết rất có quý tướngrồi.” Triển Sĩ Hòe không biết vì sao, nhưng ông cảm thấy rất có thiện cảm vớinàng.

Đông Phương Nhạc Nhạc được khen không dứt, mặt đỏ hồngnói: "Cám ơn lão bá. Đúng rồi, lão bá, sao ông lại ở chỗ này?"

"Bởi vì ta là người ban thưởng." Ông cườinói.

Hoàng Phủ Tuấn đem cờ thưởng giao cho nhạc phụ đạinhân, "Ông ấy là ông chủ lớn nhất ở Đắc Ý Lâu này,đương nhiên là phải doông ấy ban thưởng cho cô nương rồi."

"A thì ra lão bá là ông chủ của chỗ này à!"Nàng bừng tỉnh hiểu ra.

"Ta họ Triển, cháu có thể gọi ta là Triển bábá." Triển Sĩ Hòe đem cờ thưởng giao vào trên tay nàng,

"Cờ thưởng này tương đương với “Kim bài miễn phí”chỉ cần có nó, cháu có thể ở Đắc Ý lâu hưởng thụ bữa tiệc lớn miễn phí mộttháng , bất kể là tôm hùm hay vây cá, nửa xu cũng không tốn."

Nàng vô cùng cao hứng nhận lấy, "Cám ơn lãobá."

Ánh mắt Triển Sĩ Hòe lướt qua gói hành trang trên taynàng, thuận miệng hỏi: "Tiểu nha đầu, cháu từ ben ngoài đến à? Tìm đượcchỗ ở chưa?"

"Hôm nay cháu vừa mới tới đây, vẫn chưa đến kháchđiếm ạ." Đông Phương Nhạc Nhạc đàng hoàng trả lời.

"Như vậy a!" Triển Sĩ Hòe trầm ngâm chốclát, "Tiểu nha đầu, hay cháu đến nhà bá bá ở đi, cháu cảm thấy thếnào?"

Đông Phương Nhạc Nhạc chớp chớp mắt, cao hứng hỏi:"Thật có thể không?"

Điều này thật sự là quá tốt rồi! Vì mua thức ăn vặt,nàng đã dùng khá nhiều tiền rồi, nếu nàng ở lại khách điếm, sau này không thểăn uống thoải mái được nữa.

"Đương nhiên là có thể, dù sao phòng trống trongnhà vẫn còn rất nhiều, thêm cháu có là bao." Ông hào phóng nói.

"Lão bá, bá thật là một người tốt,có lòng tốtnhất định sẽ được báo đáp." Nàng không keo kiệt chút nào, ca ngợi nói.

"Ha ha! Chỉ hy vọng như thế. Ta đang muốn về nhà,cháu hãy cùng ta đi thôi!"

Triển Sĩ Hòe nghe con rể báo cáo mọi việc, sau đó liềnmang theo Đông Phương Nhạc Nhạc trở về Triển Viên. Không nghĩ tới Triển Viêntrước đến nay luôn chìm trong không khí u buồn ảm đạm, bởi vì nàng đến, mà cóđại biến chuyển180°.

Triển Mộ Bạch bước đi thong thả qua lại ở trong phòngtrong lòng mắng to những tên nô tài lười biếng kia, hiện tại đã là giờ nào rồi,lại vẫn chưa mang cơm đến cho hắn, là cố ý muốn bỏ đói hắn sao? Thật là càngngày càng quá quắt rồi, rõ ràng không đem hắn bỏ vào mắt mà, nếu thực sự hắn phátbực lên, hắn sẽ cho tất cả bọn họ về nhà hết để mà lười biếng!

Một tiếng bước chân vội vã từ xa đến gần truyền đến.Tỳ nữ phụ trách đưa thức ăn đến Bách Hiên ở ngoài cửa hít sâu mấy lần, mới lấydũng khí bước vào cửa.

"Tam, Tam Thiếu Gia, nô tỳ , đã tới chậm, thậtxin lỗi."

Hắn ác ý giận dữ trừng mắt nhìn nàng ấy, "Nô tàiđáng chết nhà ngươi, là cố ý muốn bỏ đói ta đúng không?"

"Không, không, nô tài không dám!" Nàng ấy bịdọa sợ đến toàn thân phát run, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chỉ sợnhìn thấy gương mặt quỷ kinh khủng của Triển Mộ Bạch, vậy sẽ hại nàng buổi tốimơ thấy ác mộng.

"Tại sao không dám nhìn ta? Có phải chê ta xấu xíhay không?" Triển Mộ Bạch bởi vì đói bụng, cộng thêm bộ dáng tỳ nữ sợ sệtđó của tỳ nữ làm cơn giận của hắn cháy bùng lên.

"Ngẩng đầu lên nhìn ta, có nghe thấy không?"

Tỳ nữ bị dọa sợ đến khóc không thành tiếng, "TamThiếu Gia. . . . . . Người tha nô tỳ đi! Nô tỳ lần sau không dám nữa."

"Cút!" Hắn hận thấu xương bất kì ai mỗi khinhìn thấy mặt của hắn bày ra vẻ sợ hãi kinh hoàng đến thế.

Kinh sợ quá độ tỳ nữ lập tức liền lăn một vòng tôngcửa xông ra.

"Aaaaa" Triển Mộ Bạch ôm đầu rống giận,thống hận rằng tại sao hôm gặp chuyện không may đó, mình lại không bị thiêuchết đi thôi.

Ngay vào lúc này, theo Triển Sĩ Hòe trở lại Triển gia,mang theo Đông Phương Nhạc Nhạc đến gặp qua Triển phu nhân, bảo Lưu Tam dẫnđường , đang tiến về phía phòng dành cho khách ở tạm, vừa lúc đi qua trước cửaBách Hiên.

Từ trong phòng truyền tới tiếng rống thê thảm, làm chonàng không nhịn được dừng chân lắng nghe, "Lưu tam gia gia, gia gia cónghe thấy thanh âm kỳ quái gì hay không?"

"Ách! Không có, không có, làm gì có âm thanh kìquái gì chứ?" Lưu Tam lắp bắp nói.

Bỗng dưng, bên trong Bách Hiên lại truyền ra một tiếngthét dài.

Đông Phương Nhạc Nhạc lại quay đầu trở lại,"Người nghe kìa! Lại tới nữa."

"Ta cũng không nghe thấy gì hết, là cháu nghe lầmthôi." Ông không ngừng lắc đầu phủ nhận.

"Phải không? , " Nàng nghiêng cái đầu nhỏ,nghi ngờ lẩm bẩm nói.

Lưu Tam sợ nàng lưu lại quá lâu, nắm lấy cổ tay củanàng tiếp tục đi về phía trước, "Trước mặt chính là phòng khách, mấy ngàynày cháu sẽ ở lại đây, có cái gì cần cứ nói cho ta biết một tiếng."

"A!" Rõ ràng có thanh âm kì quái, tại saoLưu tam gia gia phải làm bộ không nghe thấy nhỉ? Ừ! Nàng nhất định phải chứngminh mình không có nghe lầm.