Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân

Chương 167



“Nghệ Nhi.”

Phó Nghệ nghe thấy Mộ Thanh Uyển nhẹ giọng gọi mình như vậy.

Nàng không thể kìm nén cảm xúc, không ngừng rơi lệ, hai mắt đẫm lệ mông lung cố gắng nói rõ ràng: “Là ta không chăm sóc ngươi tốt, ta sẽ đi cùng ngươi.”

Nàng nắm chặt dao găm kề trên cổ, quyết tuyệt mà quyết đoán, không hề sợ hãi và hối hận.

“Mẫu hậu! Không cần đâu mẫu hậu!” Phó Tế An hoảng sợ vô cùng, kéo cánh tay bị thương lên giãy giụa muốn đứng dậy ngăn cản.

Lưỡi dao sắc bén của dao găm vẽ ra một vết máu trên chiếc cổ trắng nõn yếu ớt của Mộ Thanh Uyển, nhưng ngay sau đó nàng lại không có cách nào dùng sức.

Phổi của Phó Nghệ bị đâm thủng, rõ ràng là miệng đầy máu, tay chân mất độ ấm, nhưng không biết gã lấy đâu ra sức lực, bỗng dưng xông lên trước, nắm chặt lấy cổ tay của Mộ Thanh Uyển.

Bởi vì dùng lực quá mạnh, cho nên hai người té ngã trên đất, ngã trên chín tầng kim giai.

Không có bất kỳ suy nghĩ hay do dự gì, vào khoảnh khắc ngã xuống, Mộ Thanh Uyển ôm chặt Phó Nghệ bảo vệ gã trong ngực, dùng thân thể của mình chắn hết đau đớn, cũng giống như mùa đông khắc nghiệt năm ấy, nàng không chút do dự nhảy xuống hồ nước lạnh băng, y như vậy ôm gã còn nhỏ vào trong lồng ngực mà cứu lên.

Sau khi ngã xuống đất, Phó Nghệ vẫn còn nắm chặt cổ tay của Mộ Thanh Uyển, gã nhìn nàng, gân xanh trên trán nổi lên, mỗi khi nói một câu gã đều phun ra một ngụm máu, nhưng gã vẫn không ngừng, tùy ý để máu tươi nhuốm đỏ cằm và vạt áo của gã.

“Không cần chết, hãy sống.” Phó Nghệ tựa như một con thú bị giam trong lòng mà gầm nhẹ, “Ta không cần ngươi đi cùng ta, ta muốn ngươi sống.”

“Nghệ Nhi.” Mộ Thanh Uyển đã khóc đến nói không nên lời, hai tay nàng run run che miệng vết thương của Phó Nghệ, che cái nơi mà nàng đã tự tay đâm thủng lại, máu tươi tràn ra từ các khe hở ngón tay nàng, xúc cảm ấm áp sền sệt kích thích đầu ngón tay, nói cho nàng biết rằng, chuyện đã thành không thể cứu vãn kết cục đã định.

“Mộ Thanh Uyển.” Ý thức của Phó Nghệ bắt đầu mơ hồ, gã cố chịu một hơi, không để đầu trâu mặt ngựa đến lấy mạng, gã không chất vấn vì sao Mộ Thanh Uyển lại nhẫn tâm như vậy, chỉ đứt quãng nói những lời gã muốn nói với nàng, “Trước kia ngươi nói, nếu, nếu ngươi có thể sống lại một đời thì ngươi vẫn sẽ lựa chọn tiến cung, ngươi nói, ngươi không tới thì ai sẽ che chở ta, nhưng, khụ khụ, nhưng nếu ngươi thật sự sống lại một đời thì đừng, đừng vào cung nữa, ngươi đi, đi đại mạc, đi thảo nguyên, đi bất cứ nơi nào ngươi muốn, trong cung quá lạnh, đừng tới, ta không cần ngươi che chở, một mình ta có thể chịu đựng…”

Phó Nghệ sống hai đời, cũng đã nói với rất nhiều người câu ta yêu ngươi, vì lợi, vì ích, vì dục, vì mọi thứ, ba chữ này, gã đều nói một cách nhẹ nhàng như vậy.

Nhưng đến chết, gã chỉ nói với Mộ Thanh Uyển.

Ta không cần ngươi che chở, một mình ta có thể chịu đựng.

Sau khi Phó Nghệ nói xong câu đó, dường như cũng bỏ được chấp niệm và không cam lòng cuối cùng của mình, đồng tử dần dần tan rã mất đi ánh sáng, gã nhắm mắt lại, bàn tay nắm chặt cổ tay Mộ Thanh Uyển nặng nề rơi xuống đất.

Cuối cùng Mộ Thanh Uyển cũng không nhịn được, nàng ôm lấy thi thể của Phó Nghệ khóc lớn đến tê tâm liệt phế, ruột gan đứt từng khúc, dường như muốn khóc hết nước mắt của đời này.

“Mẫu hậu.” Phó Tế An lảo đảo đi tới, ngã xuống bên cạnh hai người, cậu ta nhìn lồng ngực không chút phập phòng của Phó Nghệ, cũng cực kỳ bi ai muốn chết.

“Tế An, vì sao, vì sao ta không thể gặp Nghệ Nhi trong một gia đình bình thường, không thể sinh ra con trong một gia đình bình thường.” Mộ Thanh Uyển khóc đến mức giọng nói cũng khàn đi, máu hòa nước mắt, ướt đẫm tay áo của bộ triều phục Hoàng Hậu giáng sắc kim vân phượng văn.

Phượng hoàng nhiễm máu, Hoàng Hậu ngăn cản hoàng thất Đại Tấn nội chiến, còn Mộ Thanh Uyển lại tự tay giết chết đứa con của nàng.

***

Ngay lúc Phó Nghệ bị đâm một đạo, ngoài Điện Thái Bình đã hỗn loạn.

Mấy vạn tướng sĩ Nam Cảnh Quân vốn dĩ đã tới Điện Thái Bình nhưng lại bị thiết kỵ của Dung Diễm Quân không biết từ đâu ra đánh bật từng người.

Hách Thiên Cần cưỡi ngựa xông lên phía trước, hét lớn một tiếng ‘hộ giá’ nói: “Phản quân kháng cự, lập tức giết chết không kể tội, những kẻ đầu hàng sẽ được sống sót!” Khí thế uy nghiêm khiến bọn đạo chích chột dạ không rét mà run.

Vài tên chủ tướng lãnh binh Nam Cảnh Quân, vốn dĩ là vì nhược điểm nằm trong tay Chung Triệu Phàm, chịu áp chế của Túc Vương, cho nên mới đồng ý mưu nghịch, nhưng lúc này, mỗi một người đều muốn buông vũ khí đầu hàng bảo toàn tánh mạng, lòng quân của Nam Cảnh Quân lập tức đại loạn, sụp đổ.

Chung Triệu Phàm vốn đã là tội nhân lưu đầy đến đất cực hàn, muốn nhờ vào Túc Vương lấy lại quyền thế lần nữa, nếu việc này lại thất bại thì cái chết của gã là không thể nghi ngờ, cho nên khi thấy Dung Diễm Quân vọt tới, gã không khỏi hoảng thần hô to với phó tướng bên cạnh: “Túc Vương điện hạ đâu! Vì sao Dung Diễm Quân lại ở Kinh Thành! Điều này không giống với những gì đã nói qua! Túc Vương điện hạ ở đâu?!”

Nhưng thế cục hỗn loạn lúc này, ai sẽ trả lời gã.

Chung Triệu Phàm cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, suất binh phóng về Điện Thái Bình, gã muốn gặp Túc Vương!

Suy cho cùng thì vũ lực của gã hơn bọn binh lính thường cả một đoạn, lại có vài tên phó tướng thân tính hỗ trợ, Chung Triệu Phàm chém chết mười mấy tên cấm quân, rất nhanh đã bước lên hành lang của Điện Thái Cực.

Nhưng vào lúc này, không biết là kẻ nào cao giọng hét một câu: “Túc Vương chết rồi! Túc Vương chết rồi!”

Một câu này như dội một gáo nước lạnh vào trong chảo dầu đang sôi, dội đến nỗi khiến mọi người kinh hãi.

Tay chân Chung Triệu Phàm lạnh lẽo trong tức khắc, nỗi sợ cái chết kéo gã vào vực sâu đáng sợ, trăm ngàn xương cốt đều bị lệ quỷ dùng móng tay đâm thủng.

Gã không muốn chết, gã không muốn chết.

Đó là ý nghĩ duy nhất của Chung Triệu Phàm sau nỗi sợ hãi.

Gã muốn sống sót đi xuống dưới, gã muốn một con đường sống, gã muốn một con tin.

Có lẽ trời không tuyệt đường người, ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Chung Triệu Phàm, gã lập tức nhìn thấy một người.

Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh cầm trường kiếm trong tay, được bảo vệ sau tường người của cấm quân, tinh thần y không biết vì sao lại hoảng hốt, hơi thở dồn dập, tựa như đang tìm kiếm cái gì đó, không ngừng nhìn ra quảng trường Điện Thái Bình, gấp đến độ cả người run rẩy dường như muốn rơi lệ.

Chung Triệu Phàm không có bất cứ do dự nào, múa trường thương hồng anh vọt qua, gã vừa đến sát cấm quân vừa nói với tên phó tướng thứ mười: “Bắt lấy y! Chính là cái người mặc bạch y cầm kiếm kia! Phải bắt sống!”

Tiếng chém giết tới gần khiến Mộ Chi Minh lấy lại tinh thần.

Mộ Chi Minh quay đầu nhìn qua, đối diện với ánh mắt của Chung Triệu Phàm cách y không đến mười mét.

Có điều chỉ trong giây lát, Mộ Chi Minh lập tức hiểu rõ Chung Triệu Phàm đang chạy về phía mình!

Cấm quân không còn bao nhiêu, số còn lại đều đang bảo vệ hoàng thất và phi tần không kịp chạy khỏi, bên cạnh Mộ Chi Minh chỉ còn vài tên cấm quân mà thôi, hoàn toàn không ngăn cản được Chung Triệu Phàm và tên phó tướng này.

Mộ Chi Minh không chút do dự, lập tức chạy ngược hướng với Chung Triệu Phàm.

“Mẹ nó!” Chung Triệu Phàm mắng to một câu, cất bước đuổi theo.

Phần lớn tướng sĩ Nam Cảnh Quân đều ném vũ khí xuống từ bỏ chống cự lựa chọn đầu hàng, Mộ Chi Minh chạy trốn không bị cản trở, y cực kỳ bình tĩnh, y biết mục đích rõ ràng Chung Triệu Phàm chạy về phía y là muốn bắt y làm con tin.

Y chỉ cần chạy trốn vào trong Dung Diễm Quân, Chung Triệu Phàm sẽ không thể bắt được y.

Tuy hiện tại quân lính Nam Cảnh Quân đã tan rã, nhưng mấy vạn người che chở trước bật thang làm bằng cẩm thạch trắng của Điện Thái Bình vẫn chen chúc tắt nghẽn, trong lúc nhất thời tướng sĩ của Dung Diễm Quân hoàn toàn không có cách nào đến trước Điện Thái Bình, chỉ ở trên quảng trường của Điện Thái Bình.

Mộ Chi Minh muốn được Dung Diễm Quân bảo vệ, nhưng không thể đi xuống bật thang cẩm thạch trắng đến trước quãng trường Điện Thái Bình, nhiều người ở phía trước như vậy, y không thể đi qua, rất dễ dàng bị Chung Triệu Phàm đuổi theo.

Cách tốt nhất để y chạy trốn ngay lúc này là chạy tới trước lan can của Điện Thái Bình, từ trên cung tường đài cơ nhảy xuống quảng trường, như vậy sẽ có thể tiếp xúc với Dung Diễm Quân.

Tuy rằng đài cơ của Điện Thái Bình cao năm mét, nhưng chỉ cần bảo vệ đầu thì sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.

Mộ Chi Minh đã có quyết sách, bước chân không chút do dự đi đến trước lan can Điện Thái Bình trèo lên trên.

Nhưng y vẫn chậm một bước.

Chung Triệu Phàm đuổi tới kịp, túm chặt cánh tay của y, kéo y ra khỏi lan can.

Mộ Chi Minh lảo đảo lui về sau, xoay người liều chết ngoan cố chống lại, y vung kiếm lên, nhưng kỹ năng lại không bằng người khác bị Chung Triệu Phàm bắt được chế trụ cổ tay, Chung Triệu Phàm cũng là người có lòng tàn nhẫn, cho nên không chút do dự lập tức vặn trật khớp cổ tay của Mộ Chi Minh.

Một tiếng “răng rắc” rất nhỏ vang lên, Mộ Chi Minh đau đến trán đổ mồ hôi lạnh, cổ họng tràn ra tiếng kêu thảm thiết, cánh tay không có lực cầm kiếm, trường kiếm lập tức rơi xuống đất vang lên một tiếng leng keng rung động.

“Lại đây cho ta!” Chung Triệu Phàm ngoan cố nắm chặt vạt áo của Mộ Chi Minh muốn chế trụ y.

Nhưng vào lúc này, nơi xa bỗng dưng bay qua một cây phi tiêu bằng sắt cắt qua không khí đâm thẳng vào cánh tay phải đang nắm lấy cánh tay Mộ Chi Minh của Chung Triệu Phàm.

Chung Triệu Phàm vì đau đớn mà buông lỏng cánh tay, Mộ Chi Minh nhân cơ hội này đột nhiên đẩy gã ra, khiến gã lui về sau mấy bước.

“Hầu gia, chạy mau!”

Tiếng của Hách Thiên Cần quát tháo vang lên, vậy cái phi tiêu bằng sắt kia là do hắn ta ném.

Mộ Chi Minh dùng cánh tay chưa bị thương bò trên lan can cẩm thạch trắng quay đầu nhìn lại, ngay thời khắc y nhìn thấy Hách Thiên Cần, cả người Mộ Chi Minh bỗng nhiên cứng đờ, tim cũng ngừng đập một giây.

Y thấy nỏ thú ngày săn nguyệt trên cánh tay của Hách Thiên Cần.

Người nọ tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhường nỏ này cho người khác đeo.

Trừ phi người nọ…

Trong phút chốc, mong đợi vừa rồi nảy lên trong trái tim Mộ Chi Minh phút chốc tan biến, tràn đầy đáy lòng y giờ này chỉ còn lại tiếng kêu khóc ai oán muốn chết.

Nhưng y vừa ngừng lại một giây, Chung Triệu Phàm đã nhào tới.

Chung Triệu Phàm không cam lòng, trố mắt muốn nứt ra, bộ dạng hung ác tiến tới bắt Mộ Chi Minh.

Mộ Chi Minh cũng không cho Chung Triệu Phàm cơ hội, lập tức xoay người nhảy từ trên lan can xuống.

Đáng lẽ Mộ Chi Minh nên dùng hai tay ôm đầu đến khi rơi xuống đất có thể mượn nó làm giảm lực quay cuồng, nhưng vừa rồi y nản lòng thoái chí lại vội vàng nhảy xuống, cho nên cuối cùng lại đổi thành tư thế đập lưng xuống đất.

Thời gian rơi xuống ướt chừng không tới một cái chớp mắt.

Nhưng trong cái chớp mắt này, trời cao chiều hôm mơ màng ánh vào mi mắt Mộ Chi Minh.

Y chợt nhớ tới thật lâu trước kia.

Lâu đến nỗi y cũng không nhớ rõ.

Y đứng trên tường thành nơi đón gió thổi trong trấn nhỏ ở biên cương đại mạc, có người từng nói với y một câu như này.

“Chỉ cần ta ở bên cạnh, nhất định sẽ tiếp được ngươi.”

Trong phút chốc, gió bên tai chợt nổi và tiếng ngựa hí vang.

Ngã xuống quả thật là đau, nhưng không có đau như trong tưởng tượng của Mộ Chi Minh, bởi vì lưng y không có chạm vào đất cứng mà là một cái ôm.

Cái ôm ấy không hề ấm áp, bởi vì người ôm lấy Mộ Chi Minh đang mặc áo giáp kính bạc rất cứng dính máu ý lạnh dày đặc.

Cú ngã của Mộ Chi Minh chạm vào người nọ tăng trọng lượng, khiến con ngựa dưới thân lảo đảo hí vang, thấy nó sắp ngã, người nọ ôm chặt Mộ Chi Minh, quyết đoán bỏ ngựa nhảy xuống lưng nó, hắn che chở Mộ Chi Minh lăn trên mặt đất hai vòng, cuối cùng cũng ổn định thân thể.

“Có bị thương không?!” Cố Hách Viêm nhíu chặt mày ôm lấy Mộ Chi Minh, hắn luôn thanh lãnh ít lời, nhưng lúc hỏi câu này lại mang đến sự sốt ruột và đau lòng.

Mộ Chi Minh ngơ ngác nhìn hắn, như thể không nhận ra người này.

“Có phải ngã đau không?” Cố Hách Viêm tự trách, “Rất xin lỗi, là ta đến chậm.”

Cuối cùng Mộ Chi Minh cũng có phản ứng.

Y lao đến, thiếu điều muốn hòa vào da thịt mà ôm Cố Hách Viêm, không màng mặt mũi gào khóc lên.