Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị (Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên)

Chương 249: Tôi diệt chúng, dễ như trở bàn tay!



Sắc mặt Sở Phi Yên hơi đổi một chút, đại khái đã đoán được dụng ý của Diệp Trần, "Anh muốn đi tìm Côn Lôn Thánh Tâm các sao? Đây chính là tông môn ẩn thế trong truyền thuyết a, nghe nói đã có truyền thừa hơn ngàn năm, trong môn phái đó còn có rất nhiều cao thủ!"

Lông mày Diệp Trần không thể không nhíu lại, "Phi Yên, cô là người của giới tu đạo thế mà đối với chuyện võ đạo cũng biết rõ ràng như vậy sao?"

Sở Phi Yên cười nhạt một cái nói:

"Thật ra thì Côn Lôn Thánh Tâm các cũng được coi là một nửa của giới tu đạo, nghe nói ở trong chỗ tông môn bọn họ, vốn là một chỗ được gọi là động thiên phúc địa của một vị Tiên Nhân thượng cổ, hơn nữa chỗ đó còn để lại truyền thừa của Tiên Nhân thượng cổ đó, được các đệ tử của Thánh Tâm các học được, cho nên thực lực mới có thể cường đại khác thường!"

"Chỉ có điều, nghe nói những truyền thừa của vị Tiên Nhân kia, chỉ có võ giả nội kình mới có thể thi triển, những người tu đạo ra chân khí như chúng ta nhưng lại không thi triển được, cho nên mới thành lập ra một cái tồn tại đặc thù như Thánh Tâm các này, đã thuộc về giới võ đạo, đồng thời lại có một nửa là giới tu đạo..."

Sau khi nghe lời giải thích của Sở Phi Yên xong, Diệp Trần hơi suy nghĩ một chút, lập tức hiểu rõ nguyên do ở trong đó, cười nói:

"Đó là bởi vì truyền thừa võ học Tiên Nhân mà Thánh Tâm các nhận được là thuộc về loại tu thể, đối với cường độ của nhục thân có yêu cầu tương đối cao, người tu đạo bây giờ ở trên Trái Đất thì gần như đều thiên hướng về truyền thừa pháp thuật, thân thể quá mức yếu đuối, một khi cố gắng tu luyện nhẹ thì trọng thương mà nặng thì trực tiếp chết bất đắc kỳ tử, tự nhiên không có cách nào tu luyện!"

Sở Phi Yên nghe lời giải thích của Diệp Trần xong, trong mắt đẹp lập tức nổi lên thần thái khác thường.

Cô ta chợt nhận ra, ở phương diện tu đạo, gần như không có chuyện gì mà Diệp Trần không biết, vấn đề này làm hoang mang giới tu đạo của Hoa Hạ hơn ngàn năm qua, thế mà hắn cũng có thể một câu nói toạc ra huyền cơ ở trong đó.

"Anh thật muốn đi Côn Lôn Thánh Tâm các sao? Chắc chắn bao nhiêu phần trăm?"

Sở Phi Yên cảm thấy rất rõ ràng cử động của Diệp Trần lần này quá mức mạo hiểm, dù sao Côn Lôn Thánh Tâm các kia đã có thanh danh ở Hoa Hạ hơn nghìn năm qua, một thế lực tồn tại mà ngay cả quốc gia cũng phải kiêng kị ba phần!

Không nghĩ tới, Diệp Trần đầu tiên là giơ bàn tay lên, sau đó nhẹ nhàng lật một cái, cười nhạt nói:

"Tôi diệt chúng, dễ như trở bàn tay!"

Nhìn qua sự tự tin vô cùng kia của Diệp Trần, thậm chí vẻ mặt có chút cuồng ngạo, Sở Phi Yên bỗng nhiên cảm thấy phương tâm khẽ run lên lại có chút ngây dại.

Nam nhân trước mắt này, tuy rằng so với nàng còn nhỏ hơn tới mấy tuổi, nhưng vẫn luôn không có sợ hãi như vậy, cũng luôn luôn cuồng ngạo không bị trói buộc như vậy, dường như dưới thiên địa này không có chuyện gì hắn không thể làm được!

Người chưa hiểu hắn đều sẽ cảm thấy hắn quá ngông cuồng nhưng chỉ có Sở Phi Yên biết, chỉ cần nam nhân này nói tới điều gì vậy nhất định sẽ làm được, đây không phải là ngông cuồng mà là có sự tụ tin tuyệt đối với bản thân mình.

Mà chính loại tự tin này, đối với nữ nhân mà nói thì đó chính là lực hấp dẫn trí mạng!

Bởi vì ở bên cạnh hắn sẽ có một loại cảm giác tuyệt đối an toàn.

Ngay tại lúc phương tâm của Sở Phi Yên ngầm di chuyển.

"A!"

Hai người Đường Thanh Nhã và Tô Lam gần như cùng một lúc phát một tiếng rên rỉ mang theo sự thống khổ.

Diệp Trần lập tức lách mình đi tới bên cạnh hai người, hướng phía sau lưng hai người nhẹ nhàng vỗ một cái.

Hai người cũng đã thi nhau tỉnh táo lại.

Đường Thanh Nhã mở hai mắt ra hoảng sợ nói:

"Diệp Trần, tôi tôi cảm giác trong bụng nóng quá!"

Tô Lam ở bênh cạnh cũng nói theo:

"Dì cũng vậy!"

Diệp Trần hướng hai người mỉm cười, "Không tệ, không tệ, có thể ở trong thời gian ngắn như vậy đã tu luyện ra khí cảm, tuy rằng nguyên nhân một nửa là bởi vì linh khí tương đối nồng đậm, tuy nhiên thiên phú của dì và Đường Thanh Nhã cũng coi như không tệ!"

Thật ra thì thiên phú của hai người chỉ có thể coi là bình thường, ngay cả Sở Phi Yên còn chưa bằng, tuy nhiên bản thân Diệp Trần không có ôm hi vọng quá lớn, chỉ cần không phải thiên tư kém đến mức làm cho người giận sôi, Diệp Trần tự tin, bằng lực lượng và thủ đoạn của hắn, hao phí thời gian một hai năm ở trên thân của hai người bọn họ cũng đã đủ để cho bọn họ trở thành cao thủ cấp cao nhất ở trên thế giới này!

Sau đó, Diệp Trần trước tiên từ trong Tử Kim Hồ Lô lấy ra hai viên Tẩy Tủy đan để cho Tô Lam và Đường Thanh Nhã ăn vào, sau khi trải qua tẩy kinh phạt tủy một phen khiến hai người mệt mỏi không chịu nổi mà trực tiếp ngủ thiếp đi.

Vào ngày thứ hai, sau khi trải qua Tẩy Tủy đan tẩy kinh phạt tủy, thiên phú của hai người đã được cải thiện, kinh mạch cũng trở nên thông suốt, Diệp Trần lúc này mới căn cứ vào thể chất của hai người lựa chọn một loại công pháp tu luyện đỉnh cấp ở Tu Chân giới.

Tô Lam có tính cách ôn hòa, không thích tranh đấu với người, Diệp Trần vì nàng lựa chọn một loại công pháp tên là Không Minh Huyền Công, chờ đến lúc cô ấy tu luyện có thành tựu lại truyền cho nàng một loại thiên về bảo vệ tính mạng tên là Ngũ Hành Độn thuật.

Đường Thanh Nhã thì có tính tình tương đối quả quyết, Diệp Trần truyền cho cô ta một loại tương đối mạnh và hung hãn tên là Thần Hoàng Biến, môn công pháp này tu luyện tương đối khó, tuy nhiên trong tương lai hắn nếu như có cơ hội trở về Tu Chân giới sẽ tìm cho Đường Thanh Nhã Phượng Hoàng Chi Huyết (Máu của Phượng Hoàng) là có thể tăng tư chất của cô ta lên, để cho cô ta một bước lên trời!

Sau khi hướng hai người cẩn thận giảng giải hiểu rõ hai môn công pháp này, lúc này cũng đã trôi qua thời gian hơn nửa ngày.

Hai người vừa mới tiếp xúc tới con đường Tu Chân, đều có hứng thú rất cao, sau này căn bản không cần Diệp Trần phải nhiều lời đều hào hứng đi tu luyện, hơn nữa còn có Sở Phi Yên "Tiền bối" này trông coi, Diệp Trần hoàn toàn có thể yên tâm rời đi.

"Cũng là lúc đi Côn Lôn Thánh Tâm các, tính toán món nợ trước đó này!"

Sau khi bố trí mấy tầng cấm chế ở xung quanh, lúc này Diệp Trần mới chào hỏi một tiếng với Sở Phi Yên, rời khỏi biệt thự.

...

Tuy nhiên, sau khi rời khỏi biệt thự, Diệp Trần lại đứng trước một vấn đề mới: Hắn chưa bao giờ tới Côn Lôn Thánh Tâm các, cũng không biết cái tông môn ẩn thế này cụ thể là ở chỗ nào.

Hết cách rồi, Diệp Trần đành phải lấy điện thoại di động trong Tử Kim Hồ Lô ra, bấm dãy số của Dịch Sơn Hà.

Dịch Sơn Hà nhận được điện thoại của Diệp Trần, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn, mà trong giọng nói hiện ra vẻ vui mừng, "Diệp thiếu tướng, ta đang trên đường tiến về Vân Châu, đang định tới bái phỏng ngươi đây!"

Diệp Trần nghe được điều này, hai mắt không thể không khẽ híp một cái, có thể để cho Dịch Sơn Hà tự mình chạy tới một chuyến, chuyện chắc cũng không nhỏ!

"Làm sao? Hay là chính phủ muốn hỏi tội ta, phái ông tới bắt ta hay sao?"

Ở khi Diệp Trần nói chuyện, trong giọng nói đã mang theo vài phần hàn ý.

Dịch Sơn Hà vội vàng nói:

"Không không, dĩ nhiên không phải! Quốc sĩ tự nhiên có đãi ngộ của quốc sĩ, ngươi vì mẹ mà báo thú, diệt Tần gia, cũng là chuyện hợp tình hợp lý, mấy vị thủ trưởng đã thương nghị qua, tạm thời đặt việc này xuống!"

Diệp Trần không thể không cười lạnh, "Nói như vậy vẫn là lúc nào cũng có khả năng định tội của ta đi a, đúng không?"

Thật ra thì Diệp Trần cũng hiểu rõ, cử động lần này của hắn ở Kinh Đô, tạo ra động tĩnh quả thực không nhỏ!

Một người tạo áp lực cho tám gia tộc lớn nhất, còn diệt Tần gia, cao tầng ở Trung ương tất nhiên sẽ tức giận, chẳng qua là cố kỵ thực lực của hắn, coi như muốn trị tội hắn cũng nhất định phải có mưu đồ cẩn thận, tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trên thực tế, Diệp Trần đoán một điểm không sai, tám gia tộc lớn nhất ở Kinh Đô là tám thế lực đã ăn rất sâu có ảnh hưởng rất nặng, phía dưới qua lại một phen, Trung ương gần như đã thông qua quyết định xử phạt hắn, chỉ có điều về sau xuất hiện một chút biến cố mà thôi.

Chỉ nghe được, Dịch Sơn Hà lại nói tiếp:

"Diệp thiếu tướng, lần này xác thực ngươi gây ra chuyện có phần lớn, tuy rằng đại thủ trưởng một mực ra sức bảo vệ ngươi, nhưng cũng không thể thiên vị quá mức a! Trừ khi..."

Nói đến đây, Dịch Sơn Hà dừng lại một chút, mới chậm rãi nói:

"Trừ khi ngươi có thể vì nước nhà lại lập chút chiến công, đại thủ trưởng mới có thể giải vây cho ngươi a!"

P/S: Lại có vấn đề mới, đó truyện này là thế đó, luôn luôn xuất hiện tình huống mới, mỗi một tình huống lại rất gọn gàng. Ta thích nào...