Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị (Trọng Sinh Chi Đô Thị Tu Tiên)

Chương 126: Ngươi, quá yếu!



Tề Sơn đang dưỡng thương, nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt lập tức thay đổi lớn, nếu như vừa rồi Trần Huyền Quang thi triển ra một chiêu như vậy, giờ phút này hắn đã sớm đi đời nhà ma!

"Không hổ là đồ đệ của Kiếm Ma Bạch Thiên Hành, tuổi còn trẻ như vậy đã đạt tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất!"

"Chỉ cần một chiêu này, đủ đế chống lại tông sư Hóa Kình mà không rơi vào thế hạ phong!"

"Vị Diệp tiên sinh này đến cùng có bao nhiêu cân lượng, thử một lần nãy sẽ biết!"

Trên đài cao không thiếu cao thủ võ đạo, thi nhau thở dài.

Ngay cả Thương Hạo Vân sư huynh của Trần Huyền Quang, nhìn thấy sư đệ của mình thi triển ra một chiêu này, cũng âm thầm gật đầu,

"Tiểu sư đệ không hổ là một trong số đông đảo đệ tử của sư phụ có được thiên phú kiếm đạo xuất chúng, coi như tông sư Hóa Kình, muốn ngăn cản một chiêu này của tiểu sư đệ, chỉ sợ cũng không có dễ..."

Thương Hạo Vân còn chưa nói xong lời này, hai mắt lập tức trợn tròn, giống như nhìn thấy một chuyện gì đó rất kinh khủng.

Ngay sau đó, tất cả mọi người cũng trợn tròn đôi mắt, há hốc cả mồm, ruồi bay qua cũng không thèm đuổi,

"Cái gì! Vây mà...vậy mà đỡ được?"

Chỉ thấy, một kiếm kia của Trần Huyền Quang có thế như chẻ tre, lập tức im bặt mà dừng, mà Huyết Ti Kiếm kia có danh xưng không gì không phá được, thế mà bị Diệp Trần lấy hai ngón tay, nhẹ nhàng kẹp lấy!

"Ta nói rồi, đối phó ngươi, một chiêu là thừa!"

Giọng nói của Diệp Trần, từ từ từng chữ một vang lên lần nữa, giống như lời tuyên bố của thần linh.

"Bành!"

Ngón tay của Diệp Trần hơi chấn động một chút, Huyền Ti Kiếm có danh xưng thần binh tuyệt thế, thế mà bị Diệp Thần lấy hai ngón tay, rõ ràng vặn vỡ tan!

Hai mắt Trần Huyền Quang lập tức trợn lên thật lớn,

Thẳng tới lúc này, hắn mới giật mình hiểu được, chính mình ngu ngốc tới cỡ nào!

Hắn vậy mà thực sự có thực lực như vậy?

Nghĩ tới đây Trần Huyền Quang sợ không nhịn nổi, giữa đũng quần xuất hiện ươn ướt!

Tuy nhiên, lúc này Trần Huyền Quang không còn nghĩ tới việc hối hận, khi Huyền Ti Kiếm của hắn bị đối phương vặn vỡ tan, sau khi đũng quần ươn ướt hắn rất nhanh tỉnh táo, trong lòng lúc này chỉ có một ý nghĩ,

"Trốn!"

Đáng tiếc, Diệp Trần làm sao có thể để cho hắn được như ý?

"Chết đi!"

Diệp Trần đứng tại chỗng không hề dộng một chút nào, đưa tay hướng Tần Huyền Quang quay người muốn trốn, cách không vỗ xuống một chưởng!

"Đừng!!!"

Thương Hạo Vân thấy cảnh này, lập tức đột nhiên đứng dậy, đáng tiếc lúc này muốn cứu sư đệ của chính mình, đã không còn kịp nữa rồi.

"Bành!"

Một tia chân nguyên ngưng tụ thành một bàn tay lớn vô hình rơi xuống,

Mà Trần Huyền Quang đang phi thân lên, lập tức yếu ớt giống như bọt biển, vậy mà trực tiếp nổ tung lên, trong nháy mắt bị đập thành một bãi thịt nát...

"Ầm ầm!"

Thâm chí tính cả đài cao ở phía dưới, thậm chí ngay cả chiếc du thuyền, dường như cũng bị chấn động lắc lư một cái!

Yên tĩnh!

Toàn bộ trên du thuyền, yên tĩnh như chết, chỉ có tiếng nổ vang của du thuyền vẫn còn văng vẳng ở bên tai không dứt.

"Ngươi dám... giết sư đệ ta!!"

Sau khi choáng vàng một lúc, Thương Hạo Vân lập tức tức giận đến từng sợi tóc đều dựng đứng lên, hai mắt đỏ ngầu vô cùng, hiển nhiên là tức giận tới cực điểm, mới có thể xuất hiện dấu hiệu như vậy!

Trần Huyền Quang không chỉ là sư đệ của hắn, càng là tiểu sư đệ mà sự phụ Bạch Thiên Hành của hắn yêu thích nhất!

Trước khi đến Hoa Hạ, hắn từng hướng sư phụ mình cam đoan nói ra lời thề son sắt, nhất định sẽ bảo vệ sự an toàn cho tiểu sư đệ của mình, nhưng hôm nay tiểu sự đệ của hắn lại ở dưới đôi mắt của hắn, bị người ta vỗ một chưởng thành một bãi thịt nát, điều này để cho hắn hướng sư phụ của mình bàn giao như thế nào?

Vừa nghĩ tới đây, khí thế của Thương Hại Vân trong nháy mắt đã nhảy lên tới đỉnh phong!

"Ầm!"

Trên đài cao, những tên cao thủ võ đạo được nhiều đại lão mời tới, sắc mặt của họ lập tức thay đổi lớn, bởi vì vào lúc này khó thế trên người Thương Hạo Vân thực sự quá mạnh, thậm chí đã cường đại tới trình độ để cho tim của bọn hắn phải đập nhanh!

Điều này giống như, ở trong thế giới tự nhiên, chuột gặp phải mèo, con thỏ gặp phải con chó, và tự nhiên sẽ sinh ra sự sợ hãi trong lòng, trước mặt đây là thực lực tuyệt đối, không hoảng đến nội tâm không thể tự kiếm chế.

Ngay cả hai lão giả thần bí bên cạnh Vũ Thế Mậu, vẻ mặt cũng không thể không thay đổi lớn,

"Hóa Kình đỉnh phong!"

"Tu vi của Thương Hạo Vân này, thế mà còn cao hơn cả Vu Thành Hùng sư thúc của hắn!"

...

Thương Hạo Vân trong cơn giận giữ, đột nhiên ngửa đầu hét lớn một tiếng!

"Ầm!"

Mấy người Hà Tiến ngồi ở bên cạnh, lập tức cảm giác được một luồng sóng khí vô hình, trong nháy mắt ngay cả người lẫn ghế, tất cả đềy bị bắn ra ngoài, nhao nhao lăn xuống hơn mười mét, chật vật không chịu nổi!

Sau đó, Thương Hạo Vân buỗng nhiên dừng lại, ngay sau đó một lúc, người đã biến mất ngay tại chỗ.

Mọi người chỉ càm thấy đôi mắt của mình dường như hoa lên, Thương Hạo Vân giống như thuấn di, đi tới chính giữa lôi đài,

"Tiểu tử! Trước tiên ngươi hại sư thúc ta, bây giờ giết sư đệ ta, Thương Hạo Vân ta hôm nay coi như liều cái mạng này cũng phải, chũng phải..."

"Ba!"

Thương Hạo Vân còn chưa nói xong, trực tiếp bị một cái tát thanh thúy vô cùng, rõ ràng cắt đứt lời nói!

Sau đó, mọi người nhìn thấy Thương Hạo Vân bay ra ngoài!

"Cái gì!!"

Nhìn thấy cảnh tượng vô cùng rung động trước mắt này, tất cả mọi người lập tức đều cảm thấy choáng váng.

Trong suy nghĩ của tất cả mọi người, Thương Hạo Vân có sự tồn tại như Thần Ma, thế mà lại bị một bàn tay của Diệp Trần tát bay?

Thậm chí, không ai có thể thấy được rõ ràng hắn là làm như thế nào, ngay cả vẻ mặt Thương Hạo Vân cũng trở nên cứng đờ, hắn vốn trước đó muốn đi vệ sinh cá nhân, bị một cái tát này, không khí xung quanh có hương vị trở nên đặc chưng hơn!

"Không! Đây không có khả năng!"

Lấy tu vi Hóa Kình đỉnh phong của hắn, thế mà còn bị đối phương tát bay dễ dàng như vậy, chẳng lẽ hắn giống như trong lời đồn, vượt qua cảnh giới tông sư Hóa Kình, võ giả Thánh Cảnh!

Nhưng mà, trên đời này làm sao có võ giả Thánh Cảnh có thể còn trẻ tuổi như vậy?

Thẳng tới lúc này, lúc này mọi người mới nhận ra, thiếu niên thần bí này mới nhìn qua rất bình thường, thậm chí còn có chút yếu đuối, ở trong thân thể nhìn như nhu nhược kia, lại có lực lượng kinh khủng như vậy!

Tin đồn, là thật!

Thậm chí, người thật dường như còn mạnh hơn cả trong lời đồn!

Trước đó những người nói năng lỗ mãng kia, nhớ lại lời nói chế giễu của mình trước đó, lập tức hoảng sợ một trận, suýt chút nữa đã hôn mê.

...

Mà sau khi Diệp Trần hời hợt tát bay Thương Hạo Vân, tiện tay vỗ tay một cái, thản nhiên nói:

"Vẫn là để Bạch Thiên Hành sư phụ của ngươi ra đi! Ngươi, quá yếu!"

Thương Hạo Vân nghe được đối phương khinh thường mình như thế, hai mắt lập tức muốn phun lửa, trong nháy mắt nổi điên,

"Không! Ta không tin!"

Thương Hạo Vân từ dưới đất nhảy lên một cái, lần nữa ngửa đầu gầm thét một tiếng, sau đó hai tay lật một cái, thế mà lấy ra tám cái ngân châm không giống nhau, sau đó không do dự cắm vào trên tám cái huyện vị của thân thể mình!

Mọi người ở đây trợn mắt há hốc mồm, lúc nghĩ mãi mà không ra,

"Ầm!!"

Trên thân của Thương Hạo Vân, khí tức kia vốn đã cường đại đến làm cho người ta phải sợ hãi, thế mà tăng vọt thêm lần nữa, một lần hành động đột phá Hóa Kình, thẳng tiến tới cảnh giới trong truyền thuyết kia!

Hai lão giả thần bị ở bên cạnh Vũ Thế Mậu, đột nhiên đứng dậy, thất thanh nói:

"Đây chẳng lẽ là...Vu Tộc thượng cổ...thuật thiêu đốt sinh mệnh!"

"Thúc đẩy tám huyệt vị trong cơ thể con người, lấy thiêu đốt nguyên khí sinh mệnh để đánh đổi, cưỡng ép gia tăng tu vi của mình!"

"Tu vi bây giờ của Thương Hạo Vân, chỉ sợ đã đến gần kề với Thánh Cảnh!"

Hai người trao đổi thật nhanh, đồng thời chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch, bảo vệ ở hai bên Vũ Thế Mậu, bọn họ sợ mình bị tai họa lây như cá trong hồ.

Dù sao, loại chiến đấu cấp bậc này, cho dù là bọn họ, căn bản cũng không có bất kỳ năng lực nào để nhúng tay vào...

P/S: Ha ha, truyện quá hay! Đề nghị các đạo hữu ban thưởng =))) và chờ đợi chương mới...