Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 160: Bí mật



Edit: SakurahươngBeta: Sakura“ Muốn mấy khỏa đậu tương hạt nào cũng tốt, ta mới trồng, một cântrồng trên bảy ngày thì có thể ra đến tám cân mầm đậu kìa.” Trương thịnghe lời nói của Liên Mạn Nhi liền dừng lại động tác nặn bột mì. Trươngthị rất tự tin vào kỹ thuật trồng mầm đậu của mình.

Liên Thủ Tín rửa sạch tay nhận khối bột trong tay Trương thị để trên miếng ván nhào nặn.

“ Ngươi cùng Mạn Nhi thương lượng tốt một chút xem sau này chúng ta làm sao.” Liên Thủ Tín nói.

“ Nhị tỷ, đây là chuyện tốt tỷ nói hả?” Tiểu Thất nhớ lại lời của Liên Mạn Nhi khi ở trấn trên nên liền hỏi.

“ Đúng.” Liên Mạn Nhi gật đầu, nàng chính là nghĩ đến chuyện kiếmtiền bằng mầm đậu nên mới mua nhiều thêm nửa con gà quay trở lại.

“ Mek chúng ta trồng mầm đậu nhanh nhanh lên để con với tỷ đi lêntrấn trên bán.” Tiểu Thất nâng cao bộ ngực nhỏ nói “ Chính con đi báncũng được, tự con tính tiền, con cũng biết cân.”

“ Trời càng ngày càng lạnh,muốn bán cũng là mẹ và cha con đi bánchứ.” “Trương thị liền nói,hiển nhiên nàng đã chấp nhận việc lấy mầm đậu đi bán.

“ Mẹ, chúng ta không cần lên trấn trên bán đâu.” Liên Mạn Nhi liềnnói. Bình thường ở trấn trên có ít nhất ba nhà bán rồi, cạnh tranh không thể nói không khốc liệt. Hơn nữa mắt thấy mùa lạnh nhất trong năm đangtới ở chợ rau ngoài trời bán mầm đậu thì đúng là chịu tội.

“ Không lên trấn trên bán, vậy đi đâu bán?” Trương thị hỏi.

“ Chúng ta ở nhà bán.” Liên Mạn Nhi nói “ Mẹ trồng mầm đậu tốt, thôncủa chúng ta còn có bên Tây thôn, Triệu gia thôn gần đây cũng không cầnđi lên trấn trên mua, đến chỗ chúng ta mua gần mà dễ đi a.”

“ Này cũng đúng.” Trương thị suy nghĩ một lát thấy Liên Mạn Nhi nói cũng có lý.

“ Chính là đường xa giống nhau, giá tiền bán là không lừa gạt, vậythì dễ mua của chúng ta hơn.” Liên Thủ Tín nhào bột chen lời nói. Hắnđối với nhân duyên của nhà mình rất có lòng tin.

“ Vậy cũng phải cho người ta biết nhà chúng ta cũng có làm mầm đậumới được.” Liên Chi Nhi đang ở ngoài phòng nhóm lửa để nấu súp, nghethấy Liên Mạn Nhi và Trương thị nói chuyện thì cũng đi vào nói.

“ Cái này còn không đơn giản sao.” Liên Mạn Nhi nói “ Bây giờ cóngười đang làm việc ở xưởng của chúng ta, mẹ nói một câu bảo đảm ngàymai mọi người mấy thôn đều biết.”

Cũng chính là sự việc này, những ngày qua nhà bọn họ mở xưởng dưachua cũng có chút ít danh khí, nhưng mà cũng không nhận ra nhà của bọnhọ nhưng hiện tại thì cần phải nhận ra rồi.

“ Đúng là Mạn Nhi nhà chúng ta giỏi suy nghĩ. Chuyện này cứ làm như thế đi.” Trương thị cao hứng nói.

“ Mẹ, con xem chừng chúng ta bán mầm đậu cũng không được nhiều tiềnđâu.” Liên Mạn Nhi lại nói “Nhưng nhất định có thể để chúng ta mỗi ngày tiêu xài.”

“ Mẹhiểu.” Trương thị cười nói “ Không phải có câu nói như vậy ư, con muỗi nó có nhỏ đi nữa thì nó cũng là thịt. Sinh hoạt trong nhà có mấyngười thoáng cái phát tài đâu, chớ xem thường mấy văn tiền này, có thểcó tác dụng lớn đó.”

“ Đúng, sống chính là để ý chỗ này.” Liên Thủ Tín đồng ý nói.

“ Cho dù làm ra rồi không bán được chúng ta có thể để lại ăn a, cũng tránh cho các con nói ăn cải trắng khoai tây nhàm chán.”

Bán được rượu nho và đậu phộng trộn tỏi cũng lời được một khoản, ngay cả bán dưa chua cũng không ít. So với những thứ này thì bán mầm đậu chỉ đủ thôi. Liên Mạn Nhi sợ là Liên Thủ Tín và Trương thị đến lúc đó lạigiống như chênh lệch giữa lòng sông và mặt biển cho nên mới vừa rối mớinói những lời đó. Nhưng hai người bọn họ có thể nghĩ thông suốt như vậyLiên Mạn Nhi thật yên lòng.

“ Mẹ, con còn có một biện pháp.” Liên Mạn Nhi trong lòng vừa động lại nói “ Con nói cho mọi người, mầm đậu này chúng ta không cần lấy tiềnmua chỉ cần lấy đồ đổi lại là được, trứng gà, đậu phộng.. hay lương thực đều được.”

Lấy vật đổi vật, đối với người trong tay không có tiền mặt là tốitiện lợi hơn nữa cũng có lực hấp dẫn, như vậy tất nhiên có thể gia tănglượng tiêu thụ của mầm đậu.

Mọi người lại cảm thấy ý kiến của Liên Mạn Nhi rất tốt, lại bắt đầu hoạch toán cụ thể tiêu chuẩn lấy vật đổi vật.

“ Hôm nay sẽ đem mầm đậu trồng đi, trước trồng khoảng năm cân đi?” Từ trước giờ Trương thị làm việc mạnh mẽ vang dội, mọi người không có ýliến.

Trương thị liền đi cân năm cân đậu ngâm.

“ Trước để xem một chút, nếu là tốt thì để ta đi mua thêm cây đậu.” Trương thị nói.

Liên gia năm nay thu không ít đậu tương, theo lý thuyết bọn họ dọn đi ra ngoài thì đậu tương đó cũng có một phần của bọn họ. Nhưng mà lấy làm mầm đậu thì Trương thị nghĩ hay là đi mua cái khác về làm. Thứ nhấtnàng không muốn chiếm lời trong mấy thứ chung đó, thứ hai cũng là muốnphân rõ chút tránh cho Chu thị và Hà thị lại thì thầm.

Liên Mạn Nhi đang nhìn Liên thủ Tín nhào bột. Nàng nhớ được có nghengười ta nói qua nhào bột là có ba tiêu chuẩn tam quang : ánh sáng bềmặt, ánh sáng của nồi, ánh sáng của tay. Liên Thủ Tín hoàn toàn đạt được tiêu chuẩn này, hơn nữa hắn nhào động tác rất là chuyên nghiệp, đem một khối bột trước mặt nhào mấy cái sau lại đập một chút, cái khối bột nàytựa hồ co dãn được.

“ Nhồi bột này a, cần phải có khí lực mới được.” Liên Thủ Tín cườigiải thích “ Nhưng là làm hết sức cho nó bóng là không được, như vậy sẽđem bột nhào cứng ngắc, dùng lực vừa phải như vậy mới làm được mì sợingon.”

“ Cha, người hiểu được thật nhiều a.” Liên Mạn Nhi cố ý dùng ánh mắtvà giọng điều sùng kính nhìn Liên Thủ Tín “ Cha là theo mẹ học phảikhông?”

Liên Thủ Tín cười hắc hắc hai tiếng mà chằng nói đúng hay không.

“ Con đây là xem thường cha con đi.” Trương thị nói “ Muốn nhào bộtmì, nhào bột, tạo mì, bao bánh bao,làm vằn thắn thì mẹ còn phải học chacon kìa.”

“ Vậy cha đây là học theo bà nội sao?” Liên Mạn Nhi hỏi lại.

Trương thị liếc Liên Thủ Tín một cái, Liên Thủ Tín lại cười cười.

“ Nhân tiện nói cho các con.” Trương thị nói “ Cha ngươi khi còn bé, ở cửa hàng đã làm học đồ những thứ này chính là lúc đó học.”

“ Cha đã làm học đồ?” Liên Mạn Nhi lấy làm kinh hãi, đây là cáichuyện lúc nào, Liên Thủ Tín chịu khó phúc hậu như vậy, nếu như đã làmhọc đồ tại sao còn chịu sỉ nhục như vậy?

Liên Thủ Tín đem một khối bột chia làm mấy khối nhỏ sau đó lấy cây gỗ cán ra cho dẹp lại.

Trương thị thấy Liên Thủ Tín không nói lời nào, Liên Mạn Nhi lại hiếu kỳ muốn biết như vậy, trong lòng lại suy nghĩ có một số việc bọn nhỏsớm muộn gì cũng biết thừa dịp hôm nay Liên Thủ Tín tâm tình tốt thì nói luôn.

“ Khi đó cha con còn nhỏ, trong nhà vì chuyện của đại bá con, cứngrắn qua một hồi. Ông nội không có ở nhà, bà nội lại nghe nói có ngườituyển học đồ liền cho cha con đi theo. Cha con là học đồ nhà kia, là cửa hàng bánh ngọt.” Nói đến đây Trương thị có chút muốn nói lại thôi.

“ Làm học đồ cũng …” Liên Mạn Nhi vốn định nói làm học đồ cũng khôngtồi,có thể học được một tay nghề, trong mắt nàng là việc vô cùng tốt.Nhưng nàng lập tức nghĩ tới, hoàn cảnh xã hội lúc này, sĩ nông côngthương, đầu bếp là không có thứ hạng,như vậy làm học đồ lại càng có địavị thấp hơn.

Hơn nữa, học đồ cũng phải ký khế ước với sư phụ, sư phụ bao ăn bao ở (bao ăn ở như thế nào toàn bộ phải coi cách làm người của sư phụ). Sưphụ có thể tùy ý đánh chửi học đồ. Trong phạm vi khế ước cũng có mộtđiểm là, trong kỳ hạn của khế ước nếu học đồ chết thì cũng là chết vôích. Hơn nữa có loại là đối với học đồ thì không giao tiền công, rấtnhiều người tuyển học đồ bất quá là muốn sức lao động giá rẻ thôi, cùngvới văn khế cầm cố bán mình làm nô không sai biệt lắm.

Nhìn sắc mặt Liên Thủ Tín và Trương thị chỉ sợ chuyện này cũng không phải chuyện tốt.

“ Vậy sau đó thì sao?” Liên Mạn Nhi nhẹ giọng hỏi.

“ Cha con ở đó học nửa năm ông nội tới đó dẫn cha con về.” Trương thi nói, tựa hồ muốn nói vậy để kết thúc đề tài.

Liên Mạn Nhi lấy tay nâng cằm làm bộ dáng suy tư.

“ Có phải ông không đồng ý cho cha đi làm học đồ? Vậy sao lúc bắt đầu không dẫn cha về mà phải đợi tới nửa năm sau?”

Trương thị ánh mắt có chút lóe lên.

“ Mẹ, chứ không phải là có chuyện gì chứ?” Liên Mạn Nhi kỳ quái hỏi.

“ Chuyện gì cũng không có, chuyện đã qua có gì để nói đâu. Mạn Nhikhông có chuyện gì thì giúp mẹ lột hai củ tỏi đi.” Trương thị nói xongxoay người đi ra ngoài.

Nhất định là có chuyện gì đó, bọn họ lại không chịu nói.

“ Mẹ.” Liên Mạn Nhi chán nản nói “ Cha mẹ không chịu nói lát nữa con đi hỏi ông bà nội”

“ Ngản vạn đừng đi.” Trương thị lập tức dừng chân, Liên Thủ Tín cũng ngẩng đầu, tiếng nói vừa rồi cơ hồ hai người đồng thời nói.

“ Hai người nói cho con thì con không đi.” Liên Mạn Nhi nói, trong giọng nói mang theo ý uy hiếp rõ ràng.

Trương thị cùng Liên Thủ Tín liếc nhau một cái, hai vợ chồng đều cóchút bất đắc dĩ, đứa trẻ thông minh cũng có chỗ xấu, đó chính là khôngdễ lừa gạt.

“ Ông nội ra cửa thì nửa năm sau mới về, khi đó cha còn đang ở trêncửa hàng đó cố gắng làm việc, người ta không muốn để cho cha đi. Ông xài ít tiền còn lấy đến nhân tình mới mang cha về được.” Liên Thủ Tín nó,ngữ tốc so với lúc bình thường thì nhanh hơn.

Liên Mạn Nhi không che dấu chút nào ánh mắt hoài nghi của mình. “Cha, khi đó ông không phải là trở về thôn trồng trọt đi, sao có thể rakhỏi cửa đã là nửa năm được? Đưa tiền, còn phải nhờ ai làm việc gì mớicó thể dẫn cha trở lại, có phải hay không lúc nội đưa cha đi làm học đồngười ta thì có thu tiền.”

Liên Thủ Tín nhất thời á khẩu không trả lời được.

“ Được rồi, cũng đừng gạt nữa.” Trương thị bất đắc dĩ nói.

“ Đều là chuyện quá khứ rồi, ta còn thật thích những chuyện lặt vặt này.” Liên Thủ Tín ngừng một chút rồi nói.

“Tại vì sao nửa năm sau ông mới đi đón cha con về, là vì bà nội nóicho cha con đi tới nhà thân thích của bà nội ở. Sau lại không biết làmsao,ông biết cũng là nửa năm sau… Ông cũng từng là học đồ lập nghiệp,mong đợi đại bá của ngươi có tiền đồ không muốn cha ngươi lại đi làm học đồ.”

“ Đúng.” Liên Thủ Tín phụ họa.

“ Ta biết chuyện đại khái làm sao rồi.” Liên Mạn Nhi nói nho nhỏ.

Liên Thủ Tín và Trương thị đều là người phúc hậu, vì kiêng kị trưởnggiả nói cho đẹp chút là có một số việc làm như hàm hồ, còn nói theo cách tàn khốc thì là Chu thị thừa dịp Liên lão gia tử không có nhà đem LiênThủ Tín bán làm học đồ. Liên lão gia tử về đến nhà phát hiện không thấycon trai thứ bốn thì hỏi Chu thị . Chu thị lại nói là đem Liên Thủ Tínđến nhà thân thích ở. Nửa năm sau Liên lão gia tử phát hiện chân tướngtìm được Liên Thủ Tín, phải chi tiền,còn phải nhờ người ta mới đem LiênThủ Tín trở về được.

“ Cha, người chịu không ít khổ đi.” Liên Mạn Nhi đồng tình nhìn Liên Thủ Tín.

“… Trong nhà nghèo không có biện pháp, vì tìm con đường sống có khicòn bán cho nhà giàu làm nô bộc. Làm học đồ thì cũng chỉ tám năm mườinăm, lại học được bản lĩnh. Bà nội cũng là nghĩ cho cha thôi.” Liên ThủTín cười nói” Chuyện này trôi qua thì cũng qua rồi, cũng đừng nhắc lạitrước mặt ong bà con, để cho con xem một chút cha làm mì tuyệt ngonnày.”

Liên Thủ Tín nói vô cùng thoải mái tựa hồ đoạn kinh nghiệm đó với hắn thật là tốt đẹp.