Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc

Chương 37



Tác giả: Trang Mun

-----------------------------------------------------

Buổi tối Diệp Vy về kí túc xá của trường. Trong phòng cô lúc này có thêm ba người nữa.

Ba cô gái đang ngồi nói chuyện vui vẻ với nhau thì thấy Diệp Vy bước vào. Ba cô dừng lại và chăm chú nhìn cô.

"Bạn tên là Diệp Vy sao" Một cô tóc ngắn, có khuôn mặt dễ thương lên tiếng hỏi.

Diệp Vy tiến đến gần mấy bạn cùng phòng. nở một nụ cười thân thiện: "Chào các bạn, mình tên Diệp Vy"

"Mình tên Hà Như" Cô gái tóc ngắn lên tiếng.

Diệp Vy quan sát hai cô bạn cùng phòng còn lại. Bạn đang ngồi trên giường ôm laptop có khuôn mặt rất xinh xắn, được chăm sóc vô cùng cẩn thận. Mái tóc dài bồng bềnh được nhuộm đỏ. Trông cô có vẻ rất để ý vẻ ngoài của mình.

Cô gái xinh đẹp đó nhìn Diệp Vy mỉm cười giới thiệu: "Mình tên Cẩm Tố Mai" Bỗng cô thốt lên: "Bạn có đôi mắt thật đẹp"

Diệp Vy ngượng ngùng nói cảm ơn.

Còn cô bạn trông giản dị nhất, cô vừa xếp quần áo vừa nói: "Còn mình tên Dương Bảo Nghi" Cô quay sang nhìn Diệp Vy: "Bạn ăn tối chưa?"

"Mình ăn rồi" Diệp Vy trả lời. Cô bước về phía giường mình, mở điện thoại ra thì thấy có cuộc gọi nhỡ của Diệp Hàn.

Diệp Vy mỉm cười gọi lại, rất nhanh đầu bên kia có người bắt máy: "Chị, sao bây giờ chị mới nghe máy?"Diệp Hàn hờn dỗi lên tiếng.

"Chị có việc bận chút, có chuyện gì à?"

Chẳng lẽ có chuyện thì em mới được gọi cho chị à? Tối nay chị về ăn cơm đi. Em qua trường đón chị nhé?"

Diệp Vy lôi những quần áo trong vali ra rồi móc chúng lên tủ, tay cô vẫn cầm nghe điện thoại: "Chị ăn rồi. Mai chị sẽ về, được chưa?"

"Chị nhớ đấy" Diệp Hàn vui vẻ. Cậu không hiểu sao rất thích thân cận với chị, có lẽ Diệp Hàn không biết, bây giờ Diệp Vy đã chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng cậu.

Diệp Vy tắt máy, cô khẽ mỉm cười.

"Em bạn à?" Hà Như vừa đắp mặt lạ vừa lên tiếng hỏi.

"Ừ" Diệp Vy không để ý trả lời.

Như nhớ ra điều gì Dương Bảo Nghi nói với Diệp Vy: "Mai bạn lên nhận sách và lấy lịch học nhé, ngày mốt bắt đầu học rồi"

"Mình biết rồi. Cảm ơn bạn"

"Không có gì đâu" Dương Bảo Nghi thân thiện nói.

Diệp Vy có thiện cảm với cô bạn này. Cô cảm thấy tính cách Dương Bảo Nghi rất tốt bụng.

Diệp Vy cũng không thích ở với người lạ. Cô sống có một chút nội tâm. Diệp Vy đang suy nghĩ xem có nên chuyển ra ngoài không.

Cẩm Tố Mai nhận điện thoại. Cô nói chuyện rất vui vẻ. Một lúc sau cô cúp máy rồi đi ra ngoài.

Mọi người cũng chưa thân thiết lắm nên cũng không quan tâm nhiều, mỗi người làm việc của mình.

...

Ban đêm Diệp Vy trằn trọc không ngủ được. Cô có một thói quen chuyển chỗ khác thì sẽ không quen. Diệp Vy thở dài, có lẽ đêm nay cô phải thức trắng mất rồi.

Điện thoại để trên bàn sáng lên. Diệp Vy đưa tay với lấy, thấy có tin nhắn gửi đến.

"Không ngủ được à?"

Diệp Vy tròn mắt ngạc nhiên. Cô nhìn tên người gửi là Hàn Phong.

"Sao anh biết là em không ngủ được?" Diệp Vy nhắn lại.

Hàn Phong nhìn tin nhắn khẽ mỉm cười. Có lẽ anh hiểu cô còn hơn chính bản thân cô hiểu mình "Anh đoán"

Diệp Vy nhìn câu "anh đoán" mà không biết nói gì. Anh đoán cũng thật giỏi.

Điện thoại rung lên báo có người gọi, Diệp Vy vội bắt máy để không làm người khác thức giấc: "Alo"

"Vẫn không ngủ được à?" Giọng nói dịu dàng của Hàn Phong vang lên.

Diệp Vy cảm thấy trong lòng ấm áp. Từ khi quen nhau đến giờ cô cảm nhận được anh rất quan tâm mình. Ngoài mẹ ra thì Hàn Phong là người hiểu cô nhất. Diệp Vy bỗng cảm thấy mắt mình cay cay.

Hàn Phong thấy đầu bên kia không ai trả lời thì lo lắng hỏi: "Sao vậy?"

Diệp Vy bình ổn lại cảm xúc, cô cố gắng để cho giọng nói mình như bình thường: "Em không sao. Sao muộn vậy rồi mà anh còn chưa ngủ?"

"Nhớ em" Hàn Phong trả lời không do dự.

Diệp Vy đơ người mất ba giây, cô nhoẻn miệng cười vui vẻ.

Hai người cứ tình cảm qua lại đến như vậy, Diệp Vy nghe giọng nói ấm áp của anh, cơn buồn ngủ ập đến. Cô ngủ lúc nào không hay.

Hàn Phong nghe tiếng thở đều của cô thì thở dài. Trong khoảnh khắc này anh bỗng khao khát mãnh liệt có cô ở đây.

"Ngủ ngon" Hàn Phong thì thầm, anh cúp máy.

Ánh trăng hôm nay rất sáng, chiếu vào căn phòng u tối. Hàn Phong nhìn lên bức ảnh lớn được treo trên tường. Anh khẽ nở nụ cười.

Trogn ảnh là một người con gái đang nhìn về một nơi nào đó, môi nở một nụ cười dịu dàng.

Cả căn phòng đâu đâu cũng thấy hình ảnh của cô gái đó. Có lúc cô cười, hay đang ngồi yên lặng đọc sách trong một nơi nào đó.

Hàn Phong rũ mắt. Anh sắp không chịu được nữa rồi. Mặc dù bây giờ Diệp Vy đang yêu anh nhưng như vậy vẫn không đủ. Hàn Phong muốn cô hoàn toàn thuộc về anh thì như vậy anh mới yên tâm.