Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu

Chương 83



83. TÌNH TIẾT CỦA CẨU HUYẾT VĂN.

Kết thúc cuộc gọi, Tiêu Chiến nhanh chóng đi vào phòng khách, liền nhìn thấy nguyên bản hai mẹ con đang ngồi nói chuyện lúc này đã đứng lên mà cãi nhau, không khí trong phòng phi thường khẩn trương, hai người thậm chí còn không có chú ý tới cậu.

"Nếu con còn cùng cậu ta ở bên nhau, ta liền xem không đứa con trai này!" Mẹ Vương thanh âm phá lệ bén nhọn, như muốn làm hỏng lỗ tai người xung quanh.

Bước chân của Tiêu Chiến cứng lại, không rõ tại sao thái độ của mẹ Vương vì cái gì lại trở nên cường ngạnh như vậy. Cậu nhìn về phía Vương Nhất Bác, thực nhanh liền ý thức được có gì đó không thích hợp, trạng huống của hắn không đúng lắm.

Biểu tình vẫn giống nghiêm túc giống như bình thường, nhưng lại cứng hơn một chút, còn mang theo tia hoảng loạn nho nhỏ không dễ phát hiện.

Vương Nhất Bác đứng im ở đó, không đáp lại mẹ Vương bất luận câu gì.

Mẹ Vương tiến lên một bước, chất vấn: "Con trả lời đi, vẫn là không muốn cùng cậu ta chia tay sao? Hả?" Cuối cùng bà ngân lên một từ "hả" phá âm, mang theo ý vị bi thương khó giấu nổi.

Không đợi phá âm kia hoàn toàn tiêu tán, bà đã nâng tay phải lên, tát cho Vương Nhất Bác một cái thật mạnh.

Vương Nhất Bác vẫn như cũ thẳng tắp mà đứng ở tại chỗ, mặt hơi hơi nghiêng sang một bên vì lực đánh, đồng tử cấp tốc co rút lại. Trong đầu hắn hiện tại là một mảnh hỗn loạn, có tiếng thét chói tai, có tiếng khóc thút thít cùng với sự sợ hãi đem hắn vây quanh.

"A Bác! Tại sao con lại không nghe lời?" Mẹ Vương thời trẻ lời nói thập phần bén nhọn chất vấn, ngữ điệu mang theo chút nghẹn ngào, " Nếu còn không nghe lời, mẹ sẽ vứt bỏ con, không cần con nữa, hiểu chưa?."

Không! Đừng bỏ rơi con, cha đã không còn nữa, một mình con thì phải làm sao?

Vương Nhất Bác phảng phất nhớ về lúc ấy, hắn chỉ là một đứa nhỏ vô cùng hoảng hốt, cảm xúc sợ hãi như thuỷ triều đánh úp lên người hắn, đem hắn mai một, bao vây kín kẽ không sao thoát ra được.

Tiêu Chiến không nghĩ tới mẹ Vương sẽ đột nhiên ra tay đánh Vương Nhất Bác như vậy, trái tim như bị bàn tay vô hình nắm gọn, hung hăng bóp mạnh một cái, đau không sao chịu được. Cậu bước nhanh gần như chạy đến bên cạnh Vương Nhất Bác khẽ gọi: "Nhất Bác."

Lòng bàn tay của mẹ Vương đỏ bừng, mặc dù đánh xong rồi nhưng cả bàn tay vẫn còn tê dại. Bà ngơ ngẩn mà nhìn bàn tay mình, nhưng vừa nghe thấy giọng của Tiêu Chiến vang lên, ánh mắt của bà lại trở nên lạnh băng mà nhìn qua.

Bà thấy Tiêu Chiến thế mà lại dám lướt ngang mặt bà đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác, không thèm để bà vào trong mắt.

Nên trong nháy mắt Tiêu Chiến sắp lướt qua mặt bà, mẹ Vương liền đột nhiên duỗi tay đem Tiêu Chiến kéo lại, đẩy qua một bên: "Đều là tại cậu," Hốc mắt bà đỏ bừng, "Cậu mau cút cho ta!"

Bởi vì nóng vội nên Tiêu Chiến đi rất nhanh, đột nhiên bị đẩy chân cậu vướng lại, ngã nhào trên mặt đất.

"Ui......" Cánh tay phải chạm đất đầu tiên, lại thừa nhận trọng lượng của cả thân thể, khuỷu tay chống xuống đất, đặc biệt đau. Tiêu Chiến che lại cánh tay kêu khẽ một tiếng.

Nhờ vào tiếng than khẽ này của cậu làm Vương Nhất Bác tỉnh táo lại mấy phần, hắn ngước mắt nhìn, tầm mắt dừng ở trên người Tiêu Chiến.

Mặc dù suy nghĩ còn bị những chuyện vụn vặt trong ký ức vướng víu, nhưng chân đã không khống chế được mà chạy tới, ngồi xổm xuống đem người ôm trong ngực.

Khoảnh khắc nằm trong lòng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến liền phát hiện thân thể hắn đang phát run, cậu đang muốn mở miệng trấn an thì bên tai đã nghe thấy âm thanh tiếng giày cao gót dẫm lên sàn đá hoa cương ngày một gần.

Bả vai của Vương Nhất Bác bị mẹ Vương bắt lấy kéo về sau: "Vương Nhất Bác! Cậu ta là cháu ngoại của người đã giết cha con, vậy mà con còn ôm cậu ta? Con có nghĩ tới cha của con không? Có nghĩ tới ta không?"

Mặc dù bị mẹ Vương chất vấn như vậy nhưng Vương Nhất Bác vẫn ôm Tiêu Chiến ở trong lòng, bàn tay nắm chặt như đang kìm nén thật nhiều, trên mu bàn tay gân xanh đều nổi lên, đầu ngón trắng bệch.

Hai mắt Tiêu Chiến mở thật lớn, đột nhiên nhìn về phía mẹ Vương: "Người nói cái gì?"

Mẹ Vương nhìn cậu giống như đang nhìn kẻ thù: "Ông ngoại cậu đã lên kế hoạch dựng lên một tai nạn ngoài ý muốn, hại chết cha của A Bác, chồng của ta!"

Trong đầu Tiêu Chiến hiện lên mấy chữ ' cẩu huyết văn ' lớn thật lớn, trong nháy mắt cảm thấy thật mờ mịt, thấp giọng hỏi Vương Nhất Bác: "Chuyện này là thật sao?"

Vương Nhất Bác vẫn im lặng không có trả lời, chỉ đem cậu ôm đến gắt gao, hô hấp dần dần dồn dập hơn.

Nhìn thấy biểu tình của đối phương, trong lòng Tiêu Chiến liền minh bạch, chuyện này là sự thật.

Cậu đoán hẳn là lúc mình đi ra cửa nghe điện thoại, hai mẹ con nhà họ Vương đã xung đột vì chuyện này.

"Chứng cứ đầy đủ hết, cậu không cần nghĩ cách biện giải." Mẹ Vương nổi giận đùng đùng nói, tay càng dùng sức, muốn Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra.

Nhưng mà Vương Nhất Bác vẫn bất động, cằm hắn căng chặt, trán đã toát ra một tầng mồ hôi.

Mẹ Vương không có biện pháp làm Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, cũng không nghe được câu trả lời của hắn như mong muốn, gió lạnh từ sâu thẳm không nề hà thổi quét lòng bà.

Cuối cùng bà buông tay, bàn tay nắm lại, sửa kéo thành đấm. Bà đấm lên bả vai Vương Nhất Bác, vừa đánh vừa rơi lệ, ngữ khí nghẹn ngào: "Ta sao lại có một đứa con như thế này, con đã quên cha con đã đối xử với con tốt như thế nào sao? Dù ta có chết cũng sẽ không cho phép hai người ở bên nhau!" Bà đột nhiên cất cao thanh âm, "Nếu con cùng cậu ta ở bên nhau thì ta còn mặt mũi nào nhìn cha của con dưới suối vàng nữa? Con còn dám mang họ Vương nữa sao?"

Mồ hôi trên trán Vương Nhất Bác ngày càng nhiều, rơi xuống cả mặt của Tiêu Chiến, cậu duỗi tay dùng ống tay áo lau cho hắn qua thì hắn đột nhiên ngất đi, đổ ập lên người cậu.

Tiêu Chiến tay chống đất, vội vàng ổn định thân thể, cuống quít hô: "Nhất Bác?"

Thế nhưng đối phương không đáp lại bất luận lời nào, cứ đột nhiên như vậy mà lâm vào hôn mê.

Lúc này mẹ Vương mới sửng sốt: "A Bác?" Bà đẩy bả vai Vương Nhất Bác mấy cái rồi gọi, "A Bác, con tỉnh tỉnh."

Tiêu Chiến ổn định lại tinh thần, nhanh chóng liên hệ xe cứu thương, lại nhớ đến trước đó Vương Nhất Bác đã có biểu hiện bất thường nên đã liên hệ thêm cho bác sĩ Mil.

Xe cứu thương tới rất nhanh, trên đường đến bệnh viện, nhân viên y tế trên xe đã kiểm tra toàn thân sơ bộ cho Vương Nhất Bác, thân thể hắn không xảy ra vấn đề gì bất thường.

"Không có vấn đề thì tại sao lại đột nhiên ngất xỉu?" Mẹ Vương trầm khuôn mặt hỏi.

Nhân viên y tế cũng chậm trãi giải thích: "Ngất đột ngột có thể do nhiều phương diện gây ra, khi tới bệnh viện bác sĩ sẽ kiểm tra lâm sàn và cận lâm sàn cho bệnh nhân một lần nữa."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, trong lòng lặng lẽ thở dài.

Mấy cái tình tiết trong cẩu huyết văn không phải là vì vai chính mà chuẩn bị sao? Cậu rõ ràng chỉ là người qua đường trong sách thôi mà!

Tiêu Chiến biết rõ tâm ý của mình, mặc kệ thế nào cũng muốn cùng Vương Nhất Bác ở bên nhau, nhưng hắn thì...

Hắn có thể không ý chút nào sao?

Thẳng đến khi Vương Nhất Bác được đưa vào phòng cấp cứu, Tiêu Chiến vẫn còn ở tự hỏi vấn đề này, rõ ràng biết vấn đề này mình vô pháp trả lời, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà suy nghĩ.

Sắc mặt mẹ Vương bất thiện nhìn Tiêu Chiến: "A Bác rốt cuộc làm sao vậy?"

"Cháu không biết." Tiêu Chiến đáp.

"Cậu mỗi ngày đều ở bên cạnh nó mà cũng không biết?"

"Hắn ngày thường rất khỏe mạnh."

Đang nói, bác sĩ Mil tới làm mẹ Vương có chút kinh ngạc: "Bác sĩ Mil?"

Mil gật đầu, cùng bà chào hỏi.

Mẹ Vương liền nói ra nghi vấn trong lòng: "Bác sĩ Mil sao lại đến đây?"

Tiêu Chiến giải thích với mẹ Vương: "Là cháu gọi điện báo bác sĩ Mil đến một chuyến." Sau đó cậu nhìn về phía bác sĩ Mil chỉ vào ghế ngồi ở đằng kia "Chúng ta đến bên này ngồi xuống nói chuyện đi."

Tiêu Chiến cùng bác sĩ Mil đi đến bên dãy ghế đặt ở hành lang, vừa đi cậu vừa giải thích: "Nhất Bác vẫn chưa nói với mẹ Vương tình huống bệnh trạng của anh ấy, bây giờ chúng ta làm lộ ra cũng không tốt lắm."

Bác sĩ Mil lý giải mà gật đầu hỏi: "Sao lại thế này?"

Bây giờ Tiêu Chiến mới đem chuyện phát sinh cẩn thận kể lại một lần, đặc biệt chú trọng phản ứng của Vương Nhất Bác lúc đó: "Ta lúc ấy liền cảm thấy hắn không thích hợp lắm, dường như tâm trạng đặt biệt nặng nề. Lúc đó ta hẳn là nên nói chuyện cùng hắn, điều tiết cảm xúc của hắn một chút thì có lẽ...."

Chỉ là lúc đó mẹ Vương đang đứng ở bên cạnh, điểm này rất khó làm được.

"Việc này cùng ngươi không quan hệ," Bác sĩ Mil sắc mặt nghiêm túc, "Ta đại khái rõ ràng sao lại thế này, đợi ta cùng những bác sĩ khác thảo luận rồi trả lời."

Bác sĩ trong phòng không bao lâu liền ra tới: "Người bệnh thân thể thực khỏe mạnh, hôn mê là bởi vì bị kích thích quá độ khiến bản thân y cảm thấy chịu không được."

Vừa nghe đến đây, mẹ Vương lập tức nhìn về phía Tiêu Chiến: "Đều tại cậu!"

Tâm Tiêu Chiến đột nhiên trầm nhiên trầm xuống.

Thật sự Vương Nhất Bác khi nghe được tin ông ngoại của cậu hại chết cha của hắn mà bị kích thích sao?