Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu

Chương 73



Tiên Ma Khoai giận rồi, thế nào con trai lại xem mình là bạn bè?

Trong đầu Tiêu Chiến bỗng dưng xuất hiện hai chữ lớn thật lớn: " CON TRAI!"

Con trai?

Tiêu Chiến sửng sốt, trước đây cậu luôn cảm thấy Tiên Ma Khoai không xem cậu là bạn bè, chẳng lẽ không phải ảo giác mà nó từ trước đến giờ vẫn luôn xem mình chính là ba ba của cậu?

Nghĩ nghĩ, Tiêu Chiến cảm thấy khả năng này rất lớn, tiên ma khoai đi theo cậu từ trong núi ra, vô cùng thân cận với cậu, cơ hồ luôn ngoan ngoãn phục tùng.

Bất quá này chỉ là nhận thức sai lệch thôi!

Vì vậy Tiêu Chiến sửa lại cho đúng: "Ngươi không phải ba ba của ta đâu, ta là người nha, ngươi......"

Lời cậu còn chưa nói hết, căn đen thui đang cọ cọ trên người hướng ra ngoài uốn lượn sau đó bắn ngược trở về gõ trên trán cậu một cái.

Không ít căn đen thui từ từ xuất ra, bất mãn mà đong đưa.

"Ta là ba ba ngươi."

Tiêu Chiến nhìn năm chữ to tướng trong đầu, ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt cậu có suy nghĩ chính là ' tiên ma khoai chưa hiểu hết ý nghĩa ngữ pháp '.

Nhưng mà xem phản ứng của Tiên Ma Khoai, cậu ý thức được ý nó muốn biểu đạt chính là mấy chữ này, cách gọi không hề sai.

Thế nên cậu lại một lần nữa giải thích.

"Không phải, ngươi có phải hiểu lầm gì đó hay không, ta là người, không phải linh thực.".

"Ngươi là con trai ta!" Tiên ma khoai ở trong đầu Tiêu Chiến vẽ một cái biểu tình khóc lớn.

Tiêu Chiến dở khóc dở cười, trong đầu đột nhiên nhớ lại chi tiết nào đó, cậu theo bản năng sờ sờ sau cổ: " Đồ vật trong thân thể ta là hạt giống của ngươi sao?"

Tất cả căn đen thui đều đồng thời trên dưới gật gật.

Cổ tay của Tiêu Chiến Lăng bị cuốn lấy, căn đen thui thân mật mà cọ cọ: "Hơi thở giống như ta."

Đối với mùi hương Tiêu Chiến rất mẫn cảm, rất rõ ràng trừ bỏ tin tức tố, trên người cậu căn bản không có hương vị gì.

Nhưng nhìn bộ dáng của tiên ma khoai, cậu suy đoán có lẽ bản thân mình đã chịu ảnh hưởng của hạt giống, thân thể đã xảy ra những biến hoá mà nhân loại khó có thể phát hiện, chỉ có linh thực có thể cảm nhận được.

Cho nên lực tương tác của cậu cùng linh thực mới cao như vậy.

Tiêu Chiến nhìn tiên ma khoai, thần sắc phức tạp, thì ra tiên ma khoai đối với mình tốt như vậy, là vì nó xem cậu là con trai.

Tiên ma khoai nhẹ nhàng lôi kéo cổ tay của Tiêu Chiến, trong đầu cậu liền hiện lên ba chữ: "Gọi ba ba".

Sau đó một cái căn đen thui uốn lượn, chỉ vào long ma đằng, "Gọi thúc thúc."

Tiêu Chiến: "......"

Người khác sẽ cho rằng cậu điên rồi.

Nhất thời Tiêu Chiến không nói chuyện, tiên ma khoai lại lần nữa vẽ một cái biểu tình khóc lớn, đồng thời hướng đồng bọn củ nó khóc lóc kể lể.

"Con trai không chịu gọi ta là ba ba, cũng không chịu gọi ngươi là thúc thúc, có phải nó đang trách ta không cùng nó lớn lên hay không......"

Long ma đằng khinh thường: "Đình chỉ hành vi khóc thút thít ngu xuẩn của ngươi lai đi, về sau buổi tối không được xem phim nữa."

Tô Lăng nhìn ủ rũ căn cần, duỗi tay nhéo nhéo: "Về sau kêu ngươi tiểu tiên, kêu long ma đằng tiểu long thế nào, như vậy càng thân cận."

Gọi linh thực là ba ba, thúc thúc, quá kỳ quái.

Căn đen thui giơ lên tới, đứng ở trước mặt Tiêu Chiến, không có trên dưới đong đưa cũng không có lay động trái phải, tựa hồ như đang tự hỏi.

Long ma đằng từ trên cánh hoa tách ra, một mặt duỗi dài cuốn lấy cổ tay của Tiêu Chiến, một mặt viết trong đầu cậu ba chữ to: "Gọi Long thúc."

Long ma đằng dùng phiến lá thao tác quang não, màn hình thực tế ảo mở rộng, đối mặt Tiêu Chiến.

Lâm Mông luôn tò mò vây xem, lúc này lôi kéo cánh tay của Tiêu Chiến mà kinh ngạc: "Oa, lượng thảo luận lượng của Long Ma Đằng thậy cao, ha ha, còn có người kêu nó là ba ba!"

Tiêu Chiến nhìn màn hình thực tế ảo đang phát lại hình ảnh long ma đằng cứu cậu cùng Lâm Mông, bất quá video cơ hồ bị các bình luận nổi lên liên tục che mất.

Cậu hoài nghi long ma đằng là muốn xem bình luận, mà không phải xem video.

"Quá huyễn khốc, linh thực ba ba, cho ta một cái lá cây đi, từ nay về sau ta chính là con trai ngươi."

"Có ai nói cho ta biết linh thực ba ba là cái gì sao?"

Video thực mau liền đến tiên ma khoai phun nọc độc, xe đầu một góc hòa tan hình ảnh, bình luận lập tức thay đổi.

"A! Ta tiên ma khoai ba ba quá soái!"

"Tiên ma khoai ba ba quá cường đại, quả nhiên không hổ là thành phun nọc độc!"

....

Khóe miệng Tiêu Chiến giật giật, gọi linh thực là ba ba, giống như còn rất bình thường?

Ở bất luận sinh vật nào vừa mới bạo hồng đều có thể kêu ba ba.

Cậu đột nhiên cảm thấy, kêu ba ba hình như còn tốt hơn.

Căn đen thui hướng tới màn hình thực tế ảo phun mùi thối, lại hướng con trai biểu đạt tình yêu: "Ta chỉ có một đứa con trai là ngươi thôi, bọn họ đều không phải!"

Lâm Mông che mũi lại lui về phía sau một bước: "Nó làm sao vậy, người khác kêu nó ba ba nó không cao hứng sao?"

Tiêu Chiến mang theo vẻ mặt 囧 mà ừ một tiếng, nhéo nhéo căn đen thui đang quấn ở cổ tay mình, tâm tình có điểm cảm khái.

Hai chữ ba ba đối với cậu mà nói phi thường đặc thù, trước nay trong sinh hoạt của cậu không hề có nhân vật này, cậu cũng từng có khát khao, nhưng càng về sau càng tự mình từ bỏ.

Sau khi xuyên vào thế giới nào, ba của nguyên chủ chỉ chiếm cái thân phận mà thôi, cậu chưa từng xem người đó làm như ba ba của mình.

Tiên ma khoai tiếp tục tỏ vẻ: "Ta sẽ kiếm tiền nuôi ngươi, khi ngươi còn nhỏ ta không phải cố ý mặc kệ ngươi đâu, ta tìm ngươi đã lâu lắm rồi."

Sau khi đọc hết mấy chữ này, Tiêu Chiến hỏi: "Hạt giống của ngươi rất khó có được sao?"

Tiên ma khoai phát hình ảnh cho cậu xem, hình ảnh phảng phất giống như một bộ phim điện ảnh ngắn, biến ảo rất nhiều thứ rốt cuộc mới dung hợp thành một viên hạt giống.

Sau đó, tiên ma khoai liền bắt đầu vì nuôi dưỡng hạt giống trưởng thành mà tích lũy dinh dưỡng.

Sau khi nó hấp thu thức ăn sẽ đem dinh dưỡng từ nhụy hoa ngưng kết, cùng quá trình phóng thích hắc dịch giống nhau, bất quá dinh dưỡng là thể những hạt thể rắn giống như hạt giống của nó.

Bởi vì dinh dưỡng tất cả đều là tinh hoa, quá trình tích luỹ vô cùng dài lâu.

Tiếp đó, khi tiên ma khoai tích lũy dinh dưỡng gặp ba cây linh thực cấp A kia, nó động thủ với bọn chúng, ba cây phóng thích nọc độc phản kháng, vừa vặn mẹ của nguyên chủ xuất hiện.

Tiên ma khoai bởi vì không muốn bị lộ nên đành từ bỏ ba cây linh thực kia, khi rời đi không cẩn thận đánh rơi hạt giống cùng một ít hạt dưỡng.

Lúc nó ý thức được điểm này, trở lại tìm kiếm thì ba cây linh thực cùng mẹ của nguyên chủ đều không thấy nữa.

Lúc sau nó liền bắt đầu hành trình dài đăng đẵng tìm kiếm con của mình.

Tiêu Chiến nhẹ vỗ về căn đen thui đang quấn trên cổ tay, cảm thấy khổ sở thay cho nó, nó thật sự vì hạt giống tiêu phí thật nhiều tinh lực, hiển nhiên đối ' đứa con ' này vô cùng chờ mong.

Đem cậu xem thành con trai cũng khá tốt, ít nhất nó sẽ không thất vọng khổ sở.

Hơn nữa tiên ma khoai đã nói qua, trên người cậu có thở thở giống như hạt giống của nó.

Tiêu Chiến cười cười trả lời: " Nếu ngươi thích, về sau ta sẽ gọi ngươi ngươi là Tiên ba ba, gọi long ma đằng là Long thúc được không?"

Tiên ma khoai vui sướng mà vặn vẹo mấy cái căn đen thui, phiến lá của Long Ma Đằng cũng hơi sáng lên, nó dùng phiến lá cọ cọ mu bàn tay cậu, sau đó trở về trên cánh hoa tiếp tục chơi quang não.

Lâm Mông không hiểu ra sao hỏi: "Nó không phải không thích bị người khác kêu ba ba sao?"

Tiêu Chiến giải thích: " Ngoại trừ tôi."

Lâm Mông nhìn chằm chằm căn đen thui: "Tiên ba......"

Lời còn chưa dứt, cần đen thui đã gõ lên trán của Lâm Mông, không có lập tức dời đi, mà là câu thông: "Ngươi kêu ta là thúc thúc."

Nó vốn không có thói quen chủ động câu thông với con người, bất quá hiện tại phát hiện, trực tiếp câu thông thật sự tiện lợi hơn nhiều.

Lâm Mông trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, lắp bắp nói: "Nó nó nó...... Nó viết chữ?"

Tiêu Chiến chỉ quang não của tiên ma khoai rồi trả lời: "Ừm, gần đây vừa mới học được."

"Quá lợi hại!" Lâm Mông hâm mộ cực kỳ: "Ta cùng linh thực cấp A câu thông, chúng nó chủ yếu lấy cảm xúc chung chung, đơn giản cũng chỉ dùng hình ảnh biểu cảm câu thông."

Lúc hai người đang trò chuyện, Vương Nhất Bác đi vào tới: "Nên ăn cơm trưa rồi."

Bốn người ăn cơm trưa xong, Tô Duệ mang theo Lâm Mông rời đi. Tiêu Chiến trở lại phòng linh thực, đem chuyện trước đó muốn hỏi nhưng bởi vì Lâm Mông ở đó nên không có nói ra, bây giờ hỏi.

"Tiên ba ba, ngươi có phải rất sợ lửa hay không?"

Căn đen thui đồng thời trên dưới gật gù một chút.

Tiêu Chiến nghĩ thầm quả nhiên, lúc mẹ của nguyên chủ xuất hiện, trên tay bà cầm một cây đuốc, mà không phải là thiết bị gì đó chiếu sáng.

Tiên ma khoai liền nhanh chóng rời đi, sự uy hiếp của mẹ của nguyên chủ đối với tiên ma khoai mà nói cơ hồ bằng không, bởi vậy cậu suy đoán là có quan hệ đến ngọn đuốc bà ấy cầm trên tay, nhận ra được tiên ma khoai sợ lửa.

Đây đại khái cũng là nguyên nhân vì sao mẹ nguyên chủ là một cái Omega lại dám đơn độc tiến vào rừng rậm như vậy, bà tựa hồ đối với rừng rậm hiểu biết rất rõ ràng.

"Có nhiều người biết Tiên ba ba sợ lửa không?"

"Không nhiều lắm. Có rất ít người biết đến sự tồn tại thật sự chúng ta."

" Con sẽ bảo mật, ba ba cũng đừng nói ra ngoài."

Căn đen thui gật gật.

Tiêu Chiến ở đó thêm một lát, thấy hai cây ghé vào nhau chơi quang não, cậu cũng bị về phòng nghỉ trưa. Nhưng vừa mới ra khỏi cửa đã nhận được cuộc gọi của Vương đạo chuyên mục phổ cập khoa học.

"Tiêu tiên sinh, gần nhất khi nào thì cậu có thời gian rảnh? Độ chú ý của Tiên Ma Khoai hôm nay lại tăng cao, ta muốn mau chóng chiếu tiết mục của nó."

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ: "Ngày mai bắt đầu rảnh, bất quá phải nói rõ trước, phổ cập khoa học bình thường, phân đoạn đi săn thì không được."

"Ta đã liên hệ với hiệp hội linh thực, lấy được tư liệu liên quan, quá trình ta cũng điều chỉnh qua, ta sẽ gửi cho cậu xem trước, không thành vấn đề thì ngày mai cậu có thể đến đây diễn tập không? Rồi ngày kế tiếp sẽ phát sóng trực tiếp."

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ rồi trả lời: "Vậy được."

Sau khi thu được quá trình phát sóng, Tiêu Chiến đi đến phòng khách cùng Vương Nhất Bác xem.

Xem xong Vương Nhất Bác đề nghị: "Em nên ít lộ diện một chút."

Nhớ đến chuyện ngoài ý muốn vừa xảy ra hôm nay, Tiêu Chiến ừ một tiếng: "Được, để Tiên ba ba xuất ra nhiều căn đen thui ở hậu đài là ok."

"Tiên ba ba?" Nghe được trong điểm, Vương Nhất Bác nghi hoặc.

Tiêu Chiến hơi quẫn bách, ho nhẹ một tiếng, đem chuyện tiên ma khoai cùng cậu trao đổi lúc nãy nói cho Vương Nhất Bác nghe.

Lúc nói trong mắt cậu không tự giác mang theo ý cười: "Kỳ thật ấn theo tuổi tác mà nói, vẫn là ta chiếm tiện nghi."

Vương Nhất Bác đưa tay chạm ở sau gáy của cậu nói: "Bình thường còn có cảm giác dị thường gì hay không?"

Tiêu Chiến theo bản năng rụt rụt cổ, cười nói: "Đặc biệt muốn để anh cắn một ngụm, có tính là dị thường không?"

Ngón tay của Vương Nhất Bác hơi cứng đờ, ánh mắt bỗng chốc chuyển thâm sâu: "Mỗi ngày một ngụm... em sẽ không chịu nổi."

Tiêu Chiến đỡ trán: "Bị anh đoán đúng rồi, hôm qua làm bậy thêm hôm nay bơi lội, em thật không còn sức lực."

Cậu đứng dậy đi về phía phòng cho khách: "Vậy nên hai chúng ta tách ra ngủ trưa đi."

Vương Nhất Bác giữ chặt tay cậu lại, không muốn cùng Omega nhà mình tách ra.