Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu

Chương 53: Ter 53



53. NGHĨ THÔNG SUỐT.

Tác giả: Hàn Môn Nha Đầu.

Editor: Cá.

****

Khi Tiêu Ngạo xem Tiêu Chiến khiêu vũ xong, vẻ mặt khiếp sợ, mất nửa ngày mới quay người lại, nắm cánh tay Triệu Hàm lắc lắc: " Nó từ khi nào lại biết khiêu vũ? Nó không phải chưa học bao giờ sao?"

Triệu Hàm trầm khuôn mặt: "Không biết."

Không chỉ có biết nhảy, còn nhảy vô cùng đẹp, ở đây có không ít Alpha đều bị hấp dẫn, chỉ là ngại Vương tổng, không ai dám động tâm tư.

Triệu Hàm thở sâu, vỗ vỗ bờ vai của Tiêu Ngạo: "Con nhìn xem có thích Alpha nào hay không, cùng nhau khiêu vũ, đừng nói chuyện lung tung, ngoan một chút, mẹ đi chào hỏi vài người, con cũng nên kết giao nhiều bạn bè đi."

Triệu Hàm đi rồi, Tiêu Ngạo méo miệng, đêm nay mất mặt như vậy, ai cậu ta cũng không thèm.

"Tiêu Ngạo," Triệu Kỳ đi đến trước mặt Tiêu Ngạo, sắc mặt trắng bạch, "Trước đó không phải nói Tiêu Chiến không biết khiêu vũ sao?"

Tiêu Ngạo khẳng định: "Đúng vậy, chính là sẽ không biết, nó chưa từng học qua, hơn nữa chân tay vụng về, có lẽ sau khi rời Tiêu gia đã học."

Triệu Kỳ sắc mặt căng chặt, chuyện này không có khả năng!

Từ nhỏ cậu ta học nhảy nên rõ ràng nhất, Tiêu Chiến nhảy tốt như vậy, không có khả năng trong thời gian ngắn học được.

Triệu Kỳ có suy nghĩ lớn mật, đến gần Tiêu Ngạo nhỏ giọng nói: "Cậu có cảm thấy, Tiêu Chiến của hiện tại đã thay đổi rất nhiều hay không?"

Tiêu Ngạo tán đồng mà cuồng gật đầu: " Trước kia nó thật nhát gan, hiện tại đều có thể doạ người."

"Cậu nói xem có khả năng người đó không phải Tiêu Chiến hay không?" Triệu Kỳ mím môi, nhẹ giọng nói.

Tiêu Ngạo thân thể run lên, khi sơ trung đã từng tò mò xem qua không ít chuyện xưa thời cổ thần quái, tuy rằng không thể tin, nhưng xây dựng bầu không khí vẫn là thực làm người sợ hãi.

Cậu ta cổ quái mà nhìn Triệu Kỳ: " Mẹ em nói, ít xem sách linh tinh nếu không sẽ mắc chứng ảo tưởng. Tiệ Chiến chính là Tiêu Chiến, đại khái tự sát không thành chịu kích thích nên tính cách thay đổi, lại kế thừa di sản của mẹ nó nên có tự tin. Kỳ ca cũng không nghĩ, nơi nào sẽ có người giống nhau như đúc, đến tin tức tố thúi như vậy đều giống nhau? Huống chi, lúc nó kế thừa di sản, sẽ nghiệm chứng thân phận, không có khả năng sai."

Triệu Kỳ liếc Tiêu Ngạo một cái, tránh ra.

Tiêu Ngạo nhìn bộ dáng không có tinh thần của đối phương, đột nhiên dâng lên một tia đồng tình.

Bọn họ đều bị Tiêu Chiến đả kích.

Trở về nhà, Tiêu Chiến mang nhóm linh thực thả ra ngoài, lấy ra tinh dầu đã tích góp mấy ngày nay, chuẩn bị chế hương.

Mỗi lần cậu nhớ tới mẹ, đều sẽ nhớ tới vũ đạo, đồ trang điểm, nước hoa.

Vũ đạo là sinh mệnh của mẹ, nhớ đến hình ảnh mẹ cậu ở trên sân khấu kết thúc sinh mệnh, cậu vừa thương lại vừa sợ; cậu không thích đồ trang điểm nhưng nước hoa thì rất yêu thích.

Ở hiện đại lấy danh hiệu nhà chế tác nước hoa làm mục tiêu phấn đấu, chính là vì có liên quan đến mẹ.

Ở thế giới này, nước hoa là một loại hương chế phẩm, thân phận của cậu, cũng vừa lúc thích hợp để chế hương.

Ban ngày cùng Lâm Mông hàn huyên thật lâu, lúc ấy cậu liền có ý tưởng, muốn tặng cho Vương Nhất Bác một loại nước hoa có hiệu dụng an toàn thật tốt.

Giấc ngủ của hắn chất lượng quá kém.

Vừa lúc trong tay cậu có kim ngân lạc ti, hiệu dụng an thần rất cao, là nguyên liệu trân quý và thường được sử dụng nhất trên thị trường để chế hương an thần, chủ yếu dùng để thư hoãn cảm xúc trước khi ngủ.

Tiêu lấy ra lạc ti mấy ngày nay tích lũy, dùng thiết bị tách mùi lấy tinh dầu ra.

Bên người hương khí vờn quanh, cảm xúc hạ xuống vì hồi ức cũng dần dần bằng phẳng.

Cậu thử đem tinh dầu của lạc ti cùng tinh dầu của các loại linh thực khác trộn lẫn, đáng tiếc nơi này không có kỹ thuật hoá cơ, không thể lập tức trộn lẫn chúng vào nhau mà phải cần thời gian.

Lúc trước cậu không chế hương chính là bởi vì không có thời gian, mùi hương sẽ không hoàn toàn hoà vào nhau.

Cậu dựa theo tỉ lệ bất đồng làm thực nghiệm, mỗi phân đều chỉ có một lượng nhỏ, chia thành từng ống nghiệm, đậy nắp lại, chuẩn bị ngày mai xem kết quả.

Lúc cậu làm hoàn toàn không có khái niệm thời gian, chờ làm xong mới phát hiện, đã hơn mười một giờ.

Tiêu Chiến ra khỏi phòng linh thực, tắm rửa đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Chiến trông ngóng đi xem kết quả của hương chế phẩm, vì vậy sau khi lấy xong cầu dịch liền từ Tô gia trở về chỗ ở, đi thẳng đến phòng linh thực.

Từng bước từng bước cẩn thận ngửi, cảm thấy có gì đó sai biệt định kiểm tra lại thì cửa đột nhiên bị gõ vang.

Cốc cốc cốc.

Hiện tại cậu không có mở hệ thống cách âm, phòng linh thực cách cửa chính khá gần, nên có thể nghe tiếng gõ cửa rất rõ ràng.

Cậu buông lọ hương chế phẩm trong tay xuống, đi tới nhìn màn hình điện tử xem phía bên ngoài là ai.

Vương Nhất Bác mặc một thân tây trang màu đen, dáng người thẳng, trên tay còn cầm một bó hoa hồng đỏ rực rỡ.

Tiêu Chiến: "......"

Chẳng lẽ hắn đột nhiên nghĩ thông suốt?

Cửa mở ra, Vương Nhất Bác ánh mắt chuyên chú thoáng chốc dừng ở trên người Tiêu Chiến, hắn đem hoa hồng đưa tới trước mặt cậu: "Tặng cho em."

Trước mắt nhất thời một mảnh đỏ rực, xung quanh người là mùi hương hoa hồng nhàn nhạt.

Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác, sắc mặt hắn căng chặt, tựa hồ có chút khẩn trương.

Cậu tươi cười xán lạn mà tiếp nhận hoa, sau đó nghiêng người: "Cảm ơn anh, vào nhà đi."

Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, thiếu niên không có cự tuyệt hắn.

Hắn cất bước đi vào phòng khách, phòng khách diện tích không tính lớn, lấy màu vàng nhạt cùng màu lam làm chủ đạo, rất ấm áp.

Tiêu Chiến đóng cửa lại, thấy hắn đứng ở cửa không nhúc nhích, cười nói: "Tùy tiện ngồi đi, anh muốn uống gì?"

"Không cần." Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến một cái, thấy cậu đầy mặt ý cười, biểu tình thư hoãn, tâm tình cũng nhẹ nhàng không ít, ngồi xuống sô pha chỗ gần hắn nhất.

Tiêu Chiến đem hoa cẩn thận cắm vào lọ, đổ thêm chút nước vào rồi mang lọ hoa đặt trong phòng ngủ.

Tầm mắt Vương Nhất Bác vẫn luôn đảo quanh Tiêu Chiến nên khi từ phòng ngủ ra tới, Tiêu Chiến lập tức thấy được tầm mắt hắn, cậu cũng nhìn qua, ánh mắt hai người giao nhau.

Tim Tiêu Chiến đập đột nhiên nhanh hơn, ánh mắt của Vương Nhất Bác rất có mị lực, làm cậu có loại cảm giác được yêu thương sâu đậm, loại cảm giác này thật sự làm động nhân tâm.

Đôi mắt của Tiêu Chiến híp lại, đi đến rót hai ly nước lọc mang đến, ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, đặt hai ly nước xuống mặt bàn.

"Cảm ơn." Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn cậu.

Đôi mày Tiêu Chiến khẽ nhúc nhích: "Anh nhìn tôi như vậy là đang muốn khảo nghiệm tính nhẫn nại của tôi sao? Hay là có chuyện gì muốn nói với tôi?"

Vương Nhất Bác thôi ngẩn người, nhìn chằm chằm cậu hỏi: " Sao em lại không đến?"

"A?" Tiêu Chiến khó hiểu rồi rất nhanh lại phản ứng: "Anh muốn nói đến việc đưa hoa sao?"

Vương Nhất Bác ánh mắt chuyên chú: "Ừm, mặc kệ là nguyên nhân gì, về sau tôi sẽ đưa hoa cho em có được không?"

Tiêu Chiến: "......"

Cho dù là Vương Nhất Bác cũng trốn không thoát được chiêu lạt mềm buộc chặt sao?

Tuy rằng cậu không có loại ý tưởng này, nhưng hiện tại ngẫm lại, hành vị của cậu rất phù hợp với chiêu lạt mềm buộc chặt.

Quả nhiên theo đuổi người khác không thể quá nóng nảy.

Tiêu Chiến cười nói: "Có thể nha, bất quá mỗi ngày đưa một đóa là được, bằng không phòng của tôi không để hết."

Sau khi trả lời, cậu lại giải thích mấy ngày hôm trước vì sao không đưa hoa: " Mấy ngày trước trạng thái của anh không tốt, tôi hoài nghi là mình đã vô tình gây cho anh áp lực quá lớn, muốn cho anh có thời gian thả lỏng mà thôi."

"Không liên quan đến em, là do tôi mất ngủ thôi."

"Vậy tôi đã hiểu lầm, vừa lúc mấy ngày nay buổi sáng đều có việc nên không đến đưa hoa được. Anh đưa hoa cho tôi giống với hàm nghĩa tôi đưa hoa cho anh sao?"

"Đúng vậy." Vương Nhất Bác khẳng định.

Tiêu Chiến đầu để sát vào người bên cạnh, cười hỏi: "Anh quyết định cùng tôi kết hôn?"

Nghe thấy câu hỏi này, Vương Nhất Bác trầm mặc một lát, không có trực tiếp trả lời, mà nói: "Trước kia em có hỏi qua anh vì sao thích em nhưng lại luôn cự tuyệt tình cảm của em."

Tiêu Chiến vui vẻ, có lẽ thật sự Vương Nhất Bác đã nghĩ thông suốt rồi: "Đúng vậy, vấn đề này tôi chuẩn bị hỏi anh đó."

Ngữ khí của Vương Nhất Bác trầm thấp, ánh mắt nhìn chăm chú vào Tiêu Chiến, không bỏ lỡ hắn bất luận biểu tình gì: "Tôi mắc một chứng bệnh, không thể xác định được khi nào sẽ chữa khỏi, cũng có thể vĩnh viễn cũng không thể chữa khỏi. Vốn nghĩ nếu không thể cho em hạnh phúc thì từ chối sẽ tốt cho em hơn. Còn nếu chữa khỏi, chỉ cần em vẫn chưa lập gia đình, cho dù em thích người khác rồi, tôi cũng sẽ theo đuổi em cho bằng được."

Tiêu Chiến nghĩ thầm, quả nhiên không hổ là tư duy của Vương tổng: "Cho nên hiện tại anh muốn thay đổi chủ ý?"

Vương Nhất Bác gật gật đầu: "Tôi không có cách nào chấp nhận được việc em sẽ thích một người khác, cũng không yên tâm em cùng người khác ở bên nhau, nhưng dưới tình huống thân thể tôi vẫn chưa khỏi hẳn thì cũng vô pháp cùng em kết hôn. Vạn nhất thật sự không thể chữa khỏi, ít nhất em còn có đường lui."

Tiêu Chiến nhíu nhíu mày: "Cho nên ý của anh là muốn cùng tôi nói một hồi tình yêu không có hôn nhân?"

Rốt cuộc cậu đã nhìn lầm người sao?

Vương Nhất Bác cũng cùng những người bạn trai trước kia của mẹ giống nhau sao?

Vương Nhất Bác nhìn ra cậu không vui: "Xin lỗi, tôi đã quá ích kỷ."

Hắn vừa không muốn từ bỏ thiếu niên, cũng không muốn làm thiếu niên mạo hiểm, quyết định một chuyện mà hắn không thể gánh vác.

Nói xong, Vương Nhất Bác mở vòng tay cá nhân ra, ngay sau đó vòng tay cá nhân của Tiêu Chiến vang lên, là tin nhắn của hắn gửi đến.

Tiêu Chiến kỳ quái mà liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác một cái, rõ ràng hai người đang ở trước mặt nhau còn nhắn tin làm gì?

Cậu click mở tin nhắn, xem xong liền trầm mặc.

Hết chap 53.