Trọng Sinh Thành Liệp Báo

Chương 104



Lại một đêm mưa to, sáng sớm, La Kiều mang hai tiểu liệp báo ra khỏi hang, Tát Đặc đã sớm rời đi, ngay cả lời tạm biệt cũng không nói.

La Kiều xác định Tát Đặc đã rời khỏi lãnh địa chứ không phải đột nhiên trốn vào góc nào đó cùng mình chơi trò trốn tìm. Tuy không lưu luyến bịn rịn, nhưng La Kiều vẫn cảm thấy có chút thương cảm.

“Ba ba, ngươi xem!”

La Sâm cùng La Thụy khác với La Kiều, đối với việc Tát Đặc rời đi, bọn nó thực vui vẻ. Cái kẻ luôn giành thịt với bọn nó rốt cuộc cũng đi rồi, chẳng lẽ không nên vui sao?

Nghe thấy tiếng kêu hưng phấn của hai tiểu liệp báo, La Kiều bước vài bước tới tảng đá bọn nhỏ đang đứng, vô thức sợ ngây người.

Vô số linh dương đầu bò, ngựa vằn cùng linh dương gazen hệt như những con côn trùng khổng lồ đủ màu rải rác khắp lãnh địa của cậu. Bọn nó hoàn toàn không phát hiện trên núi đá cách đó không xa có ba con liệp báo đang nằm úp sấp.

“Ôi trời…” La Kiều nhịn không được cảm thán: “Đây là cảm giác một đêm lên đời sao?”

“Ba ba?”

“Con trai, cắn ba ba một cái!”

“…”

La Kiều vố ý vươn chân trước, hai tiểu liệp báo nhìn nhau một cái, sáp tới, cắn!

La Kiều đau tới phát run, rụt móng về liếm liếm, rốt cuộc xác định một màn trước mắt tuyệt đối không phải ảo giác!

Còn chuyện gì cao hứng hơn một buổi sáng vừa ra cửa đã phát hiện có một đống thịt từ trên trời rớt xuống nữa chứ? Cái này giống như cả đời nghèo khó, đột nhiên lại có năm chục triệu trong tay vậy!

La Sâm cùng La Thụy đúng lúc phát triển kích thước cơ thể thì mùa mưa tới sớm, lại càng có thức ăn sung túc! Chúng sẽ càng cường tráng khỏe mạnh hơn! Đối với liệp báo đực mà nói, sức mạnh cũng quan trọng như tốc độ. Cho dù không thể đối kháng với những loài mèo lớn khác, nhưng nếu trở thành người nổi bật trong số đồng loại thì khả năng sinh tồn cùng tỷ lệ lưu lại hậu đại của chúng sẽ càng lớn hơn.

Ánh mắt La Kiều đảo qua đàn linh dương đầu bò cùng ngựa vằn, cuối cùng dừng lại trên người nhóm linh dương gazen. Phần lớn linh dương gazen cái đều mang thai, thân thể tròn vo chứng tỏ không bao lâu nữa sẽ có rất nhiều ấu tể chào đời trên vùng thảo nguyên này. Đến lúc đó, đi săn so với trước kia lại càng dễ dàng hơn, thậm chí không cần phí nhiều sức lực, chỉ cần kiên nhẫn nằm trong bụi cỏ tìm kiếm là đủ. Linh dương gazen khác với linh dương đầu bò cùng ngựa vằn, chúng sẽ giấu ấu tể vừa sinh ra của mình trong bụi cỏ vài ngày, thậm chí có lúc còn kéo dài tới một tuần. Linh dương gazen mụ mụ sẽ rời khỏi đàn uy sữa cho ấu tể. Đợi đến lúc linh dương con có thể chạy nhảy mới được mụ mụ mang về đàn.

La Kiều tin tưởng, có nhiều linh dương cái mang thai như vậy, cậu cùng hai tiểu liệp báo suốt mùa mưa này không cần lo ăn nữa.

Nghĩ nghĩ, La Kiều lại bắt đầu cảm thấy cả người nóng lên, nhịn không được nằm xuống lăn vài vòng, dưới ánh mắt kinh ngạc của hai tiểu liệp báo mà phát ra những tiếng kêu càu nhàu, duỗi thẳng bốn vuốt thực thoải mái rồi mới đứng lên.

“Ba ba, ngươi đang làm gì vậy?”

“…Đây là biểu hiện hưng phấn sau khi nhìn thấy con mồi!”

“Ồ.”

La Sâm cùng La thụy nghe La Kiều nói vậy thì không hề nghi ngờ, không bao lâu sau cũng nằm xuống, học theo bộ dáng La Kiều mà lăn lộn, vừa kêu càu nhàu vừa vung vẩy móng vuốt.

Đỉnh đầu La Kiều chảy xuống vài hàng hắc tuyến, quả nhiên, người lớn không thể nói dối a! Cứ giáo dục như vậy thì đứa nhỏ tuyệt đối sẽ phát triển lệch hướng… nhưng cậu lại không thể thừa nhận mình vừa làm cái gì…

Tát Đặc nói nó cũng từng trải qua tình hướng này, chính là La Kiều không rõ, lời Tát Đặc có thể tin tưởng sao? Đầu óc nó hơi có vấn đề…

Hai tiểu liệp báo lăn lăn một hồi liền quấn lấy nhau đùa giỡn. Có lẽ La Kiều nên may mắn vì hai nhóc này chỉ mới chín tháng, nếu lớn thêm chút nữa, cho dù La Kiều muốn lừa thì cũng khó gấp bội.

“Tốt lắm, đừng đùa nữa.” La Kiều dùng móng vuốt đè La Thụy vừa lăn cun cút tới trước mặt mình, cúi đầu liếm lỗ tai tiểu liệp báo, lại gọi La Sâm tới nói: “Ba ba đi bắt bữa sáng cho các ngươi, có muốn ăn linh dương gazen không?”

“Dạ muốn ba ba!”

“Vậy ngoan ngoãn đừng lên tiếng, nghe lời, biết không?”

“Dạ biết!”

Hai tiểu liệp báo, bốn con mắt to tròn long lanh, La Kiều nhìn mà tim gan run rẩy, cảm giác rung động đến sắp phun máu mũi. Ôm ngực leo xuống mỏm đá, liệp báo ba ba thập nhị tứ hiếu phóng về phía đàn linh dương gazen.

La Sâm cùng La Thụy đứng trên chỗ cao ở phía sau, ở đây chúng có thể quan sát toàn bộ quá trình đi săn của La Kiều, không cần đi xuống vướng tay vướng chân.

Kinh nghiệm đi săn của La Kiều đã rất phong phú, nếu không phải lúc mới tới đây hoàn toàn là một con gà mờ thì cơ hội tốt thế này mà lại không bắt được con mồi, khẳng định sẽ bị cáo tai to cùng mèo đồng cỏ cười chết mất!

Đàn linh dương gazen vẫn nhàn nhã ăn cỏ, chúng thích đứng cùng đám ngựa vằn, tính cảnh giác của ngựa vằn rất nhạy bén, sẽ phát hiện ra kẻ săn mồi sớm hơn.

Mục tiêu của La Kiều là một con linh dương cái cách đó gần nhất. Nó đang mang thai, chạy trốn nhất định không linh hoạt như xưa, đây là cơ hội tốt hiếm có.

Đột nhiên, đám ngựa vằn cách đó không xa phát ra tiếng cảnh báo, La Kiều thậm chí còn không biết đàn ngựa vằn kia làm thế nào phát hiện ra mình, cậu đã ẩn núp rất kĩ, lỗ tai cụp về sau, hướng gió cũng không thay đổi nhưng vẫn bị phát hiện!

Nhóm linh dương gazen cũng nghe thấy tiếng cảnh báo của ngựa vằn, bọn nó không biết là sư tử, hoa báo hay liệp báo, cũng không biết nguy hiểm đến từ đâu, chính là bản năng làm chúng cùng đồng bạn bắt đầu chạy như điên.

Trước lúc nhào ra đã bị phát hiện đối với La Kiều không phải chuyện tốt gì, kết quả xấu nhất là chỉ có thể trơ mắt nhìn con mồi chạy mất. Nhưng La Kiều không muốn buông tha bữa cơm hiếm có này, cậu đã đáp ứng bọn nhỏ rồi a!

La Kiều nhanh chóng quyết định, hệt như một tia chớp vọt ra khỏi bụi cỏ!

Đám linh dương gazen phát hiện kẻ đuổi theo phía sau là liệp báo thì lại càng kinh hoảng, điều này so với gặp sư tử hay hoa báo càng gay go hơn! Ít nhất trong thực đơn của sư tử cùng hoa báo, linh dương đầu bò cùng ngựa vằn sẽ đứng đầu, nhưng liệp báo thì hơn chín mươi phần trăm chính là linh dương!

Nhóm linh dương gazen lại càng chạy trốn nhanh hơn.

La Kiều nhìn chằm chằm mục tiêu của mình, một lòng muốn bắt lấy con linh dương gazen này. Tựa như dự đoán trước đó của cậu, linh dương gazen cái đang mang thai hoạt động không còn linh hoạt như trước, lúc rẽ ngoặt đã bị La Kiều nhân cơ hội sẫy chân sau, nặng nề ngã xuống đất.

La Kiều chớp lấy thời cơ bổ nhào lên người con mồi, cắn chặt cổ nó.

Chỉ cần thêm vài giây nữa thôi thì La Kiều không thể không từ bỏ, nhiệt độ cơ thể cậu đã lên cao tới đỉnh điểm, sắp chạm mốc nguy hiểm. Nếu cậu còn tiếp tục chạy thì khả năng lớn nhất là nóng đến cháy não biến thành một kẻ ngốc hoặc trực tiếp chết đi.

Nhóm linh dương gazen phát hiện đồng bạn bị liệp báo bắt được, ngược lại chúng im lặng một cách kỳ dị, không còn tiếp tục chạy trốn. Đàn ngựa vằn cùng linh dương đầu bò cũng ngừng lại.

Mất đi một đồng bạn, biểu thị một sinh mệnh mất đi. Nhưng về phương diện khác, bọn nó biết chính mình tạm thời an toàn.

Điều này nghe có vẻ vô tình, cũng thực tàn nhẫn, nhưng nó là sự thật.

Nhóm kên kên xoay vòng trên không trung biết nơi nào có đàn động vật tụ tập ăn cỏ thì sẽ có kẻ săn mồi lui tới, bọn nó sẽ dễ dàng tìm được bữa ăn miễn phí.

La Kiều giết chết linh dương gazen không tới năm phút đồng hồ thì trên đỉnh đầu đã có kên kên xuất hiện.

Bọn nó trước tiên sẽ truyền tin cho những động vật khác, sư tử, linh cẩu cùng hoa báo trên thảo nguyên chỉ cần ngẩng đầu nhìn bầu trời sẽ biết nơi đó có một bữa tiệc lớn chờ mình.

Hoa báo Mông Đế uể oải ngáp dài một tiếng. Trên nhánh cây vắt vẻo con mồi nó săn được đêm qua, là một con linh dương đầu bò đã bị ăn hết một phần ba. Tối qua nó ăn rất no, bụng cũng phình to, bất quá lúc nhìn đàn ngựa vằn đi ngang bên dưới vẫn muốn đi săn.

Thức ăn nhiều một chút cũng không phải chuyện xấu.

Hạ quyết tâm, Mông Đế từ trên cây nhảy xuống. Bò xuyên qua bụi cỏ, núp sau một tảng đá. Đám ngựa vằn mới đầu không hề phát giác ra Mông Đế, nhưng lúc khoảng cách ngày càng gần thì chúng đột nhiên cảm thấy không thích hợp, cả đàn liền dừng lại.

Thủ lĩnh đàn ngựa vằn cho rằng nơi này không an toàn, cho dù không phát hiện tung tích kẻ săn mồi nhưng nhất định phải nhanh chóng rời đi. Giác quan thứ sáu của của đám ngựa vằn đã cứu chúng một mạng, chỉ cần bước thêm vài bước thôi, sẽ có một con hoa báo đang chờ đợi phóng ra cắn cổ chúng nó.

Mông Đế từ sau tảng đá đứng dậy, nhìn đám ngựa vằn đã đi xa, cái đuôi lắc lắc, nó nhớ kĩ đám này, sớm muộn gì cũng có ngày túm được chúng!

Bất quá, nó có lên đi xem con liệp báo kia không? Không biết con mồi trong lãnh địa La Kiều đã nhiều hơn chưa?

La Kiều bị Mông Đế nhớ thương giờ phút này đang cùng hai tiểu liệp báo há to mồm ăn thịt, bọn nó cơ hồ không kịp nhấm nuốt, vừa xé thịt con mồi xuống liền nuốt xuống bụng. Xung quanh kên kên tập trung ngày càng nhiều, không riêng gì hai tiểu liệp báo, ngay cả La Kiều cũng bắt đầu cảm thấy khẩn trương.

Đám kên kên cũng không vội tiến lên, chúng nhận ra La Kiều, con liệp báo này không dễ chọc. Một con kên kên từng bị La Kiều xé đứt cổ! Tin tức này đã truyền khắp thảo nguyên.

Đám kên kên không tiếp tục tới gần nhưng ngày càng tụ tập đông hơn. La Sâm bắt đầu mất kiên nhẫn mà xua đuổi chúng đi, bất quá không hiệu quả cho lắm. Mới giây trước đuổi chúng bay lên trời, giây sau đã đáp xuống nơi khác.

“Đừng để ý đến chúng, mau ăn đi.”

La Kiều lên tiếng gọi La Sâm đang không cam lòng, La Sâm trở lại bên cạnh con mồi, La Thụy an ủi liếm liếm anh trai: “Nghe ba ba đi, mau ăn thôi.”

May mắn kên kên không đưa tới kẻ săn mồi khác, ba con liệp báo cuối cùng vẫn được ăn no bụng.

Sau khi La Kiều mang theo hai tiểu liệp báo rời đi, đám kên kên lập tức phần phật lao tới. Chỉ chốc lát sau đã phủ đầy phần còn lại của con mồi.

Từ lúc mùa mưa bắt đầu, dòng suối nhỏ trước núi đá vẫn luôn có nước chảy. Ba liệp báo đang uống nước thì một con hoa báo đã núp từ lâu trong bụi cỏ đột nhiên nhảy ra, bổ gục La Kiều.

La Kiều hoảng sợ, quay đầu nhìn lại, phát hiện là Mông Đế mới thở phào.

Mông đế liếm liếm gáy La Kiều: “Mới ăn no sao?”

“Ừ.”

La Kiều động động lỗ tai, ý bảo Mông Đế leo xuống, bất quá Mông Đế lại ngậm lấy La Kiều nhảy lên một tảng đá bằng phẳng, vừa liếm phần má cùng cổ còn chưa rửa sạch của cậu, vừa nói: “Ăn linh dương gazen sao, ta ngửi được mùi…”

La Kiều bị Mông Đế liếm đến nheo mắt. Trên người lại bắt đầu nóng lên.

La Sâm cùng La Thụy đã quá quen thuộc với tình huống này.

Uống nước xong, hai tiểu liệp báo giúp nhau vệ sinh da lông, nằm úp sấp trong bóng râm bên dòng suối, tính toán nghỉ ngơi một hồi.

Tuy không muốn thừa nhận nhưng có con hoa báo này ở, lãnh địa La Kiều so với trước kia lại càng an toàn hơn.

Đúng lúc này, một con liệp báo cái xuất hiện ở biên giới lãnh địa La Kiều, cẩn thận ngửi mùi lưu lại trên thân cây, nó nhận ra chủ nhân mảnh lãnh địa này, nhớ rõ lúc trước đứa em trai này còn mang hai ấu tể lang thang, không ngờ hiện giờ đã có lãnh địa của riêng mình.

Có lẽ, mình nên tới gặp nó một chút.

Hạ quyết tâm, Hi Đạt tiến vào lãnh địa La Kiều.

Lãnh địa Gia Mã cũng xuất hiện một lượng lớn động vật ăn cỏ, nó vừa bắt được một con linh dương gazen để Tháp Tháp làm bữa sáng. Tháp Tháp ăn vài ngụm, ngẩng đầu: “Mụ mụ, con liệp báo kia lại tới nữa rồi.”

“Đừng để ý tới nó.” Gia Mã liếp má Tháp Tháp: “Đó chỉ là một tên ngốc thôi, ăn no rồi mụ mụ đuổi nó đi.