Trọng Sinh Tầm An

Chương 111: Nàng không làm được



Diệp Cẩn Huyên nhìn mặt của hai phụ nhân trước mặt, cúi đầu nuốt một ngụm nước bọt rồi chậm rãi ngồi xuống bên Đoan Mộc Chính Phàm. Nàng biết bọn họ nhắc đến chuyện gì rồi: “Nữ nhi muốn tìm đại ca một chút.” Mông vừa chạm ghế lại lục đục muốn đứng lên.

Hồ thị nhanh miệng nói: “Vừa trùng hợp đại ca ngươi hôm nay hồi phủ không ở lại.” Nữ nhi do nàng sinh chỉ cần mở miệng nàng đã biết nó muốn nói cái gì rồi, còn ở đây dám qua mặt sao.

“Còn có, bên Chúc công tử...”Diệp Cẩn Huyên không bỏ qua vẫn tiếp tục nói. Hồ thị sao lại có biểu hiện lạ như vậy? Là do bệnh tình khỏe lên nên sinh khí dồi dào không có chỗ tiêu liền mang nàng ra tiêu sao? Khi nàng vừa trở về cũng không có thái độ này cơ mà.

Lời còn chưa ra hết miệng đã bị lạnh lùng cắt đứt: “Chúc công tử còn bận rộn làm sao có thời gian. Ngươi đây là không muốn gặp mẫu thân đi?”

“Làm sao có thể, chỉ là nữ nhi thấy vương gia cùng mẫu phi đã lâu không trò chuyện nên...”Diệp Cẩn Huyên nặng nề nặn từng chữ trong đầu ra mà đáp. Thân cũng vững vàng ngồi lại xuống ghế không dám nhúc nhích thêm nữa.

Diêu đức phi mỉm cười cầm một tấm vải gấm phấn hồng sắc nhỏ giơ lên vào chủ đề chính: “Bổn cung cùng Diệp phu nhân đang đoán xem tôn tử đầu lòng là nam hài hay nữ hài. Bổn cung đoán là nữ hài a, phải như Cẩn Huyên vậy nhân phẩm, tính cách tốt.” Tấm vải đó là một chiếc áo nhỏ dành cho nữ hài tử.

Hồ thị lại cầm một một chiếc áo gấm lam sắc nhỏ giơ lên nói: “Mẫu thân lại muốn các ngươi sinh nam hài trước nên mới cố ý may ra một kiện này, các ngươi xem có đẹp không?”

Đoan Mộc Chiến Phàm hết nhìn áo nhỏ trên tay Diêu đức phi lại nhìn sang áo nhỏ trên tay Hồ thị bất giác không biết nên có biểu cảm thế nào mới phù hợp tình cảnh hiện tại. Lúc nãy Diệp Cẩn Huyên vừa đề cập đến chuyện hưu thư với hắn, bọn họ cả phu thê chi lễ cũng không có thì lấy đâu ra hài tử cho các nàng ngồi đây bàn chứ.

Thấy đôi phu thê trước mặt không có ý định trả lời Diêu đức phi cùng Hồ thị nhìn nhau một hồi lâu như trao đổi thứ gì đó vậy. Đoan Mộc Chiến Phàm luôn lạnh nhạt nhìn không ra thần sắc thì không nói, nhưng thái độ xa cách của Diệp Cẩn Huyên liền khiến Diêu đức phi ban lệnh đuổi người: “Phàm nhi, ngươi ra ngoài trước đi, bổn cung muốn nói chuyện với Cẩn Huyên.” Bọn họ đều đoán được có lẽ là giữa hai người phát sinh mâu thuẫn.

Diệp Cẩn Huyên sợ bị hành hình nên đưa tay kéo vạt áo của Đoan Mộc Chiến Phàm khi thấy hắn có dấu hiệu muốn đáp ứng. Hắn mà rời đi là nàng chết chắc, không biết nàng đã làm gì khiến hai người nghi ngờ, chỉ là nàng không biết phải tính thế nào.

Đoan Mộc Chiến Phàm thấy được tín hiệu cầu cứu, đặt tay lên tay nàng rồi nắm chặt, mỉm cười hướng hai phụ nhân nói: “Mẫu phi, nhạc mẫu muốn nói gì vì sao không thể nói trước mặt nhi thần? Nhi thần cùng Huyên nhi không có chuyện gì không thể nói với nhau.”

Nhìn vào tay của hai người thêm lời nói cùng nụ cười ôn nhu hiếm có của Đoan Mộc Chiến Phàm khiến hai người yên tâm. Xem như lúc nãy chỉ là nghĩ quá nhiều mà thôi, có lẽ là do Diệp Cẩn Huyên ngượng ngùng đi.

Diêu đức phi liền hỏi: “Vậy khi nào mới báo tin vui cho mẫu phi cùng Diệp phu nhân đây?”

“Chuyện này có thể tạm thời khoan đề cập đến hay không? Tình hình hiện tại mẫu phi cũng không phải không biết, nhi thần vẫn còn rất nhiều việc phải xử lý.” Đoan Mộc Chiến Phàm cầm một ly trà đưa lên miệng nhấp một ngụm. Hắn cũng muốn như vậy nhưng phải xem ý nàng thế nào, nhưng thấy liền biết kết quả không có khả quan rồi.

“Vương gia nói chí phải, mẫu phi và mẫu thân hai người tìm trò khác để nói đi.” Đột nhiên sao lại nhắc loại chuyện này cơ chứ? Đáng lẽ gặp lại Đoan Mộc Chiến Phàm không phải nên ôm lấy hắc khóc lóc một trận rồi hỏi tình hình hiện tại sao? Diêu đức phi cùng Hồ thị đều là quá lạ rồi thế nên nàng không dám rút tay về để tùy ý hắn nắm.

Trò chuyện một lúc cả hai rời đi. Trên xe ngựa Đoan Mộc Chiến Phàm ôm lấy Diệp Cẩn Huyên nhỏ giọng hỏi: “Huyên nhi, nàng muốn khi nào mới có tin vui báo cho các nàng đây?”

Diệp Cẩn Huyên không trả lời chỉ là cựa mình tách ra khỏi vòng ôm ấp của hắn rồi ngồi lùi xa một chút. Nàng nên làm gì đây? Có nên nói hết với đại ca để hắn giúp mình nghĩ cách một chút không?

Đoan Mộc Chiến Phàm khẽ ninh mi, trầm giọng hỏi: “Nếu nàng sinh hài tử cho ta, ta sẽ để nàng rời đi, thế nào?” Lấy tính cách của nàng nếu có hài tử nàng sẽ không thể đi đâu nữa.

Diệp Cẩn Huyên mạnh ngẩng đầu nhìn hắn đầy kinh ngạc, hắn...hắn vừa nói thật có đúng không? Nàng vừa định hỏi đã thấy hắn thở dài rồi nhắm mắt lại không cho nàng cơ hội trả lời. Nhưng sinh hài tử cho hắn...hắn có thể bảo người khác cơ mà.

Đoan Mộc Chiến Phàm thu được vào mắt chính là thái độ ngạc nhiên như tìm được sinh lộ của Diệp Cẩn Huyên khiến tâm hắn lại nhói đến vô pháp trấn định. Nàng là muốn rời khỏi hắn như vậy, hắn có thể lần nữa để nàng rời khỏi mình sao? Hắn thừa nhận bản thân ít kỷ, hắn không làm được.

Hồi phủ, vẫn như cũ Đoan Mộc Chiến Phàm ngồi bên giường phê duyệt tấu chương cùng ngọn nến nhỏ. Diệp Cẩn Huyên nằm trên giường nhìn ấm ngọc trong tay, liệu nàng có nên thử theo lời hắn nói không? Rời khỏi hắn nhưng nàng không thể bỏ hài tử của mình. Nghĩ đến bản thân cũng từng xa phụ mẫu rất lâu, cũng may là còn có các sư thái sư tỷ yêu thương, còn trong hoàng cung...đến một tia tình cảm cũng không có. Nàng sao đành lòng để hài tử của mình ở đó.

Nàng lăn một cái nằm sấp xuống giường, nghiên đầu qua khe hở nhìn gương mặt nghiêm túc nhìn tấu chương của Đoan Mộc Chiến Phàm. Lúc nãy hắn nói Đoan Mộc Chiến Khôi giết Đoan Mộc Chiến Lẫm để hoàng thượng nghi ngờ hắn vậy lần đi dẹp loạn này cũng là do hoàng thượng đẩy hắn đến tử lộ đi.

“Vương gia.”

“Ân?” Đoan Mộc Chiến Phàm ngồi đó mắt không rời khỏi tấu chương trên tay ứng tiếng.

“Đời trước không phải là thái tử bị trúng độc trong đông cung rồi bỏ mạng đó sao?” Diệp Cẩn Huyên suy nghĩ rất lấu mới mở miệng hỏi. Đời này sẽ thế không?

“Ta đảm bảo bản thân không có giết hắn.” Đoan Mộc Chiến Phàm không muốn để nàng biết quá nhiều nên chỉ dặn dò: “Sau này nàng cùng hắn ít qua lại một chút sẽ tốt hơn.” Đoan Mộc Chiến Khôi đời trước được phụ hoàng đặc biệt bồi dưỡng hệt như một con hồ ly lão luyện làm thế nào có thể dễ dàng bị hạ độc được. Là lúc đó hắn nghĩ không tới nên mắc bẫy mà thôi.

Nhưng nàng nói như vậy cũng có nghĩa là đời trước nàng chỉ biết bí mật của Diệp Cẩn Ninh mà không hề biết nam nhân cùng nàng ta chính là một người đã chết, Đoan Mộc Chiến Khôi. Nhưng hắn biết, một khi Đoan Mộc Chiến Khôi hạ nước cờ này thì kết quả của Diệp Cẩn Ninh đời trước cũng là thê thảm, chỉ là hắn đoạn khí sớm nhìn không thấy được hạ tràng của nàng ta.

Diệp Cẩn Huyên muốn hỏi cái chết đời trước của hắn thể nào lại được trọng sinh nhưng lời vừa đến miệng liền nuốt xuống. Nàng đương nhiên cũng không muốn người khác biết mình chết thế nào.

Đoan Mộc Chiến Phàm cầm bút viết viết gì đó trên tấu chương xong đặt xuống, gấp tấu chương lại xoay người nhìn vào rèm hỏi: “Nàng vì sao chưa ngủ?”

Diệp Cẩn Huyên vươn tay lấy gối đầu của mình ôm sát người, hướng ngoài rèm nhẹ nhàng đáp phi sở vấn nói: “Thế mẫu phi đời trước là thế nào chết?” Nàng vẫn luôn nghĩ không ra Diệp Cẩn Ninh là thế nào hạ thủ để Đoan Mộc Chiến Phàm không phát hiện được.

Đoan Mộc Chiến Phàm đưa tay vén màn lên liền thấy được nàng nằm ở đó, mặt đối mặt nhìn thẳng hắn. Hắn đưa tay gỡ dịch dung của nàng tựa tiếu phi tiếu hàm ưu thán: “Ta dịch dung lại nhận không ra nàng cũng là dịch dung.” Hắn chỉ bảo Hắc Ưng đi tìm người giúp hắn dịch dung, lại chưa từng tìm hiểu dịch dung có bao nhiêu loại. Dù gì Hắc Ưng cùng Thiên Ưng cũng là người trong giang hồ, năm hắn được ban phủ liền ở ngoài phố nhận biết bọn họ.

Diệp Cẩn Huyên nhíu mày, nói lảng tránh vậy nghĩa là hắn không muốn để nàng biết rồi: “Hoàng thượng đã gai mắt vương gia, vậy sau này tính thế nào?”

“Chuyện này nàng không nên quan tâm, thứ nàng nên làm là chăm sóc tốt cho bản thân.” Đoan Mộc Chiến Phàm vươn tay giữ lấy gáy nàng rồi nghiên đầu hôn lên đôi môi biết cười của nàng. Nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước khiến nàng đỏ mặt tránh sang nơi khác.

“Huyên nhi, ta vẫn đợi nàng tha thứ cho ta.” Nói xong khẽ thở một hơi hắn hạ rèm xuống xoay người lại tiếp tục phê duyệt tấu chương.

Phụ hoàng chán ghét nhất chính là hắn. Diêu gia không có thể lực, hắn không có giá trị lợi dụng, hắn lại còn phải tỏ ra vô tài vô đức khiến phụ hoàng chán ghét đến cực điểm nữa. Cộng thêm sự ‘giúp đỡ’ của Đoan Mộc Chiến Khôi vu hãm hắn sát hại hài tử phụ hoàng yêu thích nhất khiến phụ hoàng không những cho người mai phục hắn mà còn hy vọng hắn chết trong lần thảo phạt này. Chỉ là phụ hoàng không ngờ hắn mạng lớn hết lần này đến lần khác tránh thoát.

Sở dĩ tứ hôn Đỗ Nhiên Nhiên cho Đoan Mộc Chiến Lẫm là ngấm ngầm tỏ ý nhường ngôi vị cho hắn. Chỉ đáng tiếc hắn là không hiểu ý tứ khổ sở của phụ hoàng đi tranh cùng thái tử dẫn đến mất mạng. Ngoài ra ngấm ngầm đồng ý hôn sự của Diệp Cẩn Ninh và Đoan Mộc Chiến Khôi là để đánh lạc hướng của hoàng hậu cùng Giả gia cùng xem như bồi thường mỹ nhân thay cho giang sơn.

Đoan Mộc Chiến Phàm cầm tấu chương lên, khóe môi câu lên nụ cười đầy giếu cợt. Đến cùng ngoài mẫu phi, Diệp Cẩn Huyên cùng Đoan Mộc Nhã ra thì không ai thực lòng với hắn. Đời trước hắn thực sự có mắt không tròng mới mang phượng ấn giao cho Diệp Cẩn Ninh, trao quyền hành cao nhất vào trong tay nàng ta. Để nàng ta âm thầm cấu kết Đoan Mộc Chiến Khôi hại hắn hại cả các nàng.

Còn có Hình Trùng Xuyên, khi biết được thân phận thực của hắn lại khước từ làm quan mà chu du thiên hạ. Bên cạnh hắn một người đáng tin tưởng cùng không còn, thế nên giang sơn của hắn mới không giữ được.

Diệp Cẩn Huyên lăn về vị trí của mình đặt tay lên ngực hảo hảo cảm nhận nhịp tim vẫn còn đập loạn của mình. Đôi môi nàng giờ đây vẫn còn quanh quẩn cảm giác ấm áp lại thanh lãnh khi Đoan Mộc Chiến Phàm chạm vào.

Nàng không thoát được bóng ma kia, không phải nàng không tha thứ cho hắn, là nàng không chấp nhận người khác thương hại mình. Nàng đã quá thảm thương rồi, nàng muốn tự yêu thương mình không vì hắn nữa. Đời này nàng cùng hắn căn bản là không thể nào.