Trọng Sinh Mỹ Nhân Ngư

Chương 48: ️



Tác giả: Thẩm Tang Du

Editor: kkoten

Nạp Lan Chi về đến nhà, Lộc Cộc liền chạy tới chỗ cô, Nạp Lan Chi ngồi xổm xuống xoa xoa lông của nó, tiểu gia hỏa đã rất lớn, lông cũng đặc biệt dài, thường xuyên bị rụng lông.

Lộc Cộc phun đầu lưỡi, lấy lòng mà hướng về phía cô.

"Em đói bụng?"

Lộc cộc ha khí.

"Vẫn là chờ daddy của em trở về đi, đói một chút lát nữa ăn cơm chiều càng ngon." Nạp Lan Chi chụp đầu nó, đứng lên.

Lộc Cộc ô lỗ ô lỗ mà cọ cẳng chân cô, hai mắt to đáng thương hề hề nhìn cô.

Một đoạn thời gian trước bởi vì không ăn uống tiết chế, Lộc Cộc phải tới phòng khám thú y hai lần, Nạp Lan Chi quyết định không thể lại nuông chiều nó, làm bộ không thấy, nhấc chân liền đi.

Ống quần bị kéo lấy, Lộc Cộc cắn ống quần của cô lại, Nạp Lan Chi nỗ lực nhấc chân, "No, Lộc Cộc buông ra."

Nạp Lan Chi đi phía trước, nó cũng cắn đi phía trước, như thế nào cũng không chịu nhả ra, Nạp Lan Chi đều bị khí cười, bất đắc dĩ dừng bước, "Phó Lộc Cộc, em đang làm cái gì?"

Lộc Cộc tùng miệng, ngồi dưới đất, vô tội nghiêng đầu nhìn cô.

Nạp Lan Chi bất đắc dĩ: "Được rồi được rồi, phục em rồi, chỉ có thể ăn một chút."

Cho thức ăn cho chó vào trong bát của nó, đổ thêm chút nước vào bát khác, Lộc Cộc liếm liếm mấy cái rồi không ăn. Sau đó lại ha đầu lưỡi chạy đến bên người Nạp Lan Chi cọ cọ.

Nạp Lan Chi phát Weibo.

Sơn chi cute: Lộc Cộc đói bụng, tôi cũng đói bụng ~【 người cẩu cùng khung hình】

Hoa ăn kia nữ hài ~: Samoyed! Mắt hai mí hảo manh, ha ha ha, các ngươi đôi mắt đều thật lớn.

Quân trụ Trường Giang đầu: Có một cái biện pháp, đem cẩu ăn đi ~ cẩu không đói bụng, cô cũng không đói bụng / cười cry

Uy uy uy lê đuôi: Hâm mộ cẩu này có thể cọ ngực, ta đây là chú ý cái gì a, che mặt.

teufel: Chính xác mà trả lời là cho cẩu tìm cái ba so, cẩu có cơm ăn, ngươi cũng có cơm ăn.

Mà quân lâm chi: Trịnh Khải Ninh, sư huynh, sư muội kêu anh trở về nấu cơm.

Trịnh Khải Ninh v: Ăn cẩu kia.

Quyển quyển: Sư huynh, anh cũng nhẫn tâm như thế?

Khóa khỉ: Sư muội sẽ thương tâm.

Ở một vòng bình luận, Phó Trí Thành bình luận thực mau đã bị bao phủ.

Phó Trí Thành: Đừng nóng vội, anh thực nhanh trở về nấu cơm.

Phó Trí Thành vội vàng chạy trở về, một lớn một nhỏ, một người một cẩu đã đói ngã trên sô pha, Phó Trí Thành hôm nay ở trong nhà Nạp Lan Chi nấu cơm, đơn giản mà làm một mặn một chay một canh, sau đó làm cho Lộc Cộc đồ ăn cho nó, rốt cuộc có thể ăn cơm.

Nạp Lan Chi miệng nhai cơm cảm thấy mỹ mãn.

"Anh một đoạn thời gian nữa có lẽ không thể tới làm cơm cho em." Phó Trí Thành nói.

Nạp Lan Chi dừng lại động tác, nghĩ nghĩ, "Bởi vì, tôi chưa phát tiền lương cho anh sao?"

Phó Trí Thành ngây ra một lúc, buông chén đũa xuống, cười, "Đúng vậy, không có tiền lương nên anh không vui."

"Tôi nên phát tiền lương cho anh bao nhiêu đây?" Nạp Lan Chi chống cằm, anh nấu ăn ăn ngon như vậy, cao một chút đi, "Năm ngàn? Tám ngàn?"

Phó Trí Thành đều lắc đầu.

"......."

"Anh mấy ngày nữa phải đi công tác, bởi vì anh hiện tại đã chính thức là quan ngoại giao." Phó Trí Thành xoa xoa đầu cô ghé vào trên bàn.

Nạp Lan Chi biết anh đây là thăng chức, anh mới bao nhiêu tuổi? Nạp Lan Chi ngón tay tính tính, quan ngoại giao trẻ tuổi như vậy?!

"Cho nên, về sau liền không được ăn uống phục vụ như bây giờ nữa."

Nạp Lan Chi: "Còn có phục vụ đặc biệt khác không?"

Phó Trí Thành cúi đầu cười, "Nếu em muốn, có thể có."

Tiếng nói trầm thấp chui vào màng nhĩ, Nạp Lan Chi trong lòng nhảy dựng, mạc danh lại nghĩ tới buổi tối hôm đó ở trong xe, che dấu xấu hổ mà cúi đầu ăn cơm, "Mới là lạ."

Ánh đèn ấm áp chiếu vào đỉnh đầu hai người, Phó Trí Thành nhìn bóng dáng chiếu dưới ánh đèn rọi xuống, miệng nhỏ tú khí của cô dùng bữa, trong lòng dần dần trướng tràn đầy.

"Lộc Cộc anh giao cho em, hay mang về đại viện đi?" Phó Trí Thành dư quang thoáng nhìn Lộc Cộc ở trên sô pha lăn lộn, xuẩn cẩu này còn rất thích đuổi theo cái đuôi của mình vòng tới vòng lui.

Nạp Lan Chi tính tính, cô hiện tại mỗi ngày ở trong nhà, chính là giữa trưa không thể trở về đúng giờ cho Lộc Cộc ăn, "Tôi sớm muộn gì đều ở, chính là giữa trưa không thể trở về, giữa trưa quét tước vệ sinh a di ở, tôi bảo dì ấy một chút."

"Có thể."

Ăn qua cơm chiều, Phó Trí Thành rửa chén, Nạp Lan Chi đem cái bàn thu thập một chút, đi đến phòng bếp muốn giúp đỡ, Phó Trí Thành ngăn cô lại: "Tay con gái đừng rửa chén."

"?" "Ai nói cho anh?" Nạp Lan Chi đặc biệt kỳ quái cái lý luận này, ở nhà cô mẹ cô rửa chén a, đương nhiên ba cô cũng rửa.

"Ba anh chưa bao giờ để mẹ anh rửa chén, ông nội của anh cũng không cho bà nội rửa chén. Ở nhà anh, rửa chén là nam nhân làm." Phó Trí Thành thuần thục tẩy rửa.

Nạp Lan Chi cổ cổ miệng, sau đó lại đem trong miệng khí phóng rớt, trách không được chị Trí Ninh nói nhà chị ấy nam nhân đều có trách nhiệm, vươn tay mình ra nhìn nhìn, ân, vẫn là không rửa chén tốt.

Nạp Lan Chi buổi sáng tốt nhất khóa, Dương Vũ liền tới đón cô, đưa cho cô một phần thư mời.

"Đây là một gameshow mới, mời cô tới làm khách quý, cái gameshow này hiện tại rất hot, thời gian hợp lý, giá cả cũng còn có thể, nếu cô nguyện ý, có thể đi. Còn có, công ty anh cô phát tới hiệp ước đại ngôn, là ba năm hợp đồng, đã thiêm tốt, cho nên cô về sau quần áo thông thường không cần sầu, bọn họ công ty hẳn là mỗi một quý sẽ đưa quần áo lại đây cho cô." Dương Vũ có trật tự mà đem tất cả công việc xử lý xong.

Nạp Lan Chi gật gật đầu, tìm kiếm thông tin về chương trình này, cô cũng từng xem qua chương trình này, gameshow này không tuyên truyền tam hữu bốn ái, không có loại phân đoạn "So với ai khác đều thảm hại hơn" này, không làm ra vẻ, xem như gameshow thành thực nhất trong nước. "Ngày đó là tôi được nghỉ sao?"

Nạp Lan Chi hiện tại thời gian tương đối dư dả, sắp tới các cuộc thi đấu tương đối ít, trong đội đối với bọn họ cũng thoải mái hơn chút. Kỳ nghỉ của cô cũng nhiều một ít.

"Là trong kỳ nghỉ của cô, một kỳ này còn mời riêng hai vị khách quý là Chu Tô cùng Lý Y Văn. Nếu cô đáp ứng rồi, tôi sẽ trả lời bọn họ."

Nạp Lan Chi gật gật đầu.

"Sau đó Nicegg cũng muốn chụp mặt bằng quảng cáo, công ty nhà cô, tôi liền giúp cô an bài sớm một chút, mặt bằng quảng cáo cũng không dùng được bao lâu, ngày mai buổi sáng liền chụp, thế nào?"

Nạp Lan Chi chính mình cũng là cổ đông của ZC, tự nhiên không có dị nghị.

Dương Vũ khép lại folder: "Tương lai chờ cô có danh khí lớn một chút, toàn thân trên dưới đều thiêm đại ngôn cho cô, ăn, mặc, ở, đi lại cái gì đều không cần lo lắng."

Dương Vũ thần thanh khí sảng, ký xuống Nạp Lan Chi thiệt tình là một cái quyết định vô cùng anh minh, diện mạo tốt, ý nghĩa giá trị minh tinh, cô ngày sau giá trị là không thể đo lường, liền tính hắn trước kia ký xuống nhóm quán quân cũng vô pháp bằng được.

"Sẽ rất mệt đi?" Nạp Lan Chi yên lặng mà hồi tưởng bản thân mình trước kia chưa từng nếm thử cảm giác đại ngôn nhiều như bây giờ.

"Sẽ không, đại ngôn có chỗ lợi, quần áo của cô bọn họ sẽ nhận thầu, lúc đi ra ngoài hoặc tham dự hoạt động cô chỉ cần mặc quần áo của bọn họ, có yêu cầu thì đóng quảng cáo. Loại đại ngôn này, lấy diện mạo của cô, hoàn toàn có thể đại ngôn toàn thân."

Còn rất tiết kiệm tiền như vậy?

Vận động viên tiếp quảng cáo tương đối hẹp, nhãn hiệu coi trọng vận động viên đa số bởi vì hình tượng chính diện cùng với danh khí của bọn họ, mà diện mạo chịu hạn chế, vận động viên giống như chỉ có thể tiếp mấy loại vận động, đại ngôn quảng cáo loại thực phẩm ăn uống, giống như đại ngôn trang phục vậy, cực nhỏ. Giới bóng đá nhưng thật ra có rất nhiều vận động viên đại ngôn hàng xa xỉ, tiền đề là diện mạo cũng muốn đúng quy cách, cũng không phải tất cả vận động viên đều có thể nhận được.

Dương Vũ nhận thấy, Nạp Lan Chi không có hạn chế phương diện này.

Phó Trí Thành đi rồi, Nạp Lan Chi chỉ có thể tự lực cánh sinh, chính mình còn không nuôi được thế mà còn phải nuôi thêm cẩu.

Nạp Lan Chi ngồi xổm xem Lộc Cộc vui sướng ăn, hâm mộ mà sờ sờ cổ nó, "Chị còn không có ăn cơm đâu ~"

Lộc Cộc ngẩng đầu, hướng cô ư ử hai tiếng, chị cũng muốn ăn sao? Mắt to nhìn cô, hai mắt có vẻ xuẩn hô hô.

"Vậy chị cầm đi." Nạp Lan Chi thuận thế thu bát lại.

Lộc Cộc lập tức cắn lấy bát, trong cổ họng phát ra ô ô ô ô thanh âm.

Nạp Lan Chi buông tay, hung hăng xoa xoa loạn lông trên đầu nó, sau đó vui sướng cười.

Lộc Cộc không để ý tới chủ nhân phát thần kinh này. Còn đang ăn đồ ăn của mình.

Chờ Lộc Cộc ăn xong, Nạp Lan Chi đem bát của nó dọn dẹp, dùng bàn chải chải lông cho nó, sờ sờ bụng, phiền muộn nói: "Lộc Cộc a, ba em nếu không trở lại, chị liền đem em đi hầm."

Lộc Cộc ủy khuất ô ô hai tiếng.

Trước khi Nạp Lan Chi quay gameshow đã tìm xem kỳ trước, xem đủ các kỳ, gameshow này có tiếng là có sức khiêu chiến, nó cùng gameshow khác chỉ cần tâm sự phỏng vấn rồi chơi một chút không giống nhau, nó còn khảo nghiệm chỉ số thông minh của người tham gia.

Rất nhiều nữ minh tinh tham gia gameshow này đều bị hắc qua, không phải bị công kích làm ra vẻ dối trá chính là bị công kích đầu óc đơn giản, ngốc bạch ngọt.

Hiện tại gameshow này đã là quý thứ hai, Nạp Lan Chi đem quý đầu xem hết một lần, gameshow này có sáu thành viên cố định, có nghệ sĩ hài, có ảnh đế vài tỷ phòng bán vé, cũng có tiểu thịt tươi mới ra lò.

Lần này địa điểm quay là ở Thượng Hải, Phó Trí Thành còn chưa trở về, Nạp Lan Chi chỉ có thể đem Lộc Cộc đưa đến đại viện.

Tới đoàn phim rồi được an bài khách sạn, vì bảo trì tính thần bí, bọn họ đều không biết khách quý là ai.

Sáu người chia làm ba tổ, thông qua phương thức chơi trò chơi quyết định tổ nào lựa chọn khách quý trước.

Nạp Lan Chi cùng hai vị khách quý khác ngồi ở phía sau, Chu Tô không nghĩ tới cư nhiên có thể ở chỗ này gặp Nạp Lan Chi, nhiệt tình chào hỏi.

"Không nghĩ tới chúng ta còn có thể cùng nhau tham gia gameshow. Lộc Cộc nhà cô thế nào, tôi mang Công Chúa nhà tôi đi dạo nó vẫn luôn muốn tới nhà cô bên kia, đã lâu không thấy cô mang Lộc Cộc nhà cô đi dạo a." Chu Tô thực thông minh mà lựa chọn đề tài hai con cún làm đầu câu chuyện.

Nạp Lan Chi nhớ tới hai con cún kia cũng mơ hồ hiện ra chút ý cười: "Tôi gần đây tương đối vội, không có thời gian dắt Lộc Cộc đi dạo."

Một vị khách quý khác là Lý Y Văn, ca sĩ Đài Loan, ngược lại hơi bị vắng vẻ, Lý Y Văn cũng không biết Nạp Lan Chi là người nào, người đại diện cùng cô ta nói là vận động viên bơi lội, Lý Y Văn lúc ấy còn cảm thấy đang nói giỡn đi, gameshow mời vận động viên bơi lội? Nhìn đến người thật, Lý Y Văn rốt cuộc cũng biết vì cái gì.

"Cô không phải tuyển thủ bơi lội sao? Các cô vận động viên bơi lội vội cái gì chứ?"

Cô ta dùng ngữ điệu Đài Loan nên Nạp Lan Chi một hồi lâu sau mới hiểu, cảm thụ trong giọng nói của cô ta có khinh thường, cũng không nói nhiều: "Huấn luyện với thi đấu."

Lý Y Văn: "Kia còn tốt đi, rốt cuộc liền chỉ cần ở trong nước đợi, bọn tôi còn phải đi nước khác, gần đây tôi còn phải chuẩn bị cho album mới, vội đều vội muốn chết."

Nạp Lan Chi chỉ có thể cười cười không nói.

Chu Tô cùng Lý Y Văn cũng không phải rất quen thuộc, hai người lĩnh vực bất đồng, giao thoa cũng ít, cũng chỉ cười cười.

Không được hai người phối hợp Lý Y Văn trong xấu hổ dâng lên một cổ bất mãn.

"Hôm nay có ba vị khách mời, hơn nữa đều là mỹ nữ. Dựa theo trình tự thời gian ai hoàn thành nhiệm vụ trước, tổ nhanh nhất có thể chọn khách mời trước."

"Oa nga, mỹ nữ, kỳ này tổ tiết mục có lòng tốt như vậy a? Trước kia đều là khách mời nam, chúng tôi nơi này đều phải kêu là miếu hòa thượng rồi." Vương Chinh nói.

"Mỹ nữ tôi thích." Tôn Lôi Lôi nói.

Hoàng Nghị miệng liệt cười: "Nhưng đừng kỳ vọng quá nhiều, không chừng anh vén lên mành nhìn thấy lại là hán tử thì sao."

Mấy người sôi nổi trêu chọc tổ tiết mục.

Đạo diễn bất đắc dĩ giơ loa lên hô: "Tôi bảo đảm, lần này thật sự đều là mỹ nữ."

"Này không dám, không dám, khách mời nữ ở nơi nào? Tôi nhìn trước một cái, nhìn một cái liền quyết định." Tôn Lôi Lôi nói.

Hoàng Phàm chỉ vào hắn cười nói: "Hắn sau khi xem xong trực tiếp đoạt người."

Mấy người lại cười.

Phân tổ lần lượt là Hoàng Nghị cùng Trương Canh Lâm một tổ, tiếp theo là Hoàng Phàm cùng La Hoài Dư một tổ, cuối cùng là Vương Chinh và Tôn Lôi Lôi.

Trải qua một vòng chém giết, Hoàng Phàm cùng La Hoài Dư thắng, bọn họ có quyền chọn trước, tiếp theo là Trương Canh Lâm cùng Hoàng Nghị.

Sau đó trên màn hình điện tử liền nhảy ra ba bức ảnh.

Bức đầu tiên là Lý Y Văn, thứ hai là Nạp Lan Chi, cuối cùng là Chu Tô.

Sáu người đàn ông cùng kêu lên sợ hãi, "Mỹ nữ mỹ nữ!" "Tổ tiết mục cư nhiên không có lừa chúng ta."

Hoàng Phàm cùng La Hoài Dư thắng lợi đắc ý cười to, "Chu Tô, có Chu đại mỹ nữ, Canh Lâm, cậu nhưng đừng sinh khí a!"

Trương Canh Lâm cùng Chu Tô quan hệ tốt trong vòng đều biết.

Trương Canh Lâm nói: "Tô Tô vẫn luôn thích Phàm ca, cô ấy phỏng chừng có thể được như ý nguyện rồi."

Hoàng Phàm cười to, chỉ vào ảnh chụp Chu Tô: "Vậy thật tốt quá, đạo diễn, chúng ta muốn Chu Tô."

Tôn Lôi Lôi che ngực lại, kêu to đau lòng.

Hoàng Nghị cùng Trương Canh Lâm nói thầm, Trương Canh Lâm vốn định chọn Lý Y Văn, Hoàng Nghị trộm chọc chọc hắn: "Chọn Nạp Lan Chi."

Trương Canh Lâm khó hiểu, Hoàng Nghị chớp chớp mắt, ý bảo tin tưởng hắn. Hai người lựa chọn Nạp Lan Chi.

Như vậy cuối cùng Tôn Lôi Lôi và Vương Chinh chỉ có thể lựa chọn Lý Y Văn.

Ngồi ở phòng nghỉ ba người cũng không biết tình huống bên ngoài, đương nhân viên công tác tới kêu các cô ra các cô mới biết được cùng tổ với ai.

Lý Y Văn vừa lên tới liền nhiệt tình mà ôm Hoàng Nghị: "Nghị ca, đã lâu không gặp a!"

Hoàng Nghị cố ý khoe khoang hướng Tôn Lôi Lôi cười: "Đã lâu không gặp a, Y Văn."

"Nghị ca, như thế nào không chọn em?" Lý Y Văn hỏi.

"Cái này sao, ha ha ha, Lôi Lôi thích cô a!" Hoàng Nghị đánh ha ha, "Tôi đây chiếu cố tiểu muội muội một chút, có phải hay không."

Nạp Lan Chi hướng Hoàng Nghị cười cười.

Tôn Lôi Lôi lập tức đi lên ôm Lý Y Văn: "Em liền không nghĩ tới Lôi Lôi soái này sao?"

"Lôi ca, cũng nhớ anh a." Lý Y Văn ôm ôm hắn.

"Y Văn a, em đi giày cao gót có mệt hay không?" Tôn Lôi Lôi.

Lý Y Văn tương đối lùn, chỉ trên dưới một mét sáu, mang giày cao gót còn không cao bằng Nạp Lan Chi, nhưng nếu tham gia loại gameshow này mà mang giày cao gót thì chỉ có bất lợi mà thôi.

"Cái này không thành vấn đề, người ta đều quen rồi." Lý Y Văn nói.

"Tôi còn chưa ôm một cái đâu!" Vương Chinh nhìn Lý Y Văn nói.

Lý Y Văn tựa như không có nghe thấy, Nạp Lan Chi tiến lên hai bước, "Vương ca, nghe đại danh đã lâu."

Vương Chinh cũng tìm được cái bậc thang, kích động mà ôm ôm Nạp Lan Chi: "Ai u, cảm ơn em gái."