Trọng Sinh Mỹ Nhân Ngư

Chương 31



Tác giả: Thẩm Tang Du

Editor: kkoten

Ngày thứ tư, nhân viên công tác cũng không biết vì cái gì, người tới xem thi đấu so với mấy ngày trước tăng gấp đôi. Chỗ ngồi trong nhà thi đấu không đủ chỗ nữa rồi.

"MN, thật kỳ quái, hôm nay như thế nào nhiều người như vậy! Tiểu nhị, chúng ta đến muộn rồi."

"Mấy ngày hôm trước cũng chỉ có mấy trăm người tới xem, hôm nay gần ngàn người đi, bên ngoài còn có người đang chờ đấy."

Nạp Lan Chi chờ ở phòng nghỉ, sờ sờ ngực, hít sâu một hơi, cùng cô tham gia còn có Ngô An đã từng tham gia thế vận hội Olympic một lần, Ngô An là cao thủ 200m bơi tự do, Nạp Lan Chi tạm thời không thể so với cô ấy.

"Hiện tại tiểu cô nương đều thật lợi hại, hồi chị bằng tuổi A Chi còn ở ngoài cửa Đội Tỉnh đấy!" Ngô An cười nói.

Các tuyển thủ tuổi hơi lớn mà từng đạt quán quân gần như đều ở trạng thái nghỉ ngơi, chỉ có các cuộc thi đấu lớn bọn họ mới xuất hiện, ngày thường cũng không cần huấn luyện mỗi ngày, đại đa số đã có gia đình.

Hiện tại đội viên ở trong căn cứ còn trẻ, đều dưới hai mươi sáu tuổi. Ngô An năm nay hai mươi ba tuổi.

"A Chi thật sự quá mạnh, tăng lên quá nhanh, đúng là sóng sau đè sóng trước mà." Mao Lanh Canh cảm thán nói.

Nạp Lan Chi ngượng ngùng cười cười.

Vương Thiến nói: "Tạm thời tất nhiên không thể cùng các ngươi so, thực lực của con bé còn chưa đủ tiêu chuẩn tham gia thế vận hội Olympic cùng Giải vô địch thế giới, còn phải luyện, ba năm sau sẽ có cơ hội."

Thực mau nhân viên công tác đến nhắc nhở sắp thi đấu, mấy người vỗ tay cổ vũ nhau, Ngô An cùng Nạp Lan Chi chắp tay trước ngực cùng nhau đi ra ngoài.

Chờ đi ra cửa liền bị dọa, nhà thi đấu bơi lội thanh âm rất lớn, cảm giác so với mấy ngày trước người nhiều hơn, Ngô An thuận miệng hỏi một nhân viên công tác.

"Kỳ thật, bọn tôi cũng không biết vì sao hôm nay người tới xem nhiều như vậy."

Thời điểm Ngô An cùng Nạp Lan Chi xuất hiện, toàn trường tựa hồ xao động lên.

Rất nhiều người nước F nói "Xuất hiện, xuất hiện."

Ngô An cùng Nạp Lan Chi nghe không hiểu, nhưng Nạp Lan Chi mẫn cảm cảm thấy rất nhiều người đều đang nhìn cô, cô hướng khắp nơi nhìn nhìn.

Trong đám đông nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, tươi cười chậm rãi mở rộng.

Ở cạnh rất nhiều gương mặt phương Tây, một gương mặt phương Đông thấy thật rõ ràng, Mộc Uyển Tình hướng cô vẫy tay.

Nạp Lan Chi chăm chú nhìn trong chốc lát, mới đi qua.

"Chính là số 6 kia, cô ấy lớn lên thật nhỏ, tiến vào trận chung kết thật không dễ dàng."

"Cô bé nước Z thật đáng yêu, làn da trắng như sữa, thật muốn ôm cô ấy một cái."

"Cậu nói xem cô ấy có thể bơi đến vị trí thứ mấy, tôi cảm thấy trong trận chung kết này cô ấy rất khó lấy được thứ hạng cao, thật sự."

Mộc Uyển Tình quay đầu tới hỏi người phía sau: "Xin hỏi, hai người có thể nói cho tôi sao hai người biết tuyển thủ số 6 không?"

"Cô cũng là người nước Z đi. Cô có thể xem ở mấy trang tin lớn một chút, có một số bài đang rất hot."

"Cảm ơn."

Mộc Uyển Tình lấy di động ra bắt đầu tìm kiếm, nhìn xong bài viết kia, không tiếng động mà cười cười, A Chi nhà cô, thật đúng là vạn người mê a!

Nếu lúc mới bắt đầu, các tuyển thủ bơi lội quốc gia khác không đem Nạp Lan Chi coi trọng, hiện tại liền không thể không nhìn lại cô bé nhỏ xinh này.

Người nước Z lớn lên đều tương đối nhìn trẻ hơn so với tuổi, Nạp Lan Chi với diện mạo cùng thân hình này, ở nước ngoài, tựa như học sinh trung học.

Vào thi đấu, Nạp Lan chỉ ở vị trí thứ ba, bơi tới trung gian biến thành thứ năm.

Mỗi người tiết tấu đều rất nhanh, Nạp Lan Chi muốn đuổi theo cũng không dễ dàng, thực mau thấy được vách tường, Nạp Lan Chi gia tăng tốc độ bơi qua.

"Xoay người như vậy quá muộn, người khác đã bắt đầu xoay người, cô ấy còn bơi tiếp."

"Đúng vậy, cô bé này hẳn là lần đầu tiên tham gia thi đấu như vậy."

Mộc Uyển Tình cười cười, người chưa thấy qua A Chi bơi lội vĩnh viễn không biết cô xoay người có bao nhiêu đặc biệt.

Nạp Lan Chi tận lực đem chính mình áp súc, giây tiếp theo bật lên.

"Thật nhanh!"

"OMG, thật thần kỳ."

"Cô ấy như thế nào làm được."

Sức bật, còn có một ít xung lượng, Nạp Lan Chi hơi hơi đong đưa chân về phía trước, nháy mắt vượt qua hai người, đến vị trí thứ tư.

"Tôi bắt đầu tin cái bài viết kia rồi, thiếu nữ nước Z lợi hại, cậu nói xem cô ấy có biết công phu hay không."

"Cô ấy bơi thật là đẹp mắt, tựa như mỹ nhân ngư vậy!"

Sắp đến đích, Nạp Lan Chi không ngừng tăng tốc, rốt cuộc vượt qua người ở vị trí thứ ba, nhưng người sau cũng không cam lòng, vẫn luôn nỗ lực đuổi theo, hai người bởi vậy liền tranh đoạt vị trí thứ ba một hồi, cách đích còn có 10m, Nạp Lan Chi vẫn ổn định giữ vị trí thứ ba.

Thứ tự bắt đầu hiện ra, toàn trường đều vỗ tay.

Vị trí đầu là Ngô An, thứ hai là tuyển thủ nước M, thứ ba, Nạp Lan Chi.

Đây là kết quả ngoài dự kiến của mọi người, cũng ngoài dự đoán của Nạp Lan Chi, đấu loại do cô có vận khí tốt, đạt được vị trí đầu, nhưng trận chung kết hội tụ đều là anh tài, đều là tuyển thủ đứng đầu các quốc gia, ở trong dự tính của Nạp Lan Chi, cô có thể giành được thứ tự ở giữa đã thực vừa lòng rồi.

Ở cửa ra, Vương Thiến vẻ mặt hưng phấn, đem khăn tắm bọc lên cho cô, kích động nói: "Quá tuyệt vời, A Chi, không nghĩ tới lần đầu tiên em tham gia thi đấu quốc tế liền giành được thứ tự tốt như vậy."

Ngô An trực tiếp ôm lấy Nạp Lan Chi: "Làm tốt lắm."

Nạp Lan Chi được các đồng đội vây chung quanh, cười đến vui vẻ lại tự hào.

Trần Mẫn yên lặng rời đi, sau khi Đổng Lực phát hiện, đi theo sau.

"A Mẫn, em thiếu chỉ là kinh nghiệm."

"Nạp Lan Chi so với em còn ít kinh nghiệm hơn, em vốn dĩ không có thiên phú." Trần Mẫn tự giễu nói, bước chân dần dần nhanh hơn.

Đổng Lực nghẹn lời, chỉ có thể nói: "Nạp Lan Chi chỉ là vận khí tốt."

"Nhưng vận khí của em vẫn luôn kém như vậy."

Chỉ chốc lát sau, Nạp Lan Chi cùng Ngô An đi lên bục nhận thưởng, đeo lên huy chương đồng, dưới đài phóng viên chụp ảnh không ngưng, còn có người xem hoan hô cùng vỗ tay.

Khi mười bảy tuổi, lúc này Nạp Lan Chi mới hiểu lời Trịnh Khải Ninh nói, cảm giác mình như thể trung tâm của thế giới.

Thi đấu xong Nạp Lan Chi mới được Vương Thiến cho phép, có thể đi ra ngoài chơi, nhưng mà bị giới hạn thời gian.

Sau một ngày, Nạp Lan Chi liền hẹn Mộc Uyển Tình, hai người đã hơn nửa năm không gặp mặt, Mộc Uyển Tình vẫn một đầu tóc ngắn, mặc một cái áo cánh dơi ngắn cùng với quần cạp cao, càng có hơi thở thời thượng.

Mộc Uyển Tình mang cô đi một nhà hàng ở Paris ăn cơm trước."Nhà hàng này có lịch sử trăm năm, chủ nhân của nó là người nước Z, là đầu bếp, tới nước F du học, nỗ lực học tập món ăn nước F, rồi mới mở nhà hàng này, có cả đồ ăn nước Z và nước F, đây chính là địa điểm mà người nước Z chúng ta rất thích tới."

Mộc Uyển Tình tìm một cái bàn gần cửa sổ.

"Xin lỗi, tôi có thể quấy rầy hai người một chút không?" Một cô gái chắp tay trước ngực chờ mong nói, "Xin hỏi bạn có thể ký cái tên cho tôi không? Tôi là fan mê bơi lội của bạn."

Nạp Lan Chi nghe không hiểu tiếng nước F, mặt mũi mờ mịt.

Mộc Uyển Tình lập tức phiên dịch cho cô, sau đó nói với cô gái kia: "Thực xin lỗi, cô ấy nghe không hiểu tiếng nước F."

Cô gái kia hiểu gật gật đầu, trên mặt hưng phấn tươi cười như cũ, "Không nghĩ tới có thể gặp được bạn ở đây, hôm qua tôi đi xem bạn thi đấu, thật sự rất tuyệt, bạn năm nay bao nhiêu tuổi? Nhìn qua rất nhỏ a, bơi thật giỏi!"

"Cô ấy hỏi em bao nhiêu tuổi, cô ấy nói, cô ấy không nghĩ tới có thể gặp được em ở chỗ này, hôm qua cô ấy đi xem em thi đấu, nói em bơi thật giỏi." Mộc Uyển Tình nói xong, lại nói với cô gái kia: "Con bé năm nay mười bảy tuổi."

"Úc, còn nhỏ hơn tôi hai tuổi, có thể cho tôi xin chữ ký không?" Cô gái đưa ra một cuốn sổ, bên trên có bút.

Nạp Lan Chi lần đầu tiên có người muốn xin chữ ký, có điểm ngượng ngùng lại có điểm cao hứng, cô cư nhiên cũng có fan của mình. Cô ký xuống hai cái tên, Jennifer cùng Nạp Lan Chi.

"Tên tiếng Anh và tiếng Trung của tôi."

Cô gái kia tinh tế nhìn một chút, cười dùng tiếng Anh nói: "Thank you!" Phất phất tay.

Mộc Uyển Tình chống cằm nhìn cô, Nạp Lan Chi bị cô ấy nhìn đến có chút ngượng ngùng, "Làm sao vậy?"

Người phục vụ cầm thực đơn lại đây, "Hai vị muốn chọn món gì? Úc, thượng đế ơi, em chính là cô bé nước Z kia sao? Sao tôi không mang theo giấy với bút chứ."

Nạp Lan Chi mờ mịt nhìn người phục vụ huyên thuyên nói với cô một chuỗi dài.

"Cô ấy cũng là fan mê phim của em." Mộc Uyển Tình nén cười nói, A Chi bộ dáng mê mang thật quá manh.

Mộc Uyển Tình gọi đồ ăn xong, người phục vụ nói: "Chúc hai bạn ngày càng xinh đẹp, chúc hai bạn dùng bữa vui vẻ."

"Cảm ơn."

Người phục vụ đi rồi, Nạp Lan Chi hỏi: '' Em nổi tiếng như vậy sao?"

Mộc Uyển Tình lấy di động ra đưa cho cô xem ảnh chụp: "Em nhìn trên các mạng truyền thông nước F sẽ biết, người hôm qua đi xem có hơn một nửa đều hướng về phía em mà đi xem đấy."

(⊙o⊙)

Nạp Lan Chi thò lại gần, mấy bài viết toàn tiếng F, xem đến đầu cô choáng váng, nhưng cô thấy ảnh chụp bơi lội của cô. "Vì cái gì a? Em mới giành được huy chương đồng thôi mà."

"Bởi vì cảm thấy nhan sắc của em quá xinh đẹp, dáng người chuẩn, bơi cũng rất đẹp!" Mộc Uyển Tình hơi có chút không đứng đắn mà nói.

"Đừng náo loạn."

Mộc Uyển Tình bất đắc dĩ: "Ai cùng em náo loạn, chị rất đứng đắn nhé, chính là cảm thấy bơi rất đẹp nha, đại khái em bơi đến phong cách cùng người khác đều không giống nhau. Cho nên võng hữu nước F cho em một cái danh hiệu, mỹ nhân ngư Đông Phương."

Nạp Lan Chi: "Để em bình tĩnh bình tĩnh chút."

"Đừng ăn, bình tĩnh đi thôi, ăn đều là của chị."

"Không được, ăn một chút mới bình tĩnh được."

Ăn cơm xong, bởi vì Nạp Lan Chi không thể ở bên ngoài quá lâu, Mộc Uyển Tình chỉ mang cô đi dạo ở chung quanh, Paris là kinh đô thời trang, các cửa hàng san sát toàn là xa xỉ phẩm nhiều nhất trên thế giới, Nạp Lan Chi đỏ mắt không thôi, từ sau khi tiến vào Đội Quốc Gia cô chưa có mua quần áo, không, từ lúc vào Đội Tỉnh mới đúng, trên cơ bản chỉ mặc áo bơi.

Mộc Uyển Tình mang cô đi shopping mấy nhãn hiệu xa xỉ nhẹ, mua hai bộ quần áo, bị điện thoại của Vương Thiến gọi tới như đòi mạng.

Mộc Uyển Tình đưa cô về khách sạn.

Vương Thiến đã ở cửa chờ, nhìn thấy cô xách theo túi mua hàng, nhướng mày: "Còn mua quần áo a, tiểu thổ hào. Cũng phải, em lần này đạt được thứ hạng, trong đội sẽ có khen thưởng."

Nạp Lan Chi ánh mắt sáng lên, cô ở trong nước thi đấu lấy được mấy ngàn tiền thưởng, quốc tế đâu? '' Bao nhiêu a?"

"Em đạt được huy chương đồng, nên tầm hai ba vạn đi."

Nạp Lan Chi cười giống tiểu tham tiền.

"Tiền đồ đâu, chờ sau này em giành được giải ở thế vận hội Olympic, mấy chục vạn vẫy tay chờ kia kìa."

Ra khỏi thang máy, đụng phải Đổng Lực đang muốn xuống lầu, Đổng Lực sắc mặt âm trầm, nhìn quét qua các cô một cái, dừng ở trên túi mua hàng của Nạp Lan Chi, "Trong đội quy củ hiểu hay không? Ai cho cô đơn độc đi ra ngoài?"

Lén đi ra ngoài cũng không phải chưa từng có, chỉ là nhóm huyến luyện viên đều mở một mắt nhắm một mắt, không xảy ra việc gì cái gì cũng nói tốt.

"Huấn luyện viên Đổng, ngài vẫn là quản tốt đội viên của ngài đi." Vương Thiến châm chọc nói, ý tứ là, đội viên của tôi còn không tới phiên anh tới quản.

Đổng Lực đi vào thang máy.

"Hắn làm sao vậy?"

"Tâm tình khó chịu đi. Trần Mẫn đã vào đội hai năm, giải thưởng quốc tế lấy không nhiều lắm, lần này một cái cũng không bắt được. Hình như cùng Đổng Lực nổi lên chút tranh chấp, nghe nói hôm nay muốn bay về nước, đại tiểu thư bị sủng hư a."

Nạp Lan Chi nga một tiếng, cũng không hỏi nhiều.

Đem đồ ăn mình mang về đưa cho các sư huynh sư tỷ, cô đã thi xong rồi không cần chú ý một số thực phẩm, đoạn thời gian này đại khái cô có thể buông thả đôi chút rồi.

Trịnh Khải Ninh cũng thi xong, làm trò trước mặt mấy vị sư huynh sư tỷ chưa thi xong, ăn một mồm to, đắc ý dào dạt nói: "Ăn ngon thật a! Cảm ơn tiểu sư muội."

"A a a, thật quá đáng a!"

"Muốn đánh rớt Khải Ninh làm sao bây giờ!"

"Đánh!"

Mấy sư huynh đem Trịnh Khải Ninh nâng đến trên sô pha, mấy người cùng nhau áp lên.

【Trường hợp huyết tinh bạo lực không đành lòng miêu tả. 】

Cuộc thi đã gần kết thúc, hai ngày sau hạng mục cũng ít đi, chủ yếu còn một hạng mục 400m tiếp sức.

Đội nước Z tổng thể thực lực không so được với các quốc gia khác, 400m tiếp sức chỉ có thể tay không mà về.

Thi đấu lần này vẫn giành được mấy giải, còn có một huy chương đồng của Nạp Lan Chi ngoài dự kiến. Trưởng huấn luyện viên khen ngợi riêng cô một chút, cho cô thêm hai ngàn tiền thưởng.

Thi đấu kết thúc, trong đội nghỉ một ngày cho phép các đội viên ra ngoài chơi, ở Paris mua sắm đi dạo phố.

Ngồi trên phi cơ về nước, Nạp Lan Chi thực mỏi mệt dựa vào ghế liền ngủ thiếp đi.

"Ngủ rồi......."

"Cho em ấy cái chăn đi!" Trịnh Khải Ninh nhẹ nhàng đem chăn đắp cho cô.

Đi xuống phi cơ, bên ngoài phóng viên đều đứng thành nhóm tụ lại, nhìn đến Đội Quốc Gia, tựa như tiêm máu gà, đều ùa lại đây.

"Ngô An, Ngô An, mong cô nói một chút về cảm giác giành được huy chương vàng."

"Huấn luyện viên Trương, ngài có thể khái quát tổng thể một chút về biểu hiện của đội tuyển Quốc Gia lần này không?"

"Trịnh Khải Ninh, nữ người mẫu hot nhất giới giải trí nói đặc biệt sùng bái cậu, cậu muốn đáp lại như thế nào?"

"Trịnh Khải Ninh, cậu lại lần nữa đoạt được huy chương có cái gì muốn nói không?"

"Nạp Lan Chi, là thành viên nhỏ nhất của Đội Quốc Gia, em đạt được huy chương đồng 200m bơi tự do, có cảm tưởng gì không?"

Nạp Lan Chi không nghĩ tới còn có người sẽ hỏi cô, tức khắc có chút sợ ngây người.

Vương Thiến ôm cô nói: "A Chi nhà chúng tôi tuổi còn nhỏ, các vị tiền bối múa bút lưu tình a, lần đầu tiên nhìn thấy cái trận thế này, mọi người hỏi mấy vấn đề rồi tan đi, đội viên đều rất mệt."

Lại bám vào bên tai cô nói: "Trả lời vài câu thì có thể, không cần nhiều lời, không cho người khác cơ hội hiểu lầm."

"Nạp Lan Chi, nghe nói em ở nước F đang rất nổi tiếng, được phong làm mỹ nhân ngư Đông Phương, em thấy thế nào?"

Nạp Lan Chi: "Là bọn họ quá khen."

"Em năm nay mới mười bảy tuổi, liền đạt được huy chương đồng trong cuộc thi mang tính quốc tế, đây là cực kỳ khó được, em có muốn nói với mọi người cái gì hay không?"

"Đạt được thành tích là có phần may mắn ở bên trong, các sư huynh sư tỷ đều rất lợi hại, tuyển thủ các quốc gia khác cũng rất tuyệt. Về sau tôi sẽ càng thêm nỗ lực, hy vọng về sau càng tốt."

Mỗi người phía trước đều có mấy cái microphone, Trịnh Khải Ninh phía trước microphone là nhiều nhất.

Bảo vệ sân bay cũng tới, Vương Thiến ôm lấy cô, từ trong đám người đi ra, ngồi trên trong xe buýt của đội, mới cảm giác an toàn.

"Về sau em sẽ thành thói quen thôi, giống như thi đấu xong, mấy phóng viên đó mới có thể điên cuồng như vậy. Phóng viên giới thể thao rất ít, tư liệu cũng ít, cho nên chỉ có thi đấu xong, mới có để viết."

Nạp Lan Chi đối với tình huống như vậy vẫn còn mới lạ, lần đầu tiên gặp phải, Trịnh Khải Ninh là người cuối cùng lên xe, ai bảo anh là người khí vượng nhất chứ.

"Trịnh sư huynh vẫn luôn được hoan nghênh như vậy sao?"

"Hắn a, nam thần quốc dân a! phía dưới Weibo một vòng một vòng kêu lão công." Vương Thiến trêu chọc nói, "Khải Ninh, thu thành cái hậu cung cũng được."

Trịnh Khải Ninh sửa sửa tóc, "Thiến tỷ, đừng trêu chọc em."

Thi đấu xong, cả đội có năm ngày nghỉ.