Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 748



Chương 748: Đến Kinh Đô (6)

Trong lòng giấu một con mèo nhỏ tên là Tần Nhất, điều này khiến tâm tình Vân Hoán tốt vô cùng.

Đã lâu hai người họ không ra ngoài riêng với nhau như hiện tại, đột nhiên anh vô cùng hoài niệm.

Vân Hoán dịu dàng vén những tóc xõa xuống che mất khuôn mặt Tần Nhất ra sau tai, giọng nói khàn khàn dễ nghe: "Mộng đẹp, Thất Thất."

Tần Nhất là bị Vân Hoán đánh thức, cô phí sức mở mắt phượng ra, con ngươi ậng nước có phần mê mang nhìn Vân Hoán, vô tội giống hệt con mèo nhỏ.

Vân Hoán không vội xuống xe, mà ôm lấy Tần Nhất kéo vào trong ngực, lấy ra khăn tay thấm nước rửa mặt cho Tần Nhất.

Nước lành lạnh khiến Tần Nhất lập tức tỉnh táo lại, cô đang muốn xoa xoa con mắt, tay liền bị Vân Hoán bắt lấy.

Vân Hoán nhẹ nhàng nhéo gò má trắng mịn của cô: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng dùng tay dụi mắt."
Tần Nhất chớp chớp mắt, có lẽ là vừa mới tỉnh ngủ, dáng vẻ hiện tại của cô so với ngày thường có phần ngây thơ chọc người.

"Vân Hoán, chúng ta tới đâu rồi?" Tần Nhất ngủ nhiều, cảm giác toàn thân mềm nhũn, cô rúc vào trong ngực Vân Hoán, nhu thuận như mèo nhỏ.

"Mới đi được một phần ba đường, hiện tại cũng không biết đang ở đâu, vừa vặn giữa trưa, anh thấy bên kia có nhà máy bỏ hoang, liền đánh thức em."

Vân Hoán ôn nhu thay Tần Nhất day day huyệt Thái Dương: "Có phải không thoải mái không, buổi chiều tốt nhất không nên ngủ nữa, nếu không tối sẽ không ngủ được."

Tần Nhất nhẹ gật đầu, quả thực buổi chiều không thể ngủ nữa.

Phệ Thiên thú đang say giấc nồng, Tần Nhất cũng không đành lòng đánh thức tiểu gia hỏa liền để nó lại trên xe.

Vừa xuống xe, Vân Hoán mày kiếm nhăn lại, đưa tay bảo hộ Tần Nhất ở sau lưng.
Có người!

"Yô, không ngờ tới là một tên rất cảnh giác, chúng ta mới vừa mới tới gần đã bị phát hiện!"

Mấy tên đàn ông dáng vẻ lưu manh trong tay cầm gậy sắt thô to từ trong một góc hẻo lánh của nhà máy đi ra.

Cầm đầu là một tên mặt sẹo, một vết dao thật dài kéo từ mắt trái của hắn một đường đến hết gò má, thoạt nhìn rất dữ tợn.

"Hì hì, đại ca, là con dê béo!" Có tên tiểu đệ phía sau cười xấu xa, mắt híp lại đánh giá Vân Hoán.

Áo thun trắng cao cấp định chế, đơn giản hào phóng, nhưng mặc trên người Vân Hoán có một loại hương vị không nói được, đôi mắt đào hoa thâm thúy lạnh nhạt, môi mỏng hồng nhạt, mặt mày tinh xảo, vừa nhìn là biết địa vị không thấp.

Thế nhưng trong mắt mặt sẹo, Vân Hoán như vậy lại là con dê béo trần trụi.

Dáng vẻ đẹp như thế thì trong nhà nhất định rất có tiền, nhưng loại người như này bình thường thực lực đều không mạnh, đây cũng là đối tượng thích hợp để bọn hắn ra tay.
"Lão đại, mau nhìn, có phụ nữ! Em chưa từng thấy cô nàng nào xinh đẹp như cô ta đâu." Trong lúc mặt sẹo đánh giá Vân Hoán, lại có tiểu đệ chú ý tới Tần Nhất trong ngực Vân Hoán.

Mặt sẹo nghe vậy nhìn sang, chỉ thấy thiếu nữ mặc quần áo thể thao màu trắng lẳng lặng được người đàn ông ôm trong lòng.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tần Nhất, mặt sẹo tràn đầy kinh diễm chớ nói tiểu đệ của hắn, ngay cả hắn cũng chưa từng gặp qua cô nàng xinh đẹp như vậy.

Chỉ là nhẹ nhàng nhíu mày cũng khiến người ta thần hồn điên đảo, quần áo thể thao bình thường đến không có chút nào đặc biệt mặc trên người cô lại trở nên chói lóa mắt như thế.

Hắn gặp nhiều người đẹp dựa vào ăn mặc để bản thân trở nên nổi bật, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy có người làm tôn lên quần áo.

"Mả mẹ nó, ông đây cũng chưa từng thấy gái nào xinh đẹp như vậy, không biết đặt ở dưới thân sẽ thoải mái bao nhiêu đây. Tiểu Đậu, lần này chú mày làm tốt lắm, con nhóc Như Mộng kia liền thưởng cho mày."

Mặt sẹo cười bỉ ổi, đôi mắt không có ý tốt nhìn loạn trên người Tần Nhất, ánh mắt kia hận không thể nhanh đem cô dỡ ra không còn một mảnh.