Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 729



Chương 729: Bắt đầu đại chiến (3)

Chi Thủy, là tên chữ của tiến sĩ Lâm, tiến sĩ Lâm bản mệnh lâm thuộc thủy.

Vân Hiên vĩnh viễn nhớ kỹ, buổi chiều dương quang xán lạn đó, hoa anh đào rơi trước nhà, tiến sĩ Lâm đứng dưới cây hoa, gió lay động tà áo khoác trắng của anh, còn có hoa bay đầy trời.

Anh cười dịu dàng, nói với cậu: "A Hiên, gọi anh Chi Thủy, cái tên này chỉ mình em được gọi thôi."

Vân Hiên nghĩ đến bọn họ trước kia, từng li từng tí bọn họ chung đυ.ng, bỗng nhiên nở nụ cười.

Tiến sĩ Lâm đối với cậu tốt bao nhiêu, hiện tại cậu liền có bấy nhiêu đau nhói. Tại sao, tại sao đến một khắc cuối cùng cậu mới phát hiện tình cảm của mình đối với anh ấy.

Nếu như, nếu như cậu phát hiện sớm hơn một chút, kết cục giữa hai người bọn họ có thể sẽ khác hay không?
Khóe mắt Vân Hiên bỗng nhiên ẩm ướt, cho dù cậu hối hận như thế nào thì con người dịu dàng trong trí nhớ ấy cũng không trở về nữa.

Thật ra cậu biết chứ, nhưng cho dù cậu sớm biết, thì kết cục cũng vẫn giống như cũ.

Bởi vì, cậu không thích anh, kỳ thật cậu sớm đã phát hiện có dị trạng, trong lòng ẩn ẩn có chút hoài nghi, thế nhưng lại không chịu hướng phương diện kia nghĩ.

Không dám nghĩ, không thể nghĩ, chỉ bởi vì cậu không thích anh.

Thế nhưng cậu rất ích kỷ, không thích anh, thế nhưng lại quyến luyến sự dịu dàng của anh, ngầm chấp nhận anh là anh trai.

Vân Hiên hiện tại vô cùng hận bản thân, cho dù cậu bị người con gái kia phản bội thảm, thế nhưng tại sao, vì cái gì mà hiện tại cậu còn thích cô ấy như vậy.

Dù cho chỉ nhớ tới nụ cười của cô, trái tim cậu liền không nhịn được nhảy loạn nhịp.
"Không, không phải như vậy..."

Vân Hiên bỗng nhiên ngẩn người, là ai, là ai đang nói chuyện?

"A Sâm, anh có nghe thấy tiếng người nào đang nói chuyện không?" Vân Hiên có chút giật mình.

A Sâm đoạt lấy ly rượu trong tay Vân Hiên: "Tiến sĩ, ngài uống say rồi, ngày mai còn có chuyện, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Vân Hiên day day mi tâm, say sao, say cũng tốt, cậu có thể ngủ một giấc thật ngon.

Trong mộng, cậu lại thấy tiến sĩ Lâm đứng dưới biển hoa, cậu ngoan ngoãn gọi tên người đó.

Trong hiện thực, nước mắt vẫn luôn thuận theo khóe mắt của cậu rơi xuống, Chi Thủy, em hối hận rồi, em nên, đồng ý với anh.

Đêm đen như mực, có người cô độc hối hận, có người ngọt ngào ôm nhau, nhưng dù thế nào, ngày thứ hai vẫn đúng hẹn mà đến.

***

Sáng sớm, Vương Dã bị Vương Bảo Bảo lay tỉnh.

"Cha, cha, người còn chưa nói cho con biết Vân Hoán có đồng ý cưới con hay không?"
Vương Bảo Bảo nóng vội muốn chết, cô ta từ tối hôm qua đã ngóng chờ, thế nhưng Vương Dã ở nhà Vân Hoán uống say quên điểm dừng, lúc trở về say khướt, cái gì cũng hỏi không được.

Cô ta cả đêm đều ngủ không an ổn, một lúc mơ thấy Vân Hoán đến cưới cô ta, một lúc lại mơ thấy Vân Hoán khinh bỉ nhìn cô ta nói cho cô ta biết đừng có mơ mộng hão huyền nữa.

Vương Bảo Bảo bị tra tấn sắp điên rồi.

Còn không phải sao, trời vừa hửng sáng, cô ta liền vội vội vàng vàng chạy tới lảy tỉnh Vương Dã.

Bầu không khí tối qua rất tốt, ông ta nhịn không được đã uống nhiều mấy chén.

"Bảo Bảo, mới sáng sớm, con nháo cái gì!" Vương Dã ngáp một cái ngồi dậy, đôi mắt tèm nhèm không mở to được.

"Cha, đã nói với cha rồi, đừng gọi con là Bảo Bảo, hiện tại tên con là Vương Thi Nhã." Vương Bảo Bảo vô cùng ghét bỏ cái tên trước đó của mình, một chút mỹ cảm đều không có, cũng chả thục nữ.

"Đúng rồi cha, người còn chưa nói cho con biết, Vân Hoán có đồng ý cưới con không?"

Nhắc đến tên của người trong lòng, Vương Bảo Bảo hơi đỏ mặt thẹn thùng, thế nhưng da cô ta tương đối đen, hoàn toàn nhìn không ra nơi nào đỏ lên..

Vương Dã day day huyệt Thái Dương, nói lời thấm thía với Vương Bảo Bảo: "Bảo Bảo à, con vẫn nên chết tâm đi, cha sẽ tìm cho con một vị hôn phu tốt, Vân Hoán không thích hợp với con, hơn nữa người ta đã có vị hôn thê, không lâu nữa sẽ kết hôn."

Edit by Thanh tỷ

Chương 730: Bắt đầu đại chiến (4)