Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 554: Mẹ con?



Lại nói tới thôn nhỏ bên kia, sắc trời càng ngày càng đen, trong nhà cỏ tranh, Dương Kim Đệ vẻ mặt oán hận.

Đều tại đám ranh con kia, làm hại bà ta hôm nay mất mặt trước người trong thôn.

Dương Kim Đệ sắc mặt âm trầm, rõ ràng không quá bốn mươi, nhưng giờ phút này bởi vì sự tàn nhẫn giữa hai đầu lông mày mà giống như lão bà hung ác.

"Mẹ, người còn tức giận cái gì nữa." Vương Cường cà lơ phất phơ ngồi đối diện Dương Kim Đệ.

"Gọi ai là mẹ hả, giữa chúng ta chẳng qua là hiệp nghị mà thôi." Dương Kim Đệ bực bội nhìn Vương Cường.

Vương Cường có gương mặt non choẹt, nhìn như thanh niên hai mươi mấy tuổi, nhưng thật ra đã ba mươi mấy rồi. Lúc trước hai người bọn họ đến cái thôn này, vì để được phân cho phòng ở tốt một chút, hai người nói với người ngoài là mẹ con.
"Vâng vâng, chị Kim, là tôi sai rồi. Nhưng phòng ở của chúng ta phải làm sao bây giờ, cũng không thể ở lại nơi này." Vương Cường có chút ghét bỏ nhìn căn phòng này.

Không nói đến chuyện này còn đỡ, nhắc tới Dương Kim Đệ đầy bụng lửa giận: "Chuyện này còn không phải trách chú mày à? Bảo chú đi sửa sang phòng ở thì không sửa, hiện tại hay rồi, phòng ở sập mất, hôm nay còn không hãm hại được ba đứa nhãi ranh kia."

Phòng ở mà Dương Kim Đệ và Vương Cường được phân cho tuy không phải rất tốt, nhưng cũng không kém. Ai ngờ trận bão lớn một tuần trước khiến cho phòng ở của bọn họ lung lay sắp đổ, bà ta bảo Vương Cường sửa sang lại một chút, nhưng Vương Cường lười biếng không làm, hôm nay phòng ở liền triệt để nghỉ việc.

"Ai da, chị gái tốt của tôi, là lỗi của tôi." Vương Cường miệng lưỡi trơi tru nhích lại gần, cười hì hì nói, nhưng bên trong ánh mắt nào có nửa điểm áy náy.
Gã tiến tới, Dương Kim Đệ dưới ánh đèn mông lung, ngược lại có một loại đẹp khác.

Không biết tại sao, Vương Cường bỗng nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong mắt gã, Dương Kim Đệ đẹp lên rất nhiều.

"Chú mày chỉ biết dùng mấy lời ngon ngọt đến dỗ tôi." Dương Kim Đệ tức giận trừng mắt nhìn Vương Cường.

Không hiểu sao Vương Cường cảm thấy cơ thể mình càng nóng lên, ánh mắt kia vừa như muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào.

Vương Cường cảm giác đầu óc mình mơ mơ màng màng, trong người vô cùng nóng, Dương Kim Đệ trước mắt gã chợt trở nên thẹn thùng động lòng người.

Đầu óc gã lập tức như có cái gì đó nổ tung, trở tay ôm lấy Dương Kim Đệ, hít một hơi thật sâu mùi hương trên người bà ta.

Dương Kim Đệ bị dọa giật nảy mình: "Chú đang làm cái gì thế?"
Thần chí Vương Cường lúc này đã sớm không còn thanh tỉnh, gã giở trò trên người Dương Kim Đệ, miệng dán lên hôn lung tung.

Dương Kim Đệ bị hôn, toàn thân như nhũn ra, nhưng không có ngăn cản Vương Cường, phụ nữ bốn mươi mạnh như hổ, bà ta càng là người không chịu nổi tịch mịch.

Trong khoảng thời gian sống chung với Vương Cường, không phải bà ta không ám chỉ qua chuyện này, nhưng mỗi lần Vương Cường đều cười hì hì lảng tránh, thời gian lâu dài, bà ta cũng dẹp đi ý định này.

Nhưng ai nghĩ tới, hôm nay người này thế mà lại thông suốt.

"Đáng ghét, nhẹ một chút." Dương Kim Đệ nghênh đón mùa xuân của mình, cả người uốn uốn éo éo.

Thôn nhỏ sáng sớm rất trong lành mát mẻ, sau khi Tần Nhất thu dọn xong ra cửa, chuẩn bị đi một chuyến đến chỗ trưởng thôn.

Ra cửa liền trông thấy cách đó không xa vây quanh một đám người, Tần Nhất đi tới, muốn nhìn xem chuyện gì xảy ra.
Còn chưa tới gần, một đoạn thanh âm dâʍ đãиɠ truyền ra: "A, Cường Tử, thật giỏi, lại, lại sâu chút..."

Tần Nhất bỗng nhiên nở nụ cười, mắt phượng khẽ lóe lên.

"Ai da, đây là có chuyện gì."

"Ai u, nhìn Dương Kim Đệ ngày bình thường bộ dáng nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc, không nghĩ tới sau lưng phóng đãng như thế."

"Cũng không biết tên đàn ông bên trong là ai, có thể thỏa mãn được nhu cầu của Dương Kim Đệ nha."

Xung quanh có không ít người mở miệng nói tục, tận thế, có nhiều thứ đã không còn đáng coi trọng, ở trên đường bạch bạch bạch cũng đều có.