Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 272: Công Tử Bị Dị Ứng



Đoàn người cũng không biết ầm ĩ bao lâu, sau đó mới tan tiệc. Sở Sở là nữ sinh duy nhất trong tiểu đội, ngược lại được một mình một phòng ngủ.

Lan Hương run run rẩy rẩy đi vào phòng Sở Sở, vừa vào cửa, đã nhìn thấy Sở Sở với vẻ mặt âm trầm ngồi bên giường. Dưới ánh đèn lờ mờ, khuôn mặt trắng bệch như quỷ, sự tàn nhẫn trong mắt khiến cho người ta tê cả da đầu.

"Sở Sở, chị Sở Sở." Lan Hương kiên trì đi tới, trong giọng nói lộ ra sự sợ hãi.

"Cô đến rồi." Thanh âm của Sở Sở hư hư thực thực, bên trong đôi mắt xếch chứa lệ khí: "Không bị bọn họ nhìn thấy chứ."

Chân Lan Hương mềm nhũn, vội vàng lắc đầu: "Không có không có, không ai nhìn thấy em đến."

Không biết tại sao, Lan Hương luôn cảm thấy Sở Sở trước mắt rất đáng sợ. Có thể nói, lần này Sở Sở trở về, cảm giác Sở Sở mang đến cho cô ta rất khác trước.

Sở Sở chậm rãi đứng lên, bên trong đôi mắt xếch tràn đầy miệt thị cùng khinh thường. Ngón tay trắng nõn đặt ở trêи cổ Lan Hương, cánh môi mấp máy: "Tôi muốn cô đi làm một chuyện..."

Mặt mũi Lan Hương tràn đầy hoảng sợ, cô ta liều mạng lắc đầu. Không không, cô ta không thể làm thế, nếu cô ta mà làm, đám người Vân Hoán bọn họ sẽ giết cô ta.

Sở Sở cười lạnh, đầu ngón tay dùng sức, Lan Hương cảm thấy hô hấp khó khăn, cảm giác tử vong cận kề khiến lòng cô ta tràn đầy sợ hãi.

"Có đi hay không, không đi tôi liền giết cô, hoặc là làm hỏng gương mặt này... Cô thấy thế nào?" Giọng Sở Sở lạnh lẽo, giống như rắn độc ẩn nấp trong hang động âm u ẩm ướt, tùy thời mà động.

Lan Hương liều mạng gật đầu, trong cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn: "Đi, đi."

Sở Sở cười lạnh một tiếng, buông lỏng tay, quay người đi về giường: "Đừng để tôi thất vọng."

Lan Hương tham lam hít thở lấy không khí, nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài.

Một đêm trôi qua, sắc trời dần dần sáng tỏ, mặc dù bầu trời vẫn mờ mịt, nhưng nhìn lâu cũng đã quen thuộc.



Bên trêи giường đôi, thiếu niên bị người đàn ông vô cùng tuấn mỹ ôm vào trong ngực, hô hấp nhẹ nhàng, dịu dàng thắm thiết.

Tần Nhất hôm qua ngủ được một giấc rất ngon, thể chất cô thiên hàn, ban đêm luôn cảm thấy bên người có cái lò lửa lớn, ấm áp lại dễ chịu.

Mở mắt ra, đập vào mắt là da thịt trắng nõn, đầu óc Tần Nhất khó có được tạm lác mấy giây, đây là có chuyện gì, làm sao lại có người trong phòng của cô?

Mắt phượng híp lại, suy nghĩ hỗn loạn đang được sắp xếp lại. Vài giây sau, Tần Nhất nghiến răng nghiến lợi, tiện nhân diêm dúa Trần Triệt kia lại dám tính toán cô, cô nhất định phải đánh bể đầu anh ta.

"Tỉnh, có thấy khó chịu trong người không?" Vân Hoán mở đôi mắt đào hoa, hai tay đặt lên huyệt Thái Dương của Tần Nhất, thay cô day huyệt.

Tiểu gia hỏa không thể uống rượu, tối hôm qua vẫn luôn la hét khó chịu, cũng không biết buổi sáng dậy có đau đầu hay không.

Vân Hoán vừa mới tỉnh lại, trong giọng nói như tiếng đàn Cello ưu nhã mang theo tia khàn khàn, gợi cảm chọc người, Tần Nhất nghe mà lòng trở nên hoảng hốt.

Tần Nhất bình tĩnh ngồi dậy, bên trong áo khoác là áo len, ngực cũng thắt, Vân Hoán hẳn là không phát hiện được thân phận nữ sinh của cô.

"Đỡ hơn nhiều rồi, đã hết đau." Tần Nhất giơ tay lên, quả nhiên trêи cánh tay trắng nõn xuất hiện rất nhiều điểm đỏ, lít nha lít nhít, có hơi khiến người ta sợ hãi.

Không cần phải nói, trêи mặt cô chắc chắn cũng mọc đầy nốt đỏ. Nghĩ đến cái này, Tần Nhất đối với Trần Triệt càng nghiến răng nghiến lợi.

Vân Hoán tự nhiên cũng nhìn thấy nốt đỏ trêи mặt Tần Nhất, làn da của cô trắng nõn, các nốt đỏ càng nổi bật rõ ràng hơn, nhìn thoáng qua thôi cũng phải giật mình.

Đưa tay chạm nhẹ lên mấy nốt đỏ, ánh mắt Vân Hoán âm u: "Đây là có chuyện gì, dị ứng sao?"

Tần Nhất nhẹ gật đầu: "Ừm, tôi không thể uống rượu, sau khi uống toàn thân sẽ mọc đầy nốt đỏ, phải một tuần mới có thể tiêu tan hết."