Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 259: Lực Lượng Tăng Cao



Tần Nhất cũng có chút không thể tin nổi, khí lực của cô hình như lớn hơn trước rất nhiều. Lực độ (độ mạnh yếu) này không khác mấy so với một dị năng giả hệ lực lượng cấp ba.

Tiểu Lam giải thích nghi vấn cho Tần Nhất: "Nữ nhân ngu xuẩn, đây là chỗ tốt sau khi tẩy tủy mà không gian mang lại cho ngươi đó. Chỉ là trước đó ngươi dinh dưỡng không đầy đủ, hiệu quả của nó đều không thể phát huy ra được. Bây giờ cơ thể ngươi đã dần tốt lên, những hiệu quả tốt sau khi tẩy tủy mang đến cũng sẽ hiện ra."

Tần Nhất hoạt động cổ tay, mắt phượng sáng lấp lánh, khóe miệng tuy không giương cao, nhưng rõ ràng có thể cảm giác được giờ phút này tâm trạng của cô rất tốt.

Tần Nhất lần này cũng không so đo Tiểu Lam lại nhìn lén suy nghĩ trong lòng mình, giơ quả đấm lên, tiếp tục xông vào đám Zombie. Cảm giác vật lộn đánh tay không này, mẹ nó thật sảng kɧօáϊ!

Đây là loại cảm giác hoàn toàn khác một trời một vực với đời trước, khi đó bản thân cô quá yếu đuối, không thể cảm thụ được cảm giác này.

Trần Triệt nhìn thiếu niên khí thế hăng hái bừng bừng xông lên phía trước, khóe miệng co rút. Coi như trước đó anh ta chưa nói gì đi, em trai hổ báo như thế, không cần vẫn tốt hơn.

Bốn người Lâm Thanh tự động quay trở về, giao lại một đám Zombie cho thiếu niên tràn đầy hăng hái.

Gương mặt tinh xảo tuấn tú của Tần Hàn Vũ ngậm ý cười: "Đế thiếu chơi đủ chưa? Có phải nên giải quyết Lâm Hải rồi không?"

Ánh mắt Vân Hoán vẫn luôn nhìn theo bước chân của thiếu niên trong bầy Zombie, môi mỏng tiên diễm như cánh hoa khẽ mở: "Không đủ."

Trần Triệt tặc lưỡi, nhìn Vân Hoán một bộ dáng vẻ lạnh lùng như băng, ai ngờ được lại là một tên sủng đệ thành cuồng. Nếu giải quyết Lâm Hải sớm, lấy đâu ra nhiều Zombie như vậy cho tiểu gia hỏa chơi.

Bọn họ đã sớm nhìn ra, mặc dù Lâm Hải có thể khống chế Zombie, nhưng một lần chỉ có thể khống chế ba trăm. Hiện tại mới đến có hai đợt, còn không phải là vì cho tiểu gia hỏa kia tận hứng sao.



Tần Hàn Vũ cũng không giận, mặt mày như mặc họa: "Đế thiếu muốn tiếp tục tôi cũng không tiện nói gì, chỉ là Đế thiếu đừng quên, bên trong trại không chỉ có Zombie, mà còn có cả dị năng giả, Lệ Lệ không thấy nữa."

Tần Hàn Vũ vừa dứt lời, Sở Sở xách làn váy chậm rãi đi tới, sắc mặt cô ta có chút lo lắng, khuôn mặt đẹp đẽ vẫn tỏ ra lạnh nhạt, tiếp tục tỏ ra cao lãnh: "Hoán ca, Tần Tiểu Thiếu nói không sai, bên trong trại có không ít dị năng giả đi theo Lâm Hải, chúng ta vẫn nên mau chóng rời đi."

Vân Hoán hờ hững, đôi tròng mắt màu đen băng lãnh không gợn sóng: "Không phải còn có Tần Tiểu Thiếu sao, nghĩ đến cậu ngốc ở chỗ này thời gian lâu như vậy, giải quyết một vài người nơi này hẳn là dễ như trở bàn tay."

Sau đó lập tức lại nhíu lông mày, mặt lạnh nói với Sở Sở: "Đổi xưng hô, cô giống với đám Đại Bạch, gọi tôi lão đại."

Sở Sở sững sờ, lập tức hiểu ý tứ của Vân Hoán, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, cánh môi trắng bệch run rẩy, hơn nửa ngày mới tìm lại được thanh âm của mình: "Biết, đã biết, lão đại."

Sở Sở đè xuống điên cuồng ghen tỵ cùng hận ý trong mắt. Dựa vào cái gì, Hoán ca vốn là tên cô ta gọi anh trước, vì cái gì, vì cái gì có Tần Nhất thì mọi thứ lại thay đổi?

Đợi khi nhìn thấy Tần Nhất giải quyết xong con Zombie cuối cùng, Vân Hoán ngưng tụ ra một hỏa tiễn đỏ rực, bắn thẳng về phía trái tim Lâm Hải. Lâm Hải kêu lên một tiếng đau đớn, trợn đôi mắt không cam tâm, chậm rãi ngã xuống.

Tần Nhất giải quyết xong Zombie, đôi mắt càng sáng ngời hơn. Trêи trán toát đầy mồ hôi, khiến cho tóc mai hai bên cũng ướt nhẹp, nhưng hai mắt sáng rực, khóe môi cong lên, vừa nhìn là biết một mỹ thiếu niên.

Thế nhưng ai ngờ, chính mỹ thiếu niên này vừa mới dùng nắm đấm một quyền đập chết một con Zombie. Lâm Thanh nhìn đám Zombie với cái đầu móp méo nằm trêи mặt đất chất thành núi cao, trong lòng yên lặng vì chúng nó cầu nguyện.

"Lại đây." Tiếng Vân Hoán vang lên.