Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 62: Dương Sùng Quang chết



Thật lâu sau, cô mới đến gặp hắn, trái tim cô đơn tĩnh mịch của hắn dường như lập tức sống dậy, hắn nhìn cô nghe điện thoại, cô gầy đi nhiều, hai má hơi hóp lại, nhưng cô vẫn rất xinh đẹp.

"Thật xin lỗi, tất cả là do em, anh mới.." Cô ở trong điện thoại không ngừng khóc, không ngừng nói xin lỗi hắn, những giọt nước mắt chảy xuống từ trong hốc mắt cô, nhưng lại nhỏ giọt vào trong tim hắn, tích tắc, lấp đầy toàn bộ thế giới của hắn, hắn chưa bao giờ nhìn thấy giọt nước mắt nào tinh khiết như vậy, trong vắt như thể đó là thứ đẹp nhất trên thế giới này, hắn muốn đưa tay ra chạm vào, muốn nếm thử mùi vị nước mắt của cô.

Từ lúc đó trở đi, cô không còn đến thăm hắn nữa.

Ba năm sau hắn ra tù, sau khi hắn rời đi, hắn không hề ngoảnh đầu lại nhìn nơi hắn đã trầm mặt ở đó suốt ba năm để trở về thành phố phồn hoa nhộn nhịp, nhưng thứ hắn thấy đầu tiên sau khi ra tù chính là tin tức của cô tràn đầy khắp thành phố: Ôn gia đại tiểu thư đột ngột qua đời vì tiêm ma túy quá liều!

Trong nháy mắt, hắn cảm thấy thế giới của hắn như sụp đổ: "Cô ấy chưa chết, chắc cô ấy biết tin hôm nay tôi sẽ ra tù nên cố tình nói đùa với tôi.."

Cho đến khi tìm thấy thi thể của cô không được người nào nhận trong nhà xác bệnh viện, hắn mới bằng lòng tin rằng tất cả những điều này là sự thật.

Tình cờ gặp được một người đàn ông trong phòng xác của bệnh viện, người đàn ông đó đến đây cũng để nhận thi thể của cô, người đàn ông đó thở dài nói: "Cô ấy đã cai nghiện ma túy ba năm rồi, cô ấy đã dùng ma túy bảy tám năm, trong lúc này nói cai nghiện là không có khả năng, nhưng cô ấy lại hết sức kiên trì, cô ấy là một người con gái mạnh mẽ tràn đầy nghị lực và xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy nghĩ rằng trên đời này sẽ không còn một ai quan tâm, lo lắng cho cô ấy nữa, nhưng bỗng nhiên một ngày xuất hiện một người lo lắng, quan tâm đến cô ấy, vì cô ấy mà người đó đã hi sinh tất cả, cho nên cô ấy không thể phụ lòng người đó, khiến người đó thất vọng nữa. Ba năm qua, tôi chứng kiến cô ấy tiêm thuốc càng ngày càng ít, chỉ cần cô ấy kiên trì thêm ba tháng nữa thì sẽ thành công, làm sao lại đột nhiên qua đời vì tiêm quá liều?"

Ba năm.. Hóa ra ba năm cô không đi thăm hắn là vì muốn cho hắn thấy con người hoàn toàn mới của cô sau khi hắn ra tù.

Hắn biết một khi cô đã quyết tâm thì cô nhất định sẽ làm được, lời nói của người đàn ông đó khiến hắn nổi lên lòng nghi ngờ, hắn bắt đầu điều tra nguyên nhân cái chết của cô.

Sau đó, ông cụ Ôn đột ngột qua đời vì xuất huyết não, bà cụ Ôn tự nhiên phát điên và bị đưa vào viện dưỡng lão, Ôn Hạo Văn trở thành người thực vật sau một vụ tai nạn xe hơi, Ôn gia gần như bị hủy diệt.

Lúc này, Hạ Như Nhã nắm giữ 25% cổ phần của Ôn thị và trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Ôn thị, Ninh Thư Thiến nắm 10% cổ phần trở thành cổ đông của tập đoàn Ôn thị.

Kế tiếp, Hạ gia từng chút một xâm chiếm tập đoàn Ôn thị, và cuối cùng Ôn thị hoàn toàn biến thành Hạ thị, Hạ Như Nhã kết hôn với vị hôn phu Tiêu Tĩnh Nam với khối tài sản hàng chục tỷ, hôn lễ hoành tráng đó đã gây chấn động toàn thế giới.

Hắn bắt đầu điều tra ba người Hạ Như Nhã, Ninh Thư Thiến, và con gái bà ta Ôn Du Nhã!

Cuối cùng, hắn điều tra được thứ khiến hắn hoàn toàn phát điên!

Ninh Thư Thiến, Hạ Như Nhã, Ôn Du Nhã, ba tên tiện nhân này thực sự đã hủy hoại đời cô đến mức này!

Lập kế hoạch khiến cô thất thân ở tuổi mười lăm, chụp ảnh ****, sai người bắt cóc cô và tiêm một số lượng lớn ma túy vào cơ thể để cô nghiện ma túy nặng, cho cô uống thuốc kích dục, sắp xếp ba người đàn ông ngủ với cô, và quay video NP cô mãnh liệt cùng những người đàn ông đó..

Vẫn còn rất nhiều chuyện, nhiều việc đã xảy ra với cô, nhưng hắn không còn cách nào có thể xem xét kỹ nữa!

Chỉ cảm thấy toàn bộ giống như một xấp giấy trắng, bị người khác từng tấc một cọ xát thành một quả bóng, cái loại cảm giác trống rỗng cùng nỗi đau thấu xương tràn ngập khắp cơ thể hắn như từng đợt thủy triều dâng, khiến hắn cảm thấy nghẹt thở, gần như trở thành một cái xác không hồn!

Chuông điện thoại di động ồn ào đột nhiên vang lên, Từ Thần Vũ giống như bị bóng đè, mở to hai mắt nằm thẳng trên giường không cử động, những phân cảnh ác mộng trong nháy mắt biến thành những mảnh vụn nhỏ, suy nghĩ của hắn từng chút từng chút một bị kéo về hiện tại, hắn đột nhiên bật dậy ngồi trên giường, tay nắm chặt quần áo trước ngực, mở miệng thở hổn hển.

Trên trán hắn dày đặt những vệt mồ hôi, hơi thở dồn dập, nặng nề mà thô ráp, ở trong bóng tối, trông hắn đặc biệt cô đơn.

Nhạc chuông điện thoại không ngừng quấy nhiễu dây thần kinh đang mẫn cảm của hắn.

Cảm xúc của hắn như vẫn còn đang chìm sâu trong cơn ác mộng, hắn vẫn không thể thoát ra được, cái loại cảm giác trống rỗng trong giấc mơ khiến hắn hầu như không thở được ngay cả khi hắn đã tỉnh dậy.

Giấc mơ, tự nhiên là giả!

Nhưng cảm giác của hắn hết sức rõ ràng! Như thể tất cả những điều này đã từng xảy ra trong thực tế.

Đột nhiên, một cơn ớn lạnh ập đến, lúc này hắn mới bắt đầu tỉnh táo lại, bộ đồ ngủ bằng lụa đang mặc trên người đã ướt đẫm mồ hôi vì cơn ác mộng vừa rồi.

Hắn tự giễu cười lắc đầu, đúng là ban ngày nghĩ gì thì ban đêm sẽ nằm mơ cái đó, nhưng Từ Thần Vũ cũng không biết rằng. Từ lúc này trở đi, những chuyện xảy ra trong giấc mơ đã bắt đầu ảnh hưởng đến những suy nghĩ và hành động của hắn và thay đổi vận mệnh của hắn.

Hắn cầm lấy bình nước trên tủ đầu giường rót cho bản thân một ly nước, rồi uống, hắn cảm thấy cả người đã tỉnh táo hơn một chút, sau đó mới cầm điện thoại lên nghe máy: "Alo, tôi là Từ Thần Vũ."

"Nhị thiếu, Dương Sùng Quang nhảy lầu tự sát rồi." Giọng nói bên trong điện thoại có vẻ vô cùng lo lắng và bất an.

Vẻ mặt của Từ Thần Vũ trầm xuống: "Cậu nói cái gì?"

"Dương Sùng Quang đã nhảy lầu tự sát rồi, tôi làm theo sự chỉ dẫn của anh thuyết phục hắn nghĩ cách kiếm tiền trả nợ. Quả nhiên, người đầu tiên hắn ta nghĩ tới chính là Ninh Thư Thiến, nên đã gọi điện thoại cho bà ta, yêu cầu bà ta đưa cho hắn một trăm vạn, nếu không sẽ đem chuyện bà ta sai khiến hắn làm giả ảnh chụp, tạo nên việc bê bối của Ôn Hinh Nhã ra bên ngoài, Ninh Thư Thiến sợ đến mức đã đáp ứng cho hắn một trăm vạn, nhưng bà ta cần một chút thời gian để xoay sở. Dương Sùng Quang đáp ứng Ninh Thư Thiến và cho bà ta một ngày để chuẩn bị đủ tiền. Ai ngờ sau đó Dương Sùng Quang nhận được một cuộc điện thoại liền vội vàng rời đi, tôi đi theo hắn đến tòa nhà Khánh Phong, thì thấy hắn đã vào thang máy đi đến tầng cao nhất, đợi khi tôi đuổi kịp đến thì hắn đã nhảy lầu tự sát rồi."

"Cậu nghe tôi nói, hiện tại gọi ngay cho cảnh sát và rời khỏi đó ngay lập tức." Từ Thần Vũ nhanh chóng cúp điện thoại, tùy tiện cầm một bộ quần áo mặc lên người rồi vội vã đi ra ngoài.

Khi đến chỗ đậu xe, liền ngồi lên một chiếc xe rồi lái đến tòa nhà Khánh Phong, vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Ôn Hinh Nhã: "Hinh Nhã, Dương Sùng Quang nhảy lầu tự sát rồi."

Ôn Hinh Nhã đột nhiên từ trên giường bật dậy: "Sao lại thế này?"

Từ Thần Vũ kể lại đầu đuôi câu chuyện mà hắn đã nghe cho cô biết: "Anh đã cho người gọi báo với cảnh sát, hiện tại anh đang trên đường chạy tới tòa nhà Khánh Phong."

"Đừng đến gần tòa nhà Khánh Phong!" Ôn Hinh Nhã vội vàng nói.

"Anh biết rồi! Hinh Nhã, thành thật xin lỗi, đây là lỗi của anh khi không chuẩn bị chu toàn khiến kế hoạch của em bị phá hỏng." Từ Thần Vũ nắm chặt lấy tóc của mình, hắn cảm thấy hắn không thể làm được chuyện gì, làm được việc thì ít, mà hỏng việc thì nhiều.

Ôn Hinh Nhã nhạy bén cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy: "Trong chuyện này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn chưa biết. Anh không cần phải tự ôm trách nhiệm vào mình, em nghĩ có khả năng mọi chuyện không đơn giản như những gì chúng ta đã thấy."

Đầu óc Từ Thần Vũ đột nhiên sáng lên: "Ý của em là, Dương Sùng Quang không phải là nhảy lầu tự sát?"

"Trong chuyện này khắp nơi đều đầy rẫy sự kỳ quái, rõ ràng là có người ở phía sau lưng bày mưu tính kế. Người đó tính toán quá chuẩn xác, sắp xếp người đứng chờ trước thang máy đem Dương Sùng Quang giết chết rồi bày hiện trường là nhảy lầu tự sát, đối với chuyện này chúng ta xác thật khó lòng phòng bị." Ôn Hinh Nhã giải thích nói.

Từ Thần Vũ cũng mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn: "Anh sẽ đi tìm hiểu lại tình hình cụ thể, sau đó sẽ gọi điện thoại cho em."