Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 110: Ông ngoại, ông có biết Tư Cửu là người như thế nào không?



Editor: Mai Thanh Nguyễn

Âu Dương Phong, Khâu Dật Phàm, Ngôn Thiều Khanh, Trình Tử Nghệ, sau khi mấy người này cùng nhau đến thăm Ôn Hinh Nhã, cô vẫn luôn suy nghĩ, Tư Diệc Diễm rốt cuộc là ai, vì cái gì Ninh Thư Thiến đối với thân phận của hắn vẫn luôn giữ khư khư trong lòng, hơn nữa rõ ràng là hắn đã cứu cô, vậy mà lại chưa từng xuất hiện ở trước mặt cô, cô chỉ muốn gặp mặt hắn để cám ơn một tiếng mà đến nay vẫn chưa có cơ hội, cảm giác như vậy làm cho cô có chút tâm phiền ý loạn.

Ôn Hinh Nhã vô ý thức sờ bông tai cánh bướm hoa dài bên tai, hồn nhiên không phát hiện ra trong lúc cô đang bất an khẩn trương đến phát ngốc, thói quen xoa xoa bông tay màu hồng nay đã đổi thành bông tai cánh bướm hoa dài.

"Hinh Nhã, tới lượt con!" Ông cụ Mạc thấy cô ngây ngốc hồi lâu, vừa mới bắt đầu còn tưởng cô chỉ là đang tự hỏi như thế nào hạ màn, nhưng mà sau một hồi lâu thấy cô vẫn luôn vuốt ve mặt trêи bông tai, ánh mắt dại ra, liền biết trong lòng cô đang suy nghĩ chuyện khác.

"Hả?" Ôn Hinh Nhã mờ mịt ngẩng đầu lên, ánh mắt còn chưa hết ʍôиɠ lung, dường như ý thức được cái gì, cô vội vàng nhìn xuống bàn cờ: "Ách! Đến lượt con." Nói xong liền rối loạn đem cờ đen trêи tay đặt xuống bàn cờ.

"Con xác định chắc chắn đi nước này?" Ông cụ Mạc nhìn nước cờ này của cô là đang tự sa đầu vào lưới, một khi đi sai, kết cuộc chính là mất nửa giang sơn, tuy rằng thế cờ của Hinh Nhã chắc chắn sẽ thua, nhưng cũng không đến mức thua nhanh như vậy.

Ôn Hinh Nhã ngẩn ra, vội vàng quan sát bàn cờ một cách cẩn thận, lúc này mới phát hiện chính mình đi loạn rồi, mặt không khỏi đỏ lên, lúng túng nói: "Sai lầm không thể sửa chữa!"

Ông cụ Mạc đem cờ trắng trong tay thả lại trong hộp, cười như không cười nhìn cô: "Sai lầm không thể sửa chữa, đây cũng không phải là phong cách của con."

Ngày thường cùng đứa cháu này chơi cờ, nó thích nhất là làm nũng chơi xấu, xin đi lại, mười tám cái tâm kế vận dụng đều cho ra một kết quả, cuối cùng mới cam lòng chịu thua, hôm nay vậy mà còn biết là sai lầm không thể sửa chữa, thật là hiếm thấy.

Ôn Hinh Nhã nhớ đến cách chơi cờ thường ngày của mình, càng ngượng quá mất mặt rồi: "Ông ngoại tài đánh cờ cao siêu, dù sao bàn cờ này con cũng định sẵn là sẽ bại dưới tay ông rồi, thua sớm hay muộn còn không phải đều như nhau sao."

"Mọi hôm không đến Hoàng Hà(*) chưa từ bỏ ý định, không đâm Nam Tường(**) không quay đầu lại, ý chí quật cường đó chạy đi đâu rồi?" Ông cụ Mạc cười trêu nói.

(*)Hoàng Hà: con sông dài thứ hai ở Châu Á, thứ sáu trêи thế giới.

(**) Nam Tường: đâm đầu vào tường

Ôn Hinh Nhã bị ông ngoại giễu cợt như vậy, không khỏi vừa xấu hổ vừa buồn bực: "Ông ngoại, ông không được giễu cợt người ta như vậy."

Ông cụ Mạc thấy cô buồn bực, vội vàng thu liễm nét cười quan tâm nói: "Được, không cười con nữa, chuyện hôm nay là như thế nào, tự dưng sao lại mất hồn mất vía, tinh thần hốt hoảng như vậy?"

Ôn Hinh Nhã nghĩ tới Tư Diệc Diễm tim đập đột nhiên lỡ mất một nhịp, vội vàng che giấu nói: "Không có gì, có thể là do hai ngày nay con quá mệt mỏi, tiệc tối ra mắt cũng sắp tổ chức, áp lực của con có chút lớn."

Tiệc tối ra mắt lần này cô tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, phải làm hoàn hảo đến thập toàn thập mỹ, hai ngày nay cô vẫn luôn học hỏi thêm kiến thức về một số tình huống trong thứ tiệc tối xa hoa này, cũng xem qua rất nhiều sách lễ nghi tương đương, còn nhờ bọn Từ Thần Vũ hỗ trợ thêm rất nhiều băng ghi hình, thậm chí còn thông qua xã giao trong công ty hiểu thêm một ít tình huống, Chu Thiên Du cũng chỉ dạy cho cô không ít kinh nghiệm.

Ông cụ Mạc nhăn mày, cũng minh bạch việc cô tự có chừng mực, liền không có nói thêm cái gì nhiều về tiệc tối, loại tình huống này người khác nói cái gì cũng vô ích, chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên liền nói: "Hôm nay vốn là ngày sinh nhật lần thứ 60 của một người bạn tốt của ông, ông vừa lúc có việc không thể tham dự được, cho nên ông muốn nhờ con đi qua đưa giúp ông một phần hạ lễ!"

"Ông ngoại, con không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, yến hội buổi tối con có thể tham dự!" Ôn Hinh Nhã vội vàng nói, gần đây ông ngoại thường xuyên mang cô đi xã giao với bạn ông, tham gia vào một ít hoạt động, đồng thời cũng giới thiệu rất nhiều người trong vòng nhận thức của ông cho cô biết, cô làm sao không biết được dụng tâm lương khổ của ông chứ.

Những người này đều cùng với ông có chút giao tình, chính thức đem cô giới thiệu cho bọn họ, tương lai ở các lĩnh vực đều có thể dựa vào vài phần giao tình này của ông ngoại mà cho cô một ít tiện nghi cùng trợ lực, hơn nữa ở buổi tiệc tối ra mắt này, những người có thanh danh địa vị đều sẽ nhìn vào mặt mũi của ông mà tham dự, đến lúc đó cô tự nhiên cũng được xem trọng.

"Thật sự không có việc gì?" Ông cụ Mạc có chút không yên tâm.

"Thật không có việc gì lớn, kỳ thật là con đang nghĩ về chuyện Tư Diệc Diễm cứu con khỏi bọn bắt cóc đó." Ôn Hinh Nhã càng khách khí thì ông lại càng lo lắng, đàng phải lựa chọn nói thẳng.

"Sao lại như vậy, sự kiện kia cũng đã trôi qua được một thời gian, không cần thiết nghĩ ngợi gì nhiều."Ngữ khí ông cụ Mạc dần nghiêm khắc.

Ôn Hinh Nhã vội vàng lắc đầu: "Không có không có, con không có nghĩ ngợi nhiều, chỉ là việc Tư Diệc Diễm đã cứu con nhưng tới giờ con vẫn chưa chính thức gặp anh ấy để nói lời cảm ơn, trong lòng cứ cảm giác thiếu nợ ân tình."

Ông cụ Mạc hiện tại mới biết Hinh Nhã mất hồn mất vía là bởi vì quan hệ với Tư Cửu, hơi hơi nhíu mày nói: "Cậu ta từ trước đến nay đều thần bí khó lường, con không cần nghĩ đến việc này."

Ông vẫn luôn rất thưởng thức Tư Cửu, đặc biệt là thể chữ Liễu của hắn, rất ít người trẻ tuổi có thể bộc lộ được trọn vẹn tinh túy của thể chữ Liễu, lúc trước Tư Cửu ở tại Mạc gia, ông mơ hồ biết được Tư Cửu đối với Hinh Nhã có chút phá lệ dụng tâm, nhưng lại rất biết chừng mực làm cho ông không thể lộ ra nửa điểm bất mãn, vậy nên cũng không để ý.

"Ông ngoại, ông biết Tư Cửu là người như thế nào sao?" Ôn Hinh Nhã thập phần tò mò hỏi.

Ông cụ Mạc nâng chung trà lên uống mấy ngụm nói: "Cái này ông cũng không rõ ràng lắm."

"Ông ngoại, ông không biết thân phận của hắn mà còn dám nhận dạy hắn, không khỏi quá qua loa rồi! Ông chẳng lẽ không sợ hắn lợi dụng những điều ông chỉ dạy đi làm chuyện ác hay sao?" Ôn Hinh Nhã không nhịn được hiếu kỳ hỏi.

"Ông chỉ dạy cho người ta, chưa bao giờ nhìn vào thân phận, chỉ xem tâm tính, chỉ cần tâm tính tốt, liền cho dù là người ăn xin ở ven đường ông cũng nguyện ý hết lòng chỉ dạy."

"Ặc! Ông ngoại tri thức lẫn khí độ thật là uyên bác, khó trách được xưng là đại nho đương thời." Ôn Hinh Nhã ánh mắt chớp động lộ ra ánh sáng sùng bái.

Ông cụ Mạc thở dài: "Sở học của ông ở cái niên đại phù hoa này đã sớm xuống dốc đến không chịu nổi, theo cuộc sống sinh hoạt ngày càng tấp nập hơn, áp lực xã hội tăng thêm, mấy thứ này ở trong nước Z đã trở thành di sản văn hóa cổ đại sáng lạn đến mức chỉ có thể chiêm ngưỡng, trừ bỏ một ít thư hương thế gia còn giữ lại do truyền thống gia tộc, người muốn học đã thiếu nay lại càng thêm thiếu, ông cũng chỉ hy vọng những thứ tốt đẹp này có thể được truyền xuống dưới, chân chính áp dụng ở trong cuộc sống hằng ngày, trong học tập, công tác, cũng không uổng công cổ nhân truyền dạy."

Đề tài có chút trở nên nặng nề, Ôn Hinh Nhã vội vàng lái sang chuyện khác: "Đúng rồi, ông ngoại là như thế nào quen biết Tư Diệc Diễm?"

"Cha của Tư Cửu từng là học trò của ông, hắn vô cùng có thiên phú, cầm kỳ thư họa, binh pháp mưu lược, cơ biến quyền mưu mọi thứ đều tinh thông, cũng được xem là môn sinh đắc ý nhất của ông, Tư Cửu từ nhỏ đã được cha của hắn gửi ở bên cạnh ông, theo ông học tập ba năm, ông chỉ có thể nói... trò giỏi hơn thầy, Tư Cửu này tuyệt đối có thể trở thành nhân vật một phương."

"Hiện tại vậy mà còn có người nguyện ý đi học tập những thứ đó, thật là kỳ quái!" Cho dù là cô nhiều nhất cũng chỉ học đến cầm kỳ thư họa, lịch sử nhân văn linh tinh gì đó cùng binh pháp mưu lược, cơ biến quyền mưu mấy thứ này ngay cả nghĩ cô còn chưa nghĩ tới, quyền lực nước Z thay đổi, binh qua tương giao, đấu tranh chính trị, cái nào cũng đều thảm thiết như nhau, mấy thứ này quá mức nặng nề, muốn học càng phải ra sức vận dụng.

Ông cụ Mạc nhàn nhạt nói: "Hiện tại những người nguyện ý học cái này đại đa số đều là những kẻ thân ở địa vị cao thích đùa bỡn quyền mưu, binh pháp cổ đại cùng mưu lược, cơ biến quyền mưu có thể nói là tinh hoa trị quốc, rộng lớn mà tinh thâm, có người muốn học cũng không phải chuyện kỳ lạ."

~Hết Chương 110~