Trọng Sinh Chi Yêu Hoàng Vi Phu

Chương 10: Thiên Vân Tông



Thời Cảnh đem tinh huyết của chính mình nhỏ lên chiếc nhẫn, ở dưới sự trợ giúp của Minh Viêm, hắn tạm thời trở thành chủ nhân của Tu Di Chi Giới.

Sau khi hoàn thành nhận chủ, Thời Cảnh đem tinh thần lực tham nhập vào trong không gian của chiếc nhẫn, mới phát hiện chiếc nhẫn của Minh Viêm có không gian lớn đến nỗi khiến hắn phải kinh ngạc cảm thán, hơn nữa bên trong cũng không có hỗn độn mông lung giống như những túi trữ vật khác, sau khi tinh thần lực nhập vào là có thể cảm thấy rõ không gian bên trong thuần tịnh cùng vô tạp chất, cái này làm cho hắn không thể không lần nữa cảm thán việc chính mình lại có thể chụp đến một cái bảo vật.

Thời Cảnh đem nhẫn không gian mang lên trên ngón tay, từ mặt ngoài căn bản là nhìn không ra chiếc nhẫn này sẽ là một cái nhẫn trữ vật, nó nhìn qua tựa như chỉ là một cái vật phẩm trang sức, lấy máu nhận chủ xong, màu bạc trên mặt nhẫn càng trở nên trầm đi vài phần, ngoại hình không khác gì chiếc nhẫn bình thường.

Một lúc sau, Thời Cảnh liền đem gia sản của chính mình lấy ra tới sửa sang lại. Mẫu thân hắn lúc còn sinh thời lưu lại cho hắn rất nhiều đồ vật, hiện tại hắn còn dư lại một ít đan dược tăng tiến tu vi Luyện Khí Kỳ, vài lá phù chú, hai cây thảo dược ngàn năm, hạ phẩm linh thạch được 1800 khối, trung phẩm linh thạch được 63 khối, còn có một bộ cực phẩm cao giai pháp khí loại phi kiếm. Tiếp theo lại lấy túi Càn Khôn của ông ngoại để lại cho hắn ra xem xét, bên trong có một cái tấm chắn lớn bằng lòng bàn tay, có màu xanh khắc hình long lân thiên về phòng ngự cùng một phen trường kiếm hỏa hồng sắc, đều là cực phẩm cao giai Linh Khí; trong túi Càn Khôn còn có một cái bình sứ làm bằng bạch ngọc, bên trong có hai viên Trúc Cơ đan; cuối cùng là 3000 khối hạ phẩm linh thạch cùng 200 khối trung phẩm linh thạch.

Ở Tu Tiên giới, pháp khí thích hợp cho tu sĩ Luyện Khí Kỳ sử dụng, còn Linh Khí thì thích hợp tu sĩ Trúc Cơ kỳ sử dụng, mà tu sĩ Kết Đan Kỳ sử dụng đều là dùng pháp bảo.

Ông ngoại còn để lại một phong thư cho hắn, đại khái nội dung chính là giúp hắn chuẩn bị một ít đồ vật như Linh Khí để lên Trúc Cơ kỳ có thể sử dụng, ông sợ cấp nhiều sẽ làm cho những người khác ghen ghét sau đó cướp đoạt mất, ngược lại là hại hắn, cũng sợ hắn quá mức ỷ lại pháp bảo mà xem nhẹ việc tu hành, chờ hắn kết đan xong, tất sẽ có đại lễ đưa lên.

Xem xong tin, trong lòng Thời Cảnh ấm áp. Đời trước, hắn bị Sở gia bức cho đào vong, cũng là nhờ Ân gia trợ giúp, hắn mới có thể đào tẩu, khi đó Sở gia đã có hai vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ, mà Ân gia chỉ còn có ông ngoại hắn là đang ở cấp bậc Nguyên Anh kỳ, nếu không phải ông ngoại đứng ra gồng gánh áp lực, mạnh mẽ đem hắn mang đi, thì lúc đó có khả năng hắn đã sớm bị bức làm đạo lữ của Sở Thần, mà năm đó hắn tổng cảm thấy Sở Thần đối hắn tuyệt đối không chỉ vì muốn làm đạo lữ đơn giản như vậy, khẳng định còn có mặt khác ý đồ, chỉ có thể chờ đến ngày hắn tới báo thù mới có thể biết được nguyên do.

Thời Cảnh xem xét xong gia sản của chính mình, phát hiện ra hiện tại hắn xem như tương đối giàu có, đem đồ vật quan trọng đều bỏ vào nhẫn không gian, vì để không khiến người chú ý, trên người hắn vẫn mang theo một túi Càn Khôn, cũng đem mấy bình đan dược dành cho Luyện Khí Kỳ, 500 khối hạ phẩm linh thạch, một ít phù chú cấp thấp cùng bộ pháp khí mà nương hắn để lại cất vào trong túi.

Làm xong hết thảy, hắn nhìn về phía Minh Viêm, mới phát hiện ấn ký lửa đỏ ở bốn chân Minh Viêm đã biến mất, hiện tại nhìn qua chỉ là một con tiểu báo đen bình thường mà thôi, hắn nhịn không được hỏi: “ Ấn ký ở bốn chân ngươi đâu rồi?”



“Vì sợ về sau chọc ra phiền toái không cần thiết, nên ta đã dùng bí pháp giấu đi.” mí mắt Minh Viêm cũng chưa nâng lên một chút, chỉ như cũ ghé vào trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

ánh mắt Thời Cảnh lộ ra một mạt tán thưởng, tác phong của U Minh Thú này xem ra thực cẩn thận, hiện tại thực lực của bọn họ đều quá yếu, điệu thấp mới là vương đạo, có đồng bọn chịu hợp tác như vậy, hắn thật là kiếm lời.

Một ngày sau, Thời Cảnh cùng sáu người khác được chọn trúng ấn ước của cùng nhau đến Thí Luyện Trường ở hoàng gia để tập hợp lại.

Sau khi bọn họ đến không bao lâu, ba người thuộc Thiên Vân Tông cũng xuất hiện ở Thí Luyện Trường, vẫn như cũ là do người Sở gia mạng theo người tới, lão giả râu bạc trắng đối gia chủ Sở gia gật gật đầu, tâm thần vừa động, đột nhiên từ túi linh thú trên tay hắn bay ra một đạo bạch quang, tiếp theo đạo bạch quang ấy biến thành một con một bạch hạc dài hơn một trượng, trên người bạch hạc mang theo linh khí, Thời Cảnh nhìn ra đây là một con linh sủng tương đương với Trúc Cơ trung kỳ.

*(1 trượng = 4,7 mét đó ạ!!)

“Hiện tại ta mang các ngươi đi đến tông môn, bạch hạc thiên linh của ta tốc độ so với pháp khí phi hành của các ngươi mau hơn rất nhiều, các ngươi đều đi lên hết đi, chúng ta nhanh chóng khởi hành.” lão giả đi đầu nhảy lên trên sống lưng của bạch hạc, đứng ở phía trên cùng, hai gã tu sĩ Trúc Cơ kỳ theo sát sau đó nhảy đi lên, đám người Thời Cảnh cũng nương pháp khí bay về phía không trung, nhảy lên trên bạch hạc, chủ động chìa thành hai hàng ngăn nắp.

Lão giả vỗ nhẹ nhẹ đầu bạch hạc, liền thấy bạch hạc ngửa đầu đối không trung phát ra tiếng kêu, sau đó giương cánh bay cao.

Tốc độ Bạch hạc xác thật thực mau, bọn họ ở trên không trung đãi gần sáu ngày, liền dừng lại ở một trấn nhỏ, trú vào một khách điếm ven đường để nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau lại tiếp tục lên đường, giống như vậy liên tục nghỉ ngơi ba lần, rốt cuộc ở nửa tháng sau bọn họ đã đến được Thiên Vân Tông.

Thiên Vân Tông là chỗ giao giới giữa Sở quốc cùng Việt Quốc, phụ cận có vài toà thành trì, còn có một phường thị giao dịch chuyên môn cung cấp cho người tu tiên, phi thường náo nhiệt.

Bạch hạc chở bọn họ lướt qua mấy cái đại hình thành trì, lại bay thêm nửa ngày, mới ngừng lại ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh dân cư cũng thập phần thưa thớt, lão giả lấy ra một trương tiểu phù màu vàng, sau đó đưa linh lực vào triều không trung bay đi, phất trần trong tay hướng tới phương hướng kia huy vài cái, chỉ thấy tường thành đột nhiên biến mất ở trong tầm mắt bọn họ, mà phía trước liền xuất hiện đám sương trắng đang vờn quanh núi non, ở trên đỉnh núi còn có thể mơ hồ nhìn thấy từng tòa kiến trúc rộng lớn bao la hùng vĩ.

Đây có thể là đại hình kỳ môn trận pháp của Thiên Vân Tông sử dụng nhằm che giấu lối vào tông môn, hơn nữa ở bốn phía đều có thiết hạ cấm chế, Đạo phù chú màu vàng kia chính là mấu chốt để phá vỡ huyễn trận này, hiện tại bọn họ đang ở bên trong tiểu thành hẻo lánh nhất phía Đông Nam, mà phía sau tiểu thành trì vẫn như cũ tồn tại, đời trước Thời Cảnh cũng đã từng nghe nói qua chút sự tình về các môn phái, người bên trong tiểu thành kỳ thật đều là người tu tiên cấp thấp, bọn họ thuộc về đệ tử ngoại môn, bởi vì tư chất không đủ mà trong một năm hết nửa năm thời gian đều phải làm tạp vụ phục vụ cho tông môn, tỷ như thủ tòa tiểu thành này nhằm giấu tai mắt của người khác, ở xung quanh tiểu thành còn cố ý sáng lập ra linh địa trồng trọt có chứa linh khí, ngắt lấy linh rau, linh quả cùng với thu hoạch linh gạo đem đi chế biến thành thức ăn, cung cấp cho các đệ tử còn chưa thể tự hành tích cốc bên trong môn phái.

Lão giả râu bạc thấy núi non ở tông môn hiện ra, hắn lại khẽ vuốt bạch hạc một chút, liền thấy bạch hạc lại tiếp tục giương cánh bay cao, hướng tới núi non cấp tốc bay qua đi, không bao lâu bọn họ liền đến đỉnh núi, bạch hạc dừng lại ngoài cửa đại điện, chờ bọn Thời Cảnh xuống dưới xong, lão giả liền đem bạch hạc thu vào túi linh thú.



Trước mắt bọn họ là một tòa đại điện nguy nga cổ xưa, trên mặt cửa đỏ đại điện treo một bảng hiệu có chứa linh lực tản ra uy áp, mặt trên có khắc “Thiên Vân Tông”, hàng chữ toả ra vẻ uy nghi cùng đồ sộ, làm người không thể không ngước lên nhìn.

Kiếp trước hắn chưa tới Trúc Cơ đã bị bách đào vong, rơi vào kiếp sống lang bạt kỳ hồ, nhưng lại không thể phủ nhận nhờ vậy mà hắn mới có thể tích lũy tới những kinh nghiệm phong phú mà người khác khó có được, rất nhiều lần rơi vào bờ vực sinh tử, xuất hiện nguy hiểm nhiều hơn cả kỳ ngộ càng là làm tôi luyện lại tâm tính hắn, làm đạo tâm của hắn kiên cố vững chắc hơn rất nhiều. Hiện tại hắn đã có lịch duyệt phong phú cùng kinh nghiệm sâu sắc, chỉ hy vọng chính mình ở trong khoảng thời gian nhanh nhất có thể đề cao tu vi, cho nên quyết định tới tông môn tu luyện càng thêm thích hợp cho hắn ở thời điểm hiện tại.

Sau khi tiến vào tông môn, bọn họ được đưa tới một tòa chính điện, bên trong chính điện có vài vị đang ngồi ở vị trí trung tâm, nam nhân ngồi ở vị trí chính giữa nhìn qua ước chừng 40 tuổi tả hữu, một thân hạo nhiên chính khí, vị trí hai sườn chia ra ngồi ba nam một nữ, nhìn qua tuổi đều khá lớn.

“Chưởng môn sư huynh, ở Sở quốc chân tuyển đến tổng cộng bảy tên đệ tử nội môn.” lão giả râu bạc tiến lên nhìn về phía nam tử ngồi ở trung tâm cười nói, bọn họ đều có tu vi Kết Đan Kỳ, cho nên xưng hô ngang hàng vơi nhau.

Nam tử ngồi ở thủ vị ôn hòa cười gật gật đầu: “Lần này làm phiền nghiêm sư đệ.”

Lão giả liền cười lắc lắc đầu, liền đi đến vị trí trống bên trái ngồi xuống.

“Di, chẳng lẽ nữ oa trong đám đệ tử thuộc Băng linh căn sao?” ngón tay của bà lão ngồi ở ghế trên chỉ hướng Diệp Linh Thu, lên tiếng hỏi lão giả, bởi vì tự thân tu luyện công pháp nàng có thể cảm ứng được Băng linh căn.

“ mắt Tần sư tỷ thật tinh a!!, nàng xác thật là biến dị Băng linh căn, hơn nữa thiên tư tiềm lực đều thuộc thượng đẳng.” lão giả cười tiếp lời.

Ánh mắt bà lão lộ ra một mạt kinh hỉ, quay đầu đối thủ vị nam tử nói: “Chưởng môn sư đệ, tiểu nữ oa này ta muốn, ta đang tu luyện công pháp thiên về băng linh căn, cũng đang cần nạp vào một đệ tử thân truyền, lần này rốt cuộc làm ta gặp được người có duyên.”

Trung niên nam tử cười nói: “Sư tỷ tạm thời đừng nóng nảy, chờ ta hỏi bọn họ một vài điều đã.” Nói xong liền đối với mấy người phía dưới nói: “Ta là chưởng môn Thiên Vân Tông tên Cổ Phong, hoan nghênh các ngươi gia nhập Thiên Vân Tông.”

“Đệ tử tham kiến chưởng môn.” bảy người bên dưới bao gồm cả Thời Cảnh đều cung kính hướng Cổ Phong hành lễ.

Khuôn mặt Cổ Phong tỏa ra ôn hòa, cười gật gật đầu, ống tay áo nhẹ phẩy, một cổ chi lực mềm nhẹ đem bọn họ nâng lên.



“Ngươi chính là vị thiên tài Diệp gia ở Sở quốc sao?” Cổ Phong đạm cười đối Diệp Linh Thu hỏi.

Trên mặt lãnh diễm của Diệp Linh Thu lộ ra một mạt tôn kính, nàng tiến lên một bước đối chưởng môn Cổ Phong làm một cái lễ vãn bối, “Ta thật là đích nữ Diệp gia: Diệp Linh Thu, đến nỗi hai chữ thiên tài mà ngài vừa nói chỉ là do người khác tung tin vịt, đệ tử thẹn không dám nhận.”

“Ngươi mới 17 tuổi là có thể tu luyện đến Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, có thể thấy được tư chất cùng thiên phú của ngươi rất tốt, xác thật xứng với hai chữ thiên tài.” Cổ Phong cười gật đầu tiếp tục nói: “Vị này chính là Tần trưởng lão của Thiên Vân Tông, nàng là một vị tu sĩ kết đan hậu kỳ, công pháp băng thuộc tính của nàng càng là xuất thần nhập hóa, ở Tu Tiên giới cũng rất có danh khí, hiện tại nàng muốn nhận ngươi làm đệ tử thân truyền, ngươi có bằng lòng hay không?”

Nghe được chưởng môn hỏi chuyện, ánh mắt Diệp Linh Thu lộ ra một mạt vui sướng, lãnh diễm trên mặt nở rộ ra tươi cười tuyệt mỹ, nàng gật đầu nói: “Đệ tử nguyện ý.”

Diệp Linh Thu có thể được đến đại cơ duyên như vậy, toàn bộ đệ tử ở đây trừ bỏ Thời Cảnh, Ân Nặc cùng Sở Tuân, đều lộ ra biểu tình hâm mộ cùng ngầm có ý ghen ghét.

Thời Cảnh đối với việc bái nhập môn hạ của tu sĩ Kết Đan Kỳ, đều không cảm thấy hứng thú một chút nào, mà những người khác lại tắc bất đồng, tuy rằng sau khi nhập môn bọn họ đã chính thức là đệ tử nội môn, nhưng cũng chỉ là lọt vào đám đệ tử thuộc cấp bậc trung hạ bên trong tông môn, mà trường hợp giống Diệp Linh Thu được trưởng lão Kết Đan Kỳ nhìn trúng thu vào môn hạ như vậy, có thể xem như một bước lên trời, ở trong đám đệ tử cấp thấp như bọn họ thì địa vị của nàng cũng sẽ như "nước lên thì thuyền lên", hơn nữa có thể dùng đến tài nguyên tu luyện tốt hơn bọn họ rất nhiều, có người đố kỵ cũng là bình thường.

“Chưởng môn sư đệ, Diệp Linh Thú đã là đệ tử thân truyền của ta vậy cũng không cần an bài nơi đi, quy củ trong tông môn ta sẽ cùng nàng nói, ta còn có việc liền trước rời đi.” Tần trưởng lão hướng Cổ chưởng nói xong liền thấy hắn gật gật đầu, Mặt mày nàng lộ ra hiền từ nhìn về phía Diệp Linh Thu nói: “Ngươi lại đây cùng ta rời đi đi.”

“đệ tử tuân mệnh.” Diệp Linh Thu cung kính đáp.

Cổ Phong lại hướng về mấy người còn lại cổ vũ vài câu xong, liền phân phó quản sự chuyên môn phụ trách nhân sự mang bọn họ rời đi sau đó phân công chỗ ở cho họ, Thời Cảnh cùng năm người còn lại liền đi theo quản sự rời đi chính điện.