Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên

Chương 64



“Chủ quán, giúp cháu một chút đi mà, đã mấy ngày rồi cháu còn chưa ăn cơm!” Người nói chuyện nhìn qua mới hơn 10 tuổi, gầy tong teo. Mặc trên người một cái áo sơ mi nhàu nhĩ, có lẽ là vì lạnh nên khoác thêm một chiếc áo màu vàng. Trên mặt hơi bẩn, nhưng đầu tóc sạch sẽ chỉnh tề, là bộ phận sạch sẽ nhất trên người.

Lạc Thư nhìn liền cười rộ lên, bởi vì cậu nhớ tới trước đây người này thường rống lên “Đầu có thể rơi nhưng tóc không thể loạn”. Ngay sau đó lại thở dài, bởi người này cuối cùng quả thật là “Đầu rơi”, chỉ là không biết kiểu tóc có loạn hay không. Khi Lạc Thư biết tin tức cũng đã không thể nhìn thấy bất kì tin gì liên quan đến cậu ấy.

“Thằng nhãi này, mày lừa ai hả! Đừng tưởng rằng đổi áo khoác thì tao không nhận ra được mày, mới tuần trước mày vừa đến, lúc ấy còn dám trộm bánh bao của tao, nhìn mày khóc chảy nước mắt nước mũi tao còn cho mày mấy cái. Hôm nay lại đến nữa, nhìn là biết không tốt đẹp gì!” Ông chủ quầy bánh bao vóc người mập mạp, nhưng bánh bao làm ngon, người cũng tốt. Chỉ là chưa từng đi học, nhìn học sinh tiểu học đeo túi sách đến trường cũng hâm mộ.

Lạc Thư thấy ông chủ nói đến mức đấy liền biết ông cũng là người cố gắng học tập, lại còn quả thật tức giận.

“Ông chủ –”

Lạc Thư thấy cậu ta lại muốn mở miệng, lúc này không biết định bịa ra câu chuyện thương tâm đến mức nào liền giành trước đưa tiền trong tay cho ông chủ, “Cho cháu 10 cái bánh bao với, tiền thừa coi như là bù luôn cho em ấy.”

“Cháu đừng có mà bị thằng nhãi này lừa, hiện giờ trẻ con đều thành tinh cả!” Ông chủ mặc dù nói vậy nhưng vẫn nhận lấy tiền, lúc Lạc Thư đi còn cười hì hì lẩm bẩm: “Người tốt vẫn còn nhiều, quả nhiên là người đọc sách…” Sau đó tiếp tục vui vẻ cao giọng rao bánh.

“Này, cho em.” Người nọ vẫn đi theo sau Lạc Thư, bánh bao trên tay đã bị cậu ăn từ lâu, Lạc Thư liền biết người này là quỷ đói đầu thai cho nên mới mua nhiều như thế.

“Thật sự cho em!” Cậu ta tỏ vẻ ngượng ngùng một chút, sau đó lập tức tiếp tục căn bánh bao.

“Dạ dày vẫn tốt như thế.”

“Anh vừa nói cái gì?”

“Không có gì, ăn từ từ thôi, cẩn thận nghẹn.” Lạc Thư cười nói.

Hai người ngồi trên ghế một công viên, người này ăn một hồi, nhìn trong tay còn lại hai cái, lại nhìn Lạc Thư, đầy mặt hiên ngang đưa cho Lạc Thư, “Cho anh, hẳn là anh vẫn chưa ăn.”

Lạc Thư chỉ lấy một cái, “Anh ăn một cái là đủ rồi.”

“Dạ dày quá bé, không giống em, không dễ nuôi sống.” Người nọ cười cười, tiếp tục giải quyết nốt cái bánh bao còn lại.

Ăn xong bánh bao, cậu dùng tay áo xoa miệng đầy mỡ, lại quệt tay mấy cái vào quần rồi vươn tay ra, “Em là Đinh Tiểu Hổ, chúng ta làm bạn đi.”

Lạc Thư cũng vươn tay, “Anh là Lạc Thư, thật vui khi gặp được em!” Là thật vui sướng khi được gặp em.

Cuối tuần hôm nay sau khi mua bữa sáng, Hà Thục Phương kinh ngạc phát hiện con trai mình vui vẻ trở lại, thế nhưng lại mang hết bánh bao hẳn là phải mua về nhà ăn hết dọc đường, sau lần đó cô cũng đến quầy bánh bao đó ăn, phát hiện hương vị khá ngon, bởi vậy mỗi cuối tuần liền mua bánh bao làm bữa sáng,

“Lạc Lạc, thời kì bực dọc của em hết rồi à?” Lâm Tĩnh Minh gọi điện đến hỏi.

“Sắp đi rồi.” Lạc Thư cảm giác hiện giờ cùng Lâm Tĩnh Minh có chút không được tự nhiên, pha trò vài câu liền lấy lý do muốn đọc sách cúp điện thoại. Kì thật cậu sợ mình nói ra điều gì đó không dễ nghe, dù sao trong lòng cậu còn có khúc mắc, đối với Đinh Tiểu Hổ đời trước, cậu vẫn không thể gỡ bỏ được. Tuy rằng Lâm Tĩnh Minh không nói muốn động đến Định Tiểu Hổ, không hại người nhưng cái chết của cậu ta quả thật có liên quan đến Lâm Tĩnh Minh.

Đinh Tiểu Hổ là một người bạn thực sự mà cậu quen biết được trong những năm trung học hỗn độn ấy, càng chính xác hơn là một em trai. Lạc Thư coi cậu trở thành em trai ruột, Đinh Tiểu Hổ cũng coi Lạc Thư như người thân, người thân duy nhất. Đinh Tiểu Hổ không thích học tập, lại rất thông mình. Ánh mắt của cậu rất lớn rất xinh đẹp, khi cười nhìn vào người khác trở nên to tròn, cậu còn có má lúm đồng tiền rất sâu, khi cười rộ lên khí Lạc Thư cảm giác như mọi phiền não sẽ theo đó mà cuốn đi hết, bởi vì Đinh Tiểu Hổ cũng sống vui vẻ như thế, không lo ngày mai không cơm ăn, không chỗ ngủ.

Đinh Tiểu Hổ luôn đi theo Lạc Thư. Có một thời gian Lạc Thư rất chán ghét Lâm Tĩnh Minh phiền toái, cũng xem nhẹ Đinh Tiểu Hổ. Cậu luôn bảo trì hình tượng đàn ông của mình trước mặt Đinh Tiểu Hổ, lại không biết cậu ta đã biết chuyện của mình và Lâm Tĩnh Minh từ lâu, cũng bởi vậy mà hận Lâm Tĩnh Minh. Chuyện đó xảy ra Lạc Thư nghĩ đến liền cảm thấy khó chịu.

Lạc Thư biết Đinh Tiểu Hổ có một đám đàn em, khi đó cậu cũng thích bang phái như thế, thậm chí còn giúp Đinh Tiểu Hổ lôi kéo người. Nếu sớm biết chuyện đó xảy ra, dù phải đánh cậu cũng sẽ đánh cho Đinh Tiểu Hổ đến trường. Nhưng là mọi chuyện phải đến cũng sẽ đến, Lâm gia làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn sự việc làm có ảnh hưởng đến quan chức chính phủ, hơn nữa lúc ấy Đinh Tiểu Hổ cũng làm quá tay, Lâm Tĩnh Minh hôn mê một tuần mới tỉnh, thêm vào khi đó Lạc Thư bị tất cả mọi người trong Lâm gia chán ghét, không giúp được gì. Mà trên thực tế, chuyện này căn bản không cần đến Lâm gia ra tay liền có người muốn lấy lòng Lâm Tĩnh Minh hành động.

Ở quán bar bị phát hiện cất chứa thuốc phiện – 100 khắc.

Người duy nhất có thể cầu xin giúp đỡ lại đang ở bệnh viện hôn mê bất tỉnh, Lạc Dũng lúc ấy lại hạn chế cậu ra khỏi nhà, ngay cả lần cuối cùng cậu cũng không gặp được. Không thể phủ nhận, nếu không tính chuyện bà ngoại thì đây là chuyện đau lòng nhất của cậu, cũng là nguyên nhân chính yếu khí cậu tổn thương mình và Lâm Tĩnh Minh.

Lạc Thư nhìn di động thầm nói “Em xin lỗi”, ít nhất chờ cậu vài ngày, cậu biết đời này khác với đời trước, cậu sẽ cố gắng.

Đối với việc Lạc Thư lúc thì vui vẻ, lúc lại ưu thương, Hà Thục Phương lại bắt đầu lo lắng. Theo như chuyện này, lại đối chiếu với tri thức cô mới học được, chắc chắn là do đang yêu đương. Hà Thục Phương căng thẳng, thương lượng với Lạc Dũng, tính toán nói bóng gió một chút.

“Thư Thư à, lần trước mẹ đi họp phụ huynh thấy một ban gái trong lớp con nhìn rất xinh đẹp, tính cách tốt, thành tích giỏi.”

Lạc Thư nhíu mày nghĩ nghĩ nói: “Mẹ nói là lớp phó lớp con ạ?” Vào lúc họp phụ huynh học sinh bình thường sẽ không có mặt, ngoại trừ các cán bộ lớp, Lạc Thư theo lời mẹ nghĩ nghĩ, chỉ là hơi béo một chút.

“Ờm, hình như thế.” Hà Thục Phương cười cười, lại nói tiếp: “Lạc Lạc, từ nhỏ đến lớn con vẫn đều rất xinh đẹp, các bạn gái chắc ai cũng thích con nhỉ, hồi xưa mẹ đi học cũng có bạn nam như thế, nhưng mọi người biết chỉ là có cảm tình tốt mà thôi, không phải là yêu là thích gì cả.”

Lạc Thư nghĩ đến quả thật sau khi Lâm Tĩnh Minh học đại học mình liền bắt đầu nhận được thư tình, quả nhiên người kia là khắc tinh của cậu. Chờ một chút! Lạc Thư lúc này mới phát hiện được ý đồ của Hà Thục Phương, bỗng nhiên vờ buồn khổ ưu sầu, xoay người chôn đầu vào đầu mẹ, cái gì cũng không nói, ép buộc suy nghĩ mấy ngày nay của mình ra được vài giọt nước mắt.

Hà Thục Phương cảm giác lạnh lạnh, cũng không dám hỏi thêm gì cả, chỉ lẳng lặng ôm lấy con trai bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt. Lạc Thư gật gật đầu, sau khi Hà Thục Phương rời đi liền nhẹ nhàng cười.