Trọng Sinh Chi Tái Giá Mạt Lộ Thượng Tướng

Chương 125: Chuyện cũ



“Ta đoán cậu đã biết.” Bạch phu nhân nhìn về phía Lục Kiêu.

Lục Kiêu gật đầu xác nhận.

“Nhưng cậu không tra xét đến cùng… Đúng là một lựa chọn thông minh.” Bạch phu nhân bình thản nói tiếp. “Hiện giờ Lăng Sầm cùng cậu sống khá tốt, ta cũng không muốn đến quấy rầy hai người, chuyện cũ cũng không định nhắc lại. Nhưng khoảng thời gian trước, ta có nhìn thấy video Lăng Sầm bảo hộ danh dự cho cậu, ta suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên nhớ đến một chuyện nên chúng ta mới có buổi gặp mặt hôm nay.”

“Ngài muốn nói điều gì?” Vì thái độ xa cách, Lăng Sầm theo phép lịch sự dùng kính ngữ.

“Là chuyện về em gái của ta, năm đó, nó vì muốn cùng cha cậu ở bên nhau nên lựa chọn rời bỏ Bạch gia, nghe cứ như một chuyện xưa theo mô tip cũ mèm nhàm chán nhỉ?” Giọng điệu nàng có hơi chút khinh miệt, cúi đầu dùng tay khẽ phủi bụi ảo tưởng trên vạt áo trắng tinh. “Loại chuyện về tiểu thư nhà quyền quý, sống chết phải gả cho người mình yêu, bất chấp gia tộc, rồi làm cho chính mẹ mình tức chết.”

Lăng Sầm theo bản năng nhìn sang Lục Kiêu, hai người đều thấy sự khiếp sợ trong mắt nhau, mẹ cậu chưa bao giờ kể về những chuyện này.

Bạch phu nhân quyết ý kể ra mọi chuyện vào hôm nay.

Vào một ngày tháng năm xưa cũ nào đó, thật ra cũng không quá xưa, chỉ là khi đó Lam Quân Y còn mang họ Bạch. Nàng vẫn còn là một tiểu thư quyền quý ngây thơ hồn nhiên. Bạch gia là thế gia truyền thừa, ở đời của nàng, dòng chính chỉ có một Alpha là Bạch Quân Thanh và Omega là nàng nhỏ hơn chị rất nhiều, khi cha mẹ tương đối lớn tuổi mới sinh ra. Huyết mạch Bạch gia thưa thớt nên cũng không xảy ra tình huống tranh giành quyền thừa kế. Bạch gia yêu thương muốn giữ Bạch Quân Y trong nhà, dự định sẽ tìm một Alpha phù hợp làm con rể, cùng Quân Thanh xử lý gia nghiệp. Nhưng cũng không phải là nuôi phế, nên Quân Y được dạy dỗ quản lý thương nghiệp từ sớm, cũng tham gia vào một số hoạt động kinh doanh trong nhà. Trong một lần nàng cùng Quân Thanh tham gia một tiệc tối thương nghiệp, đã gặp gỡ Lăng Bình. Khi đó Lăng lão gia tử vẫn còn sống, sinh ý Lăng gia đang ở kỳ đỉnh cao nhưng so sánh với gia tộc thương nghiệp truyền đời như Bạch gia, thì cũng không biết nên lấy cái gì mà so cho phải. Nên xét về thân phận, hai người Quân Y và Lăng Bình như trời với đất. Nhưng Quân Y tựa như bị bỏ bùa, đặc biệt yêu thích một Lăng Bình ôn tồn, lễ độ, lại có khả năng pha trò làm nàng vui vẻ. Lăng lão gia tử biết con trai được nhị tiểu thư Bạch gia yêu thích thì mừng muốn chết, cực lực ủng hộ tình cảm hai người. Chỉ cần có thể kết thân với Bạch gia, gia nghiệp của Lăng gia chắc chắn sẽ mở rộng, cũng sẽ có một chỗ đặt chân vững chắc trong giới thượng lưu. Lăng Bình thì còn ôm mộng lớn hơn. Nếu hắn trở thành Alpha của Quân y, chính thức là người của Bạch gia, cùng thế hệ này, Bạch gia cũng chỉ còn một Alpha nhưng lại là giới tính nữ, nếu hắn đủ thủ đoạn, lại có thời cơ thích hợp để tranh đua, bày ra khả năng kinh thương của bản thân, không phải toàn gia nghiệp của Bạch gia sẽ giao hết vào tay hắn hay sao. Quân Y bị tình yêu che mờ mắt nhưng người Bạch gia thì không mù, những tâm tư này họ đều nhìn thấy nên cha mẹ nàng nhất quyết phản đối mối quan hệ này, nhiều lần khuyên nhủ phân tích, chị của nàng cũng bỏ công bỏ sức thu thập chứng cứ khắp nơi, muốn đánh thức em gái u mê.

“Nhưng hôm nay ta ngồi đây, cùng cậu, con của nàng và Lăng Bình, chứng tỏ em gái đã lựa chọn điều gì.” Bạch phu nhân cười khổ.

Mày Bạch phu nhân khẽ nhíu, nhớ lại những hồi ức không mấy tốt đẹp, nói tiếp: “Nàng lựa chọn đi theo với Lăng Bình, bất chấp khuyên nhủ hay đe dọa từ gia đình. Mẹ của chúng ta khi đó cũng phát hiện thân thể có vấn đề, cần thực hiện một cuộc tiểu phẫu, bà nhân cơ hội này, lấy sức khỏe ra uy hiếp nàng, nếu nàng đi theo Lăng Bình bà sẽ không làm phẫu thuật. Nhưng em gái ta không tin, nàng nghĩ mẹ chỉ là lấy cớ lừa nàng, hơn nữa nếu mẹ thật sự bị bệnh, giận nàng không chịu phẫu thuật, thì cha cũng sẽ bắt buộc bà đi.” Bạch phu nhân chậm rãi hít thở điều tiết cảm xúc tiêu cực đang bành trướng trong lòng. “Mọi người trong nhà lúc đó đều giận lẫy oán trách nhau, em gái ta cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ quyền thừa kế ở Bạch gia, nhất định kết hôn với Lăng Bình, theo Lăng Bình đến Tố Nguyệt Tinh.”

Lăng lão gia tử vô cùng thất vọng, kế hoạch muốn mượn Bạch gia để tham dự vào giới quý tộc hoàn toàn thất bại, chưa kể mọi người đều biết Bạch gia không chấp nhận cuộc hôn nhân này. Hơn nữa, cưới cô con dâu này về cũng không mang về một khoản gia sản kếch xù như dự đoán. Nhưng cũng may Quân Y vẫn dùng tài năng kinh doanh của mình chinh phục ông, Lăng gia cũng phát triển thêm một cách ổn định, có nàng tiếp quản sự vụ, Lăng gia sẽ phát triển bền vững vài trăm năm, ông cũng coi như an tâm nhắm mắt. Lăng Bình thì lại không thể chấp nhận sự thật khác một trời một vực với mong muốn ban đầu của hắn, hắn không chấp nhận được một Quân Y không phải là nhị tiểu thư Bạch gia, không tiền tài, không địa vị, chưa kể sau khi lấy về mọi chuyện cha hắn đều bắt hắn nghe theo nàng, kể cả việc kinh doanh của Lăng gia, việc kinh doanh của nhà hắn, cũng nghe nàng chỉ đạo.

Bạch phu nhân cũng không nói tỉ mỉ về cuộc sống của Quân Y sau khi kết hôn nhưng Lăng Sầm lớn lên ở Lăng gia, có chỗ nào không rõ. Cậu cũng chua xót cúi đầu cười khổ.

Lục Kiêu nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay cậu ở dưới bàn, Lăng Sầm theo bản năng trở tay, cùng Lục Kiêu đan 10 ngón tay vào nhau.

Tinh thần lực của Bạch phu nhân không thấp, lập tức nhận ra hành động của hai người, cảm xúc dao động khó nén, từ túi không gian rút ra một hộp thuốc lá màu bạc cao cấp dành cho phái nữ, rút ra một điếu thuốc muốn hút một hơi bình ổn tâm trạng nhưng đảo mắt qua bụng Lăng Sầm, lại yên lặng cất vào.

Phòng khách nhất thời lặng ngắt như tờ, ba người đều không lên tiếng, chỉ có tiếng ‘cạch’ nhỏ khi đóng nắp hộp thuốc lá vang vọng.

Lúc này Lục Kiêu cũng không biết nên làm gì, anh chỉ có thể ở bên cạnh Lăng Sầm.

Một lúc sau, Bạch phu nhân nói tiếp: “Nhưng có một điều không ai có thể ngờ, không biết vì buồn bực hay thất vọng hay một cảm xúc tiêu cực thái quá ảnh hưởng, hoặc có thể lúc trước chẩn đoán có chỗ nào sai sót, việc trì hoãn phẫu thuật gây nên một hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Bệnh tình của mẹ ta chuyển biến xấu cực nhanh mà không ai lường trước được, chờ đến khi bà chấp nhận quay lại bệnh viện thì… mọi thứ đã muộn.”

“Sau khi lo xong tang sự, cha ta đã gạch tên em gái khỏi gia phả Bạch gia, ông không thể chấp nhận việc mẹ ta rời đi, tự trách và đau khổ khiến ông dần suy sụp, thân thể suy yếu, ta bắt buộc phải nhận lấy vị trí gia chủ. Em gái ta trước khi mẹ ta mất vẫn còn liên hệ, nàng vẫn muốn thuyết phục chúng ta, chúng ta cũng muốn nàng nhận sai trở về, nhưng sau chuyện của mẹ… Hai bên đã không còn liên hệ.” Hai bên đều biết mọi chuyện không có khả năng vãn hồi.

Khi đó Bạch gia đưa qua cho nàng toàn bộ trang sức nàng đeo thường ngày và một mỏ quặng tinh đứng tên của riêng nàng, là món quà nhỏ nàng nhận được trong sinh nhật trưởng thành, coi như cắt đứt quan hệ, nàng cũng đổi tên thành Lam Quân Y.

Thời gian trôi đi, khi thân thể Lăng lão gia tử dần suy yếu, dần dần chuyển giao quyền lực cho Lăng Bình, ngày qua của Lam Quân Y càng thêm khó khăn. Tình cảm vợ chồng hoàn toàn không giống như nàng từng ảo tưởng, thậm chí có thể nói là chả có chút tình cảm nào, nàng chỉ có thể cố gắng hết sức để phát triển Lăng gia, dùng năng lực để duy trì địa vị, chiếu cố Lăng Sầm nhỏ tuổi. Có thể là hối hận, áy náy với người nhà, có thể là dằn vặt, đau khổ trường kỳ vì tình cảm vợ chồng, cũng có thể vì lao tâm lao lực quá mức mà gen nàng đột nhiên suy kiệt. Khi nàng suy yếu nằm trong bệnh viện, Lăng Bình đã mang theo Lý Đình đến diễu võ giương oai, cảm xúc tức giận Lam Quân Y cũng có nhưng không quá nhiều, nàng cũng đã đoán được ít nhiều, điều nàng lo lắng chính là tương lai của Lăng Sầm, Lăng Sầm còn nhỏ như vậy, nàng lại không có mặt mũi cầu xin nhà mình, những người mà chính nàng kiên quyết từ bỏ, ai có thể giúp nàng chăm sóc Lăng Sầm đây? Càng bệnh càng lo, càng lo bệnh lại càng nặng, cứ thế, khi tuổi còn rất trẻ, nàng đã vĩnh viễn ra đi ở Tố Nghiệt Tinh.

Bạch phu nhân lạnh nhạt nói: “Nhiều năm qua, Bạch gia và kể cả bản thân ta vẫn luôn oán trách nàng, trách nàng ngu xuẩn, không biết nhìn người, lại còn không nghe lời người thân, vô tình khiến mẹ ta mất mạng, lại còn chưa đủ, đem cả tính mạng của mình bồi thường cho cuộc hôn nhân vớ vẩn này. Đến cả con của nàng sinh ra cũng là một đứa ngu xuẩn. Các người đúng là mẹ con, coi tình yêu là cả cuộc sống, khi nhận định một người liền vì người ta móc tim móc phổi, tâm can đều đem ra để người ta chà đạp, người ta có yêu cầu các người làm vậy sao? Vậy mà các người đem tất cả ký thác lên người đối phương, một chút cũng không giữ lại cho bản thân, không cân nhắc đến việc nhân tâm là thứ có thể biến hóa trong chớp mắt. Từ khi ta biết cậu bị ghép đôi gen với Lục gia, ta đã chờ xem cậu chết như thế nào!”

Nói trắng ra là khi Bạch phu nhân nhắc đến em gái mình dù oán trách vẫn có chút thương tiếc nhưng đối với Lăng Sầm thì toàn bộ chỉ có chán ghét cùng ác ý.

Lục Kiêu nhíu mày, vì đây được xem như trưởng bối của Lăng Sầm nên anh nhẫn nhịn đến cực hạn, mà giờ đây bà ta dám ngồi trong nhà của anh, mắng bạn đời của anh…

“Tôi nghĩ bà nên đi khỏi đây, Lục gia không chào đón bà.” Lục Kiêu gằn giọng, anh thật muốn đánh người, kìm nén nhấn đầu cuối muốn gọi hộ vệ Lục gia.

“Anh ơi, khoan đã.” Lăng Sầm giữ tay Lục Kiêu lại, cậu muốn nghe đối phương nói hết, bao nhiêu năm nay Bạch phu nhân biết cậu nhưng chưa bao giờ tìm đến, kín tiếng đến mức cậu hoàn toàn không biết mẹ mình còn có người thân, nay đột nhiên lại xuất hiện, chắc chắn không phải chỉ tìm đến để chửi cậu.

Bạch phu nhân lần nữa bình ổn cảm xúc tiếp tục nói: “Ta lúc nãy có nói ta vì một sự kiện mới tìm đến cậu, chính là sự kiện rầm rộ trên Tinh Võng thời gian vừa rồi, cậu không cần sự nghiệp, không cần tiền đồ, chỉ muốn giữ gìn danh dự Alpha của mình. Cậu cùng mẹ cậu phản ứng kịch liệt như nhau. Nhìn cậu khi đó ta như nhìn thấy chính em gái mình.”

Tình huống của Lăng Sầm nàng vẫn luôn biết đến, nên hành động phá hủy sự nghiệp của Lăng Sầm nàng cũng biết, một Lăng Sầm không còn là thần tượng Liên Bang, gả vào hào môn thâm sâu, nếu thật sự chết đi chắc người ngoài cũng không một ai biết đến. Chỉ khác là Lục Kiêu không cô phụ cậu, cuộc sống của hai người thật sự rất tốt.

“Cùng một lựa chọn, cùng một chấp nhất nhưng kết cục của cậu là mẹ mình không giống nhau làm ta hiểu ra một chuyện, em gái ta sai nhưng sai lầm của nàng cũng không quá lớn, người sai là Lăng Bình, là Lăng Bình phụ nàng! Người sai còn là những người nhà như chúng ta… Buồn cười là đạo lý đơn giản như vậy, ta lại mất quá nhiều năm để nhận ra…” Bạch phu nhân gian nan cười, nhưng mắt lại ứa lệ, lăn dài theo gò má rơi xuống, mất tăm không để lại vết tích gì. “Mọi chuyện đều đã muộn, cha mẹ em gái của ta đều đã mất, bản thân ta thì mang theo oán hận bao nhiêu năm, đến cả khi em gái ta mất cũng chưa nhìn mặt nàng lần cuối.”

Lăng Sầm ngạc nhiên, trong nhất thời không biết nói gì cho phải, hôm nay cậu bị bắt tiếp nhận quá nhiều chuyện, có hơi tiếp thu không nổi.

“Ngài biết chuyện sau khi mẹ tôi đến Tố Nguyệt Tinh, cũng biết chuyện của tôi gần đây. Vậy… chuyện Manly năm đó, ngài… có biết không?” Lăng Sầm nhỏ giọng hỏi. Chuyện này là mấu chốt làm thay đổi cuộc đời cậu, từ sau chuyện này cậu trở thành một con người truy danh trục lợi, khát cầu tiền tài. Bản thân cậu hiểu rõ nhưng vẫn hy vọng người được xem như người thân của cậu ngồi đây, chịu vì cậu mà lừa dối cậu một lần…

“Ta biết, nhưng ta không làm gì hết.” Bạch phu nhân thản nhiên thừa nhận.

Lục Kiêu đang nắm tay Lăng Sầm, nhận thấy tay cậu dần lạnh đi, huyết sắc trên mặt cậu cũng dần rút đi.

“Lăng Sầm!!” Lục Kiêu khẩn trương khẽ gọi.

Lăng Sầm đột ngột đứng lên, nhìn về phía người duy nhất có quan hệ huyết thống với mình một cái rồi im lặng xoay người lên lầu, cậu cảm thấy mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi.

Lục Kiêu lâu nay toàn được Lăng Sầm hỗ trợ, nhìn Lăng Sầm bỏ đi mất anh hơi mờ mịt, không biết làm sao. Nhưng cũng rất nhanh phản ứng, tự mình kéo xe lăn ở sau ghế qua, mở ra, hơi khó khăn đem cả người dịch qua.

“Tôi nghĩ hôm nay chỉ có thể nói chuyện đến đây.” Lục Kiêu nói với Bạch Quân Thanh, chuyện cũ nhiều vướn mắc, anh cũng không biết nên có thái độ như thế nào với vị này.

“Ta ở đây chờ cậu ấy, có một số việc cần cậu ấy quyết định.” Bạch Quân Thanh cố ý nghe không hiểu ý tiễn khách trong lời nói của Lục Kiêu, thản nhiên ngồi yên bưng ly trà đã nguội lên nhấp một ngụm.

Lục Kiêu không nói thêm nữa, muốn ngồi cứ ngồi, việc anh quan tâm bây giờ là Lăng Sầm. Anh điều khiển xe lăn về phòng hai người, nhìn thấy Lăng Sầm ngồi ngốc ở mép giường, gục đầu, hai tay ôm lấy bụng nhỏ, cả người ủ rũ co thành một cục.

“Ta nghĩ rằng em sẽ khóc.” Lục Kiêu dịu dàng nâng má Lăng Sầm lên, cẩn thận nhìn sắc mặt cậu.

“Không có gì để khóc cả.” Lăng Sầm hơi dịch người, ý bảo Lục Kiêu lên giường cùng cậu. Lục Kiêu thuận theo, dịch người ngồi bên cạnh, kéo Lăng Sầm dựa vào vai anh. Một lúc sau Lăng Sầm nhỏ giọng rù rì:

“Lục Kiêu, em đã từng tưởng tượng rất nhiều lần người nhà của mẹ sẽ tìm đến em. Em nghĩ, vì một sự cố gì đó mà mất đi liên hệ, họ đang không ngừng tìm kiếm nhưng Liên Bang quá rộng lớn, họ lại có nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó nên không tìm thấy em…” Giọng Lăng Sầm hơi nghẹn ngào nhưng thật sự không có khóc, mắt cậu vẫn khô khốc. Trước đây, vào lúc khổ sở, sợ hãi nhất cậu từng tưởng tượng sẽ có người thân của mẹ, sẽ dịu dàng giống như mẹ đến cứu lấy cậu, đem cậu về nuôi dưỡng chăm sóc, trên đời này sẽ vẫn có người thương cậu. Họ chỉ là chưa tìm ra cậu mà thôi, cậu chỉ cần đợi đến đúng lúc, kiên trì đợi sẽ gặp được. Dựa vào niềm tin này, Lăng Sầm nhỏ bé chịu đựng bao tháng ngày Lăng Bình ngược đãi, Lý Đình âm hiểm tính kế, kể cả khi phát sinh chuyện Manly dù quyết sẽ dựa vào bản thân mình, và cả đến trước ngày hôm nay cậu vẫn còn một chút mong đợi với người thân.

Lục Kiêu trong lòng xót xa, khẽ siết chặt vòng tay, im lặng lắng nghe, Lăng Sầm lúc này cần một người lắng nghe…

Tác giả có lời muốn nói: Dì Bạch không tình là người xấu, nàng chỉ hận em gái mình dốc hết tâm can yêu thương lại ngu xuẩn bị Lăng Bình lừa, gián tiếp hại chết mẹ mình, sau đó lại mất đi cả cha, phải tự mình gánh vác cả gia tộc, chuyện chưa lo xong thì chính em gái cũng không còn. Mang oán hận nhiều năm, khi thấu hiểu lý giải hơn mới nhận ra bản thân đã không còn người thân nào nữa.