Trọng Sinh Chi Mỹ Vị Văn Học

Chương 27



Nếu một người có cuộc sống quá tốt, có lẽ sẽ có nhiều người không quen nhìn ngươi như vậy, mà đồng dạng người quá thê thảm cũng bị khinh thường.

– “Nào, ăn lúc còn nóng!” Kiều Tử Lam thúc giục.
– “Được”.
– “Em bới cho anh chén cơm!” Nói xong rất nhanh đi vào phòng bếp.
– “……”.


Lãnh Sở Diệp không biết mình ăn xong cơm như thế nào, thẳng đến cuối cùng bỏ đũa xuống, mới phát hiện thức ăn đã hết, thật sự, hắn cảm thấy mình tựa như ma, mỗi một món ăn đều quá ngon. Hắn chưa từng nếm qua thực phẩm chín ngon như vậy, chưa từng có. Đây là bữa cơm hoàn mỹ nhất mà hắn từng nếm qua, không chỉ cùng ăn với người mình thích, chủ yếu là do món ăn quá xuất sắc, hắn bỗng nhiên phát hiện, hắn tựa hồ vẫn là chưa hiểu hết về đứa nhỏ này.
Lãnh Sở Diệp nghiêng đầu nhìn vẻ mặt người bên cạnh ăn rất thỏa mãn. Ý cười thản nhiên hiện trên mặt.
– “Làm sao vậy? Trên mặt em có hoa à?” Kiều tử lam nhu nhu hai má.
– “Ân, có rất nhiều hoa nhỏ!” Lãnh Sở Diệp cười cười nói.
– “…….”.
– “Đêm nay anh ăn rất no, rất ngon, anh nghĩ bữa ăn tối thỏa mãn nhất đời này là hôm nay!” Lãnh Sở Diệp vừa nói, ánh mắt vừa nhìn y.
Bị hắn trực tiếp nói như vậy, Kiều Tử Lam cảm thấy da mặt mình nháy mắt nóng lên rất nhiều, như thế nào có thể nói những lời như vậy làm….làm cho người ta thẹn thùng mà. Tuy rằng y đúng là nấu ăn rất ngon.[ Tự kỷ ].
Kiều Tử Lam ở trong lòng nghĩ sơ lược các phiên ngoại truyện, Lãnh Sở Diệp cũng không nói gì, hai người liền ngồi ngu ngốc như vậy. Không khí thực ngọt ngào, lại không rõ ngọt ngào làm sao.
Thời gian trôi qua nhanh khi hai người trầm mặc, thẳng đến gần mười giờ, Lãnh Sở Diệp mới giật mình, lúc này thấy tiểu gia hỏa thế nhưng đang ngủ.
Ăn no nên buồn ngủ, phỏng chừng đây là việc mà ai cũng muốn làm. Nấu ăn làm cho cả tâm hồn trở nên ấm áp, là một loại cảm giác hạnh phúc, hạnh phúc làm cho người ta quên bên cạnh còn có người, sau đó liền ngủ như vậy.
Có thể ăn là phúc. Từ xưa đến nay, ngành ẩm thực không mất, văn hóa ẩm thực truyền bá luôn luôn nhanh chóng, tạo nên một đám danh trù, danh sư sinh ra. Ngành ẩm thực phát triển rất tốt.
Ăn món gì, ăn như thế nào, thức ăn gì đối với con người mới tốt, dinh dưỡng gì tốt nhất. Các loại đáp án không giống nhau, kỳ thật chủ yếu vẫn là cân đối, không cần thêm bớt phần nào.
Kiều Tử Lam ngủ đặc biệt ngoan, giống như lần trước ở bệnh viện, nghĩ đến, Lãnh Sở Diệp lại có điểm nhịn không được.
Hắn nhẹ nhàng tiêu sái đi qua, đem y ôm ở trong tay, không phản ứng, vẫn như cũ ngủ thật say, một bên ôm một bên chậm rãi cúi người hôn xuống. Lại một lần nữa được hưởng thụ tư vị mềm mại, hắn cảm thấy toàn thân như lửa thiêu đốt, nhịn xuống, phải nhịn, hắn đối bản thân thì thào nói.
Hắn ôm Kiều Tử Lam vào phòng ngủ, vừa đi vừa thường thường trộm hôn mấy cái, coi như sơn trân hải vị, không kềm chế được. Nhẹ nhàng đem y đặt ở trên giường, đắp chăn, cuối cùng hôn một cái, cuối cùng lưu luyến ly khai.
Ra khỏi nhà Kiều Tử Lam, hắn rất nhanh vào khu để xe, hắn hiện tại muốn chứng minh một ít suy đoán của mình.
– “Là ta. Ừ, kêu Jason lại đây, đúng, ta có việc nói với hắn!”.
Vài điều căn dặn……

– “Uy, tốt, chuyện này giao cho cậu đi làm, đúng, cần phải đem kết quả báo cho ta”.
Lãnh Sở Diệp nói xong điện thoại, thân thể nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế. Xoa huyệt thái dương, thả lỏng thần kinh. Nếu thật sự là như hắn đoán, vậy phải mau chóng hành động – “Ai……” Thở dài, đứng dậy, vào phòng tắm, nghẹn một thân lửa nóng, nước lạnh hiện tại là tốt nhất với hắn.
Trời về khuya, Kiều Tử Lam ngủ thẳng một giấc đến tối, vẫn còn chưa muốn tỉnh, y nằm mơ, mơ thấy một người, nhìn thực quen, rất giống Lãnh Sở Diệp, hắn cười với mình, sau đó hắn đi tới, hôn mình một cái, y đỏ mặt, sau đó toàn thân đều đỏ, giống con tôm nấu chín.
Kiều Tử Lam ở trên giường trằn trọc, trán chảy mồ hôi càng ngày càng nhiều. Y cảm thấy thực nóng rất khó chịu, rốt cục cũng đến giới hạn, y tỉnh.
– “Vù vù….” Y nằm ngửa trên giường, trán ướt đẫm mồ hôi. Y từng ngụm từng ngụm thở phì phò, trong đầu một mảnh hỗn loạn. Y cảm thấy tò mò, chính mình, chính mình thế nhưng lại mơ một giấc mơ khiến tim đập mặt đỏ. Trái tim vì quá phấn thích thật lâu mới có thể khôi phục lại tần suất bình thường.
Thời gian hiện là 8:25AM. Kiều Tử Lam ở trên giường ngây người, đang gắt gao cầm một góc chăn. Y rối rắm, mê mang ! Đây chẳng lẽ là ‘Ban ngày suy nghĩ, ban đêm nằm mộng’ sao?
Kiều tử lam cảm thấy chính mình suy nghĩ miên man, lắc lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm:

– “Tiểu Bạch đi đi, Tiểu Hắc cũng đi luôn!”[ai vậy trời?].
Cảm thấy trên người ẩm ướt khó chịu, kéo chăn qua một bên, nhảy xuống giường, đi tới phòng tắm. Thuận tiện nhờ ANGEL chuẩn bị áo ngủ.
Tắm rửa xong, toàn thân sảng khoái. Bụng nhỏ Kiều Tử Lam biểu tình, chuyển hướng về tủ lạnh tìm thức ăn. Sữa đậu nành mới làm, lấy ra vài cái bánh bao thịt heo, bánh bao thịt bò, bánh bao mai rau khô, bánh bao nấm hương rau xanh, bánh bao đậu, bánh bao nãi hoàng, bánh bao phấn ti đậu hủ theo thứ tự để vào lồng hấp. Nghĩ tới nhịn không được muốn ăn quá..
Đặt lồng hấp vào nồi đã nóng. Bởi vì phía trên lồng hấp quá lớn, có điểm giống cái trong tác phẩm [ Tây Du Ký ], y kinh ngạc, nghĩ đến nhị sư huynh Trư Bát Giới trong truyền thuyết, quả nhiên đặt ở tầng thấp nhất mới được! Cho nên hắn đem bánh bao thịt heo đặt ở tầng thấp nhất![ ngươi là cố ý mà?].
Nghĩ đến [ Tây Du Ký ], kỳ thật trong đầu Kiều Tử Lam không phải nghĩ đến Tôn Hầu Tử có bao nhiêu lanh lợi, cũng không phải Đường Tăng có bao nhiêu da thịt mềm mại! Nghĩ nhiều nhất là sao có nhiều người thích ăn thịt Đường Tăng, rốt cuộc có gì đặc biệt?[ đừng xem trọng khẩu vị ] nhớ trước đây có một trang web viết thịt Đường Tăng ăn như thịt mai.
Nay Kiều Tử Lam là đại thần của thế giới này, là vì vận khí hắn tốt, ở đây do khiếm khuyết, cho nên mới phát triển như thế, có danh khí, cho dù văn vẻ của ngươi bình thường, người khác cảm thấy rất tốt, kỳ thật rất nhiều tác giả rất vĩ đại, thời điểm Kiều Tử Lam làm một gã biên tập, thuộc hạ của y đi theo vài tác giả, luận văn tuyệt đối cùng nhóm được gọi là đại thần chỉ có hơn chứ không kém, nhưng con người thường thường thiếu cái gọi là ‘Vận’, kết quả tự nhiên là thua kém người ta.
Kiều Tử Lam đã xem qua phim [ Tây Du Ký ] chứ y không có đọc sách, có ấn tượng duy nhất là liên quan tới vài món ăn, hoặc là những cảnh quay đặc biệt lặp đi lặp lại, thật làm y hết cách không biết viết sao, ngượng ngùng, chỉ có thể nói ta làm không được a, cho dù từng làm biên tập, thì cũng chỉ là biên tập, không phải là tác giả mà.
Cho dù để tác giả Ngô tự mình viết lại một lần nữa, hắn cũng không thể viết giống y như vậy được. Càng đừng nói giống Kiều Tử Lam chỉ xem phim mà thôi, không học thuộc từng chữ từng câu được, mỗi lần nghỉ hè đều chiếu lại phim, hắn chỉ xem vài tập. 81 nạn thật đúng làm khó y a!
Kiều Tử Lam nhìn từng cái bánh lăn tới lăn lui trong lồng hấp, trừ bỏ nghĩ khi nào thì ăn, nhiều lúc, nhớ tới kiếp trước của mình, y cảm thấy mình đã quên rất nhiều, giống như thế giới trước đây, những người đã làm y kinh ngạc, thì đồng dạng ở đây có người vì y mà kinh ngạc, đã già thật rồi, cho dù có một bộ da trẻ tuổi, chung quy trốn không thoát lễ rửa tội của năm tháng, ở nơi này nếu chính mình không có trí nhớ kiếp trước, kết cục cuối cùng có lẽ y cũng không dám tưởng tượng, may mắn của hắn là người trưởng thành đã trả qua bão táp cuộc đời, nếu còn trong tuổi trẻ, ít nhiều xúc động, hắn có nhiều ý tưởng tự do làm chuyện tình mình thích.
Sau 20 phút, bánh bao đã chín, tắt bếp, hắn xốc lên tầng thứ nhất, dùng chiếc đũa chọc chọc.

– “Ân, có thể ăn, hắc hắc!”.
Các màu bánh bao, hương vị cũng ngon, rất nhiều người ưa ăn bánh bao, tuy rằng không có hương vị, mà nếu dùng bột ngô hoặc là gia vị khác làm ra liền khác nhau rất lớn, trong hương vị ẩn ẩn có vị ngọt làm cho lòng người thỏa mãn. Trên cơ bản cách ăn như vậy tại phương bắc mới có, người phía nam như Kiều Tử Lam càng thích ăn cơm.
Kiều Tử Lam cắn vài cái bánh bao đi đến máy tính, [ Trù Hồn ] chỉ còn vài chương là có thể kết thúc. Thật đáng mừng. Nghĩ, nghĩ y ngồi ngay ngắn bắt đầu viết mấy chương kết thúc. Có thể nói, đây là một tác phẩm thật sự là tác phẩm xuất sắc nhất, bởi vì có quan hệ với Kiều Tử Bản là một đầu bếp, liền càng làm cho y quyết tâm thành tốt tác phẩm này, mỗi lần ra chương mới, y đều nhất nhất thẩm tra, nhất là văn có mỹ thực, y sẽ phá lệ thật sự xem đi xem lại mấy lần.
ANGEL mỗi giờ đều thông báo trong nháy mắt đã muốn đến 20:00 tối, Kiều Tử Lam viết chữ cuối cùng của chương kết thúc cũng xong.
– “Rốt cục hoàn thành !” y hiển nhiên hưng phấn, đương nhiên y cũng không vội mà gửi đi, để vài ngày nữa mới gởi!
Quả nhiên cái gọi là bùng nổ, mới là trọng yếu.
Lãnh Sở Diệp về nhà, vẫn chưa hạ quyết tâm, trừ bỏ lặp lại hành động như mọi ngày vẫn là trở về chỗ cũ, ăn đồ ăn ngon còn có…..
Vừa nghĩ khóe miệng vửa cong lên một cái.[ gian thương ].