Trọng Sinh Chi Mỹ Vị Văn Học

Chương 22



**Từ đây trở đi ta sẽ thay đổi xưng hô của Lãnh Sở Diệp đối với Kiều Tử Lam. Thay từ tôi sang anh. Đang theo đuổi người ta mà xưng hô tôi nghe sao dễ mất tình cảm quá ! ^_^**

– “Đúng rồi, ừm…anh đã gọi bác sĩ đến, có lẻ lát nữa sẽ tới đây!” Kiều Tử Lam vừa đổi xong quần áo đi ra, nghe được hai chữ ‘Bác sĩ’ này như bị sét đánh. Ngơ ngác trong chốc lát.

– “Sao thế? Em sợ Bác sĩ’!”.

– “Không phải, không phải, tôi không thích, cảm giác không có bệnh gì lại mời bác sĩ khám” Kiều tử lam tìm cớ.

– “Cho dù là bệnh nhẹ cũng phải khám, nếu không tạo thành bệnh nặng thì đã chậm, tuy rằng nhân loại hiện tại sống rất lâu, nhưng chung quy không trốn thoát được bệnh tật nguy hiểm.” Lãnh Sở Diệp nhìn chằm chằm Kiều Tử Lam.
Không phản bác được. Trong chốc lát, xuất hiện một vị mặc quần áo hưu nhàn dễ nhìn ở cửa.

Lãnh Sở Diệp xác định người tới.

Mạch Nguyên Kiệt không thể tưởng thượng được chủ tử nhà mình lại sẽ tới địa phương này, ‘Phòng Phúc lợi’ đơn sơ, bốn phía hoang tàn vắng vẻ. Bất quá hắn cũng không dám hỏi, đến địa điểm được chỉ định, đợi thật lâu cũng chưa có ai mở cửa, chẳng lẽ đi nhầm ?

Đáp án đương nhiên là không, cửa vẫn là mở, mà người mở lại là Lãnh Sở Diệp.

– “Chủ nhân!” Hơi cúi đầu.

– “Ừ!” Phất tay ý dừng.

Mạch Nguyên Kiệt ngẩng đầu nhìn về thiếu niên phía trước, tức khắc cả kinh, chủ nhân là muốn ta xem bệnh cho thiếu niên này sao? Chẳng lẽ chủ nhân thích loại hình này. Được rồi, tùy ý ảo tưởng là không đạo đức. Vị Mạch Bác sĩ này cũng là người thích bát quái. Bất quá, vẫn chúc mừng đã đoán đúng rồi.

Quan sát thiếu niên, vị bác sĩ càng phục chủ nhân, hiện tại nếu muốn tìm người có được khí chất sạch sẽ như vậy, không nhiều lắm. Xem chừng mới khoảng 20 tuổi thôi, còn quá trẻ.

– “Hân hạnh, tôi gọi là Mạch Nguyên Kiệt, cậu có thể gọi tôi là Bác sĩ Mạch!” Mạch Nguyên Kiệt tự giới thiệu.

– “Xin chào Bác sĩ Mạch, tôi gọi là Kiều Tử Lam!” Kiều Tử Lam cứng ngắc trả lời.

Mạch Nguyên Kiệt quay đầu nhìn chủ nhân nhà mình, đợi hắn gật đầu, để Kiều Tử Lam ngồi xuống:

– “Hiện tại tôi sẽ làm kiểm tra toàn thân cho cậu, rất nhanh sẽ xong.” Hắn vừa nói vừa khởi động vi cơ của mình, sau đó đảo qua trên người Kiều Tử Lam.

– “Đô….. Hệ thống đang ở kiểm tra ….. Thỉnh chờ!” Kiều Tử Lam cảm thấy ngạc nhiên, kiểm tra thân thể đảo qua là xong rồi a! Lãnh Sở Diệp nhìn vẻ mặt của hắn, xác định đứa nhỏ này rất sợ đi bệnh viện, ngay cả điều này cũng không biết.

– “Kiểm tra hoàn tất, tiến hành báo số liệu. Thân thể tố chất: C, đề nghị rèn luyện nhiều hơn. Trụ cột thân thể ở tình trạng: F, có cảm mạo nhỏ, nguyên nhân bên trong là do não có vết thương đang tụ huyết, đề nghị mau chóng xử lý. Còn lại hết thảy bình thường. Tổng hợp đánh giá: Nguy hiểm, thỉnh bệnh nhân chạy chữa kịp thời, để tránh tạo thành hậu quả nghiêm trọng!”.
Mạch Nguyên Kiệt thực kinh ngạc, đứa nhỏ này thế nhưng có thương ở đầu, không biết như thế nào tạo thành. Đồng dạng, Lãnh Sở Diệp nghe được báo cáo xong nội tâm bối rối không nói nên lời:

– “Mau, trị cho cậu ấy!” Kiều Tử Lam vẫn như cũ ,ở trong bầu không khí mới mẻ, hoàn toàn không có nghe đến cái gọi là đánh giá nguy hiểm. Chỉ cảm thấy thân thể bị một đôi bàn tay to bế lên, tiếp theo liền đi ra ngoài.

Kiều Tử Lam không được tự nhiên, như thế nào bị ôm vào trong xe nà!

– “Tôi bị làm sao vậy?”.

– “Cậu khi nào thì bị thương?”.

– “Bị thương?” Kiều Tử Lam suy nghĩ, đột nhiên nhớ lại.“Chắc là không cẩn thận đụng vào đầu bất tỉnh một lát đi! Tỉnh lại cảm giác không có chỗ nào không thoải mái, cho nên cũng không để ý.”

Lãnh Sở Diệp nghe câu trả lời làm cho không biết nói gì. Cau mày nhìn phía trước. Xe rất nhanh tới bệnh viện tư nhân của Lãnh gia.

Kiều Tử Lam cũng bị hắn ôm xuống xe, sau đó ở một đống bác sĩ vây quanh làm hắn ‘Bị hôn mê’ luôn.

Tỉnh lại đã qua một ngày, Lãnh Sở Diệp canh giữ ở bên giường bệnh nhìn Kiều Tử Lam ngủ thực an ổn, như đang có một giấc mộng đẹp, miệng chúm chím, làm tâm Lãnh Sở Diệp thật ngứa, rốt cục không kiềm chế cảm xúc được, cúi người tại đôi môi phấn hồng hôn một cái, hơi dùng đầu lưỡi liếm, mềm, nộn nộn.

Lãnh Sở Diệp như là con mèo trộm được thịt, liếm xong lại không nhịn được hôn thêm vài cái, không nghĩ rời đi.
Kiều Tử Lam tỉnh lại vào buổi chiều, trợn mắt liền nhìn thấy đèn treo thủy tinh trần nhà to như vậy, bản thân lâm vào mê muội! Hắn đang ở đâu?

Quay đầu, thì thấy Lãnh Sở Diệp ở đầu giường ngủ gà ngủ gật, nội tâm Kiều Tử Lam đột nhiên có loại cảm giác nói không nên lời, hắn rất muốn khóc, hắn biết hắn phải phẫu thuật, trước khi hôn mê hắn biết mình đã vào bệnh viện.

Lãnh Sở Diệp giật mình bừng tỉnh, hốc mắt hơi thâm, hẳn là đã lâu không có ngủ. Kiều Tử Lam cảm thấy chỗ trống nào đó đã được lấp đầy.

– “Tôi không sao!”.

– “Ân, anh biết.”

Hai người đối thoại thực ngắn gọn. Không có gì gọi là kích tình mênh mông. Thực tự nhiên, chỉ có bọn họ mới cảm giác được.

Kiều Tử Lam không lâu liền xuất viện. Lãnh Sở Diệp tự ý đưa hắn về nhà.

Làm Lãnh phong khi nhìn thấy gia chủ nhà mình ôm một thiếu niên, vạn phần kinh sợ, cảm thấy thế giới này bị làm sao vậy, biến hóa cũng nhanh quá đi.

Lãnh gia có một quy củ, phàm là: ‘Chân chính gia chủ nhận định một người và mang về tộc, mà Lãnh Sở Diệp kế nhiệm gia chủ ở độ tuổi hơn hai mươi đến nay, chưa bao giờ đưa bất luận kẻ nào về, thậm chí ngay cả gia chủ đều rất ít trở về, nay lại dẫn theo thiếu niên về. Trời ạ, lúc ấy có cảm giác khả năng đời này không ai có thể khiến gia chủ động tâm, không nghĩ tới thật sự có người đi vào tâm gia chủ thật không thực chút nào’.

– “Đây là Kiều Tử Lam, vừa làm xong giải phẫu, cần nghỉ ngơi, em ấy trong nhà chỉ có một mình, cho nên ta đưa về đây, bình thường lúc ta không ở phiền toái ông chiếu cố em ấy.” Lãnh sở diệp nói với Lãnh phong.

– “Chào Ngài, tôi là Kiều Tử Lam!”

– “Hân hạnh, tôi là quản gia Lãnh gia Lãnh phong, cậu có thể gọi tôi là Lãnh thúc!”.

Trong khoảng thời gian này, Lãnh phong tính thừa dịp quan sát một chút thiếu niên kêu Kiều Tử Lam này, thế nhưng có thể làm gia chủ nhà mình đơn phương yêu mến, thiếu niên hiển nhiên không biết gia chủ thích hắn, lại càng không hiểu người được đưa đến nơi này có ý nghĩa gì. Nói cái gì cũng phải giúp đỡ gia chủ một phen, thiếu niên có thể đồng ý lại đây, phỏng chừng là gia chủ dùng lý do gì đó.

Không tin được, Lãnh phong đoán đúng rồi.

– “Tôi khi nào thì có thể xuất viện?”.

– “Hiện tại không được!”.

– “Nhưng ở trong này thực không thoải mái!”.

– “Không được!”.

– “Tôi thật sự muốn xuất viện!”.

– “Thật sự?”.

– “Ân, thật sự, thật sự!”.

– “Muốn xuất viện kỳ thật rất đơn giản!”.

– “!!!”.

– “Bất quá em xuất viện rồi, ai tới chăm sóc em?”.

– “A…… Tôi có thể tự chăm sóc chính mình!” Vỗ ngực cam đoan.

– “Trong não tụ huyết mới xử lý xong, không thể mệt nhọc quá độ, em cảm thấy chính mình so với có người chăm sóc thì điều gì tốt hơn?”

– “Kia…. Kia…. Nhưng mà, tôi không nghĩ ở lại nơi này!”.

– “Nếu không như vậy đi, em hiện tại cần phải có người chăm sóc, nhưng lại muốn ra viện?”.

– “Ân. Ân!”.

– “Vậy trước ngụ ở nhà của anh đi, có quản gia chăm sóc em!”.

– “Sao lại không biết xấu hổ?” Kiều Tử Lam cúi đầu hàm hồ nói.

– “Vậy em muốn ở lại bệnh viện?” Lãnh Sở Diệp chọn mi.

– “Không, không cần!” Kiều Tử Lam cuống quít phản bác.

Cuối cùng, Kiều Tử Lam bị Lãnh Sở Diệp dùng chiêu ‘Nhị tuyển nhất chính sách’, quang vinh bị lừa vào Lãnh gia. Quả nhiên không thể để gian thương bắt đến nhược điểm nha!

Kiều Tử Lam ở nhà lãnh sở diệp mấy ngày nay, thường xuyên đi lại trong viện, trong viện cây xanh rất nhiều, hắn đều không có nhìn đến, theo lời Lãnh thúc, cây xanh Tinh Tế được người ngoài biên tinh hệ di chuyển vào, có tác dụng trợ giúp đề cao tố chất thân thể, còn có cây “Ngươi xem!” Lãnh thúc chỉ vào cây có hoa nhỏ vàng nhạt phía trước cách đó không xa. Cẩn thận đến gần, có thể nhìn đến hoa và phiến lá thông qua ánh mặt trời tản ra ánh sáng bóng, khi chạm vào, rất cứng, hẳn là kim chúc.

Đây là hoa Tinh Tế là tài nguyên rất được hoan nghênh mỗi một phiến lá cây đều là một viên mầm móng, một mảnh lá trong vòng bán kính chung quanh ra rất nhiều nhiều hoa kim chúc như vậy, hoa này làm tài liệu kỵ giáp nguyên thủy, đây là tài chất cứng rắn nhất, còn có một tên dễ nghe gọi là ‘Nhiều loại hoa cẩm’.

Lại đi đến một khu vực khác, đóa hoa thủy đường màu bạc, chung quanh đã muốn kết băng, loại hoa này là động cơ làm lạnh thiên nhiên, rất nhiều người dùng tài liệu ướp lạnh nguyên thủy, thành hồn nhiên thiên bên trong. Thân hoa thật lớn, trên phiến lá có thể nhìn đến có một cổ ‘Yên’ hướng về phía trước, mạo hiểm, mùa hè, mọi người ngồi ở chung quanh hoa này hưởng thụ hương vị độc hữu này.

– “Lãnh thúc, có hoa gì có thể ăn không?” Kiều Tử Lam tò mò hỏi. Lãnh phong gặp thiếu niên hơi hơi ngẩng đầu một bộ dáng khiêm tốn thỉnh giáo, cảm thấy đứa nhỏ này nhất định là người trong sạch gia giáo. Trưởng thành rất dễ nhìn, không tính là quá xinh đẹp, nhưng lại làm người ta khó quên, ai từng gặp qua Kiều Tử Lam đều có cảm giác giống nhau. Khí chất sạch sẽ, tươi cười ấm áp.

PS: Tri thức nhỏ về mỹ thực hoa tươi.
Hoa có thể ăn? Ăn hoa có thể mỹ dung? Mặc kệ như thế nào, đó là sự thật, đương nhiên cũng không phải hoa nào cũng có thể ăn. Hoa lài, cúc hoa, Mân Côi, mai vàng, hoa cúc, hoa mai, hoa hòe đằng đằng đều có thể làm thực phẩm mỹ dung. Hoa Bí đỏ có thể làm rau trộn, làm canh đều ăn ngon, hoa đỗ quyên rửa sạch ăn sống cũng rất ngon, bất quá hoa màu vàng không thể ăn, chỉ ăn hoa màu hồng tím đan nha! Mặt khác có rất nhiều lài hoa trong thực đơn mà chúng ta nghe, canh hạt sen ngân hoa, canh hoa hồng, canh ngân nhĩ Molly, hoa quế lật dung gạo nếp hồ, cháo hoa quế tự khoai, cháo hoa sen, cháo hoa mai, cháo cúc hoa, cháo hoa đậu cô-ve, cháo hoa đào, mật ngân hoa lộ đằng đằng đều là mỹ thực, có rảnh mời vào xem!.

Ta chém a, không hiểu nổi mà T-T