Trọng Sinh Chi Lão Chồng Có 102

Chương 38: Cứu người




Cánh cửa kính do mất điện nên không có cảm ứng tự động mở nữa, vậy nên Ninh Ân phải vận hết sức bình sinh mới đẩy được ra một khe hở để mình có thể chui vào thoải mái.

Bên trong siêu thị ngoài dự tính mà loạn thàn một đoàn! đồ đạc rơi lung tung, cái trên kệ cái dưới đất nhưng hiển nhiên là người lấy có vẻ đang vội nên như thể vớ được cái nào lấy cái đó chứ không có thời gian hốt hết.

Đến trước quầy đồ ăn liền, cậu lấy túi ra nhanh chóng đem đồ hốt hết vào trong túi, từ đồ ăn đến đồ uống rồi bánh kẹo, những gì có thể duy trì được sự sống cậu đều lấy.

Đùa gì chứ cậu còn đang phải lo cho miệng ăn nhỏ trên nhà đây này.

Không chỉ đồ ăn, mà cả băng gạc, thuốc thoa giảm đau hay vitamin cũng được cậu cho vào túi.

Nhét được đầy hai túi, Ninh Ân vẫn còn luyến tiếc hận không thể đem hết cả siêu thị về nhà, bên trong cánh cửa kho chứa hàng bỗng vang lên tiếng động.

Cậu giật mình lập tức đề cao cảnh giác, chỉ thấy cánh cửa mở hờ một chút, bên trong hình như có người đang cố bám dựa lên cánh cửa từ bên trong.

Ninh Ân vừa đề phòng nhìn về cánh cửa vừa quơ tay với lấy gậy bóng chày…

“Người” bên trong bỗng dùng tay kéo ngang cánh cửa làm nó hoàn toàn mở toang!

Người nọ nửa bám nửa dựng trên cánh cửa, trên cánh tay có vết xước! Nhất định là tang thi!

Nghĩ rồi cậu định giơ gậy lên đánh úp về phía người kia thì người đó cũng đúng lúc ngẩng mặt lên nhìn cậu.

Không nhìn thì thôi, nhìn rồi mới sợ! Người kia nhanh chóng hô lên:

“Anh kia từ từ! Đừng có động thủ!!!” Rồi nhắm tịt mắt lấy hai tay che lại đầu.

Ninh Ân sửng sốt lập tức phanh cánh tay đang vung xuống của mình lại.

Trời mẹ ơi! Ra là người sống!

Người kia không thấy cậu ra tay mới bỉ cánh tay xuống thở phào một hơi, nước mắt lưng tròng lí nhí nói:

“Trời mẹ ơi doạ chết con rồi…”

“Anh không sao chứ? Có bị thương nghiêm trọng ở đâu không?” Ninh Ân nghi hoặc hỏi khi nhìn những vết thương trên tay và chân người con trai kia.

“Tôi…tay và chân bị thương, ngoài ra không còn.”

Ninh Ân hỏi tiếp:

“Là do đám tang thi ngoài kia sao?”

“Thì ra bọn chúng là tang thi sao? Ý cậu là giống trên phim ư?” Người kia hỏi.

“Tôi cũng không biết nhưng nhìn tình hình hiện tại thì có vẻ cách gọi như vậy là phù hợp nhất…”

“…Vết thương của tôi đúng là do bọn chúng làm ra nhưng tôi xin thề rằng từ chiều hôm nọ đến giờ tôi vẫn hoàn toàn bình thường!”

Ninh Ân:?

Chuyện này hơi khó lý giải, ông cụ hôm nọ bị cắn, vào ngay buổi chiều tối hôm đó cậu đã thấy ông ấy thi hoá mà lờ đờ vất vưởng ở đầu ngõ, nếu như lời anh ta nói là thật thì hẳn đã sớm bị hoá thành tang thi rồi.

Thấy Ninh Ân còn nghi ngờ, người kia cũng không nghĩ nhiều, bám lấy vách cửa khó khăn đứng lên.

“Tôi tên Hồ Thanh Hải, mới chuyển đến khu này một tuần trước, trưa hôm nọ có đi ra đây mua đồ ăn, lúc đó có một người giống như cậu nói là tang thi đó lảo đảo lao vào trong siêu thị chẳng nói chẳng rằng túm lấy nhân viên cắn chết!”

Ninh Ân đỡ lấy một tay còn nguyên của anh ta dìu đến ghế nghỉ trong siêu thị.

“Tôi lúc đó đứng xếp hàng đằng sau, người kia cắn xong nhân viên liền quay qua và lấy cánh tay tôi, may mà tôi kịp hoàn hồn dật lại chạy về phía bên trong kho hàng.”

Không thể trách anh ta tại sao lại không chạy ra ngoài được, tại vì tang thi kia đứng chắn ngay trước cửa, lựa chọn duy nhất chỉ có chạy vào trong mà thôi.

Vết thương ở đùi là do tang thi chạy loạn đâm sầm vào kệ hàng khiến nó đổ quạch phải chân anh.

Ninh Ân nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn giúp Thanh Hải sơ cứu băng bó lại vết thương.

“Anh ở trong đó gần ba ngày vậy có còn thấy ai khác đến lấy đồ ăn hay không?” Ninh Ân hỏi.

“Có có có, đúng là cũng có một vài người đến lấy đồ ăn hôm qua nhưng vừa lấy được một chút thì bên ngoài vang lên tiếng gào của tang thi nên bọn họ liền nhanh chóng bỏ chạy.”