Trọng Sinh Chi Lão Chồng Có 102

Chương 25: Tiền đề



Trên đường đến đây, Lệ Thanh gặp chuyện tang thi tập kích người, dẫn đến đường cái tắc nghẽn, đến khi mọi người sơ tán đám đông, đi tới được làng nhỏ ngoại ô này thì cũng đã là chuyện hơn hai giờ sau.

.....Sao lại nhanh đến vậy? Mới đó mà nội thành đã loạn đến thế rồi sao?

Nếu cứ như vậy e là trước tối cũng sẽ không thể tập trung đủ người được, bây giờ còn có chị em nhà Hướng.

Dương Thuấn Hành thì chắc không cần lo lắng nữa, dù gì thì hắn ta cũng cách thôn này không xa, chẳng mấy chốc nữa sẽ đến bên này thôi.

Trương Hán vẫn chưa thấy mặt mũi đâu, e là bọn họ cũng đã gặp phải trường hợp như Lệ Thanh rồi.

Vậy là sau đó Trần Thiên liền tìm Triệu Hàm Hiểu rồi cùng Cain hội họp đưa ra một hướng đi khác.

Bọn họ định sẽ ở lại chỗ này thêm tầm một tuần, thứ nhất là phòng trường hợp có người cầu cứu đến. Thứ hai nữa là còn có thể đợi lúc thành thị đã vắng người mà đi thu thập được vật tư cùng thực phẩm còn sót lại.

Kế hoạch sau khi bàn xong liền được phổ biến với mọi người, tất cả đều nhất trí ở lại.

Trần Thiên nghĩ trong lòng: Dù sao bọn họ vẫn chưa cảm thấy được sự uy hiếp gì lớn, đợi đến khi tang thi thực sự hoành hành khắp nơi hẳn bọn họ sẽ hối hận sao không chạy sớm hơn.....



Năm giờ chiều, cuối cùng xe của Trương Hán cùng chị em nhà Hướng cũng đã nối đuôi nhau "cập bến" thành công ở trong thôn.

Trên mặt người nào người nấy cũng là một bộ ngũ vị tạp trần không nói nên lời y như Lệ Thanh.

Hướng Linh đã sớm ngã ngũ nằm nhoài trên ghế lái mà bất động.

"Đến được đây đúng thật là một kỳ tích của nhân loại! Đường lớn bây giờ thực sự là mười phút nhích một xăng ti!" Vị tỉ tỉ Hướng Lan vẫn năng nổ như thường lệ, như thể không hề bị sự mệt nhọc ảnh hưởng.

Ừ thì cô dù sao cũng không phải người lái xe.....

Trương Hán thật là phải cảm thán vị mãnh nữ này, trên đường đến thôn bọn họ đã gặp phải tận hai vụ tang thi tấn công người.

Cảnh sát cầm theo vũ trang cùng lá chắn đứng đầy khắp nơi, vì giao lộ có rất đông người đang đi nên khi sảy ra vấn đề thì giao thông dường như bị tắc nghẽn hoàn toàn.

"Cái trải nghiệm này tôi không muốn có lần hai đâu....." Trương Hán cảm thán mà nói.

Triêu Chân đã đến đây, phỏng chừng là sau Lệ Thanh một lúc, nhà anh ta có nuôi một chú chó Samoyed nên hành trang ngoài một đống vật tư, thực phẩm ra thì còn lại chính là một chú chó.

Kiếp trước anh ta lúc chạy nạn cũng là như vậy đem theo chú chó cưng này của mình.

Giờ thì hay rồi, chó cưng của anh đang bận kết bạn với bạn nhỏ nhà Đăng Thanh Đồ đến nỗi quên cả chủ nhân mình là ai...

Người dân trong thôn thấy quân lính tập trung nhiều nhưng cũng không dị nghị gì, họ chỉ thi thoảng đi làm đồng về sẽ thảo luận nhỏ với nhau một chút. Cũng có người tò mò đi qua trò chuyện với vài người lính.

Thậm chí khi họ hỏi người dân xin tá túc thì người trong thôn còn lập tức niềm nở đồng ý.

Trần Thiên cũng không quên làm công tác tư tưởng với người dân, kêu họ nên chuẩn bị những gì thì hãy làm luôn. Trong thôn cũng không nhiều người, đa phần toàn là mấy người già hoặc trung niên, sự tin tưởng đối với quân đội của họ cũng lớn nên sau khi được khuyên nhủ họ cũng không có phản đối nhiều.



Dương Thuấn Hành đã đưa toàn bộ người của mình tập trung ở đây, hiện tại không có việc gì làm bọn họ chỉ có thể ngồi sắp xếp lại vật tư cùng bảo trì vũ khí, lúc nào cũng trong tâm thế sẵn sàng nghênh chiến.

Dư Phỉ cảm thấy tình cảnh này thực sự phi thường, ai mà ngờ lại có một ngày quân đội và lính đánh thuê lại có thể đứng chung một chiến tuyến chứ.....

Bảy giờ tối, TV và đài phát thanh đều đồng dạng bị mất tín hiệu.

Có người dân đi ra khỏi nhà mình, đến các nhà hàng xóm hỏi xem TV nhà họ có thể xem được hay không.

“Bác Ngô, TV nhà bác có xem được hay không?”

“TV nhà tôi không xem được nữa rồi, cả đài radio của tôi cũng không thể nghe được gì nữa luôn.”

Người nọ vừa nói xong, mấy gia đình ở bên cạnh cũng chạy ra hỏi có xem được tivi không, có vài người lấy điện thoại ra để gọi cho đài truyền hình, thế nhưng không gọi được, điện thoại cũng mất sóng.

Trương Hán thấy vậy liền túm một thanh niên trong làng vừa quen được chiều nay ra hỏi:

“Làm sao vậy, tivi trong làng không mở được nữa sao?”

“Vâng, tự nhiên toàn bộ TV nhiễu trắng.” Cậu thanh niên đáp.

Mọi người trong thôn cảm thấy kì quái, tivi không có tín hiệu thì thôi, sao ngay cả điện thoại cũng mất sóng.

Trần Thiên biết đây là chuyện không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra, không cảm thấy bất ngờ chút nào.

Ngay sau đó đột nhiên phòng khách tối đen.

Nhất thời, cả thôn loạn lên.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Sao ngay cả điện cũng mất?” Triệu Hàm Hiểu còn đang ăn dở bát mì lập tức kêu thán.

Trần Thiên đứng lên, lấy di động ra chiếu sáng, theo Cain ra ngoài sân xem tình hình.

Bên ngoài tối đen như mực, một nhóm người trong thôn đứng ra giữa đường xì xào bàn tán.

Đột nhiên không xem được TV thì thôi đi, thế nhưng, ngay cả điện cũng đột nhiên mất, rất khó để mọi người thích nghi.

Cain thấy bên ngoài rối tùm lum cả lên, nhỏ giọng hỏi bên tai Trần Thiên: “Bạn tôi này, cậu có biết vì sao đột nhiên TV và di động mất tín hiệu không? Ngay cả điện cũng mất?”

Trần Thiên buồn cười nói: “Bạn tôi ơi, sao câu hỏi này của cậu cứ như tôi biết rõ nội tình vậy?”

“Chỉ là tôi thấy cậu biết rất nhiều, cho nên mới hỏi một chút xem liệu cậu có biết chuyện này hay không.”