Trọng Sinh Chi Hồi Đáo Ly Hôn Tiền (Trở Lại Trước Khi Ly Hôn)

Chương 33-2: Tai họa ngầm (2)



“Không có việc gì… Em đỡ anh đứng lên trước đã.” Lăng Tây Thành nằm trên mặt đất nửa ngày không có cách nào nhúc nhích, anh cảm thấy cả vùng lưng phía sau đã không còn là của mình nữa, thở một cái ngực cũng vô cùng khó chịu.

“Anh trước hết đừng nhúc nhích, để em gọi xe cấp cứu.” Văn Lý thấy tình trạng của Lăng Tây Thành không tốt lắm, cũng không dám di chuyển anh, sợ anh bị nội thương hay gì gì đó.

“Anh thật sự không có việc gì, đừng gọi.” Lăng Tây Thành ngăn cản Văn Lý, vịn vào tay cậu, miễn cưỡng nâng người lên.

“Anh đừng có mà cậy mạnh, anh lăn xuống cả một tầng lầu đó.” Văn Lý trông thấy Lăng Tây Thành nhíu mày cố gắng khuyên nhủ anh.

Lăng Tây Thành dừng lại một chút, sau đó thử cử động phần thân dưới, anh cảm thấy ngoại trừ phía sau lưng đau dữ dội, tay chân không hề gì, cũng chẳng trật khớp chỗ nào. Anh ra hiệu cho Văn Lý không cần khẩn trương.

“Học trưởng, anh như vậy không ổn chút nào, anh nên đến bệnh viện kiểm tra đi! Mà chuyện cái cầu thang là như thế nào, đang yên đang lành tự nhiên sao anh lại té xuống?”

“Anh cũng là lần đầu tiên đi bằng đường này, vừa đứng ở đó suy nghĩ chút chuyện, không ngờ tay vịn bỗng dưng bị gãy. Anh đứng không vững nên ngã xuống.”

“Không thể như thế được! Cầu thang này mỗi ngày đều có người đến dọn dẹp, hơn nữa đây là lối thoát hiểm của toàn công ty, nên mỗi tháng đều sẽ có người đến kiểm tra và sửa chữa những chỗ hỏng hóc hay không đảm bảo an toàn, việc tay vịn bị hỏng làm sao có thể không phát hiện ra được?” Văn Lý cảm thấy vô cùng lo lắng khi nhìn Lăng Tây Thành đỡ tường gắng gượng đứng dậy: “Anh trước tiên đừng cử động nữa, anh còn có thể di chuyển không? Nếu được thì em đưa anh đến bệnh viện, ngã từ trên cao xuống như thế không thể đùa được.”

Lăng Tây Thành im lặng không nói gì, ngẩng đầu nhìn lên tay vịn lang can đã thiếu một nửa, không biết đang nghĩ cái gì, sắc mặt anh trong nháy mắt trắng bệch đi: “Văn Lý, cậu nói xem, nếu có ai đó dựa hẳn người vào tay vị kia thì sẽ ra sao?”

“Có lẽ người đó sẽ ngã xuống dưới!” Văn Lý xem xét lại vị trí kia, rồi suy nghĩ trong chốc lát, chỉ cần tựa toàn bộ thân thể lên tay vịn, thì chắc chắn phải ngã xuống.

“Có đôi khi Lê Mặc sẽ dựa cả người lên lang can… Đưa điện thoại của cậu cho tôi.” Nhín lướt qua chiếc di động đã vỡ tan tành dưới mặt đất, Lăng Tây Thành cố nén đau đớn trên người nói với Văn Lý.

“Học trưởng, anh hoài nghi có người muốn hại Lê Mặc?”

“Ừ.” Lăng Tây Thành trả lời một câu, bấm số điện thoại của Lê Mặc.

“Alo, Văn Lý?”

Nghe thanh âm của Lê Mặc truyền đến từ đầu dây bên kia, Lăng Tây Thành nhớ lại mà sợ, nếu như hôm nay không phải mình tình cờ đi bằng đường này, đổi lại là Lê Mặc, thì… Lăng Tây Thành mới nghĩ đến đây cả cảm thấy thật kinh khủng. Hình ảnh Lê Mặc mất đi ở đời trước lại một lần nữa hiện lên trong đầu anh. Lăng Tây Thành không khống chế được hàn ý trong lòng, miễn cưỡng mở miệng kêu tên cậu: “Mặc Mặc…”

Lăng Tây Thành cổ họng như bị tắc nghẹn nói không nên lời, Văn Lý nhìn thấy sắc mặt anh có vẻ bất thường, nhanh chóng cầm lấy điện thoại nói với Lê Mặc: “Lê Mặc, vừa nãy tay vịn của cầu thang bị gãy, học trưởng đã ngã từ trên lầu xuống.”

“Cái gì?” Đầu dây bên kia Lê Mặc vốn đang ngồi, nghe tin Lăng Tây Thành gặp chuyện không may lập tức đứng bật dậy.

“Tôi không nói đùa với cậu đậu, hiện tại tôi đang ở bên cạnh học trưởng, đang định gọi người đưa anh ấy đi bệnh viện.”

“Văn Lý, anh ấy không sao chứ?”

“Không thấy ngoại thương bên ngoài, nhưng cụ thể thé nào thì anh chưa biết.”

“Vậy làm phiền anh trước tiên chăm sóc cho anh ấy, em đến ngay đây ạ.” Nghe Văn Lý nói xong, Lê Mặc trong lòng rối tinh rối mù, cũng chẳng còn nhớ đến mình đang giận anh, báo với Lê Huyền một tiếng, hai người liền đi đến bệnh viện.

“Ừ, vậy cậu đi đường cẩn thận.” Văn Lý cúp điện thoại, nhanh chóng gọi cho phòng an ninh bảo bọn họ phái người đến xử lí, còn mình thì đỡ Lăng Tây Thành đi vào thang máy. Văn Lý đưa Lăng Tây Thành đến phòng cấp cứu, suy nghĩ một chút rồi gọi điện nói sơ qua tình huống cho Lê Mặc biết. Lê Mặc đã ra khỏi nhà, nói mình sẽ lập tức tới ngay.

Lúc Lê Mặc đến cửa phòng bệnh thì thấy Văn Lý từ trong đi ra, nhanh chóng chạy lại hỏi anh: “Tây Thành sao rồi hả anh?”

“Não bị chấn động nhẹ, ngoại trừ vết bầm ở lưng có phần nghiêm trọng, những chố khác đều ổn cả. Vừa nãy Mạc học trưởng đã xem qua, bảo đừng lo, nghỉ ngơi một đêm rồi theo dõi xem thế nào, ngày mai là có thể xuất viện. Cậu có muốn vào thăm anh ấy không?”

“Em…” Nhắc tới việc gặp mặt Lăng Tây Thành, Lê Mặc mới nhớ tới lúc buổi sáng hai người đã cãi nhau, khi vừa nhận cuộc gọi của Văn Lý, Lê Mặc bị dọa sợ, cậu quá lo lắng nên không để ý tới mấy chuyện khác, giờ biết người đã không sao, ngược lại hơi chút do dự có nên đi vào hay không.

“Được rồi, được rồi, có chuyện gì nói ra với nhau là sẽ ổn thôi. Học trưởng thoạt nhìn thì khôn khéo thế thôi, chứ trên thực tế EQ của anh ấy thấp chết đi được, còn không giỏi nói chuyện, em đừng chấp nhặt với anh ấy làm gì.” Văn Lý nhìn ra sựa chần chừ của Lê Mặc, dứt khoát đẩy mạnh cậu vào phòng, cất giọng hô to: “Học trưởng, người đến rồi đó, hai anh nói chuyện rõ ràng với nhau đi, em về Thần Thời trước đây.”

Lúc Lê Mặc đi vào phòng bệnh, Lăng Tây Thành đang nằm úp sấp trên giường có chút buồn ngủ, nghe Lê Mặc tới, liền vội vàng đứng lên.

“Đừng có lộn xộn, nằm xuống đi!” Lê Mặc nhìn anh lộ vẻ không thành thật, nhanh chóng lên tiếng ngăn cản.

“Không có việc gì lớn đâu, em đừng lo lắng.” Lăng Tây Thành thấy Lê Mặc tới, ngực kiên định không ít, tuy hai người còn đang cãi nhau, nhưng trong lòng Lê Mặc vẫn lo lắng cho mình.

“Tôi cũng chẳng lo lắng!” Lê Mặc ngoài miệng không hề gì nói, trong mắt lại không che giấu được tâm tình lo lắng, cẩn thận quan sát Lăng Tây Thành, thấy tinh thần anh vẫn ổn, cậu cũng an tâm không ít: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Đang yên đang lành sao lại ngã xuống?”

“Có người cố ý làm gãy ốc ở tay vịn, anh chỉ mới dựa vào một chút, tay vịn toàn bộ bị gãy. Lúc đó anh đang nghĩ chuyện khác, nên mất trọng tâm, mới bị té, không nghiêm trọng lắm.”

“…” Lê Mặc nhìn vẻ thận trọng của anh muốn lải nhải với anh hai câu, nhưng ngực vẫn còn tức, cũng không nói.

Lăng Tây Thành thấy Lê Mặc ngoài miệng không nói nhưng thái độ coi mòi đã mềm hóa không út, nhanh chóng vươn cánh tay không truyền dịch, kéo ống tay áo của Lê Mặc, lấy lòng nói: “Mặc Mặc, đều do anh không tốt, em đừng giận anh nữa.”

“Tôi chẳng giận ai cả.” Nhắc tới chuyện Lăng Tây Thành giám thị cậu, Lê Mặc liền giận không có chỗ phát tiết, lại nhìn đến dáng vẻ chật vật của anh, Lê Mặc cũng thực sự không thể mặc kệ anh. Không thể làm gì khác hơn là giận dữ ngồi trên cái ghế bên cạnh, ngực thầm mắng mình lập trường không kiên định.

“Anh biết em nghĩ anh thiếu tín nhiệm và tôn trọng nên em tức giận nhưng thật sự anh không có nghĩ như vậy.” Lăng Tây Thành thấy Lê Mặc ngồi xuống, nhanh chóng không ngừng cố gắng giải thích với cậu, tranh thủ làm cho Lê Mặc nguôi giận.

“Vậy anh nói đi. Tại sao?” Lê Mặc nhìn vào mắt của Lăng Tây Thành, thái độ rất kiên quyết. Tuy cậu bởi vì Lăng Tây Thành bị thương mà sốt ruột nhưng cái gì ra cái đó, chuyện giám thị không có khả năng dễ dàng bỏ qua như vậy được, đây là vấn đề nguyên tắc.

Nhìn biểu tình của Lê Mặc, Lăng Tây Thành biết nói thế nào cũng bị cho là giả tạo. Do dự một chút, lấy dũng khí nói: “Bởi vì anh muốn mỗi thời mỗi khắc nhìn thấy em.” Nói xong, Lăng Tây Thành chôn đầu vào gối, không nhìn Lê Mặc: “Em không thấy kỳ quái sao? Vì sao mỗi lần em ở đâu nghỉ ngơi anh cũng tìm được em? Bởi vì anh vẫn nhìn lén em.”

“Tôi có cái gì tốt mà nhìn?” Lê Mặc bị lời nói của Lăng Tây Thành làm cho sửng sốt, nhìn Lăng Tây Thành đem đầu nghiêng qua một bên không nhìn mặt mình, Lê Mặc không biết nói gì cho phải. Trước đó cậu tưởng tượng ra rất nhiều lý do, thậm chí còn nghĩ Lăng Tây Thành đã thương tổn một lần vì Lê Tử Du nên mới càng trở nên cảnh giác, cho nên mới đề phòng cậu.

“Anh và em ở sát vách nhau, thời gian làm việc khó tránh khỏi bị phân tâm. Muốn tìm em lại sợ quấy rầy em, không thể làm gì khác hơn là lắp đặt camera, như vậy có thể tùy thời tùy khắc nhìn em. Hơn nữa, những lúc chúng ta ở chung với nhau, em đều không nói cho anh biết sở thích của mình, chuyện gì cũng theo ý anh. Anh cũng hỏi em một chút, không muốn để em phải nhường anh mãi.” Thanh âm Lăng Tây Thành càng lúc càng nhỏ, đây là anh thấy mình nhỏ mọn, không biết vì sao từ lúc sống lại trở về, anh lúc nào cũng thích kề cận bên Lê Mặc. Ly khai một chút đã không chịu nổi, hận không thể đem Lê Mặc gắn vào trên người mình, đi tới chỗ cũng mang theo.

“Vậy sao anh rời khỏi nhà còn mở camera?” Đây là chuyện duy nhất Lê Mặc không thể hiểu được.

“Anh quên tắt, sau khi tới Nhật Bản mới nhớ ra việc này.” Thanh âm Lăng Tây Thành buồn buồn. Loại chuyện rình coi này, bị phát hiện đã vậy còn phải chính miệng nói ra nguyên nhân cảm thấy cực kỳ mất mặt.

“Vậy anh… không phải cũng gắn ở nhà chứ?”

“Làm sao có thể, anh cũng không phải kẻ biến thái!” Lăng Tây Thành vẻ mặt chính trực trả lời, lúc ở nhà thời khắc nào cũng kề cận Lê Mặc, căn bản cũng không cần lại dùng loại thủ đoạn này.

“…” Lê Mặc có chút hoài nghi nhìn anh, Lăng Tây Thành trả lời lần thứ hai mới nảy sinh ra ý nghĩ trong lòng cậu, hai người bọn họ mỗi ngày đều cùng một chỗ, muốn biết cái gì không phải trực tiếp hỏi sẽ tốt sao, tự nhiên lắp camera trong phòng làm việc làm cái gì, Lê Mặc hoài nghi có phải vì tình yêu mà Lăng Tây Thành muốn tìm hiểu sở thích của mình hay không.

Thở dài, Lê Mặc bất đắc dĩ nhìn Lăng Tây Thành, loại chuyện này mà anh cũng nghĩ ra được. Trước đây Lê Mặc nghĩ Lăng Tây Thành là một người đặc biệt khôn khéo và ổn trọng, chẳng lẽ vì chơi với ca ca nhà mình đã lâu nên tính cách cũng thay đổi theo. Tuy rằng Lăng Tây Thành giải thích nghe rất ngốc nhưng trái lại Lê Mặc rất tin. Tính tình Lăng Tây Thành cậu cũng biết vài phần, nếu như anh thật sự muốn nói dối sẽ suy nghĩ một lý do cao minh hơn.

“Mặc Mặc, em đừng hiểu lầm, anh không phải kẻ biến thái đâu.” Loại sự tình này bị người khác phát hiện thì tàm tạm, bị Lê Mặc biết quả thật là tổn hại hình tượng chồng trong lòng em ấy. Thấy Lê Mặc vẫn cúi đầu trầm mặc, Lăng Tây Thành có chút buồn bực giải thích.

“Quên đi.” Lê Mặc nhìn vẻ buồn bực của Lăng Tây Thành cười không ra tiếng, cậu thật không ngờ Lăng Tây Thành cũng có những lúc ấu trĩ như thế, cậu đọ tinh thần với anh nửa ngày đúng là không có ý nghĩa.

“…” Lăng Tây Thành trầm mặc nhìn Lê Mặc đang cười mình, lát sau buồn bực nói rằng: “Em đây là đang ghét bỏ anh sao?”

“Anh thấy em ghét bỏ anh chỗ nào?” Ánh mắt Lê Mặc nhìn Lăng Tây Thành chăm chú.

“Ách… Mặc Mặc, anh sai rồi, sau này anh không làm như vậy nữa, xin lỗi.” Lăng Tây Thành nhìn vào con ngươi màu mực của Lê Mặc trịnh trọng làm chuyện cực lạ – xin lỗi.

“Ừ, lần này coi như bỏ qua. Còn có lần sau, em liền trực tiếp theo ca ca về nhà, không cần nghe anh giải thích.”

“Ách… Sẽ không.” Lăng Tây Thành nhanh chóng trả lời, đâu dám có lần sau, lần này Lê Mặc tức giận đã khiến anh cuống cuồng rồi.

“Camera dỡ xuống!” Mặc kệ là bởi vì cái gì, loại cảm giác bị người theo dõi này khiến Lê Mặc không thích.

“Ừ…” Lăng Tây Thành ngoài miệng đáp ứng rất vui vẻ, ngực lại có vài phần mất mác, sau này không có khả năng trong phòng làm việc nhìn lén vợ mình được nữa,

Lê Mặc nhìn dáng vẻ của anh, cậu bất đắc dĩ lắc đầu: “Anh muốn biết cái gì, trực tiếp hỏi em là được rồi. Trong lúc làm việc muốn gặp em, trực tiếp qua là được, thời điểm nào cũng có thể.”

“Không quấy rầy em đang làm việc sao?” Lăng Tây Thành có điểm lo lắng hỏi, Lê Mặc là nhà thiết kế trang sức, anh sợ mình đột nhiên đi vào sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của cậu.

“Sẽ không, anh tìm em, em rất cao hứng.”

“Thật sao?”

“Ừ.”

Sau khi nghe lời khẳng định của Lê Mặc, tâm tình Lăng Tây Thành thoáng cái đã trở nên rất khá, nhưng nhớ tới nghi ngờ lúc trước, mặt mày đang vui lại dính vài phần buồn rầu: “Mặc Mặc, anh nghi ngờ có người muốn hại em.”

“Là sao anh?”

“Anh nghĩ chuyện lần này là nhắm vào em, chỉ là trùng hợp anh bị mắc phải. Em nghĩ xem, tầng cao nhất chỉ có anh, em, Văn Lý và Trương Huy Thanh bốn người chúng ta thường trú, trong bốn người cũng chỉ có em hay đi thang bộ. Hơn nữa lúc tâm phiền em đi thang bộ sẽ ngây người ra, chín mươi chín phần trăm có người muốn mưu hại em.”

“Mưu hại em?” Nhắc tới chuyện này Lê Mặc cũng thấy kỳ quái, tuy rằng thang bộ ở tầng chót hầu như không có ai nhưng nếu muốn người không biết quỷ không hay để chuẩn bị chắc chắn là người trong nội bộ Thần Thời. Nhưng người trong nội bộ mưu hại cậu làm cái gì? Tuy cậu là tổ trưởng của tổ thiết kế nhưng trên thực tế cậu căn bản không quản mấy chuyện đó.

“Việc này cùng Lê Tử Du không thoát được quan hệ. Em ở Thần Thời luôn luôn khiêm tốn, dùng mấy loại thủ đoạn này để tính toán em trừ y ra còn có thể là ai?” Lăng Tây Thành suy nghĩ nửa ngày, nghĩ nhất định là Lê Tử Du giở trò quỷ, lúc đó mình đem y đến cục cảnh sát thật quá tiện nghi cho y mà.

“Tây Thành, nếu chuyện này liên quan đến Lê Tử Du, có thể giao cho em xử lý không?” Sắc mặt của Lê Mặc có vài phần ngưng trọng.

“Anh nghĩ em không thích xử lý việc này.” Lăng Tây Thành có chút kinh ngạc nhìn cậu nói, Lê Mặc có bao giờ thèm để ý đến mấy chuyện vặt vãnh này đâu, lần này mở miệng thật khiến Lăng Tây Thành bất ngờ.

“Đúng là không thích, nhưng dù sao cũng là chuyện nhà của Lê gia, hơn nữa, Lê Tử Du rõ ràng đang nhắm vào em, em không muốn tiếp tục nhẫn nhịn nữa.”

“Ừ, được, nhưng đừng quá nóng nảy, chờ thương thế em lành rồi hãy nói.” Lăng Tây Thành có chút bận tâm nhìn bàn tay phải bị bọc lại của Lê Mặc, lần đổi thuốc trước anh đã ở bên cạnh, bị thương nghiêm trọng như vậy, may mà thể chất Lê Mặc không tệ, vết thương không bị nhiễm trùng để lại di chứng nhưng anh vẫn không yên lòng.

“Đừng quan tâm em nữa, anh ngủ một lát đi.” Lê Mặc nhìn Lăng Tây Thành nằm trên giường bệnh còn xem tay của mình, trong lòng cũng sinh ra tình cảm ấm áp, thay anh dịch góc chăn.

“Vậy còn em?”

“Em ở lại đây với anh, nhắm mắt nào!”

“Ừ.”

Nhờ bị thương, Lăng Tây Thành được nghỉ ở nhà hai ngày không đi làm, Lê Mặc nhìn vết thương trên lưng anh cũng luyến tiếc anh lăn qua lăn lại, tùy anh suốt ngày hồ nháo. Cuối cùng Văn Lý coi hết được, một cú điện thoại gọi lại, Lăng Tây Thành đi làm.

Lăng Tây Thành ngồi ở trước bàn làm việc mở máy tính ra nhìn qua bài post đang hot. Trước là về tình nhân bên ngoài của Lê Mặc… Tin đồn Lê Mặc ác ý đả thương người cũng đã bị đè xuống, hiện tại tất cả mọi người đang suy đoán Lê Tử Du thụ thương hẳn là việc ngoài ý muốn, không phải do người cố ý làm ra. Lăng Tây Thành gọi một cú điện thoại cho Văn Lý, phân phó anh bảo bộ kỹ thuật tìm ra điểm đáng ngờ trên đoạn video, họ cũng chỉ phát hiện được Lê Tử Du đang giấu trong tay áo trái cái gì đó mà thôi. Lần này, anh trực tiếp đem mặt mũi thật của Lê Tử Du lòi ra, khi nào có thời gian anh sẽ nói với Lê thúc về vấn đề của Lê Tử Du.

Lòng Lăng Tây Thành vẫn có một nghi hoặc, đời trước Lê gia rốt cuộc có biết những âm mưu này của Lê Tử Du hay không. Thái độ của Lê gia đối với Lê Tử Du rất kỳ quái, nói bài xích cũng không phải, cưng chiều thì cũng chẳng đúng. Lê Tử Du ở Lê gia cũng không bị ủy khuất gì, ăn uống sinh hoạt so với con ruột không có gì khác nhau. Hơn nữa Lê Huyền và Lê cha đối với y có một loại dung túng rất đặc biệt. Giống như Lê Tử Du có làm bất cứ điều gì cũng sẽ không bị khiển trách, ngay cả chuyện đời trước mình vì Lê Tử Du vứt bỏ Lê Mặc cũng chỉ bị Lê Huyền đánh cho một trận, không có bất cứ người nào trong Lê gia đứng ra chỉ trích Lê Tử Du. Trước là chuyện đơn thuốc, bây giờ lại hãm hại Lê Mặc, Lăng Tây Thành đem Lê Tử Du triệt để trở thành kẻ thù của Lê gia.

Tuy rằng lúc trước ở bệnh viện Lê Mặc nói muốn tự xử lý, nhưng Lăng Tây Thành cảm giác mình không thể mặc kệ chuyện này được. Trên người Lê Tử Du có nhiều điểm rất đáng ngờ, Lăng Tây Thành vốn muốn đem người thân tín của mình tìm ra người đứng sau lưng y, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, cách làm này căn bản không thích hợp. Chi bằng cứ trực tiếp quyết liệt xem y còn có đối sách gì.

Cầm lên tay một văn kiện trên bàn, là tư liệu của đối tác nhập khẩu nguyên liệu trang sức cho Thần Thời. Lăng Tây Thành nhìn kỹ một chút, trong đó có một công ty tên là Đông Dương khiến anh chú ý đến. Đời trước Thần Thời cũng cùng công ty này hợp tác. Đông Dương không phải là một công ty cung cấp nguyên liệu có danh tiếng gì, cũng chẳng phải là đối tượng tốt nhất để hợp tác, nhưng lúc thiết kế trang sức bị lộ ra ngoài, Lê Mặc tự nhận lỗi và từ chức kéo theo hàng đống chuyện rắc rối, Lê Tử Du lợi dụng thiết kế ngọc thạch của Trương Huy Thanh để cứu vãn tình thế, hấp dẫn phần lớn sự chú ý của mọi người, sẽ không có ai rảnh rỗi mà để ý đến công ty cung cấp nguyên liệu không danh tiếng này nữa.

Đời trước dự án hợp tác này do một tay Lê Tử Du thúc đẩy, mà đời này, không có Lê Tử Du, Đông Dương vẫn như cũ đề nghị hợp tác cung cấp nguyên liệu cho Thần Thời, vậy phải chăng công ty Đông Dương này có thể là sản nghiệp của người chống lưng cho Lê Tử Du? Lăng Tây Thành nghĩ tới đây, nhanh chóng gọi Văn Lý và Trương Huy Thanh đến phòng làm việc của mình.

“Học trưởng, tụi em tới rồi, chuyện gì gấp gáp vậy ạ?”

“Hai người xem cái này.” Lăng Tây Thành đem đem hợp đồng của công ty cung cấp nguyên liệu đưa cho bọn họ.

“Làm sao vậy?” Văn Lý đại thể nhìn một lần cũng không phát hiện thấy cái gì bất thường, nhưng Trương Huy Thanh lại nhíu mi.

“Công ty Đông Dương này, em có ấn tượng.” Trương Huy Thanh nhìn ngôn ngữ trên tư liệu có chút nghi ngờ.

“Sao?” Văn Lý và Lăng Tây Thành đều có chút kinh ngạc nhìn Trương Huy Thanh, Trương Huy Thanh hiếm khi nhanh trí như vậy, ngoại trừ thiên phú ở phương diện thiết kế rất cao, những mặt khác lại có chút chậm chạp, ngốc nghếch. Lần này việc về công ty Đông Dương, mình và Văn Lý đều không có ấn tượng gì, thế nhưngTrương Huy Thanh lại biết đến khiến cho anh thật bất ngờ.

“Ách… Văn ca, chủ tịch, hai người không nên nhìn em như vậy, em nổi hết cả da gà rồi này!”

“Thôi đi, đừng giỡn nữa, có tin gì thì nói mau, nếu không tôi kêu cậu vào đây làm gì.” Văn Lý gõ đầu cậu một cái, bảo cậu nói nhanh một chút.

“Công ty Đông Dương này từ trước đến nay không hề có chút tiếng tăm gì trong giới, thế nhưng trước đó không lâu lại dựa vào một bức tranh thủy mặc được khắc trên hắc ngọc đạt giải quán quân trong đại hội ngọc thạch ở Myanmar, tuy nhiên sau đó cũng không thấy công ty này phát triển những bước tiếp theo, có vẻ rất kín đáo. Lúc trước công ty chúng ta không phải dự định phát triển theo xu hướng ngọc thạch sao! Nhìn thấy tin tức này trên báo, cả em và học trưởng đều rất có hứng thú với bức tranh điêu khắc trên ngọc đó, nên liền lén điều tra qua. Đông Dương cơ bản chỉ là một công ty cung cấp nguyên liệu, dưới trướng có rất nhiều những chuyên gia cũng như là giám định viên về ngọc thạch, nhưng lại không hề tuyển chuyên viên thiết kế trang sức hay nhà điêu khắc ngọc thạch nào, dường như bên đó không có ý định tự tiêu thụ nguồn nguyên liệu đó. Mà lần này bọn họ lại đặt cược bức trang thủy mặc khắc trên hắc ngọc, giá trị rất cao, có rất ít công ty có khả năng một mình nuốt gọn, nếu như chúng ta hợp tác với bên họ sẽ cho thấy quan điểm của công ty ta, nhưng mà thanh danh công ty này thật sự không được tốt, cứ như là đột nhiên xuất hiện, chưa ai từng nghe về công ty này trước đó. Em và học trường vì rất thích bức trang ngọc bích kia nên mới biết đến cái tên Đông Dương này, tuy nhiên có thể được phòng vật tư cho vào trong danh sách, cung cách làm việc chắc cũng không đến nỗi tệ ha!”

“Hóa ra là như vậy.” Lăng Tây Thành dựa vào ghế trầm tư, đời trước lúc Thần Thời hợp tác với bọn họ cũng là lúc Lê Mặc tự nhận lỗi rồi từ chức, trong lúc đó kế hoạch đổi nguyên liệu thiết kế thành ngọc thạch của Trương Huy Thanh cũng chưa được công bố. Mà lần này, toàn bộ phương án cho thiết kế của quý mới nhất nằm ở trong tay Lê Mặc còn chưa đưa xuống phía dưới, Trương Huy Thanh xem như là người trong nhà, trừ bọn họ ra, lần này chuyện Thần Thời thay đổi nguyên liệu cũng chỉ có thêm một người biết, Văn Lý đã nói cho quản lí bộ tiếp thị. Mà phương án chọn dùng ngọc thạch cũng chưa tiến hành chế tạo, ngay cả chính anh cũng không rõ ràng, bỏ qua chuyện có người tiết lộ bí mật, như vậy đời trước việc hợp tác với Đông Dương có khả năng chỉ là tình cờ hay không? Lăng Tây Thành cẩn thận nhìn tư liệu Đông Dương một chút, sạch sẽ không có chút vấy bẩn nào, nhưng chính điều này càng khiến cho Lăng Tây Thành cảnh giác hơn: “Văn Lý, nghĩ cách điều tra công ty Đông Dương này cho anh.”

“Học trưởng, anh nghi ngờ công ty Đông Dương này có vấn đề?” Văn Lý vừa tiếp nhận hợp đồng vừa cẩn thận nhìn một lần.

“Anh cũng không rõ nữa, hợp đồng này chỉ có người trong nội bộ mới biết, cách ngày ra mắt sản phẩm mới còn một thời gian rất dài, bản thiết kế Lê Mặc cũng không cho ai xem, khả năng bị lộ ra ngoài không lớn. Nhưng chúng ta vừa mới chuẩn bị dùng ngọc thạch làm nguyên liệu chế tác cao cấp, Đông Dương lại dựa vào khối ngọc của Myanmar tại đại hội ngọc thạch biểu hiện toàn bộ thực lực, thật sự cảm thấy rất trùng hợp.”

“Cũng không đến nỗi như vậy đâu Lăng chủ tịch, tuy rằng lần này Đông Dương đưa ra ngọc bích hợp với ý chúng ta nhưng những công ty khác đối với khối ngọc này cũng có hứng thú.” Trương Huy Thanh nói ra ý kiến của mình, Đông Dương xuất ra khối ngọc kia đúng là biết cách buôn bán, tuy thời gian cực kỳ đúng dịp, nhưng cũng không thấy nhất định là nhắm vào Thần Thời. Dù sao chuyện ngọc thạch này cũng không thể dễ dàng nói ra ngoài được.

“Cậu nói tới chuyện này, tôi lại nhớ tới một việc, lúc trước hình như chưa bắt được lao công kia đúng không?” Nghe hai người bọn họ nói vừa khớp, Văn Lý lại nhớ tới bộ dạng khả nghi của tên lao công.

“Lao công nào?” Lăng Tây Thành vô cùng sửng sốt. Văn Lý đơn giản kể lại tình huống một lần cho anh nghe.

“Xem ra Lê Tử Du mua chuộc không ít người ở Thần Thời, cũng không biết lão già kia có bao nhiêu tác dụng.” Nhớ tới lần Văn Lý điều tra những người Lê Tử Du đút lót, Lăng Tây Thành có chút tức giận thấp giọng nói.

“Đúng vậy, chuyện cầu thang chúng ta đã báo cảnh sát, hơn nữa tên lao công kỳ lạ này, lại không ai đề cập tới, một số người trong bộ hậu cần nên đổi chỗ đi nhỉ!” Văn Lý đối với những người có địa vị cao tư tưởng cổ hủ thật không quen mắt, chỉ xấu hổ thay cho bọn họ không có tư cách đứng trên vị trí đó.

“Văn Lý cậu chủ yếu phụ trách điều tra công ty Đông Dương, còn lại để tôi xử lý, cũng đã đến lúc phải cảnh cáo những người há miệng chờ sung, bằng không bọn họ sẽ quên mất Thần Thời là của nhà họ Lăng.” Sắc mặt của Lăng Tây Thành rất âm trầm, sau khi trở về anh nghĩ mình sẽ được thư giãn, gần như quên mất Thần Thời bây giờ không phải là thứ để mặc cả vào năm năm tới, muốn hướng ngoại trước phải an nội, mấy người cấp cao cổ hủ của Thần Thời nên về hưu sớm một chút.

Sau khi Văn Lý và Trương Huy Thanh rời khỏi, Lăng Tây Thành đem văn kiện cần xử lí trên bản nhìn qua một lần, thấy hợp lí thì thông qua, không đáng tin cậy thì đánh dấu lại. Nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới hai giờ chiều, Lăng Tây Thành thấy không còn chuyện gì làm nữa. Ngẫm lại Lê Mặc vẫn đang ở nhà một mình, anh quyết định tan ca về nhà sớm. Dù sao mình cũng là bệnh nhân, cần nghỉ ngơi nhiều. Về phần người đang gian khổ phấn đấu – Văn Lý, Lăng Tây Thành cũng không có một chút áy náy, niên đệ thông minh tháo vát này chính là dùng để bóc lột.