Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Chương 73: Các thiếu niên đi du lịch



Cuối cùng nhóm bọn họ không phải là 4 người, mà là 5 người, còn có bạn gái của Trương Dũng – Liễu Mộ Khanh. Liễu Mộ Khanh năm nay thi vào Đại học Thượng Hải, Trương Dũng vui không gì bằng, liền gọi bạn gái cùng nhau đi du lịch. 4 nam 1 nữ, 5 người sẽ họp mặt ở Thành Đô, mỗi người trên mặt đều hăng hái, cao hứng bừng bừng. Thuỷ Hướng Đông không ở đây, Trương Dũng làm người lớn tuổi nhất trong 5 người, liền trở thành người dẫn đầu mọi người, tất cả hành trình đều do y sắp xếp, Nghê Huy vẫn như cũ vui vẻ mà làm ông chủ phất tay.

Bọn họ không có đi theo tour, bởi vì thời gian dư dả, dự tính đầy đủ, để vui chơi được thoả thích, bọn họ áp dụng phương pháp du lịch tự túc. Cái gọi là du lịch tự túc, bài tập về nhà đều phải hoàn thành xong hết, nếu không thì dễ xảy ra tình trạng xấu.

Mặc dù đã làm xong bài tập về nhà, cũng sẽ xuất hiện không ít vấn đề nho nhỏ. Bọn họ ở Thành Đô chơi hai ngày, ăn no uống đủ, sau đó đến Cửu Trại Câu. Trên đường đi xe du lịch bị chết máy, phải trì hoãn vài tiếng đồng hồ, mọi người cực kỳ nhàm chán mà đợi tài xế sửa xe, thấy phong cảnh bên đường rất đẹp, đều xuống xe, ở bên đường chụp hình phong cảnh. Nghê Huy thấy bản hiệu trên quốc lộ, vậy mà đã đến huyện Vấn Xuyên, không nhịn được trầm mặc, phong cảnh của Vấn Xuyên thì ra tuyệt đẹp như vậy, không nhịn được giơ máy ảnh lên chụp vài tấm.

Lộ trình 6 tiếng đồng hồ, kết quả tốn tới 9 tiếng mới đến, lúc đến nơi, sắc trời đã gần xế chiều, ở đây là khu vực vuông góc với dãy núi Hoành Đoạn, địa hình chênh lệch rất lớn, sông ngòi giao nhau tung hoành ngang dọc, hồ nước giăng đầy, bởi vì sông ngòi tuyệt đẹp, mấy năm gần đây dần dần bị khai phá, hấp dẫn vô số khách du lịch đến đây du lịch.

Rừng rậm, không khí trong lành, như một vườn hoa giữa không trung cách xa nhân gian, bao nhiêu mệt nhọc vất vả của mọi người khi vừa xuống xe, thấy được phong cảnh nơi đây, cảm thán nói: “Mệt chết đi được, may mà phong cảnh tuyệt vời như vậy, nếu không thì quá thua thiệt.”

Độ cao so với mặt biển ở đây đã đến 2000 mét, Nghê Huy lo lắng cho sức khoẻ của Thuỷ Hướng Dương, vội hỏi: “Dương Dương, có cảm thấy khó chịu hay không?”

Thuỷ Hướng Dương lắc đầu: “Không có, em rất tốt, không sao đâu, đi thôi.”

Nghê Huy nói: “Dương Dương, đưa balo cho anh, anh đeo cho.”

Sa Hán Minh đi qua: “Ta đeo giúp y cho.” Không nói lời nào liền đem balo của Thuỷ Hướng Dương lấy xuống.

Trương Dũng lại đeo balo của Liễu Mộ Khanh lên người, trước một cái, sau một cái, chăm sóc thật sự là tỉ mỉ chu đáo.

Trương Dũng cầm lấy laptop của chính mình, trong máy có lộ trình sơ lược mà y làm, viết địa chỉ và điện thoại của khách sạn, một đường dọc theo con phố đi tìm, kết quả lúc đến nơi, phát hiện phòng cách sạn đã cho người khác thuê, chỉ còn lại hai phòng, ông chủ trẻ nói: “Các em đã nói trước 3 giờ là đến, kết quả 5 giờ vẫn chưa thấy đến, anh không có giữ phòng lại cho các em.”

Nghê Huy nhíu mày nói với ông chủ: “Hôm qua tụi em đã gọi điện thoại đến xác nhận rồi, nói có 5 người, 3 phòng, còn nhấn mạnh hết lần này đến lần khác, sao lại không đến được. Sự cố trên đường đi lại không phải tụi em có thể kiểm soát được. Vốn dĩ chuẩn bị gọi điện thoại đến đây, nhưng mà tín hiệu quá yếu, không dễ gì mới gọi được, lại không có ai bắt máy, đây lẽ nào không phải là vấn đề của khách sạn các anh?”

Ông chủ nói: “Thật xin lỗi, bây giờ phòng đã có người ở rồi, cũng không thể rút lại. Còn có hai phòng các em có muốn thuê không?”

Nghê Huy nói: “Tụi em 4 nam sinh ở một phòng có đủ không?”

Ông chủ chần chừ một chút: “Phỏng chừng có chút hẹp, chen chút một chút cũng có thể.” Ông chủ kỳ thực cũng rất hối hận a, vốn dĩ có thể đặt được 3 phòng, bây giờ chỉ còn lại hai phòng.

Sa Hán Minh nói: “Nếu không thì chúng ta chen chút một chút cũng được.”

Nghê Huy nghĩ nghĩ: “Ta đi khách sạn khác hỏi thử, Sa Tử người cùng Dương Dương và Liễu Mộ Khanh ở đây đợi chúng ta, ta và Trương Dũng đi tìm thử xem.” Căn phòng đó không phải là phòng đúng chuẩn, mà là phòng giường lớn, 4 người chen trên một cái giường, khẳng định là ngủ không được, vốn dĩ là đến đây chơi, ngày mai còn phải leo núi, tinh thần thể lực phải dưỡng đủ, đương nhiên không thể tuỳ tiện được.

Trương Dũng vô cùng quẫn bách, đi chầm chậm đằng sau Nghê Huy: “Sao lại xui xẻo như vậy chứ.”

“Không còn cách nào khác, xe bị hư, cũng không phải là chuyện chúng ta có thể kiểm soát được. Đi khách sạn khác hỏi xem.” Nghê Huy nói.

Sắc trời đã xế chiều, ánh sáng màu vàng còn sót lại của nắng chiều chiếu xuống, đem bóng dáng của hai người kéo thật dài, trong ngõ phố có con nít đang chơi đùa náo nhiệt, còn có tiếng côn trùng kêu vang, chim chóc trở về bay ngang trên đỉnh đầu. Phong cảnh yên tĩnh này làm cho Nghê Huy cảm thấy an tâm, hắn nhớ đến Thuỷ Hướng Đông, y chắc đã đến Mỹ rồi, không biết bây giờ đang làm cái gì, bên đó bây giờ là buổi tối hay vẫn là ban ngày, có khi nào là rạng sáng hay không?”

Đây là mùa du lịch thịnh vượng, người đến du lịch rất nhiều, hai người hỏi mấy khách sạn, cuối cùng cũng tìm được một khách sạn hơi nhỏ, có phòng, nhưng mà giá cả so với dự tính đắc hơn một phần ba. Nghê Huy nói: “Không sao đâu, cứ ở đây đi, tiền nhiều hơn ta sẽ trả. Chúng ta trở về hỏi thử, xem bên đó ngày mai có phòng hay không, nếu có thì vẫn thuê phòng bên đó.

Ở đây ít nhất phải chơi hai ba ngày, ở hai đêm, sau đó chuyển đến Xuyên Chủ Tự. Trương Dũng gật đầu: “Được. Thật xin lỗi, không sắp xếp tốt.”

“Đây cũng không phải là vấn đề của ngươi. Đi thôi, về kêu bọn họ.” Nghê Huy cười nói.

Lúc trước có Thuỷ Hướng Đông đi chung, Nghê Huy thật sự nửa điểm cũng không động tới, hoàn toàn giao cho y sắp xếp, bây giờ Thuỷ Hướng Đông không ở đây, Trương Dũng sắp xếp vấn đề còn chưa hoàn thiện, hắn đành phải ra tay.

5 người di chuyển đến khách sạn mới, sau đó đi ăn cơm rồi trở về ngủ, giằng co cả một ngày, quá mệt rồi, tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng sức.

Nghê Huy vừa nằm xuống, Sa Hán Minh liền đến gõ cửa: “Trương Dũng tên gia hoả đó lại ngáy nữa rồi, ta ngủ không được, chen với các ngươi một chút.”

Nghê Huy nhìn Sa Hán Minh, sau đó nói: “Ta đổi phòng với ngươi, ta qua ngủ với y.”

Sa Hán Minh có chút ngượng ngùng nhìn hắn: “Vậy ngươi không phải cũng bị ồn không ngủ được sao? Ta chen chung một giường với Dương Dương là được rồi.”

Nghê Huy lấy ra hai cái nút tai nhỏ: “Không sao đâu, ta có vũ khí bí mật, có thể ngủ được. Ta đi qua đó đây, đưa chìa khoá cho ta, ngươi ngủ trên giường của ta đi. Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai sáng sớm còn phải đi chơi.”

Sa Hán Minh nhìn nụ cười trên mặt Nghê Huy, nhất thời có cảm giác nhụt chí.

Nghê Huy tự nhiên cũng không để Sa Hán Minh mơ mộng quá nhiều, không dễ gì khiến y chết tâm, lại tro tàn lại cháy nữa, vậy thì thất bại trong gan tất. Tiếng ngáy của Trương Dũng kỳ thực đã nhỏ hơn rất nhiều so với lúc trước, hai năm nay chương trình học dày đặc, lại chú ý luyện tập, thịt dư trên người sớm đã tiêu tan không thấy nữa, nghe nói bình thường đã không còn ngáy nữa, phỏng chừng hôm nay đi đường quá mệt, mới ngáy lại thôi.

Nghê Huy lên giường, đem nút tai nhét vào lỗ tai, nằm xuống rất nhanh liền ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ đi vào Cửu Trại Câu, lập tức bị phong cảnh trước mắt thu hút, lúc trước cũng không phải chưa từng thấy tranh ảnh và hình ảnh trên tivi hoặc là trên mạng, nhưng mà tận mắt chứng kiến, cái loại chấn động đó như cũ vẫn tồn tại.

Ao hồ trong Cửu Trại Câu đều gọi là Hồ, như là Hồ Hoả Hoa, Hồ Lô Vĩ, Hồ Hùng Miêu, mỗi hồ đều có sức hấp dẫn riêng biệt, làn nước trong veo, màu sắc biến hoá thất thường, như ngọc bích ôn hoà, lại như phỉ thuý thuỷ tinh, làm cho người ta khó mà tin vào cảnh tượng trước mắt mình cư nhiên có tồn tại thật sự, thật sự là tiên cảnh thất lạc chốn nhân gian, thật sự quá tuyệt vời, đẹp không sao tả xiết.

Nghe nói đây còn chưa phải là mùa đẹp nhất của Cửu Trại Câu, nếu như đến vào mùa thu, núi rừng nhiều màu và hồ nước đủ mọi màu sắc tương phản với nhau, đó mới thật sự gọi là náo nhiệt.

Trương Dũng coi như là một người bạn trai xứng chức, chăm sóc cho Liễu Mộ Khanh phải gọi là vô cùng tỉ mỉ, Sa Hán Minh lúc không có ai nói đùa với Nghê Huy, Trương Dũng tương lai chắc chắn sẽ là nô lệ của vợ y. Nghê Huy cười mà không nói, đàn ông đối xử tốt với vợ của mình, đây không phải là đạo lý hiển nhiên sao, chỉ cần không đi quá ranh giới, vậy vẫn là một người đàn ông tốt.

Nghê Huy cười hì hì nói: “Tương lai ngươi tìm bạn giá, nói không chừng cũng sẽ giống như vậy.”

Sa Hán Minh trên mặt hiện ra một trận đỏ ửng, sau đó nói: “Chắc chắc sẽ không.”

“Vậy ta sẽ đợi xem.” Nghê Huy cười nói.

Thuỷ Hướng Dương cầm lấy quyển sổ phác thảo của y, chuyên chú vẽ vẽ cái gì đó, Nghê Huy đi qua: “Dương Dương, em đang phác thảo hả?”

Thuỷ Hướng Dương gật đầu: “Đáng tiếc em không mang theo màu nước, cảnh sắc ở đây quá đẹp, nếu không em nhất định sẽ vẽ ra. Anh Huy, em sau này còn muốn đến đây vẽ.”

Nghê Huy nói: “Nếu không anh chụp hình lại cho em.”

Thuỷ Hướng Dương lắc đầu: “Màu sắc của ảnh chụp đều sai sự thật, không có cách nào trả lại như cũ.”

“Vậy cũng có thể cố gắng điều chỉnh màu gốc a.” Nghê Huy nói.

Thuỷ Hướng Dương gật gật đầu: “Vậy được, anh chụp dùm em nhiều một chút.”

Nghê Huy hỏi Thuỷ Hướng Dương: “Dương Dương, sắp đến sinh nhật của em rồi phải không? Anh mua cho em một cái máy ảnh, mua loại chuyên nghiệp.” Người học vẽ bình thường, ắt hẳn sẽ học chụp ảnh.

Thuỷ Hướng Dương nhìn Nghê Huy: “Dạ thôi anh Huy, máy chuyên nghiệp không rẻ. Em kêu anh trai của em mua cho em.” Y vẫn chưa nói với Thuỷ Hướng Đông, nếu như nói ra, Thuỷ Hướng Đông chắc chắn sẽ mua cho y.

“Không sao đâu, anh mua được mà.” Nghê Huy nở nụ cười.

Thuỷ Hướng Dương nhìn Nghê Huy, sau đó nói: “Về sau đợi anh Huy kiếm được tiền rồi nói.”

Nghê Huy vươn tay ra sờ sờ đầu của Thuỷ Hướng Dương: “Anh bây giờ đã kiếm tiền rồi, hơn nữa kiếm được không ít.” Những năm nay hắn ở thị trường chứng khoán kiếm tiền, đó cũng có một khoản lớn, chưa chắc ít hơn bao nhiêu so với Thuỷ Hướng Đông.

Thuỷ Hướng Dương nhìn Nghê Huy: “Anh kiếm tiền thế nào?”

Nghê Huy nói: “Chứng khoán.”

“Giống với anh trai em hả?” Thuỷ Hướng Dương gật đầu nói.

Nghê Huy khoé miệng khẽ cong lên: “Dương Dương em muốn kiếm tiền không?”

Thuỷ Hướng Dương nói: “Anh trai em nói em bây giờ không cần quản chuyện tiền bạc, chỉ cần học hành thật tốt. Em nghĩ sau này em lớn lên rồi mới kiếm tiền, kỳ thật em cũng không biết kiếm tiền như thế nào, em đối với cổ phiếu hoàn toàn không biết gì cả.”

Nghê Huy cười nói: “Không sao đâu, để anh trai em nuôi em là được rồi.” Thuỷ Hướng Đông nếu như có thể hợp tác thành công với Andy Rubin, sau này chính là một phú ông ngàn tỷ, nuôi em trai dư sức.

Thuỷ Hướng Đông thở dài: “Nhưng mà em không muốn để anh trai em nuôi, mấy năm nay anh trai em chăm sóc em đã quá vất vả rồi, đợi em lớn, nên độc lập, tương lai em phải tự mình kiếm tiền, có lẽ là bán tranh, cũng có thể là sản xuất tranh sách. Nếu không, đến công ty nào đó làm thuê cũng được.”

Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Dương, tâm tư của y rất đơn thuần, cách nghĩ cũng rất đơn giản, Thuỷ Hướng Đông bảo vệ em trai rất tốt, nhưng mà thông thường trong nghệ thuật đều là người có chút thành tích, tâm tư đều rất đơn thuần, có lẽ Thuỷ Hướng Dương vẫn thật có thể vẽ ra được chút thành tích, hắn cũng không đả kích y, vỗ vỗ vai của y: “Được, cố lên! Trước tiên phải đậu đại học đã.”

Thuỷ Hướng Dương gật đầu: “Nhất định phải thi đậu, các anh đều đậu đại học danh tiếng như vậy, nếu như em không đậu, thì quá mất mặt rồi.”

Sa Hán Minh ở bên kia gọi: “Các người đang làm gì vậy, còn không đuổi theo.”

Nghê Huy cười cười: “Xem Dương Dương vẽ tranh. Được rồi, chúng ta đi theo nè.”

Sau khi chơi hai ngày ở Cửu Trại Câu, bọn họ đến Hoàng Long Câu. Độ cao so với mực nước biển của Cửu Trại Câu khoảng 2000 đến 3000 mét, nhưng độ cao so với mực nước biển của Hoàng Long Câu đặc biệt cao, cao đến 4200 mét, tim của Thuỷ Hướng Dương không tốt, sức khoẻ không tốt, Nghê Huy xuất phát từ sự an toàn mà lo lắng, không để Thuỷ Hướng Dương đi: “Dương Dương, anh ở lại dưới này với em.”

Thuỷ Hướng Dương nói: “Anh Huy anh cũng đi đi, không cần ở lại với em, em ở trấn đợi các anh, đúng lúc có thể đi vẽ tranh, đừng lo lắng cho em, em có thể tự chăm sóc chính mình mà.”

Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Dương: “Thật sự không sao chứ?” Thuỷ Hướng Dương năm nay đã 15 tuổi, coi như cũng là một nữa thiếu niên, vấn đề ở lại một mình một ngày chắc hẳn không sao.

“Thật sự không sao đâu, khó có được một lần, đương nhiên phải tận hứng vui chơi.” Thuỷ Hướng Dương cười nói.

Nghê Huy lại nghe ra có chút cay đắng, y vẫn luôn khuyên bọn họ đi, chính mình lại không đi được, trong lòng khẳng định có chút không dễ chịu gì: “Vậy được rồi, chúng ta đi, em một mình ở trấn chơi nhé.”

“Dạ, không sao đâu, em đem ký hoạ hai ngày nay chỉnh lý một chút, các anh đi đi, không cần lo cho em.” Thuỷ Hướng Dương vẫy vẫy tay, mọi người đều bởi vì tốt cho y, y đương nhiên biết, không có lý do gì kéo mọi người ở lại.

Thuỷ Hướng Dương không đi Hoàng Long Câu, chỉ còn lại bốn người bọn họ, 3 nam 1 nữ, dưới ánh mắt của Sa Hán Minh, cũng xem như là hai cặp. Y trong lòng có chút vui mừng, bình thường Nghê Huy luôn luôn ở cùng một chỗ với Thuỷ Hướng Dương, cơ hội ở một mình với chính mình không nhiều, bây giờ Thuỷ Hướng Dương không ở đây, Trương Dũng lại cùng một chỗ với bạn gái, vậy thì Nghê Huy chỉ có thể đi cùng với mình.

Sáng sớm mọi người liền xuất phát, trên đường đi thấy được biển mây giăng đầy, lớp đá vôi trong hồ như một xâu trân châu với ánh sáng lung linh rơi xuống đáy hồ, so với tiên cảnh Giao Trì càng thần kỳ mỹ lệ hơn. Đã thấy qua nước ở Cửu Trại Câu, mọi người đối với Hoàng Long Câu hoàn toàn không ôm bao nhiêu chờ mong, nhưng vẫn bị sự thần kỳ ở nơi đây làm chấn động. Có thể nói, cảnh sắc nơi đây so với cảnh sắc ở Cửu Trại Câu không kém chút nào, Nghê Huy nghĩ Thuỷ Hướng Dương không thể tận mắt chứng kiến kỳ cảnh của nhân gian này, liền giơ máy ảnh lên, không ngừng nhấn chụp, đem toàn bộ phong cảnh nơi đây chụp vào thẻ nhớ, trở về từ từ giảng giải cho Thuỷ Hướng Dương.

Sa Hán Minh thấy Nghê Huy vẫn luôn chụp ảnh, cũng không nói chuyện với mình, Trương Dũng bên kia thì thân thân mật mật nắm tay với bạn gái, liền một mực bên cạnh Nghê huy, dành thời gian nói chuyện với hắn. Nghê Huy đột nhiên thở dài một tiếng: “Đáng tiếc Thuỷ Hướng Đông và Dương Dương không đến đây, thật tiếc quá, ở đây quá đẹp!”

Sa Hán Minh chần chừ một chút, cuối cùng cũng hỏi ra: “Ngươi còn chưa nói với Thuỷ Hướng Đông sao?”

Nghê Huy có chút ngượng ngùng cười cười: “Vẫn chưa, không biết làm sao để mở miệng.”

Sa Hán Minh gật đầu: “Nhưng mà sau này sẽ có cơ hội, các ngươi đều học cùng một trường đại học mà.”

“Kỳ thực lúc đầu ngươi cũng nên đăng ký vào trường ở Thượng Hải, chúng ta sẽ tụ tập với nhau.” Nghê Huy nói.

Sa Hán Minh cười cười: “Sau này, không chừng ta sẽ đến Thượng Hải làm việc, đến lúc đó sẽ nhờ vả các ngươi, cung cấp chỗ ở cho ta a.”

Đến lúc đó chính mình chắc hẳn có thể buông tay rồi, mấy người bạn này, y cũng rất luyến tiếc, đặc biệt là Nghê Huy.

Nghê Huy gật đầu: “Được a. Đến lúc đó ta còn có thể vay tiền cho ngươi mua nhà. Kỳ thực cha mẹ của ngươi nếu như có dư tiền, bây giờ có thể đến Thượng Hải mua nhà, giá nhà bây giờ cũng không đắt.”

Sa Hán Minh cười cười: “Ta còn không biết sẽ làm việc ở đâu, bây giờ mua nhà, quá sớm rồi đi.”

“Ta cảm thấy không sớm, đến lúc đó ngươi nếu như không muốn đến Thượng Hải làm việc, ngươi có thể bán nhà ở Thượng Hải, đi nơi khác mua nhà, thật đó, mua nhà tuyệt đối đáng giá hơn đem tiền gửi vào ngân hàng.” Nghê Huy nói.

Sa Hán Minh nói: “Ba của ta dường như cầm tiền đến sàn chứng khoáng.”

Nghê Huy nhìn y: “Như thế nào?”

Sa Hán Minh lắc đầu: “Không rõ lắm, có thể kiếm chút tiền.”

Nghê Huy suy nghĩ rồi nói: “Nếu không kêu ba của ngươi đến thỉnh giáo Thuỷ Hướng Đông một chút, y mấy năm nay ở sàn chứng khoán kiếm được hơn 10 triệu.”

Sa Hán Minh há hốc mồm: “Hướng Đông có tiền vậy hả?” Y biết người bạn này từ nhỏ đã bắt đầu kinh doanh, nhà cũng có rất nhiều căn, nhưng mà không nghĩ đến y cư nhiên có nhiều tiền như vậy.

Nghê Huy gật gật đầu: “Y ở sàn chứng khoán rất lợi hại, ngươi nói với ba của ngươi, để ông đi hỏi Hướng Đông, xem mua cổ phiếu nào thì được.”

“Được, ta sẽ nói ba của ta một tiếng.” Sa Hán Minh không nhịn được lại thở dài, thì ra Thuỷ Hướng Đông có tiền như vậy, y vốn dĩ thấp hơn Thuỷ Hướng Đông một chút, học tập kém một chút, lớn lên cũng kém hơn y một chút, không nghĩ đến người ta cư nhiên có tiền như vậy, đúng rồi, nhà Nghê Huy cũng có tiền a, mặc dù hắn từ trước đến giờ không khoe khoang, mẹ của hắn kinh doanh ở Thượng Hải, bây giờ đi di cư, phỏng chừng tài sản cũng rất phong phú đi, “Các ngươi đều là người có tiền a, chỉ có ta nghèo nhất.”

Nghê Huy không biết y sao lại phát ra cảm thán như vậy: “Có tiền gì, đó đều là tiền của mẹ ta. Kỳ thực còn hơn tiền, ta càng ngưỡng mộ tình cảm của nhà ngươi, ấm áp yêu thương như vậy. Ta thà rằng dùng chút tiền đó đi đổi lấy một gia đình hạnh phúc, đáng tiếc, những điều này không thể cưỡng cầu.” Hắn nói rồi thở dài một cái.

Sa Hán Minh nghe nói ba của hắn bắt cóc em gái của hắn bị bắt, bây giờ đang ngồi tù, mẹ của hắn dẫn em gái qua Canada, chỉ còn một mình hắn ở lại trong nước, thật sự rất đáng thương, có thể thấy, có tiền cũng không nhất định là chuyện tốt. Sa Hán Minh nhìn sự cô đơn trên mặt Nghê Huy, vỗ vỗ vai hắn: “Không sao đâu, sau này ngươi sẽ có một gia đình ấm áp đầy tình thương của chính mình.” Có lẽ, hắn có thể giúp đỡ bạn tốt.