Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Chương 71: Cẩn thận suy nghĩ



Thuỷ Hướng Đông đem các nguyên liệu của nồi lẩu bày trí xong, để lên cái bếp điện, bật điện lên, chỉ cần đợi Thuỷ Hướng Dương về là ăn. Kết quả Thuỷ Hướng Dương gọi điện thoại về, vừa gặp một người bạn trên đường về, cùng bạn đi ăn cơm, không trở về.

Thuỷ Hướng Đông cúp máy: “Dương Dương không về, chúng ta ăn thôi. Tên tiểu tử thúi này, nói về ăn rồi, cũng đã đợi nó rồi, kết quả cho chúng ta leo cây.”

“Nó đã lớn rồi, có cuộc sống của mình, biết đâu gặp bạn gái, cùng nhau hẹn hò.” Nghê Huy cười nói.

Thuỷ Hướng Đông đem bếp lò bật lên, vốn dĩ đã đun nóng trước, nồi lẩu rất nhanh liền sôi sùng sục: “Đến đây ăn, nó không về thì chúng ta ăn nhiều một chút.”

Nghê Huy lấy hai chai bia từ trong tủ lạnh ra, chính mình rót một ly, rót cho Thuỷ Hướng Đông một ly. Thuỷ Hướng Đông nói: “Bia ở đâu ra vậy?”

“Em mua đó.”

Thuỷ Hướng Đông nhìn hắn: “Em lúc nào bắt đầu mua bia?”

“Tửu lượng không tốt, bây giờ bắt đầu luyện từ từ. Nghe nói lúc Vương Hy Chi viết “Lan Đình Tự”, chính là lúc uống chưa mềm môi, hạ bút như có thần trợ giúp, em cũng muốn thử xem.” Nghê Huy cười hì hì.

Thuỷ Hướng Đông ngăn hắn: “Em bị cảm, còn uống bia cái gì?”

“Em đâu có bị cảm, bây giờ đã tốt rồi. Uống chút bia, ăn lẩu mới ngon, nếu không ăn hết đồ ăn cũng không có vị gì. Ăn thôi.” Nghê Huy bưng ly uống một ngụm, sau đó gắp một đũa thịt dê trong nồi, cho vào miệng, vừa ăn vừa gật đầu, “Ngon quá.”

Thuỷ Hướng Đông bất đắc dĩ nhìn hắn, sau đó cũng bắt đầu ăn. Hai người thỉnh thoảng cụng ly, ăn đến vô cùng vui vẻ, Thuỷ Hướng Đông có hơi chút tiếc nuối nói: “Nếu như Trương Dũng và Dương Dương cũng ở đây thì tốt rồi, ăn lẩu phải có nhiều người, cướp đồ ăn mới thú vị. ” Lần trước cùng bạn cùng phòng đi ăn liên hoan, cũng là ăn lẩu, ăn giống như quỷ chết đói đầu thai, mọi người điên cuồng cướp đồ ăn, ăn như vậy mới vui.

Nghê Huy tưởng tượng một chút, nói: “Đợi đến tết Nguyên Đán, kêu Trương Dũng qua, đến lúc đó y chắc chắn có thể ra ngoài chơi, chúng ta lại cùng nhau ăn lẩu.” Đột nhiên lại thở dài một tiếng, “Đáng tiếc Sa Tử không đến Thượng Hải, bằng không người càng nhiều thì càng vui.”

Thuỷ Hướng Đông mạnh ngẩng đầu nhìn hắn: “Y không đến Thượng Hải sao?”

Nghê Huy rủ mi mắt: “Ừ, y sau này có thể đi vào trường ở phương Bắc.”

“Em đã ngả bài với y rồi? Nói như thế nào?” Thuỷ Hướng Đông truy hỏi.

Nghê Huy qua loa nói: “Dù sao y đã biết em sẽ không thích y được.” Hắn khẳng định sẽ không nói với Thuỷ Hướng Đông là hắn đã lấy y ra làm bia đỡ đạn.

Thuỷ Hướng Đông cũng không truy xét, vui mừng khôn xiết, tên tình địch này đã không còn tồn tại nữa, vậy thật là quá tốt. Y đem cá viên trong nồi vớt lên, bỏ vào bát của Nghê Huy: “Không có xé toạt ra là được, nếu không ngay cả bạn bè cũng làm không được, tình cảm nhiều năm như vậy, thật sự là quá đáng tiếc.”

Nghê Huy gật đầu: “Ừ.”

Đồ ăn vốn dĩ là chuẩn bị cho ba người, chuẩn bị hơi nhiều một chút, hai người ra sức ăn, lại uống hết hai chai bia, kết quả đều no đến không thể động, Thuỷ Hướng Đông cũng lười dọn dẹp bàn, nằm trên sofa: “Ngày mai rồi dọn, nghỉ ngơi trước đi.”

Hai người đầu đụng đầu nằm trên sofa, nhắm mắt thở dài, Thuỷ Hướng Đông nói: “Lần sau không nên ăn nhiều như vậy, hại dạ dày.”

“Anh cũng biết mà còn liều mạng kêu em ăn.” Nghê Huy vươn tay ra sau đầu vỗ mặt Thuỷ Hướng Đông một cái.

Thuỷ Hướng Đông vươn tay bắt lấy tay của Nghê Huy: “Anh sợ lãng phí. Tay của em thật đẹp, Nghê Huy.”

Nghê Huy rút tay về không được, nói: “Tay đẹp thì có tác dụng gì, nhàm chán! Buông tay.”

“Có chứ, anh thích.” Thuỷ Hướng Đông nắm chặt tay của Nghê Huy không buông, cảm thụ bàn tay và ngón tay thon dài cân xứng của đối phương, y nhắm mắt nói: “Nghê Huy, chúng ta quen nhau đi!”

Nghê Huy từ trong mũi phát ra âm thanh, sau đó nói: “Quen nhau thì có gì tốt?”

Thuỷ Hướng Đông đột nhiên rất có tinh thần, lật người lại, nằm sấp trên sofa, ngẩng đầu từ trên nhìn xuống Nghê Huy: “Quen nhau có rất nhiều thứ tốt, em muốn anh làm cái gì anh liền làm cái đó, anh sẽ luôn luôn đối xử tốt với em, nhẫn nhục chịu khó, em muốn anh đi hướng đông anh sẽ không đi hướng tây. Anh biết giặt đồ, biết nấu cơm, biết làm ấm giường, biết gấp chăn, biết kiếm tiền, biết đánh nhau.”(Editor kêu gào: Hãy lấy người như Hướng Đông!)

Nghê Huy mở mắt ra, ánh mắt còn có chút mơ màng, bốn mắt nhìn nhau với Thuỷ Hướng Đông, Thuỷ Hướng Đông đã từng nói thích hắn không chỉ một lần, đề xuất quen nhau cũng không phải lần đầu tiên, y quả thực rất xứng với tâm ý của chính mình, nhưng hắn hoàn toàn không có dự định quyết định chuyện này sớm như vậy: “Em không biết người đó có phải là anh hay không.” Bọn họ ở cùng nhau đã quá quen thuộc, thế nên Nghê Huy cũng không có bao nhiêu kỳ vọng, tình yêu lẽ nào không phải là tim đập thình thịch, ngày nhớ đêm mong, nhớ nhung da diết sao? Rất nhiều năm trước, hắn đối với Thuỷ Hướng Đông đã từng có những cảm giác này, nhưng bây giờ giữa bọn họ dường như thiếu chút tình cảm mãnh liệt.

“Cái gì?” Thuỷ Hướng Đông nháy mắt một cái, có chút không rõ ràng lắm.

Nghê Huy nói: “Em không biết người mà em muốn ở cùng có phải là anh hay không.”

Thuỷ Hướng Đông cong khoé miệng: “Vậy thử xem không phải là biết sao?” Y cuối đầu, hôn lên môi của Nghê Huy, nhẹ nhàng chầm chậm mút vào cánh môi của hắn.

Nghê Huy theo bản năng vươn lưỡi ra đỉnh khai, bị Thuỷ Hướng Đông cuốn lấy, nụ hôn mang theo mùi bia mà nhiệt tình nóng bỏng. Nghê Huy đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác tê dại từ đầu lưỡi truyền đến tận đáy lòng, cái loại cảm giác tim đập thình thịch dường như đã quay trở lại.

Nghê Huy hoàn toàn không có nhắm mắt mà hưởng thụ cái hôn môi này, ánh mắt của hắn vẫn mở to, trước mắt là trái cổ của Thuỷ Hướng Đông, chóp mũi phả ra hơi thở nhẹ nhàng mùi hương dễ chịu, hắn thầm nghĩ, cái cảm giác này, chính là cảm giác mà hắn đã chờ đợi rất lâu. Sau đó hắn nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn này.

Thuỷ Hướng Đông cuối cùng cũng buông hắn ra, hai người đều thở dốc, y lại nhịn không được mà hôn một chút vào hai cánh môi của Nghê Huy: “Nghê Huy, ông trời đã sắp xếp anh từ đời trước qua lại với em, lẽ nào không phải là thành toàn cho chúng ta? Không có ai hiểu em hơn anh, cho anh một cơ hội được không?”

Nghê Huy do dự một chút, có muốn cứ như vậy mà đáp ứng hay không, có hơi quá tiện lợi cho Thuỷ Hướng Đông, điều đẹp nhất của tình yêu, hẳn là giai đoạn mờ ám đi. Lúc này cửa bị mở ra, Thuỷ Hướng Dương kinh ngạc nhìn tư thế quỷ dị của hai anh trai trên sofa: “Anh, các anh đang làm cái gì vậy?”

Nghê Huy giật mình mà bật dậy, Thuỷ Hướng Đông không kịp tránh ra, cái trán của Nghê Huy đụng vào càm của Thuỷ Hướng Đông, hắn đau đến nỗi “A” kêu thảm một tiếng rồi lại nằm trở lại: “Thuỷ Hướng Đông anh muốn chết a!”

Thuỷ Hướng Đông vội vàng ngồi dậy, bất chấp càm của chính mình đang đau, vươn tay xoa cái trán của Nghê Huy: “Nghê Huy, em không sao chứ?”

“Có sao, đầu đau muốn chết!” Nghê Huy tức giận mà đẩy tay y ra, xoay người ngồi dậy, sau đó chạy lên lầu.

Thuỷ Hướng Đông thấy hai anh trai hoảng hốt lo sợ, sau đó đem mặt chuyển hướng qua Thuỷ Hướng Đông đang ngồi trên sofa: “Anh, có chuyện gì vậy?”

Thuỷ Hướng Đông nhìn em trai, thở dài, y vốn dĩ muốn giấu em trai, đợi trễ một chút mới nói với y, tránh khỏi ảnh hưởng đến tính hướng của y, nhưng mà bây giờ e rằng không giấu được nữa, Nghê Huy từ trong phòng lao ra, trên cao nhìn xuống lớn tiếng nói: “Thuỷ Hướng Đông, anh dám nói anh nhất định sẽ chết với em!”

Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy, sau đó nói với Thuỷ Hướng Dương: “Chuyện ngượng ngùng của anh Huy em, hắn không cho anh nói.”

Thuỷ Hướng Dương quả nhiên thành công bị lừa gạt, đi đến ngồi xuống sofa: “Anh, anh cuối cùng cũng về rồi, anh rất lâu rồi không về nhà. Chúng em đều cảm thấy cô đơn chết luôn.”

Thuỷ Hướng Đông nhìn em trai: “Cô đơn hả? Anh Huy của em cũng cảm thấy cô đơn hả?”

Thuỷ Hướng Dương nói: “Cũng không phải. Anh không trở về, anh ấy ngoại trừ đi học, bình thường không đi đâu cả.”

Thuỷ Hướng Đông nở nụ cười: “Sau này anh vẫn là một tuần về một lần đi. Dương Dương, anh không phải giao Tân Tân cho em sao, em sao không dắt nó đi dạo, nó đã mập lên một vòng rồi?”

Thuỷ Hướng Dương gãi gãi đầu: “Hì hì, em có lúc cũng quên.” Thuỷ Hướng Dương ngồi một lát, đứng dậy vào phòng bếp, đi qua bàn, thấy nồi lẩu trên bàn, còn có đồ ăn còn lại chưa ăn hết, “Các anh ăn thật phong phú a, em tối nay ăn chưa no.”

“Kêu em trở về em không về, em tối nay ăn cái gì?” Thuỷ Hướng Đông đã đứng lên chuẩn bị lên lầu đi tìm Nghê Huy tiếp tục vấn đề chưa nói xong.

Thuỷ Hướng Dương mở bếp điện từ, cầm lấy một bộ chén đũa, chuẩn bị ăn lẩu: “Hắc hắc, có một người bạn mời đi ăn, chúng em đi ăn pizza, thật khó ăn.”

Thuỷ Hướng Đông hỏi: “Bạn gì, nam hay nữ?”

Thuỷ Hướng Đông liếc mắt: “Đương nhiên là nữ sinh, ai mà mời nam sinh?”

Thuỷ Hướng Đông giả bộ không để ý nói: “Yêu sớm cũng được, nhưng mà không thể làm lỡ việc học.” Em trai yêu sớm, y kỳ thực rất vui vẻ mà tán thành, ít nhất nói rõ tính hướng bình thường, nhưng mà thành tích của y vốn dĩ không tốt lắm, nhưng cũng phải bảo đảm thi đậu Học Viện Mỹ Thuật.

Thuỷ Hướng Dương làm động tác chào: “Tuân mệnh!” Ánh mắt cười đến cong cong, giống như hình lưỡi liềm.

“Em từ từ ăn đi, đừng ăn quá nhiều, miễn cho khó tiêu.” Thuỷ Hướng Đông nói.

“Em biết rồi.”

Thuỷ Hướng Đông gõ cửa phòng của Nghê Huy, qua một lát, Nghê Huy mới đi ra mở cửa, thấy Thuỷ Hướng Đông, có hơi chút cảnh giác nói: “Anh làm gì?”

Thuỷ Hướng Đông đem một chân chen vào khe cửa, chen vào: “Để anh vào trong nói chuyện.”

Nghê Huy nhìn xuống cái chân đang kẹt giữa khe cửa, lại nghĩ tới Thuỷ Hướng Dương đang ở nhà, không thể ồn ào quá khó coi, liền buông lỏng tay ra, Thuỷ Hướng Đông vội vàng đi vào bên trong, đem cửa đóng lại.

Nghê Huy ngồi ở trước bàn máy vi tính cầm con chuột: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!”

Thuỷ Hướng Đông đi qua, cái mông dựa vào trên bàn máy vi tính, hai chân dài đan chéo nhau, nghiêng người nhìn Nghê Huy: “Nghê Huy, lời anh nói, em còn chưa trả lời anh.”

Nghê Huy nháy mắt: “Lời gì?”

Thuỷ Hướng Đông khoé miệng chứa ý cười, cúi người xuống tiến tới lại muốn hôn Nghê Huy, Nghê Huy lùi về sau né: “Dừng! Em — suy nghĩ một chút.”

Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy, xoa chóp mũi một cái: “Suy nghĩ cái gì?”

Nghê Huy cầm cây bút trên tay, xoay xoay: “Em còn phải quan sát thực tế.” Tại sao bây giờ phải đáp ứng, chính mình còn “trẻ” mà, không cần sớm như vậy mà quyết định, chơi một chút mờ ám mới tốt, để y đi theo làm tuỳ tùng mà chạy theo mình.

Thuỷ Hướng Đông nở nụ cười, biết chuyện này kỳ thực là đáp ứng rồi, nhưng mà còn chưa tuyên bố chính thức với mình nhanh như vậy: “Được thôi, em vui là tốt rồi, bất cứ lúc nào cũng chờ đợi em sai khiến!” Thuỷ Hướng Đông còn rất ưu nhã làm ra hành động của một thân sĩ.

Nghê Huy trong lòng có chút ngọt ngào, thật giống như cảm giác lúc đầu hắn bắt đầu động tâm với Thuỷ Hướng Đông, qua nhiều năm như vậy, cảm giác đó đã biến thành chết lặng, bây giờ lại từ từ bắt đầu hồi phục lại. “Được rồi, anh ra ngoài đi. Em cảnh cáo anh, không có sự cho phép của em, không để nói chuyện này cho mọi người và bạn bè biết.”

“Điều này là tất nhiên.” Thuỷ Hướng Đông lâng lâng đi ra ngoài.

Thuỷ Hướng Đông cảm thấy Nghê Huy nói chính mình muốn quan sát tỉ mỉ, giống như uống thuốc an thần. Y tỉ mỉ mà suy nghĩ một chút, theo tính cách của Nghê Huy, y biểu hiện quá dính người, hắn không thích, phải bảo trì một chút khoảng cách, hai bên có chút không gian riêng tư, như vậy bảo đảm sẽ không đụng phải nghịch lân của y, trái lại còn có lợi cho việc xúc tiến tình cảm.

Cho nên y không còn mỗi ngày liên lạc với Nghê Huy nữa, gặp phải những chuyện có ý nghĩa, mới chia sẻ với Nghê Huy, có lúc cùng hắn thảo luận một vài vấn đề nghiệp vụ của công ty. Vào cuối tuần, không có chuyện gì mới về nhà, một tháng duy trì không về nhà một tuần, tần suất này sẽ không khiến hắn cảm thấy chính mình cuốn lấy hắn quá chặt.

Y không thường xuyên về nhà, Nghê Huy ngược lại sẽ chủ động liên lạc với y, có lúc cần y mua cái gì đó, hoặc là thảo luận một chút chuyện của Dương Dương, có lúc là thương lượng chuyện của ông ngoại bà ngoại. Hiện tượng này khiến cho Thuỷ Hướng Đông cảm thấy rất vui mừng, Nghê Huy cuối cùng cũng chủ động nói chuyện với mình.

Vào dịp lễ Giáng sinh, một nhà ba người Trần Lệ Bình trở về, Canada có kỳ nghỉ đông hơn một tháng, bà dẫn theo con gái Viên Viên về chơi lễ, nói là Viên Viên nhớ anh trai. Viên Viên ở Canada một năm này, sau khi trở về, tiếng Trung xen lẫn tiếng Anh và tiếng Pháp, quả thật là hồ ngôn loạn ngữ.

Nghê Huy biết mẹ của hắn hoàn toàn không ở khu người Hoa, bà ở chung với người da trắng, bên đó có người nói tiếng Anh, cũng có người nói tiếng Pháp, năng lực học tập của con gái rất mạnh, rất nhanh liền học được ngôn ngữ của mấy đứa con nít bản địa. Nghê Huy nói: “Mẹ, trường học của Viên Viên không phải dạy tiếng Anh sao, sao bé còn nói tiếng Pháp nữa?”

Trần Lệ Bình nói: “Hàng xóm nhà chúng ta là con cháu người Pháp, bình thường ở bên ngoài cũng nói tiếng Anh, nhưng ở nhà vẫn nói tiếng Pháp, Viên Viên thường hay chơi với con của nhà hàng xóm, nên học được.”

Nghê Huy nhìn em gái ăn mặt như búp bê: “Viên Viên, nói một câu tiếng Pháp cho anh nghe.”

Viên viên vô cùng đắc ý bắn ra một câu tiếng Pháp, Nghê Huy hỏi: “Câu em vừa nói là ý gì?”

Viên Viên nhìn Nghê Huy, suy nghĩ một chút, dùng tiếng Anh giải thích, nói là “Cái này là của em”. Nghê Huy đoán chừng đây là câu nói của con nít cùng nhau chơi trò chơi, hắn ôm lấy em gái: “Viên Viên, em có dạy cho bạn em nói tiếng Trung không?”

Viên Viên gật đầu: “Có.”

Trần Lệ Bình nói: “Tiếng Trung nó đã mau quên sạch rồi, chúng ta vì để nó mau chóng học nói tiếng Anh xong, ở nhà đều nói tiếng Anh với nó.”

Nghê Huy nói: “Vậy sau này không phải là không biết tiếng Trung sao?”

“Đợi nó lớn một chút, khi hoàn toàn có thể phân biệt, chúng ta lại dạy nó nói tiếng Trung. Nhưng mà phỏng chừng cũng chỉ nghe nói, viết và đọc đều là vấn đề.” Trần Lệ Bình nói.

Chương Thái Thanh ở một bên nói: “Sau này nó sống ở Canada, còn cần tiếng Trung làm gì.”

Nghê Huy nhìn vết sẹo trên cổ em gái, đã mờ rất nhiều, nhưng vẫn còn tồn tại, hắn nói với mẹ: “Mẹ có thể cho nó đi học lớp bổ túc tiếng Trung, để nó học một chút tiếng Trung.”

Trần Lệ Bình gật đầu: “Mẹ cũng tính như vậy.”

Thuỷ Hướng Đông và Thuỷ Hướng Dương ngồi trên sofa, im lặng mà nghe cuộc nói chuyện của nhà bọn họ, Viên Viên thấy Thuỷ Hướng Đông và Thuỷ Hướng Dương, hỏi: “Hai anh này là ai?”

Nghê Huy nói: “Đây cũng là anh trai a, mới đi không bao lâu mà không nhận ra rồi. Đây là anh Dương Dương, lúc trước thường dẫn em đi chơi đó.”

Thuỷ Hướng Dương nhìn Viên Viên đã lớn thành một tiểu cô nương, có chút ngượng ngùng cười cười, em gái trong trí nhớ của y không giống như vậy. Tính hay quên của Viên Viên rất lớn, đã không nhớ ra chính mình đã từng chơi cùng Thuỷ Hướng Dương, nhưng mà bé vẫn rất thích Thuỷ Hướng Dương, đi qua nhỏ giọng nói với y: “Anh nhận ra em sao?”

Thuỷ Hướng Dương gật đầu: “Nhận ra a, em là Viên Viên.”

Viên Viên vui vẻ cười, lộ ra hàm răng thiếu một cái răng cửa: “Vậy anh bây giờ dẫn em đi chơi đi.”

Thuỷ Hướng Dương nhìn Nghê Huy, Nghê Huy cười gật đầu, y đành nói: “Được.”

Lần trước Nghê Huy xảy ra chuyện, Trần Lệ Bình từ Canada trở về một lần, chủ yếu là đến trấn an Nghê Huy, đến rồi đi vội vàng, cũng không ở lại quá lâu. Lần này bà quyết định đi thăm Nghê Vệ Dương, đem chuyện của Nghê Hi thông báo cho ông biết, cũng muốn cảnh báo ông ấy một chút. Bà đi một mình, Nghê Huy đời này không muốn nhìn thấy Nghê Vệ Dương nữa. Cách tấm kính bảo hộ, Trần Lệ Bình thấy Nghê Vệ Dương râu mọc đầy mặt, đây vẫn là lần đầu tiên bà đến thăm ông ấy, người đàn ông này, bà đã từng mặc sự phản đối của tất cả mọi người mà gả cho y, kết quả đổi lấy số phận chăm chọc như vậy.

Nghê Vệ Dương nhìn Trần Lệ Bình: “Tôi không nghĩ đến là bà sẽ đến thăm, bà là người đầu tiên đến thăm tôi.”

Trần Lệ Bình mặt vô biểu tình nói: “Con trai của ông không đến thăm ông sao?”

Nghê Vệ Dương cười khổ nói: “Hai đứa đều không tới.”

Trần Lệ Bình nói: “Con trai tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với ông rồi, đương nhiên sẽ không đến thăm ông. Tôi là hỏi con trai của ông. Lần này tôi đến báo với ông, con trai của ông đã chết rồi.” Bà chăm chú nhìn biểu tình của Nghê Vệ Dương.

Nghê Vệ Dương rõ ràng đã sớm nhận được tin chết của Nghê Hi, ông rất bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi. Tôi không nghĩ rằng nó sẽ làm như vậy.”

Trần Lệ Bình nói: “Ông vì nó, không ngại mà dùng bạo lực đánh hai mẹ con tôi, vì sao không cẩn thận mà nuôi dưỡng nó, để nó thành một người như vậy?”

Nghê Vệ Dương cúi đầu nói: “Tôi sai rồi, là tôi hại nó, tôi không biết dạy con.”

Trần Lệ Bình nói: “Ông biết sai là được rồi. Nghê Vệ Dương, ông làm nhiều chuyện có lỗi với hai mẹ con tôi như vậy, chúng tôi đều không so đo với ông, tôi chỉ muốn yêu cầu ông, sau này đừng có bất cứ liên quan nào đến chúng tôi, đừng đến làm phiền chúng tôi, được không?”

Nghê Vệ Dương nhìn Trần Lệ Bình, thở dài: “Tôi sẽ không đến quấy rầy cuộc sống của các người đâu.”

Những ngày trong tù, Nghê Vệ Dương vô cùng nhàm chán, rất nhiều lúc nhìn trần nhà mà ngây người, nghĩ đến kết cục này của chính mình, vốn là một nhà ba người vô cùng mĩ mãn, về sau sao lại trở thành như vậy chứ? Nghê Hi nhất định là nghiệt trái mà đời trước ông thiếu nợ, ông muốn bồi thường cho nó, càng một mực cưng chiều, sợ rằng không thể cho nó cuộc sống tốt nhất, thậm chí bí quá hoá liều mà đi phạm tội. Kết quả nghiệt ác này, đem ông kéo vào vực sâu không đáy, cũng đem Nghê Hi đưa vào địa ngục. Ông thậm chí nghĩ, lúc đầu, không sinh ra thì tốt rồi.