Trọng Sinh Chi Đừng Tới Đây

Chương 63: Nụ hôn đầu tiên



Nghê Huy nằm trên sofa, cằm lấy cái xương chó mới mua ở tiệm sủng vật mà trêu chọc Tân Tân, Tân Tân tính cách hoạt bát, tràn đầy sức sống, luôn muốn bắt được khúc xương bằng cao su trong tay Nghê Huy. Nghê Huy vừa trêu nó, vừa gọi tên của nó, để khích lệ nó có thể nhớ được tên của mình.

Thuỷ Hướng Đông bận rộn trong nhà bếp, nghe tiếng động của Nghê Huy và con chó nhỏ, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vừa huýt sáo vừa làm đồ ăn, trong lò nướng có một con gà, trong chảo đang chiên thịt bò, trong nồi lớn đang chưng cánh thuỷ, toàn bộ đều làm theo kiểu tây, đương nhiên là kết hợp với hương vị kiểu Trung Quốc.

Tân Tân bị mùi vị bay ra từ trong phòng bếp hấp dẫn, nhiều lần điều muốn chạy vào phòng bếp, bị Nghê Huy kéo trở lại: “Không cho đi, đi rồi cũng không có phần của ngươi. Tân Tân, đi, đem khúc xương nhặt về.” Thuận tay đem khúc xương cao su ném đi, Tân Tân quả quyết chạy đi, đương nhiên, nó không có giống như Nghê Huy nghĩ mà đem khúc xương nhặt trở về, nhà nhỏ, còn chưa học được trò chơi này, chỉ là nằm rạp xuống sàn, chuyên chú mà gặm khúc xương, quên luôn Nghê Huy.

Nghê Huy đang xem phim truyền hình nhàm chán trên tivi, ngáp một cái, mệt mỏi muốn ngủ.

Gà nướng đã làm xong, Thuỷ Hướng Đông đem cả con gà cắt ra, đặt trên cái đĩa trên mâm lớn, bưng lên bàn, lại đem mấy món ăn khác dọn lên. Sắp xếp xong chén đũa, lấy ra ly rượu thuỷ tinh, từ trong tủ bếp lấy ra một chai rượu nho.

“Nghê Huy, đến ăn cơm.” Thuỷ Hướng Đông gọi hắn.

Nghê Huy mở mắt ra, từ trên sofa đứng lên, đi đến bàn cơm, nhìn Thuỷ Hướng Đông một cái: “Sao lại là cơm Tây?”

“Ừ, đột nhiên muốn ăn. Ngồi đi, uống chút rượu không?” Thuỷ Hướng Đông mở nắp chai rượu, chuẩn bị rót rượu.

Nghê Huy liếc nhìn Thuỷ Hướng Đông: “Ngươi đừng quên, ngươi vẫn còn là vị thành niên.”

Thuỷ Hướng Đông nhìn hắn cười: “Ta đã là lão yêu quái luôn rồi, còn vị thành niên cái gì. Hôm nay là ngày tốt, vừa là ngày đầu năm, còn là sinh nhật của ngươi, không đáng để chút mừng hay sao?” Y đem rượu nho màu đỏ sẫm đưa cho Nghê Huy.

Nghê Huy nhìn y, đưa tay ra nhận lấy, đưa lên uống một ngụm, mùi vị của rượu được ướp lâu ngày đã kích thích vị giác của hắn. Nghê Huy nhíu mày, vẫn có hơi chút không thể thích ứng được.

Thuỷ Hướng Đông giơ lên ly rượu, cụng với ly của Nghê Huy một cái: “Nghê Huy, sinh nhật vui vẻ!”

Nghê Huy cụng với y một cái, lại uống một ngụm, sau đó đặt ly xuống bắt đầu dùng bữa: “Ngươi khi nào thì học làm món Tây?”

Thuỷ Hướng Đông dừng một chút: “Rất lâu trước kia.”

Nghê Huy nhìn y, biết rất lâu trước kia là chỉ kiếp trước: “Ta sao lại chưa từng biết?” Nói xong lời này, hắn lại trầm mặc, đời trước hắn tự cho là mình rất hiểu Thuỷ Hướng Đông, trên thực tế, hắn đối với việc hiểu Thuỷ Hướng Đông thật là ít ỏi, bằng không thì cũng sẽ không bị hãm hại thành cái dạng như vậy.

Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy, trong ánh mắt mang theo sự áy náy, y thấp giọng nói: “Ta vẫn luôn muốn tìm một cơ hội để làm cho ngươi ăn, bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội rồi. Ăn cơm thôi, thử xem ăn được hay không.”

Nghê Huy ném chuyện đó ra khỏi đầu, không muốn để mình nghĩ nhiều như vậy, bất kể như thế nào, đó đều đã là chuyện đã qua, con người thì phải nhìn về phía trước, ăn cơm. Mùi vị món ăn mà Thuỷ Hướng Đông làm rất ngon, thịt bò mềm mềm nhiều nước, nắm bắt độ cháy của thịt gà nướng rất tốt, cư nhiên một chút cũng không khét, thơm ngon mềm mềm, Nghê Huy không nhịn được mà ăn rất nhiều. Bởi vì đang dùng bữa, Nghê Huy liền đem rượu nho làm nước mà uống, áp chế lại vị mặn.

Hắn giơ cái ly không lên: “Rót thêm một chút.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Ăn nhiều chút đi, đừng uống nữa.” Nghê Huy đã uống mấy ly rượu nho rồi, đã uống đến say rồi.

“Không ăn đâu, muốn uống.” Nghê Huy lắc đầu, giống như con nít ăn vạ, hắn đã uống không ít rượu, trên mặt sớm đã đỏ bừng, nhìn Thuỷ Hướng Đông, ánh mắt vô cùng mê ly. Tửu lượng của hắn vốn dĩ đã không tốt, sau khi làm kinh doanh, bị ép phải đi xã giao, luyện rất lâu, cuối cùng mới luyện được tửu lượng tốt một chút, sau đó Thuỷ Hướng Đông đến, y liền đem việc uống rượu đảm nhận, mới đem Nghê Huy giải phóng ra.

Thuỷ Hướng Đông mơ màng nhìn Nghê Huy nuốt từng ngụm nước bọt, lại rót cho hắn một chút rượu, Nghê Huy một ngụm uống hết: “Hắc hắc, còn muốn, đồ keo kiệt, thêm nhiều một chút.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Đủ rồi, uống say rồi. Ăn cơm đi, nếu không ta đi lấy bánh kem.”

Nghê Huy đem đôi mắt tròn vo mà nhìn y, trong miệng đầy mùi rượu: “Thấy ngốc chưa, phải đợi ăn cơm xong mới có thể ăn, bây giờ muốn uống rượu, ngày mai không cần đi học.”

Thuỷ Hướng Đông cười nói: “Ai nói ngày mai không đi học?”

“Ta nói không đi học thì không đi!” Nghê Huy bĩu môi, mượn rượu mà chơi xấu.

Thuỷ Hướng Đông nói: “Được được, không đi. Ăn cơm.”

Nghê Huy ợ một cái, chậm rãi nói: “Rượu là thứ tốt, có thể giải sầu.”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Ngươi có cái gì mà giải sầu hả?”

Nghê Huy hít mũi một cái: “Có nhiều lắm. Ông bà ngoại không thể ở cùng với ta, mẹ của ta dẫn em gái đi ra nước ngoài, Sa Hán Minh — ợ — thích ta, còn có Nghê Hi cái tên biết thái chết tiệt đó, y sao lại không chết đi a…”

Thuỷ Hướng Đông nghe lời nói trong khi say rượu của hắn: “Ngươi không thích Sa Hán Minh thích ngươi sao?”

Nghê Huy lắc đầu một cái: “Y là bạn tốt của ta, không thể thích. Nếu không thì, không có cách nào làm bạn được.”

Thuỷ Hướng Đông trong lòng vô cùng vui mừng, nguyên lai Nghê Huy không thích Sa Hán Minh, y nghĩ nghĩ, bạo gan hỏi: “Vậy ngươi thích ai?”

Nghê Huy gục xuống bàn, ngáp một cái, nhắm mắt lại: “Không nói cho ngươi biết.”

Thuỷ Hướng Đông cười một cái, thấy hắn hoàn toàn không ăn nữa, đem hắn nửa đỡ nửa ôm, đi đến sofa ngồi: “Chúng ta không uống rượu, ăn bánh kem thôi.”

Nghê Huy không muốn ngồi, xoay người, trực tiếp nằm xuống sofa, ánh mắt nửa hí nói lầm bầm, Thuỷ Hướng Đông lấy cho hắn một ly trà: “Nghê Huy, uống chút trà.”

Nghê Huy càu nhàu nói: “Không uống trà đâu, muốn uống rượu.”

Thuỷ Hướng Đông lấy bánh kem chocolate ra, đốt nến, đem đèn tắt đi, Nghê Huy phát hiện xung quanh một mảnh tối đen: “Sao lại bị cúp điện a?”

Thuỷ Hướng Đông nhịn cười, vì hắn mà hát bài hát chúc mừng sinh nhật: “Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ! Chúc ngươi…”

Nghê Huy quay đầu lại nhìn Thuỷ Hướng Đông đang bưng bánh kem đi đến: “Đốt nến a?”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Nghê Huy, sinh nhật vui vẻ! Chúc ngươi mỗi năm đều như hôm nay, mỗi tuổi đều như hôm nay, luôn luôn vui vẻ vô ưu!” Y đem bánh kem bưng đến trước mặt hắn, “Cầu nguyện rồi thổi nến đi.”

Nghê Huy từ sofa chống nửa người ngồi lên, hắc hắc cười: “Làm gì phải thổi? Đã bị cúp điện rồi.”

Thuỷ Hướng Đông kiên nhẫn mà khuyên hắn: “Thổi tắt đi, điện sẽ mở lại.”

“Thật hả?” Nghê Huy hắc hắc cười, thổi mạnh một cái, nến đã tắt, trong phòng là một mảnh đen kịt, Nghê Huy nhào vào Thuỷ Hướng Đông, “Lừa gạt, điện cũng đâu mở lên!”

Thuỷ Hướng Đông còn chưa kịp đem bánh kem để xuống bàn, chút nữa là làm rớt, y vội vàng đem bánh kem để xuống bàn trà, đưa tay ra đỡ Nghê Huy: “Có điện, ta sẽ đi mở.”

Nghê Huy dựa vào người y, ôm lấy hông của y: “Ta nói cho ngươi biết, Thuỷ Hướng Đông là đồ tồi, vô cùng tồi. Ta ghét y.”

Thuỷ Hướng Đông ngây ngẩn cả người: “…” Đau lòng đến một câu cũng không nói được, Nghê Huy luôn nhớ việc xấu của y.

Nghê Huy qua một lát lại tố cáo y: “Ta tốt với y như vậy, thích y như vậy, y cư nhiên phản bội ta, ta phải giết y, ăn y, đồ lừa gạt, lừa gạt tình cảm của ta!” Nói đến căm hận.

Thuỷ Hướng Đông trong lòng ngũ vị tạp trần, đưa tay ôm lấy Nghê Huy: “Đúng, y là đồ lừa gạt, là người xấu, lừa gạt ngươi.” Y lúc trước lừa gạt ngươi, sau này sẽ không lừa gạt ngươi nữa.

Nghê Huy nhắm mắt nói lầm bầm: “Ta không muốn thích y, nhưng mà y cứ thường xuyên sáng chói trước mặt ta, ta dường như lại thích y. Ta ghét y, cũng ghét chính bản thân mình!”

Thuỷ Hướng Đông mũi chua xót, ôm chặt Nghê Huy, hôn đỉnh đầu của hắn: “Ngươi ghét y đi, đừng ghét chính bản thân mình, y là quỷ đáng ghét.”

Nghê Huy mạnh ngẩng đầu, đem Thuỷ Hướng Đông không chút phòng bị mà đẩy ngã xuống sofa, chính mình cũng ngã vào người Thuỷ Hướng Đông, há mồm cắn quai hàm Thuỷ Hướng Đông, phát âm không rõ ràng nói: “Không cho phép ngươi nói y như vậy, chỉ có ta mới có thể nói!”

Thuỷ Hướng Đông vừa cảm động vừa chua xót, quả thật muốn rơi lệ, y trong bóng tối mà nâng mặt của Nghê Huy: “Nghê Huy, Thuỷ Hướng Đông y thích ngươi, ngươi có biết không?”

Nghê Huy buông miệng ra, đắc ý dạt dào mà nói: “Ta biết. Y dập đầu một nghìn cái vì ta.” Nói rồi lại ghé vào lòng Thuỷ Hướng Đông, đưa tay ra tìm tràng hạt đeo trên cổ tay của chính mình, hắn vô ý thức mà chà xát trên người Thuỷ Hướng Đông, Thuỷ Hướng Đông bị y chà xát đến nổi muốn nổi lên phản ứng, y nuốt một ngụm nước bọt: “Nghê Huy, ngồi dậy ăn bánh kem đi?”

Nghê Huy vươn tay ra cho Thuỷ Hướng Đông xem: “Tràng hạt của ta, y cầu cho ta đó.”

“Ừ, ta biết. Y hy vọng ngươi luôn luôn bình an vui vẻ!” Thuỷ Hướng Đông tràn đầy nhu tình nói.

Nghê Huy nói: “Y bây giờ đối với ta rất tốt, bởi vì y lúc trước không tốt với ta.”

“Ngươi sẽ tha thứ cho y chứ?” Thuỷ Hướng Đông thăm dò hỏi.

Qua một lát Nghê Huy nói: “Có thể a.”

Thuỷ Hướng Đông suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy ngươi vẫn sẽ thích y sao?”

Nghê Huy vươn tay ra, “ba” một tiếng đánh lên mặt Thuỷ Hướng Đông: “Không nói cho ngươi biết.”

Cái tát đó không hề mạnh, nhưng mà Thuỷ Hướng Đông bị đánh cho tỉnh lại, y vội vàng dịch chuyển dưới thân Nghê Huy, Nghê Huy không hài lòng mà hừ hừ.

Thuỷ Hướng Đông “tách” một tiếng mở đèn lên, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, không khí mờ ám vừa nãy dường như cũng thanh tĩnh lại, Nghê Huy vẫn còn nằm trên sofa, mặt hướng về phía bàn trà, ánh mắt nhắm chặt, môi giật giật, tựa hồ đang ngủ. Thuỷ Hướng Đông nhìn trên bánh kem trên bàn trà đã bị đụng đến biến hình, đi qua, dùng dao cắt một góc, dùng đĩa giấy đựng, đem Nghê Huy đỡ dậy: “Nghê Huy, ăn bánh kem nè.”

Nghê Huy cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt biến thành mấy Thuỷ Hướng Đông: “Không ăn đâu.”

“Ít nhiều cũng ăn một chút đi, buổi tối không có ăn cơm, chỉ ăn có chút đồ ăn.” Thuỷ Hướng Đông dùng nĩa sắn một miếng bánh kem, đưa đến trước mặt của Nghê Huy, “Bánh ngươi thích nhất nè, vị chocolate. Đến đây, há miệng.”

Nghê Huy há miệng, đem bánh kem nuốt vào. Thuỷ Hướng Đông nở nụ cười, Nghê Huy lúc uống say thì đáng yêu như một đứa con nít vậy, từ nhỏ y đã lão luyện thành thục, chưa từng làm nũng, cũng không tỏ ra yếu kém, hiểu chuyện đến nỗi làm người ta đau lòng, y kỳ thực càng thích Nghê Huy như vậy, đối với người khác ỷ lại một chút, không cần cậy mạnh như vậy.

Thuỷ Hướng Đông nhìn Nghê Huy híp mắt, hưởng thụ mỹ vị của bánh kem, y chính mình cũng ăn một miếng, Nghê Huy ăn xong bánh kem, mắt phải mở ra một đường chỉ, thấy Thuỷ Hướng Đông đang ăn bánh kem, trên môi còn dính chocolate, đột nhiên nhào qua: “Ngươi lén ăn chocolate của ta.” Một giây kế tiếp liền hôn lên môi Thuỷ Hướng Đông.

Thuỷ Hướng Đông bất ngờ trừng to mắt, thấy Nghê Huy trước mắt, Nghê Huy đã rời khỏi môi của y, lè lưỡi ra liếm môi một cái, tựa như muốn tìm vị của chocolate, dáng vẻ đó khiến cho bụng dưới của Thuỷ Hướng Đông căng thẳng. Y lấy dũng khí, ôm lấy cổ của Nghê Huy, hôn lên môi của Nghê Huy. Giữa răng mà môi của Nghê Huy có mùi vị của rượu và chocolate, mềm mại thơm ngọt, như quả có mỹ vị nhất thế gian, lại như rượu ngon thơm nồng, làm người ta say mê không ngớt.

Nghê Huy mở to mắt, ánh mắt mang theo sự hoảng hốt, lại có chút vô tội, còn vươn đầu lưỡi ra đỉnh đỉnh môi của Thuỷ Hướng Đông, Thuỷ Hướng Đông được động tác này cổ vũ, vươn đầu lưỡi, đỉnh vào giữa răng của Nghê Huy, bắt đầu truy đuổi cái lưỡi xinh đẹp vừa nãy. Nghê Huy bị hôn đến một trận tê dại, tim đập nhanh không ngớt. Không khí trong phòng trở nên mờ ám không thôi, tiểu Tân Tân nằm dưới bán trà cũng ngẩng đầu tò mò hai vị chủ nhân của mình, bọn họ đang làm cái gì vậy.

Tim Thuỷ Hướng Đông lúc này dường như bay đến chín tầng mây, cả linh hồn như đã rời khỏi xác, tung bay a tung bay, hoàn toàn quên mất chính mình đang ở nơi nào. Thì ra cảm giác cùng người mà mình thích hôn môi tuyệt vời như vậy. Vẫn luôn hôn cho đến khi hai người không thở nổi, Nghê Huy mới dùng lực đẩy ra, ánh mắt của hắn mê mang mà nhìn Thuỷ Hướng Đông, sau đó giơ tay ra, chạm vào môi của chính mình, sau đó dùng lực chớp chớp mắt, sau đó mạnh ngẩng đầu, có một loại cảm giác hoàn toàn tỉnh ngộ, cằm lấy cái gối ôm bên tay, ném mạnh vào người Thuỷ Hướng Đông: “Thuỷ Hướng Đông, ngươi –“

Lúc này điện thoại di động của Thuỷ Hướng Đông vang lên, Nghê Huy dừng lại thở hổn hển vài hớp, nhìn Thuỷ Hướng Đông, lại nhìn điện thoại di động trên bàn trà, Thuỷ Hướng Đông làm động tác đầu hàng chỉ chỉ vào điện thoại di động nói: “Điện thoại của ngươi.”

Nghê Huy thở mạnh một cái, đem gối ôm ném mạnh vào Thuỷ Hướng Đông, sau đó cằm lấy điện thoại, nhìn cũng không nhìn, bắt máy: “Alo!”

Trong điện thoại truyền tới giọng nói của Trần Lệ Bình: “Tiểu Huy, sinh nhật vui vẻ, con có ở nhà không? Mẹ đang ở dưới lầu nè, đến cùng con trải qua sinh nhật.”

Nghê Huy nhìn Thuỷ Hướng Đông một cái: “Dạ có, đang ở nhà.”

Thuỷ Hướng Đông kinh ngạc hỏi: “Điện thoại của ai?”

Nghê Huy trừng mắt nhìn: “Mẹ của ta.”

“Dì trở về hả? Thuỷ Hướng Đông vội vàng nhảy dựng lên bắt đầu dọn dẹp nhà, kỳ thực cũng không có cái gì để dọn, chỉ có rượu nho và ly rượu có chút tình nghi ở trên bàn, những thứ khác xem ra vẫn còn bình thường. Thuỷ Hướng Đông thu dọn bàn cơm, thấy hai mắt Nghê Huy đăm đăm nhìn một chỗ, dáng vẻ như vậy vẫn là có chút mờ mịt, phỏng chừng còn chưa hoàn toàn tỉnh lại.

Thuỷ Hướng Đông đổi cho hắn một ly trà nóng: “Nghê Huy, ngươi uống trà đi.”

Nghê Huy chậm chạp quay đầu, nhìn Thuỷ Hướng Đông, cái hôn vừa nãy, là thật a, không phải đang trong mơ? Thuỷ Hướng Đông hôn hắn? “Ngươi vừa nãy…”

Đúng lúc này, chuông cửa cứu vớt Thuỷ Hướng Đông sóng lưng đang nóng lên, y vội vàng nhảy dựng lên, chạy đi mở cửa, y từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy Trần Lệ Bình dễ thương như vậy như hôm nay, cửa chống trộm còn chưa mở, y liền kêu lên: “Dì, hoan nghênh dì trở về!”

Trần Lệ Bình nở nụ cười hoà nhã: “Hướng Đông a, đã lâu không gặp.” Sau khi Trần Lệ Bình di cư, công ty trong nước cũng không có kết thúc, mà là giao cho phó tổng của công ty xử lý, chính mình thì cách một hai tháng sẽ trở lại đóng giữ một thời gian, làm một người bay trong không trung, nhưng mà quả thật rất vất vả. Bà trước mắt đang có dự định đem cổ phần của công ty chuyển nhượng, chính mình không nắm cổ phần nữa, mỗi năm chỉ lấy hoa hồng. Kỳ thực Nghê Huy và Thuỷ Hướng Đông càng hy vọng bà đem công ty hoàn toàn bán đi, sau đó đến Canada làm vài đầu tư, không cần vất vả như vậy, nhưng mà Trần Lệ Bình rõ ràng không quá cam lòng.

“Chỉ có một mình dì về thôi sao?” Thuỷ Hướng Đông nhận lấy hành lý của Trần Lệ Bình, quay đầu nhìn Nghê Huy vẫn ngồi ở sofa không nhúc nhích.

Trần Lệ Bình đi qua, ôm lấy con trai: “Tiểu Huy, sinh nhật vui vẻ! Đây là quà của mẹ cho con.” Trần Lệ Bình lấy ra một cái hộp tinh xảo, đưa cho Nghê Huy.

Nghê Huy nhận lấy: “Cám ơn mẹ.”

Thuỷ Hướng Đông đặt hành lý xuống: “Dì ăn cơm chưa ạ?”

Trần Lệ Bình nói: “Trên máy bay có ăn một chút. Các con đã ăn chưa?”

Thuỷ Hướng Đông nói: “Chúng con vừa mới ăn rồi, nếu không con làm chút đồ ăn cho dì ăn.”

Trần Lệ Bình cười nói: “Ở đây không phải có bánh kem sao. Ta ăn chút bánh kem là được rồi. A, hai đứa sao lại chưa ăn?”

Thuỷ Hướng Đông vội nói: “Ăn rồi, chúng con đều đã ăn.”

Trần Lệ Bình nhìn cái bánh kem đã cắt ra một miếng nhỏ: “Các con hai đứa mà chỉ ăn một miếng nhỏ thôi sao?”

Thuỷ Hướng Đông vừa nhìn hỏng bét, trên bàn chỉ có một cái dĩa giấy và một cái nĩa, hai người đều ăn rồi, đây có nghĩa là gì, liền vội vàng sửa lời: “Con chưa ăn, con ăn cơm no rồi, chỉ có Nghê Huy ăn.” Nói rồi đi cắt bánh kem cho Trần Lệ Bình, tay cắt bánh dường như đang khống chế sự run rẩy không ngừng.

Trần Lệ Bình không có hoài nghi, bà tiếp nhận bánh kem mà Thuỷ Hướng Đông đưa tới: “Tiểu Huy hôm nay con được nghỉ sao? Có đi chơi hay chưa?”

Nghê Huy vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh, phản ứng còn có chút chậm chạp, hắn chuyên tâm mà mở quà sinh nhật của Trần Lệ Bình cho, không có trả lời, Thuỷ Hướng Đông vội vàng trả lời: “Con hôm nay đã đi dạo phố với Nghê Huy, mua rất nhiều đồ, còn xem phim.”

“Vậy thì tốt. Sao lại không mời bạn học đến cùng nhau ăn sinh nhật?” Trần Lệ Bình hỏi.

Nghê Huy cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần: “Con không thích.” Hắn cầm lấy đồng hồ đeo tay mà mẹ mua cho mình, là một cái đồng hồ cơ kiểu nam hiệu Patek Philippe, dây đeo bằng da cá sấu màu nâu, kiểu dáng vô cùng thời thượng, phù hợp với thanh niên.

Trần Lệ Bình sửng sốt một chút: “Tiểu Huy con không thích quà của mẹ tặng sao?”

Nghê Huy giật mình nói: “Con không thích bạn học đến.”

Trần Lệ Bình thở phào nhẹ nhõm: “Con thích cái đồng hồ này không? Hiệu Patek Philippe, đồng hồ Thuỵ Sĩ.”

Nghê Huy đầu óc mơ hồ, nghĩ không ra giá trị của cái đồng hồ này, đặt vào cổ tay của mình so một chút, đeo trên tay, cùng với tràng hạt trên tay rõ ràng rất chật chội, hắn đem đồng hồ cất vô: “Thích, cám ơn mẹ.”

Trần Lệ Bình thấy con trai đem đồng hồ cất vô hộp: “Thích sao con không đeo?”

Nghê Huy nói: “Trên tay hết chỗ.”

Thuỷ Hướng Đông vội nói: “Dì, tối hôm nay chúng con có uống chút rượu, Nghê Huy có chút say rồi. Cái đồng hồ này khẳng định rất quý a, trước cất vô, đợi ngày mai lại đeo lên.”

Trần Lệ Bình gật gật đầu: “A, vậy được rồi. Hai đứa con, không có người ở nhà quản các con, cư nhiên dám uống rượu!”

Thuỷ Hướng Đông vội vàng cười hắc hắc: “Chỉ uống một chút thôi ạ, hôm nay ăn mừng sinh nhật mới uống, về sau chúng con không uống. Nghê Huy không biết uống rượu, uống một chút liền say, sau này không để hắn uống nữa.”