Trọng Sinh Chi Bạo Quân

Chương 11: Mượn cớ giết người



Edit: Ngũ Ngũ

Trác Văn Tĩnh kinh ngạc nhìn ta, ta đem tóc của hắn quấn trên tay một vòng rồi buông ra. Hắn lúc này mới kịp phản ứng, chậm rãi rũ tầm mắt xuống, trong thanh âm mang theo thập phần cung kính nói: “Hoàng thượng, lời này làm khó vi thần rồi. Thân là Hoàng hậu một nước, lại không thể giúp Hoàng thượng cùng mẫu hậu phân ưu, vi thần thực sự là không làm tròn bổn phận, nào có ủy khuất như lời nói đó.”

Hắn nói rất bình tĩnh, thế nhưng nếu lắng nghe kỹ vẫn nghe ra được bên trong ẩn giấu một tia ủy khuất. Trong lòng ta bỗng nhiên khẽ động, tiến lên một bước, vươn tay khiều lấy chiếc cằm thon nhỏ của hắn.

Nhìn vào mắt hắn, chỉ thấy trong đó là một mảnh xanh biếc, trong suốt sáng ngời, lại hiện lên nét cô đơn tịch mịch không nói nên lời.

Hắn tại nơi hoàng cung này cũng không sống sung sướng gì. Cũng phải thôi, hắn vốn là chim ưng tự do bay liệng, lại uất ức bị trói buộc hai cánh tại nơi này. Giờ đây sự kiêu ngạo của bản thân đều thời khắc bị người ta cướp đoạt, làm sao có thể sống vui vẻ được.

Nghĩ tới những điều này, trong lòng ta có chút đau xót, tim đập nhanh một tiếng rồi chợt cảm thấy mềm mại vài phần.

Nhưng mà cho dù là như vậy thì sao, Trác Văn Tĩnh hắn là Hoàng hậu của ta, cả đời cũng chỉ có thể ở bên cạnh ta, cũng chỉ có thể nghĩ tới một mình ta…

Vì vậy ta nhẹ giọng thở dài, buông tay xuống nhìn hắn nhàn nhạt nói rõ: “Trẫm biết những năm này ngươi chịu không ít ủy khuất, trẫm đối với ngươi cũng làm sai nhiều chuyện. Tuy là như vậy, nhưng ngươi cũng chỉ có thể ở lại đây, ở bên cạnh trẫm, vô luận thế nào cũng không thể rời đi.”

Trác Văn Tĩnh khiếp sợ nhìn ta, tựa hồ không biết vì sao ta lại nói như vậy.

Ta rũ tầm mắt xuống, nhìn Thẩm Vân đứng bên cạnh đang níu lấy vạt áo của hắn.

Thẩm Vân lúc này tuy không còn nức nở, nhưng hai mắt vẫn đỏ hoe, bàn tay bé nhỏ gắt gao nắm lấy vạt áo của Trác Văn Tĩnh, nước mắt lã chã nhìn ta.

Đôi mắt nó đen trắng rõ ràng, nguyên nhân đại khái là có hơi sợ ta, mang theo một tia sợ hãi, còn có nỗi tủi thân không nói nên lời của trẻ con.

Lúc này ta giật mình cảm thấy tướng mạo Thẩm Vân rất tuấn tú, phảng phất có vài phần bóng dáng của Chiêu Nghi. Nhớ tới Tuyết Chiêu Nghi, ta phát hiện mình không còn nhớ rõ diện mạo của nàng nữa rồi, chỉ nhớ rõ nàng là một người vô cùng dịu dàng.

Nhớ đến cái chết của nàng, nhìn tới Thẩm Vân trước mặt, vốn định răn dạy hai câu, cuối cùng ta chỉ thở dài nói: “Vào trong rồi nói sau, mấy người đứng ở bên ngoài thì thành bộ dạng gì nữa.”

Dứt lời ta liền hướng đại sảnh đi tới, Trác Văn Tĩnh cùng với Thẩm Vân đi theo phía sau ta.

Sau khi đi vào cho phép bọn họ ngồi xuống, ta nhìn về phía Trác Văn Tĩnh nói: “Trẫm sai Nguyên Bảo chọn mấy nội giam tính tình trầm ổn đưa qua cho ngươi dùng.”

Trác Văn Tĩnh sửng sốt, thần sắc do dự mở miệng nói: “Đa tạ Hoàng thượng, bất quá, người bên cạnh thần đều dùng rất tốt…”

“Trẫm tặng người tới là cho ngươi dùng đấy, sau khi xem xong nếu ngươi không muốn thì đuổi đi là được.” Ta nhẹ nhàng cười nói: “Dù sao Thẩm Vân cũng lớn rồi, bên cạnh ngươi cũng nên có vài người hầu hạ. Dẫu sao thiên hạ này cuối cùng cũng thuộc về Đại hoàng tử, chung quy cũng không thể luôn luôn dùng người bên cạnh ngươi.”

“Hoàng thượng nói rất đúng.” Tay của Trác Văn Tĩnh không tự giác xoa xoa thắt lưng của mình. Sau đó nhìn Thẩm Vân bên cạnh rồi thấp giọng nói: “Thẩm Vân, còn không mau tạ ơn phụ hoàng ngươi.”

Thẩm Vân nhìn hắn lại nhìn ta, thân thể co lại một chút, ta nhướng nhướng mày. Qua một hồi, Thẩm Vân mới từ từ đi đến trước mặt của ta tạ ơn.

Ta bất động thanh sắc nhẹ gật đầu, lệnh cho nó đứng dậy.

Sau khi Thẩm Vân ngồi xuống, ta gọi Nguyên Bảo, hắn nhanh nhẹn xuất hiện trước mặt ta, tốc độ cùng thời gian chuẩn xác làm cho ta hết sức hài lòng.

Nguyên Bảo hành lễ xong cúi đầu cung kính đứng ở đó, ta cười hỏi “Không phải nói ngươi tìm vài người đến hầu hạ Hoàng hậu hay sao? Ngươi đã chọn được người tốt chưa?”

Nguyên Bảo nhìn ta nói: “Hoàng thượng, việc tuyển người tới hầu hạ Hoàng hậu cùng Đại hoàng tử không giống bình thường, cho nên phải điều tra gia thế rõ ràng, có thể trì hoãn thêm hai ngày nữa.”

Ta nghe xong gật đầu nói: “Vậy ngươi hãy cố gắng làm tốt chuyện này, nhớ kỹ lần này trẫm muốn chính là những người nội tâm ổn trọng.”

Nguyên Bảo đáp lời, hành lễ lui ra.

Chờ hắn đi rồi ta nhìn về phía Trác Văn Tĩnh hỏi: “Trẫm tìm người điềm đạm nho nhã như vậy ngươi có hài lòng hay không?”

Trác Văn Tĩnh nhìn ta, thần sắc phức tạp nói: “Vi thần tạ Hoàng thượng ưu ái.” Ta nở nụ cười.

Sau đó chúng ta hàn huyên vài chuyện khác. Ta phát hiện Trác Văn Tĩnh học thức rất rộng, không nói đến binh pháp mưu lược mà còn cầm kỳ thi họa cái gì cũng đều biết hết. Đúng là Trác Luân giáo dục con cái quả thật rất hữu hiệu.

Trác gia có hai người con trai, mỗi người đều văn võ toàn tài.

Ta phát hiện một Trác Văn Tĩnh như vậy lại làm cho người ta rất say mê, có thể nói là ta rất muốn đem tất cả con người hắn phơi bày ra, nhìn xem hắn rốt cuộc là người như thế nào.

Về sau ta lại càng thường xuyên đến Giao Thái điện, dần dần Trác Văn Tĩnh đối với ta cũng không còn câu nệ như lúc đầu. Ngẫu nhiên hắn sẽ tự mình dâng rượu pha trà cho ta, cuộc sống trôi qua như vậy vô cùng thanh thản dễ chịu…

Từ đó trong triều đình đều loan truyền, ta đối với Trác Văn Tĩnh sủng ái rất sâu.

Ngay từ đầu mẫu hậu đối với chuyện này của ta có thể ngầm hiểu vài phần, dù sao cũng chính bà nói hậu cung không thể độc sủng một mình Tiết Như Ngọc. Nhưng thời gian dài, mẫu hậu liền cảm thấy không vui, ở trong mắt bà, ta diễn trò cũng đã quá lâu rồi.

Lúc đến thỉnh an mẫu hậu, bà vô cùng mất hứng, thậm chí giận dữ đến mức lật đổ tách trà Cửu Long vừa được dâng lên.

Tuy rằng ta không muốn chọc bà tức giận, nhưng mà kêu ta đối xử lạnh nhạt với Trác Văn Tĩnh, ta cũng không làm được, chỉ đành như vậy mà giằng co bất hòa với bà.

Mẫu hậu dĩ nhiên là muốn làm khó Trác Văn Tĩnh, ta ở đây lại hỗ trợ ngăn cản, càng nhiều lần càng phát hiện mẫu hậu đối với Trác Văn Tĩnh có phần cay nghiệt, tâm tình đương nhiên càng thêm hướng về Trác Văn Tĩnh. Thời gian dần dần mẫu hậu cũng nhìn ra được tâm tư của ta rồi, đối với chuyện này cũng không để ý nhiều đến nữa.

Sau đó xảy ra một sự kiện làm cho mẫu hậu thật sự tức giận…

Nói đến ngọn nguồn của vấn đề này, vẫn là chuyện tuyển thêm nội giam vào Giao Thái điện của Trác Văn Tĩnh.

Việc này ta vốn dĩ không định giấu diếm mọi người, Nguyên Bảo liền gióng chống khua chiêng ở bên dưới xử lý.

Chọn được mấy người để ta nhìn qua, liền không nói gì thêm đem người đưa đến Giao Thái điện.

Vài ngày sau, ta nghe Nguyên Bảo nói Thẩm Vân bị nhiễm phong hàn, Trác Văn Tĩnh luôn ở cạnh chăm sóc. Nghĩ nghĩ, ta liền tiến đến Giao Thái điện. Dù sao Thẩm Vân vẫn là cốt nhục của ta.

Ngày hôm đó đi tới, so với trước kia Giao Thái điện càng yên tĩnh hơn vài phần, nội giam canh giữ cửa trên mặt biểu hiện phức tạp. Trong nội tâm của ta hơi động một chút, phất tay ngăn trở nội thị đang chuẩn bị thông báo, sau đó đi vào.

Vừa vào, ta liền nghe thấy bên trong đại sảnh truyền đến tiếng của Trác Văn Tĩnh, hắn nói: “Các ngươi nhìn xem bây giờ Đại hoàng tử ra sao này? Ngươi xem nó bây giờ đã thành bộ dạng gì rồi, các ngươi đều chăm sóc người như vậy hả? Lúc Đại hoàng tử đương bệnh nặng, mấy người các ngươi vậy mà ra ngoài tán gẫu, để nó rớt xuống giường té bị thương cũng không hay biết.”

Trác Văn Tĩnh luôn luôn ôn hòa nho nhã, giờ phút này nói chuyện lại ẩn thêm vài phần tức giận, ta thậm chí tưởng tượng không ra vẻ mặt bây giờ của hắn…

“Hoàng hậu nương nương thứ tội.” Lúc này lại truyền đến bên tai là tiếng nói lanh lảnh khó chịu, âm thanh có chút lạ lẫm. Tuy rằng hắn gọi Trác Văn Tĩnh là Hoàng hậu, thế nhưng khẩu khí thập phần hung hăng càn quấy, tựa hồ một chút cũng không để Trác Văn Tĩnh vào mắt.

Ta liếc nhìn Nguyên Bảo bên cạnh, thấy hắn gục đầu xuống.

Ta đứng ở đó không di chuyển.

Chỉ nghe Trác Văn Tĩnh nói tiếp: “Mà thôi, niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu, tự mình tại chỗ vả mặt ba mươi cái. Ngày sau nếu còn xuất hiện loại tình huống này, đừng trách bổn cung không khách khí.” Ta bỗng nhiên cảm thấy Trác Văn Tĩnh kỳ thực rất có uy nghiêm, chỉ là loại uy nghiêm này xuất hiện khi chọc giận hắn mà thôi.

“Hoàng hậu nương nương, chỉ e là hiện tại ngươi không thể đụng vào chúng ta đâu.” Lúc này ta bỗng nhiên nghe được tiếng nội giam kia cười lạnh mở miệng nói: “Chúng ta chính là người được Thái hậu nương nương phái tới hầu hạ Hoàng hậu nương nương đấy. Cho dù có làm gì sai, cũng phải là Thái hậu nương nương đến trừng phạt, còn không tới phiên Hoàng hậu nương nương nhúng tay vào.”

“Ngươi làm càn.” Trác Văn Tĩnh đập tay xuống bàn, âm thanh lạnh lùng nói: “Mẫu hậu xưa nay khoan dung độ lượng đối xử mọi người. Ngươi chính là một nô tài xảo quyệt, gây tổn hại đến Đại hoàng tử mà không biết hối tội. Nếu biết được đây là lỗi lầm của ngươi, quan trọng nhất chính là mẫu hậu sẽ không tha thứ cho ngươi, còn ở nơi này nói khoác không biết ngượng. Có ai không, mau đem hắn kéo ra ngoài.”

“Xem ai dám động đến chúng ta.” Người nọ khẩu khí vô cùng kiêu ngạo: “Đắc tội với Thái hậu cùng Như phi nương nương so với đắc tội Hoàng hậu nương nương, các ngươi tự mình xử lý a.”

Trong phòng yên tĩnh một hồi, ta đưa mắt nhìn Nguyên Bảo lần nữa, đầu Nguyên Bảo lại cúi thấp xuống hơn một chút. Nguyên Bảo chọn người rất không tồi, ta nghĩ vậy.

Trác Văn Tĩnh bỗng nhiên hít thở rất sâu, ta lắc đầu thản nhiên nói: “Thông báo.”

“Dạ.” Nguyên Bảo hô: “Hoàng thượng giá lâm Giao Thái điện.”

Cất bước đi đến, sau khi vào liền nhìn thấy Trác Văn Tĩnh đứng ở nơi đó sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng khắp người phát ra cơn thịnh nộ, làm cho người ta muốn bỏ qua lại không bỏ qua được.

Ta nhìn hắn một cái, đi đến thượng vị ngồi xuống. Lúc Trác Văn Tĩnh chuẩn bị hành lễ, ta nói câu miễn đi, sau đó lệnh cho hắn ngồi xuống bên cạnh ta.

Sau khi xong xuôi, ta nhìn về phía ba nội giam đang đứng ở chính giữa đại sảnh, nhấp một ngụm trà, ta thản nhiên hỏi “Các ngươi tên gọi là gì? Thuộc phòng nào?”

“Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài tên Nguyên Thanh, thuộc Nội Ty phòng.”

“Nô tài là Nguyên Phong, thuộc Ty Khốc phòng.”

“Nô tài Nguyên Hưng, thuộc Ty Nghi phòng.”

Ba người quỳ trên mặt đất nói.

Ta nhẹ gật đầu thản nhiên nói: “Nguyên Thanh, Nguyên Hưng, Nguyên Phong, tên rất hay. Chỉ là đáng tiếc, lôi ra ngoài chém.”

“Hoàng thượng?” Nguyên Hưng không dám tin ngẩng đầu nhìn ta. Hắn là người của Ty Nghi phòng, chính là người bên cạnh mẫu hậu, trách không được vừa rồi lại dám kiêu ngạo như vậy.

Ta đưa mắt nhìn mọi người xung quanh nói: “Hoàng hậu ra lệnh các ngươi không được, chẳng lẽ trẫm cũng không ra lệnh được cho các ngươi, hay là muốn trẫm tự mình động thủ?”

Lúc này mọi người xung quanh mới hoảng sợ, liền tiến lên lôi ba người kia ra ngoài.

“Hoàng thượng, các nô tài không biết đã phạm phải tội gì khiến Hoàng thượng lại muốn xử tử nô tài.” Nguyên Thanh giãy giụa khỏi đám người quỳ trên mặt đất nức nở nói: “Hoàng thượng dù chết nô tài cũng muốn một cái chết minh bạch.”

“Cái chết minh bạch? Ngươi không phải vừa rồi mới nói không có người dám động đến ngươi sao? Ngươi cho rằng đem Đại hoàng tử ra đùa giỡn cũng không ai dám làm gì các ngươi có phải không? Ngươi nói rất hay a, Hoàng hậu cũng không động được đến ngươi, bây giờ có phải ngươi muốn nói trẫm cũng không động đến ngươi được… Lôi xuống chém, những người khác trong phòng phạt ba mươi trượng, còn những kẻ hầu hạ bên ngoài vả miệng năm mươi cái.” Ta lạnh lùng nói.

Nguyên Hưng ngẩng đầu nhìn ta, thần sắc không dám tin, vừa há miệng muốn nhắc đến Thái hậu thì đã bị Nguyên Bảo tiến lên nhét khăn vào miệng hắn. Sau đó ba người bị lôi ra ngoài, ta ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng.

“Thẩm Vân làm sao vậy?” Xử lý đám Nguyên thanh xong, Ta nhìn Trác Văn Tĩnh hỏi.

Hắn nhìn ta nói khẽ: “Ngự y đã đến nhìn qua, chỉ là cánh tay bị gãy. Thông thường khi tổn thương gân cốt phải gần một trăm ngày mới khỏi, thần sợ nếu không hảo hảo dưỡng thương sẽ để lại di chứng.”

Ta nhẹ gật đầu. Trác Văn Tĩnh quan sát ta, thần sắc muốn nói lại thôi.

Ta nhìn về phía Nguyên Bảo phân phó nói: “Các ngươi đều lui ra đi, không có sự cho phép của trẫm mặc kệ là ai cũng không được phép vào.” Nguyên Bảo cúi đầu rời khỏi.

Sau khi mọi người rời đi, ta nhìn Trác Văn Tĩnh thản nhiên hỏi: “Ngươi có chuyện muốn nói với trẫm?”