Trọng Sinh: Bị Tôi Để Ý Rồi Em Còn Muốn Chạy?

Chương 15: Chàng trai tóc đỏ.



"Amou!"

"Tất cả ra ngoài hết đi, để cho cô ấy nghỉ ngơi!"

Emily vừa đến trước cửa phòng y tế, hai người Ricard và Lagan - Chàng trai tóc đỏ vừa lúc bị đuổi ra.

"... Amou... Có chuyện gì vậy?"

Emily đối diện với ánh mắt nhắc nhở của Ricard, nhỏ giọng hỏi.

"Cảm ơn anh đã chỉ đường."

Ricard lại không trước trả lời cô mà quay qua Lagan một đầu tóc đỏ đứng dựa cột bên cạnh.

"Không có gì đâu. Hình như anh cũng là tiện tay cứu người mà. Đều như nhau cả."

Lagan xua tay không nhận lời cảm ơn của anh.

Dựa theo môi ngữ Ricard đoán Lagan đang nói thứ tiếng của một dân tộc nào đó, lại nhìn phong cách của hắn, cũng không quái lạ.

"Mà cô ấy bị sao thế?"

Lagan hơi ngó vào bên trong, thông qua ô kính nhỏ nhìn xem Hạ Nhiên đang được gắn ống truyền nước, khuôn mặt tái nhợt nằm đó.

"Sốt cao."

Ricard không rõ nói. Anh lại nghĩ tối qua có phải cô ở bên bờ vực hóng gió cả đêm nên bị cảm lạnh rồi không.

"Ờ... Tôi thấy mặt cô ấy rất tái, còn cắn răng, giống như đau đớn ở đâu đó."

Lagan nghiền ngẫm.

Ricard nghĩ, có lẽ nguyên nhân không chỉ một.

Hai người lo nói chuyện không hề để ý cô gái xinh đẹp gấp mấy lần người bên trong phòng kia, lúc nhìn thấy Hạ Nhiên móng tay đã muốn cắm vào da thịt trong lòng bàn tay, ánh mắt bị mái tóc che giấu như muốn giết chết người bên trong.

Ricard cảm nhận khí lưu bên cạnh có chút kỳ lạ bèn quay đầu qua. Nhìn thấy Emily có chút khác thường, anh nghi ngờ gọi: "Emily?"

"A? Anh Amou. Em còn tưởng anh không muốn để ý đến em cơ."

Emily gắng gượng bình ổn vẻ mặt, cố tỏ ra bản thân chỉ để ý mình Ricard, chỉ là trong lòng đã muốn nổi lên sát tâm không thể cho người biết.

Ricard sâu kín nhìn cô, chọc cho Emily trong lòng căng thẳng một chút. Cô bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, cả người càng thêm hoảng hốt.

"Anh Amou, bên trong là ai thế?"

Emily vẻ mặt thản nhiên cười, lại cực cẩn thận dò hỏi đồng thời nhìn xem vẻ mặt của người đàn ông như thần trong lòng cô.

"Không biết."

Ricard lạnh nhạt đáp, nhưng dị năng nhạy bén phát hiện người đối diện khi nghe anh trả lời thì thật nhẹ thở phào một hơi.

Anh không có thể hiện biểu tình hay phán đoán ý tưởng trong lòng Emily, chỉ thả lại một câu: "Sẽ có người lo cho cô ấy."



Rồi đi mất.

Emily liếc nhìn một lần nữa người bên trong rồi lập tức đuổi theo Ricard.

Lagan nhìn bóng lưng hai người rồi đi, một tay sờ cằm nghiêng đầu lý giải ánh mắt như muốn giết người ban nãy của cô gái kia là có ý gì.

Là ghen tuông nên muốn giết người?

Cũng có khả năng. Anh chàng kia đẹp trai như vậy.

Nhưng chỉ vì ghen với một người vừa mới tiếp xúc với anh chàng kia mà đã muốn giết người ta... Đây chính là "độc nhất vẫn là nữ nhân tâm" trong miệng của tộc trưởng sao?

Hắn cảm thấy câu "hoa hồng đẹp thì độc" phù hợp với cô gái này hơn.

Người như vậy dù có đẹp cũng chỉ là thứ có thể phá hủy một người bất cứ lúc nào. Dù hắn cũng rất thưởng thức cái đẹp, thế nhưng hắn tự cho mình một nhắc nhở: Tránh xa cô gái Emily kia ra, càng xa càng tốt mới là công đạo.

Emily không biết bản thân là bởi vì cho rằng Lagan là người ngoài chẳng đáng bận tâm hay do khó lòng kiếm chế nổi căm hận nên mới vô tình để lộ ý nghĩ thật của bản thân ra mặt. Cô một đường đuổi theo Ricard, muốn khẳng định rõ hơn rằng người đàn ông này thật sự không biết gì về con đàn bà trong phòng kia.

"Anh Amou!"

Emily nhấc cao đôi giầy cao gót đuổi theo người đàn ông đến mệt mỏi, không thể không lên tiếng gọi anh lại.

Ricard ngừng lại quay đầu nhìn cô.

"Lawrence tiểu thư, Amou không phải cái tên mà cô nên gọi."

Anh không có biểu tình gì, vẫn một mặt lạnh nhạt hờ hững chẳng khác bình thường. Nhưng anh như vậy mới càng khiến cho Emily hận. Cô nghĩ dù anh biểu hiện mất kiến nhẫn với cô vẫn còn hơn đối xử như một người xa lạ chẳng có tí để ý nào. Cô ở trong lòng anh thật sự không hề có địa vị, như một người qua đường.

"Em là thấy bác..."

"Lawrence tiểu thư, cô nên cư xử cho đúng với thân phận của mình thì hơn."

Ricard không muốn đôi co với cô, nhấc chân rời đi.

"Anh Ricard! Em chỉ là nghĩ gọi như vậy sẽ thân thiết hơn."

"Anh..."

Dù Emily có gọi thế nào Ricard vẫn không ngừng bước chân, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của cô.

Emily giận đến giậm chân, người đàn ông này thật sự không cho cô chút mặt mũi nào...

Dù chỉ vì thân phận của cô thôi...

Chỉ là Emily thật sự nghĩ quá nhiều, nếu Ricard không phải nhìn thân phận của cô thì còn lâu anh mới cho cô chút kiên nhẫn này. Có điều người như Emily, cho cô một chút cô sẽ nghĩ muốn nhiều hơn.

Ricard thật sự mất kiên nhẫn rồi.

Anh cảm thấy bị một người phụ nữ suốt ngày bộc lộ chiếm hữu trần trụi với mình như vậy day dưa, thật sự không phải là điều tốt đẹp gì.

Có lẽ đối với thân phận và tính cách của Emily, đó là bình thường. Nhưng chỉ dựa vào những điều đó mà khiến người khác phải chấp nhận họ thì thật sự không có khả năng.



...

Hạ Nhiên mơ màng tỉnh lại, có phần chưa rõ bản thân đang ở nơi nào mà ánh mắt có hơi vô thần nhìn chằm chằm trần nhà của căn phòng.

"Cô tỉnh rồi?"

Một giọng nữ cao nhưng lạnh nhạt vang lên, đánh động Hạ Nhiên.

Cô đưa mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh, nhìn đến một người phụ nữ tuổi chừng ba mươi thành thục mặc áo blu trắng.

Helga thấy sắc mặt Hạ Nhiên đã ổn hơn lúc mới đến, thản nhiên rút kim truyền dịch từ trên cánh tay cô ra.

"Cảm ơn..."

Dù chưa hiểu rõ lắm tình huống, thế nhưng cô biết mình đã tốt hơn nhờ người này. Nơi này có lẽ là phòng y tế của trường.

"Dạ dày xuất huyết, may mắn đưa đến kịp thời, hiện tại không sao nữa. Những ngày sau ăn uống thanh đạm, nghỉ ngơi cho tốt."

Helga gật đầu, chỉ nói những việc cần thiết.

"Có thể cho tôi biết là ai đưa tôi đến đây không?"

Thông tin trong lời nói của người này Hạ Nhiên nghe ra được. Ở nơi thế này có người sẵn lòng ra tay giúp đỡ, dù thế nào cô cũng nên cảm ơn họ.

"Hai chàng trai. Một vẫn đang ở ngoài, cô đi ra là có thể nhìn thấy."

Ý tứ chính là Hạ Nhiên có thể trở về rồi.

Hạ Nhiên gật đầu lại nói cảm ơn tiếng nữa rồi mới chậm chân xuống giường. Bụng cô không còn đau nữa, cơ thể đã có chút sức lực, không khó chịu như buổi sáng, có thể đi lại.

Người ta đã mở miệng, cô không thể mặt dày nằm ở đây chiếm chỗ.

Dạ dày xuất huyết lại có thể chạy chữa nhanh như vậy... Rất phù hợp với giá trị của nơi này.

Hạ Nhiên nghĩ thông, không lại tiếp tục xoắn xuýt việc này.

Cô vừa ra ngoài đã nhìn thấy một chàng trai cao lớn, lớp da màu đồng khỏe khoắn kia lại thêm mái tóc dài màu đỏ... Tổ hợp này thật sự là...

"Anh là... Người mang tôi đến đây sao? Cảm ơn anh!"

Hạ Nhiên ném lại tư tưởng kỳ dị của mình, cảm ơn hắn.

"À... Tôi chỉ dẫn đường thôi. Người bế cô chạy cả quãng đường không có ở đây, cô vẫn là tìm cơ hội cảm ơn anh ta một tiếng."

Lagan gãi gãi mái tóc đỏ của mình, nghiêng nghiêng thân hào sảng đính chính.

"Cô không sao rồi chứ?"

Hắn lại hỏi.

"Là tôi khinh thường việc không ăn một ngày... Hiện tại đã không sao rồi."

"Nhịn ăn một ngày? Cô gái này, tôi từng nghe nói về việc phụ nữ các cô thường thích ăn kiêng để giảm cái gì cân ấy, nhưng mà cách làm này của cô không tốt lắm đâu."