Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe

Chương 188



Lúc trước Bùi Tình cùng Vu gia vẫn luôn tìm cơ hội muốn hợp tác cùng Liễu thị, vì thế, Bùi Tình không tiếc mà liên tục đến gặp Liễu Hạ Huy, đánh bài tình thân.

Nhưng có lẽ Liễu Hạ Huy không có biểu tình gì, nhiều lần nói lời lạnh nhạt cùng trào phúng, cho nên trong lúc ăn tết, Bùi Tình cùng Vu gia đã kiềm chế rất nhiều.

Ít nhất không xuất hiện trước mặt Liễu Bạc Hoài cùng Liễu Hạ Huy, cho đến hôm nay ở mộ viên……

Liễu Hạ Huy không ngoài dự kiến ở trong mộ viên nhìn thấy Bùi Tình.

Anh ta đứng yên phía sau Liễu Bạc Hoài, lạnh mặt không nói gì.

Bùi Tình đơn độc tiến đến, còn biết điều không đưa Vu Tư Đống theo.

Bà ta mặc một thân đen, tóc búi lên phía sau, dùng trâm trân châu đơn giản vắt ngang, trong ngực ôm một bó hoa.

Mục đích bà ta đến đây, không cần nói cũng biết.
Bùi Tình thấy Liễu Bạc Hoài cùng Liễu Hạ Huy cũng không có gì ngoài ý muốn, bà ta lên tiếng kêu gọi.

Liễu Hạ Huy lãnh đạm nói: “Làm phiền bà nhớ rõ ngày giỗ của cha tôi rồi.”

“Nhưng đã lâu không đến, hẳn là đã sớm quên bia mộ cha tôi ở đâu rồi, có cần tôi chỉ hướng cho bà không?”

Nghe vậy, sắc mặt Bùi Tình không tốt.

Bà ta nói: “Hạ Huy, mẹ chỉ muốn đến thăm cha con, dù gì cũng đã từng là vợ chồng…… Con còn nhớ không, đây là hoa mà cha con thích nhất.”

Bà ta nói, ngón tay khẽ vuốt cánh hoa đạm bạch trong lòng.

Ánh mắt Liễu Bạc Hoài nhàn nhạt nhìn lướt qua.

Liễu Hạ Huy biểu tình cổ quái, nửa ngày mới nói: “Nhớ rõ, tôi đương nhiên phải nhớ rõ rồi.”

“Đó cũng không phải hoa cha tôi thích nhất, mà là hoa bà thích nhất.”

Bùi Tình: “Như thế nào lại…… Hạ Huy, cho dù con hận mẹ, cũng không cần nói như vậy, mẹ rõ ràng nhớ rõ.”
Còn nữa, đây cũng không phải hoa bà ta thích nhất.

Liễu Hạ Huy: “Bà nhớ rõ cái gì? Có phải từ trước đến giờ trong trí nhớ của bà chỉ tồn tại mỗi bó hoa này, cho nên làm bà nhớ nhầm, cha tôi không thích hoa gì cả.”

Nhưng thật ra, cha hắn đã từng nhắc đến loài hoa mà Bùi Tình thích.

Khi đó, Liễu Châu Hà đã ly hôn với Bùi Tình.

Liễu Hạ Huy tuổi còn nhỏ, mỗi ngày đều nháo đòi mẹ, Liễu Châu Hà vì dỗ anh ta, liền ôm anh ta vẫn đang quấy khóc vào nhà kính trồng hoa……

Liễu Hạ Huy luôn khắc sâu ký ức này.

Bùi Tình ngẩn ra, trong đầu khai quật ra hồi ức xa xôi —— khi đó hình như là Liễu Châu Hà hỏi bà ta thích hoa gì nhất, bà ta liền không kiên nhẫn.

Trùng hợp đang ở trong nhà kính trồng hoa, liền tùy ý chỉ…… hình như chính là loại hoa này.

Sau đó, dường như Liễu Châu Hà có nói từ nay về sau đây cũng là loài hoa ông ấy thích nhất……
Bùi Tình không quá để ý.

Bà ta lười nhớ lại, dẫn tới ký ức đến bây giờ đều là mơ hồ.

Bà ta nhìn ánh mắt trào phúng của Liễu Hạ Huy, hồi ức mới dần rõ ràng hơn.

—— Bà ta ôm bó hoa tay cứng đờ, biểu tình xấu hổ.

Liễu Bạc Hoài lười để ý bà ta, đến ánh mắt cũng keo kiệt không thèm nhìn, cất bước đi đến bia mộ của Liễu Châu Hà.

Liễu Hạ Huy đi theo phía sau.

Bùi Tình thoáng chần chờ, cuối cùng vẫn mặt dày đi theo.

Không có cách nào, nếu lúc này rời đi chẳng phải càng hư tình giả ý sao.

Liễu Bạc Hoài cùng Liễu Hạ Huy ở lại đây một lúc lâu.

Trước mộ của Liễu Châu Hà không ai nói chuyện, Bùi Tình lúc đầu nói vài câu, thấy không ai trả lời cũng không nói nữa.

Liễu Bạc Hoài lơ bà ta, Liễu Hạ Huy xem bà ta như không tồn tại, không lâu sau Bùi Tình liền rời khỏi mộ viên.
Liễu Hạ Huy thu hồi ánh mắt nhìn về phía bóng lưng bà ta, nói: “Chú ba, chú nói xem tại sao hôm nay bà ta lại đến đây?”

Chỉ đơn thuần thương tiếc cha hắn thôi sao?

Liễu Bạc Hoài đạm thanh nói: “Không cần phải xen vào.”

Liễu Hạ Huy gật đầu: “Con biết rồi, chú ba.”

Hai người không nói chuyện nữa.

Thật lâu sau, Liễu Bạc Hoài xoay người rời đi, để Liễu Hạ Huy đơn độc cùng Liễu Châu Hà nói chuyện.

……

Từ mộ viên ra, Liễu Bạc Hoài ngẩng đầu nhìn trời âm u một mảnh, dường như muốn trời mưa.

Thời tiết âm trầm không khỏi khiến người ta áp lực.

Liễu Hạ Huy đến bên cạnh, nói: “Chú ba, chúng ta về thôi.”

“Ừm, đi.” Liễu Bạc Hoài cùng Liễu Hạ Huy rời khỏi mộ viên.

Lúc này đã qua giữa trưa, bọn họ còn phải về công ty bận rộn.

Liễu Bạc Hoài lái xe đi trước, Liễu Hạ Huy ngồi trong xe gọi điện thoại cho Hứa Mộng Ngưng một lát.
“Mộng Ngưng, buổi tối không thể đến đón em được…… Ừm đúng, anh mới từ mộ viên ra, được, buổi tối về đến nhà nhớ nhắn tin cho anh, ngày mai gặp.”

Cúp điện thoại, Liễu Hạ Huy mới lái xe rời đi.

Anh ta biết tối nay chú ba lại mất ngủ, vì thế tính mang một hũ rượu ngon đến nhà cũ Liễu gia.

Anh ta đúng là một đứa cháu trai tri kỷ.

……