Trông Cậu Cũng Có Chút Đẹp Trai

Chương 106: Tôi kêu cậu dạy cho tôi cơ mà



Suốt chặng đường La Vy Vy cứ hỏi mãi, cuối cùng khi cô hỏi tại sao cậu lại hẹn Lâm Kỳ Hân ăn cơm, bước chân Phàm Nhất Hàng dừng lại, cậu nghiêng đầu nhìn cô, nhìn đến nỗi cô hơi khó thở.

"Không nói thì thôi!"

Cô "xí" một tiếng, vừa nhấc chân định đi, Phàm Nhất Hàng bỗng nhiên lên tiếng: "Thứ 7 tôi tìm cậu xin lỗi, nhưng không có cách nào liên lạc với cậu được. Cậu ấy nói cậu ấy biết cậu ở đâu.."

"Cô ta dùng chuyện này ép cậu?" La Vy Vy tức đến đầu muốn xì khói.

Cô quá quen với con ch* Lâm Kỳ Hân này rồi. Sau khi hai người đánh nhau một trận tơi bời, mặc dù họ không động tay động chân với nhau lần nào nữa, nhưng mỗi lần gặp mặt đều như nước với lửa. Lâu dần, cô và Lâm Kỳ Hân đều đã hiểu rõ được tính khí đối phương.

Phàm Nhất Hàng sửa lại: "Không phải là ép, là tôi tự nguyện đồng ý."

La Vy Vy khó chịu hỏi lại: "Cái này có gì khác ép buộc sao?"

"Đương nhiên.. là không có. Nhưng tôi đã đồng ý với cậu ấy rồi." Cậu nói.

Tính của Phàm Nhất Hàng La Vy Vy cũng hiểu một nửa, người này rất giữ chữ tín, giữ tới nỗi muốn bổ đầu ra.

Con ngươi La Vy Vy quay một vòng, mắt cô sáng lên: "Vậy tới lúc đó cậu đưa tôi theo đi!"

"..."

Phàm Nhất Hàng nhìn cô, hình như có hơi kỳ quái.

La Vy Vy bị nhìn đến nỗi mất tự nhiên, cô hắng giọng: "Dù sao cậu mời một người cũng là mời, mời hai người cũng là mời, hơn nữa khi cậu hẹn với cô ta cũng chẳng nói không thể dẫn thêm người nữa."

"Huống hồ nếu như để người khác biết cậu với Lâm Kỳ Hân hẹn ăn cơm riêng, họ sẽ hiểu lầm cho mà xem!"

Cô nói một tràng dài như súng nổ đạn, Phàm Nhất Hàng im lặng một hồi rồi nói: "Được thôi."

Yes! La Vy Vy thầm nắm chặt tay vui mừng.

Khi hai người quay về lớp học, bầu không khí trong lớp hơi kì quái. Tống Nĩnh Viễn đứng trước mặt lớp phó Lâu Mỹ Đơn, hai người đỏ mặt tía tai tranh luận gì đó.

La Vy Vy đi đến gần mới nghe thấy cuộc nói chuyện.

"Dựa vào đâu mà tôi nhất định phải tham gia?" Lâu Mỹ Đan khoanh hai tay, dáng vẻ không phục.

Tống Ninh Viễn: "Dựa vào việc cậu là thành viên của lớp này!"

"Lớp chúng ta chỉ có mấy người con gái cao, cậu không tham gia, lẽ nào để Hồ Chinh Lỵ tham gia?"

Hồ Chinh Lỵ là cô gái thấp nhất lớp họ.

Hồ Chinh Lỵ nghe thấy câu này, vẻ mặt tức giận, nhưng cũng không nói gì. Cho dù cô ấy có cao cũng sẽ không tham gia cuộc thi bóng rổ, ôm quả bóng chạy tới chạy lui như con ngốc trước mặt bao người như thế, ngại chết đi được.

"Dù sao tôi cũng không đi!" Lâu Mỹ Đan kéo ghế ra, đặt mông ngồi xuống, vẻ mặt chắc chắn sẽ không tham gia.

Tống Ninh Viễn kéo ghế đối diễn Lâu Mỹ Đan ra, quay người ngoảnh mặt về phía cô ấy, kiên trì khuyên bảo: "Không phải.. Lâu Mỹ Đan, có phải cậu không biết đâu. Nếu như không đủ số lượng, lớp chúng ta sẽ là lớp duy nhất ở lại học đấy!"

"Học thì học thôi, vốn dĩ tôi cũng cảm thấy dùng thời gian học đi thi đấu bóng rổ gì đó cũng rất kỳ, bỏ ra học thì chúng ta sẽ học nhiều hơn người khác được hẳn một ngày đấy!"

Ít nhất là tốt hơn cái kiểu tham gia thi đấu bóng rổ kia.

Tống Ninh Viễn đứng dậy, ghế phát ra âm thanh "kít" điếng tai.

"Lâu Mỹ Đan, cậu thật sự không tham gia đúng không?"

Lâu Mỹ Đan nhìn thẳng vào Tống Ninh Viễn, nói từng câu từng chữ: "Đúng, KHÔNG THAM GIA! Tuyệt đối không tham gia!"

"Cậu.." Tống Ninh Viễn tức tới nỗi nắm chặt tay lại. Vì đối phương là con gái nên cậu không thể gào thét, không thể ra tay được nên chỉ đành trừng mắt to mắt nhỏ với Lâu Mỹ Đan.

La Vy Vy nhìn thấy cảnh tượng này, mơ hồ nhíu mày.

Bọn họ đang nói gì vậy? Cái gì mà thi đấu bóng rổ, sao cô không biết chút nào?

La Vy Vy quay về chỗ ngồi, hỏi Phàm Nhất Hàng: "Nói mau, lúc sáng tôi ngủ đã bỏ lỡ gì rồi sao? Bọn họ đang nói gì vậy?"

"Thi đấu bóng rổ, thứ hai tuần sau." Phàm Nhất Hàng nói, sau đó nhìn cô một cái, bổ sung thêm một câu: "Cậu là đội trưởng đội nữ."

"Cái gì?" La Vy Vy suýt chút nữa nhảy lên: 'Từ khi nào.. "

Đợi đã, hình như cô đã nghe thấy gì mà đội trưởng, hình như Tống Ninh Viễn có nói với cô.

Chết tiết! Thuốc cảm đáng chết! Cô không muốn làm đội trưởng, sao có thể chỉ huy thành viên được!

Vào lúc này, Lâu Mỹ Đan đập bàn, hét lớn:" Tống Ninh Viễn! Cậu thôi chưa hả? Bản thân cậu không muốn làm bài tập thì đừng kéo bọn tôi xuống nước theo, nhà trường tổ chức hoạt động này là vì những người không muốn học hành như cậu đấy! Tôi nói lại lần cuối, tôi chắc chắn không tham gia cuộc thi này! Không tham gia! "

Hiện trưởng yên lặng mấy giây, cuối cùng kết thúc bằng một tiếng" mẹ kiếp "của Tống Ninh Viễn. Cậu ta tức đến nỗi đi ra khỏi lớp học.

La Vy Vy nhếch môi, không lên tiếng.

Chuyện tham gia hay không, cô không có cách nào đi bắt ép bất cứ ai được. Từ cuộc đối thoại của Tống Ninh Viễn và Lâu Mỹ Đan, cô cũng đã hiểu rõ sự tình. Nếu như số lượng người tham gia không đủ, lóp đó sẽ ở lại tự học, thảo nào Tống Ninh Viễn lại tích cực như vậy.

Thế nhưng nếu như theo lời Lâu Mỹ Đan nói, đa số mọi người sẽ tình nguyện bỏ thời gian ra để học sao? Gần đây ngay cả một học sinh tệ như cô cũng cảm nhận được việc học tập nặng nề của Thất trung rồi, huống hồ là mấy người học chăm.

La Vy Vy nghiêng người, dùng bút chọc vào Lâm Thiên Viễn ở phía trước.

" Này! Bây giờ đội nữ lớp mình có mấy người? "

Một người hóng hớt như Lâm Thiên Viễn lúc nào cũng biết tất cả, cậu ta cười hì hì, nói:" Theo tôi được biết, trước mắt đội nữ chỉ có mình cậu. "

La Vy Vy:"... "

Lâm Thiên Viễn tiếp tục nói:" Đội nam lại sắp đủ rồi, còn thiếu một người nữa thôi. "

La Vy Vy ngước mắt:" Con trai các cậu thích chơi bóng rổ như vậy, sau vẫn chưa đủ người? "

" Bởi vì Tống Ninh Viễn muốn lấy top 1 chứ sao, nếu đã muốn đứng đầu thì thành viên phải chọn người giỏi. "

Lâm Thiên Viễn ho hai tiếng:" Lớp chúng ta cũng hay lắm, đội nam thì không thể tùy tiện vào được, đội nữ lại chẳng ai muốn vào. "

La Vy Vy thở dài, trong lòng có cảm giác bất lực.

Nếu như gọi một đám con trai, cô chỉ cần hô một câu là được, nhưng con gái.. Bọn họ không đối đầu với cô là đã cảm ơn trời đất lắm rồi.

Bỏ đi, thật sự không được thì chỉ có thể ở lại học thôi.

Tiết buổi chiều tinh thần La Vy Vy tốt hơn nhiều. Mặc dù cũng do tiết buổi sáng quá nhàm chán, cô lại ngủ quên một lần trong giờ, nhưng về tổng thể thì cô đã tiến bộ rất nhiều. Ít nhất vở ghi chép cũng được cô ghi chi chít.

Tiết cuối cùng buổi chiều là tổng vệ sinh, nhưng vì sắp thi tháng nên nhà trường đã đổi thành giờ tự học.

La Vy Vy bỏ bài tập Ngữ văn ra, nhưng mấy giây sau lại lôi vở Toán ra.

Bài một là trắc nghiệm. Tiết Toán hôm nay cô đã nghe rất nghiêm túc, tiết này lại là bài mới, vậy nên cô đã thành công giải được bài đầu tiên. Nhưng đến bài thứ hai lại làm không ra.

Thế nhưng không cần lo lắng, La Vy Vy cười hi hi, dùng cùi chỏ chọc vào cánh tay Phàm Nhất Hàng, người đã làm xong bài tập Toán từ lâu. Cô chỉ bài tập của mình, cười nịnh bợ.

Phàm Nhất Hàng liếc cô một cái, lật đống sách trên bàn, cánh tay quay một cái, ném bài tập của mình qua.

La Vy Vy:".. Mẹ nó. "

Cô tức tới nỗi nhắm mắt, cố gắng khống chế sự kích động muốn đập sách vào Phàm Nhất Hàng, một lúc lâu sau mới nói:" Tôi kêu cậu dạy cho tôi!"