Trốn Ư? Em Đừng Mơ

Chương 1: gặp gỡ



Một người có gia cảnh lẫn tiền tài được cưng chiều đến vô pháp vô thiên sẽ có dáng vẻ như thế nào?

Nếu như hỏi cô thì có lẽ cô cũng phần nào có thể trả lời được câu hỏi này.

Châu Vũ Hinh sinh ra trong gia đình không mấy khá giả, cha nghiện rượu thường xuyên đánh đập mẹ và cô, ong thường lấy lý do mẹ không sinh được con trai để nối dõi mà khinh miệt thậm chí còn sỉ nhục mẹ nhưng lại chẳng nhìn lại bản thân mình có dáng vẻ như thế nào, ông không chỉ nghiện rượu mà còn có thói cờ bạc, ngày ngày nếu không ra ngoài đánh bạc với người khác thì cũng nằm trong nhà chìm đắm trong men say, khi lên cơn thì đem mẹ con cô ra đánh, gánh nặng kinh tế trong nhà hoàn toàn giao cho mẹ.

Vũ Hinh năm nay chỉ là học sinh lớp 11, một độ tuổi vẫn chưa trưởng thành hẳn, tâm hồn còn not nớt nhưng ngày ngày luôn phải chứng kiến những cảnh tượng khủng khiếp ấy khiến cho thể xác lẫn tinh thần đều phải chịu tổn thương, cô luôn mong muốn mẹ và cha có thể ly hôn, nhưng mẹ lại lo này sợ kia, vẫn luôn nói rằng muốn cho cô một gia đình hoàn chỉnh, nhưng liệu có thực sự 'hoàn chỉnh'?

Mẹ của cô hiện tại đang làm giúp việc cho một gia đình, nghe nói họ rất giàu có, vậy nên tiền lương kiếm được phải gấp 3 lần những công việc trước đó, nhưng không vì thế mà mẹ bỏ các công việc còn lại, tiền kiếm ra được tuy nhiều nhưng chẳng đủ với cha.

Những lúc không có tiền tiêu thì ông lại đánh mẹ và cô, ông rất biết điểm dừng, không đánh lên mặt và những nơi dễ dàng nhìn thấy, nhưng hôm nay lại lỡ tay khiến cho gương mặt của mẹ sưng to, bầm tím.

Vì sợ gia đình giàu có kia dị nghị, vậy nên mẹ đành phải điện thoại nói rằng bản thân bị ốm, công việc tạm thời sẽ để cho con gái lo liệu.

Hôm nay là ngày đầu tiên làm thay cho mẹ, bài tập ở trường khá nhiều nhưng thành tích của Châu Vũ Hinh vốn khá tốt, lại được cái thông minh sáng dạ vậy nên cô đã hoàn thành xong bài tập vào giờ ra chơi, lúc tan học thì đến biệt thự làm việc.

Nơi này rất to lớn, có cả vườn hoa và hồ bơi, vì hôm nay là ngày đầu đi làm cho nên quản gia đã đưa cô đến gặp phu nhân.

Bước vào phòng sách, một người phụ nữ trung niên với gương mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt, nếp nhăn hầu như chẳng hề có, được biết rằng bà ấy lớn tuổi hơn cả mẹ cô, nhưng nhìn bên ngoài thì chẳng ai tin được điều đó.

Hoàng Dực Phi ngồi ở trên ghế đẩu, tay ôm con mèo anh lông dài màu xám tro với đôi mắt xanh biếc tựa như viên ngọc ở trong lòng, bà lười biếng đảo mắt nhìn xung quanh, chậm rãi rơi trên người cô gái nhỏ đang mặc đồng phục trường đứng ở phía sau quản gia, chẳng nói gì cả, chỉ một ánh mắt của bà, quản gia biết ý cúi đầu rồi lên tiếng:

"Đây là con gái của giúp việc đến làm việc thay cho mẹ mình ạ ".

Châu Vũ Hinh lịch sự cúi đầu chào rồi đáp nhẹ:



"Cháu chào phu nhân ạ ".

Hoàng Dực Phi hoàn toàn không mấy quan tâm đến cô, chỉ chăm chút cho chú mèo trong lòng, một lúc lâu sau mới chậm rãi mà nói:

"Nếu như đã đến giúp thì làm việc cho tốt, đừng có táy máy tay chân ".

"Vâng ạ " - Cô chậm rãi đáp sau đó cùng với quản gia lui ra ngoài.

Vào khoảnh khắc xoay người rời đi thì va phải một thứ gì đó, Châu Vũ Hinh hơi lui về sau, tiếp đó đưa tay lên trán, cô hơi rên rỉ nhẹ rồi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trước mặt mình là một thiếu niên gương mặt vô cùng kiêu ngạo, mái tóc màu đen được vuốt keo ngược ra phía sau, tai và khoé miệng xỏ khuyên, hai tay đang cho vào túi quần rồi đưa ánh mắt nhìn chăm chăm vào cô.

Ánh nhìn của hắn khiến cho cô khó chịu nhưng Châu Vũ Hinh vẫn cố gắng không biểu hiện ra bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng bất mãn của Hoàng Dực Phi nhẹ vang lên:

"Đi đứng cho cẩn thận vào ".

"Vâng ạ" - Cô đáp rồi nhanh chóng rời đi mà chẳng biết thiếu niên kia đang nhìn cô với ánh mắt đầy khó hiểu.

Hoàng Dực Phi tiến đến gần hắn ta, giọng nói tuy vẫn khó chịu nhưng đã thuyên giảm bớt:

"Đã bảo con bao nhiêu lần là đừng có ăn mặc như thế này nữa, mau đi thay bộ đồ khác ra cho mẹ ".

Hoàng Cảnh Nghiên khẽ liếm đầu răng trên thờ ơ mà đáp:

"Vâng vâng, biết rồi, mẹ à ".