Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 91: Tức giận



Triển Thiểu Huy chỉuống quá nhiều, Trâu Nhuận Thành thấy anh say đến không biết gì nữa,sợ anh gặp chuyện gì không may nên mới đưa anh vào bệnh viện truyềnnước biển, cũng không phải là chuyện gì lớn lắm. Trâu Nhuận Thànhrời khỏi công ty của Cố Hạ, trở về công ty thì nhìn thấy TriểnThiểu Huy sắc mặt lạnh lùng gọi thư kí mang tài liệu tới, anh vùiđầu vào đám tài liệu, mặt đen như thể ai đó đang thiếu nợ anh. TrâuNhuận Thành dùng cùi chỏ chọt Trịnh Giang Hà một cái, bất an nói:“Tam ca, anh nói xem anh ấy có nặng lắm không?

“Không có gì đâu.”Trịnh Giang Hà vẫn giữ dáng vẻ ung dung bình thản, “Cậu cũng biếtrồi đó, anh ấy không hề biết dỗ phụ nữ, tám phần là do phương phápcủa anh ấy không đúng, phải buồn bực vài ngày mới có thể suy nghĩcẩn thận lại, sau đó lựa chọn hành động tiếp theo.”

“Anh xác định trongvài ngày anh ấy có thể suy nghĩ cẩn thận sao?” Trâu Nhuận Thành cóvẻ không tin, thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư (cửa thành cháyliên lụy đến cá trong ao, ý nói Triển Thiểu Huy giận cá nên chém mấyanh em của mình ^^), Trâu Nhuận Thành cũng không hy vọng tâm trạng củaTriển Thiểu Huy quá tệ.

“Chuyện này mà làmkhông khéo thì nói không chừng phải mất nửa năm mới suy nghĩ xong.”

“Hả?” Trâu Nhuận Thànhhá miệng, “Vậy không phải chúng ta sẽ rất thảm sao?”

“Không đâu.” Trịnh GiangHà vỗ vỗ vai Trâu Nhuận Thành, “Chúng ta chỉ giữ Cố Hạ ở lại haitháng, vả lại còn có người ngoài đang lăm le, nếu như vài ngày nữaanh ấy vẫn chưa có động tĩnh gì thì cậu phải nhắc nhở anh ấy mộtchút.”

“Vậy sao bây giờ anhkhông đi mà nhắc?” Trâu Nhuận Thành lại hỏi.

“Bây giờ đang nổinóng, tôi đâu có dại mà động vào.” Trịnh Giang Hà làm sao dám chọcđến Triển Thiểu Huy lúc này, anh thật đúng là đau đầu, loại chuyệnnày khá phiền toái, Triển Thiểu Huy có thói quen người khác chủđộng tìm đến, nếu như người khác không chủ động thì anh sẽ làm chongười ta phải chủ động, đây mới là phương pháp anh hay dùng; nhưng màmuốn dỗ ngọt phụ nữ thì Trịnh Giang Hà cảm thấy đến kiếp sau TriểnThiểu Huy cũng không học nổi nên mới nói Tiểu Ngũ đến xem rốt cuộcthái độ của Cố Hạ thế nào, anh hỏi Trâu Nhuận Thành: “Cố Hạ thếnào?”

“Còn có thế nàonữa?” Trâu Nhuận Thành có chút bất mãn, “Em nói đại ca đã nhập việnrồi cô ta cũng không có phản ứng gì, tâm địa sắt đá, hoàn toàn xemchúng ta như người qua đường.”

“Cũng không nhất địnhphải có phản ứng mà?” Trịnh Giang Hà ý bảo anh ta nhìn sang TriểnThiểu Huy.

Đằng kia Triển ThiểuHuy ngồi trên bàn làm việc cầm điện thoại nhìn vào màn hình, khuônmặt u ám đã vui vẻ hơn một chút, hình như còn đang cười ngây ngô.

Cố Hạ chưa gọi điệnthoại đến cho Triển Thiểu Huy, chỉ nhắn cho anh một tin nhắn bốn chữ“Giữ gìn sức khỏe.”, gửi đến số điện thoại di động trước kia củaanh. Thì ra ba năm qua, cô vẫn còn nhớ rõ số của anh, cũng chỉ cóthể nói số điện thoại kia thật sự quá dễ nhớ. Nghĩ đến tình cảmtrước kia, ân cần hỏi thăm một tiếng cũng rất hợp lí, cô cũng khôngbiết anh có đổi số chưa, Trâu Nhuận Thành đi rồi, suy nghĩ nửa ngàyrồi nhắn bốn chữ này qua.

Triển Thiểu Huy nhắnlại từng chữ từng chữ một, “Hạ Hạ, em vẫn còn quan tâm đến anh phảikhông?”

Đầu bên kia không cóhồi âm, Triển Thiểu Huy cầm điện thoại đợi nửa ngày, mặt lại âm ubắt đầu vùi đầu vào công việc, một lát sau lại nghĩ đến điều gìđó, thấy Trịnh Giang Hà vẫn còn trong văn phòng, hỏi: “Cái tên Nghiêmgì đó, tự mở công ty riêng phải không? Thu thập tư liệu về anh ta mangtới đây.”

Anh nhớ tới vấn đềtình địch, Trịnh Giang Hà cảm thấy Triển Thiểu Huy không nên nổigiận, nhắc nhở: “Mặc kệ anh ta mở công ty gì, trước mắt anh không thểđộng tới anh ta. Đại ca, thật ra người khác chỉ là thứ yếu, mấuchốt chính là anh, anh phải thể hiện mình mới được.”

“Tôi phải thể hiện.”Triển Thiểu Huy căm giận bất bình nói, kết quả đã bị Cố Hạ từchối, buổi tối hôm đó thật sự là đả kích sâu sắc đối với TriểnThiểu Huy, đợi cô dưới lầu lâu như vậy, lần đầu tiên anh nói yêu cô màcô lại lạnh như băng nói cô không yêu anh, còn cho anh một cái tát.

Trịnh Giang Hà sờ sờmũi, “Đại ca, hai người đã không liên lạc với nhau vài năm rồi, lúctrước còn cãi nhau như vậy, đột nhiên anh chạy tới bảo cô ấy về bêncạnh anh, anh nói xem làm sao người ta tiếp nhận được? Cũng không phảiđang nói chuyện làm ăn, mọi người đều phải nhắc đến điều kiện, đồngý thì làm, không thì thôi; vả lại dù cho đang bàn chuyện làm ăn cũngphải bày tỏ thành ý một chút, thỉnh thoảng cũng phải ăn một bữacơm bồi dưỡng tình cảm, huống chi là giữa nam và nữ? Phụ nữ nha,phải dỗ dành từ từ, tặng hoa hay kẹo gì đó, mỗi ngày đều tặng thìcô ấy cũng sẽ cảm động thôi.”

Xế chiều hôm nay CốHạ lại nhận được một bó hoa hồng, hoa hồng đỏ tươi như lửa, còn kèmtheo một hộp bánh quy nhỏ, trên hộp không có nhãn hiệu, không giốngnhư sản phẩm của cửa hàng hay khách sạn nào, cô liền nhớ tới TriểnThiểu Huy có một đầu bếp làm bánh kem rất ngon, khi đó Triển ThiểuHuy thường xuyên cho người mang tới cho cô, chính là thứ này.

Đồng nghiệp nhìn thấylại có người tặng hoa tươi tới, trêu ghẹo: “Cố Hạ, dạo này thật làđào hoa nha! Hoa hồng mà nhận được đến hai bó, bó này ai tặng thế?”

Cố Hạ không muốn nói,chỉ mở hộp bánh quy ra chia cho mọi người, cô không muốn ăn, nhưng màtất cả mọi người nhấm nháp xong thì loạn cả lên, cô cũng thử mộtmiếng, mềm dẻo thanh mát, ngọt mà không ngán, thấm vào đầu lưỡi cảmthấy xuyên qua cổ họng mà chảy xuôi xuống, món điểm tâm năm đó làngon nhất, cho nên sau khi cô đi đến bất kì thành phố nào cũng khôngtìm thấy món điểm tâm có hương vị này nữa.

Sau đó mỗi ngày đềucó hoa tươi đưa tới, trên bó hoa không có thiệp, người đưa hoa tới cũngkhông nói gì, có đôi khi là hoa hồng, có đôi khi lại là hoa tulip, mỗibó hoa đều kiều diễm mới lạ, còn kèm theo một phần điểm tâm, mỗingày đều thay đổi đa dạng, ngược lại mấy nữ đồng nghiệp thân thiếtvới cô rất có lộc ăn, mỗi ngày cô đều chia sẻ điểm tâm, còn cướihỏi: “Cố Hạ, người theo đuổi cậu chẳng lẽ là đầu bếp? Cũng thậtlà có thành ý.”

Cố Hạ không tin TriểnThiểu Huy bỏ công vào, cùng lắm cũng chỉ sai bảo cấp dưới của anhvài câu, hoặc là nói với trợ lí một tiếng, dù sao cũng sẽ cóngười giúp anh làm hết. Triển Thiểu Huy cũng không phải không gọiđiện thoại đến, nhưng mà Cố Hạ nghe thấy giọng nói của anh sẽ cúpmáy ngay, về sau gần như Triển Thiểu Huy cũng không gọi tới nữa.

Đồng thời, NghiêmHướng Vĩ cũng rất hay hẹn cô, biểu hiện của anh vẫn như là mộtngười bàn tốt, Cố Hạ cũng không có ý muốn từ chối, đi ăn cơm cùngvới anh. Trong nhà hàng Nghiêm Hướng Vĩ hỏi: “Gần đây có phải côngviệc rất bận không? Thấy em ăn không ngon miệng lắm, luôn có vẻ khôngyên lòng.”

“Vậy sao?” Cố Hạ miễncưỡng cười cười, cầm đũa không hề để tâm đến chọc chọc thức ăn,“Đến khi kế hoạch này kết thúc hẳn là có thể trở về chi nhánh, cólẽ đến lúc đó sẽ tốt hơn.”

“Vậy chờ đến khi em đếnchinh nhánh sẽ nói với em chuyện khác.” Nghiêm Hướng Vĩ nói rất nhẹnhàng, gắp cho cô một miếng thịt, “Đừng nói nhiều như vậy, ăn nhiềumột chút đi, lát nữa chúng ta đi…”

Tiếng chuông điệnthoại ngắt lời anh đang nói, Nghiêm Hướng Vĩ nhận điện, là bạn gọitới, anh ta cởi mở cười, “Đang ăn cơm…Tôi có việc…”

Anh ta nói – được rồi,cất điện thoại đi hỏi Cố Hạ, “Văn Tử hẹn anh đi hát, em có đi không?”

Người tên Văn Tử kiaCố Hạ cũng đã gặp một lần, là bạn của Nghiêm Hướng Vĩ, gầy nhưmột cây gậy nhưng lại nói chuyện rất sôi nổi, Cố Hạ không có hứng,“Anh đi đi, em muốn về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Em không đi vậy anhcũng không đi.” Nghiêm Hướng Vĩ cầm điện thoại, gọi lại cho bên kia,“…Cô ấy không muốn đi…Không thì cậu nói với cô ấy đi…”

Hình như Cố Hạ nghethấy đầu bên kia đang nháo lên, sau đó Nghiêm Hướng Vĩ đưa điện thoạicho cô, bạn bè của Nghiêm Hướng Vĩ rất nhiệt tình, muốn kéo Cố Hạđến luôn, lúc đầu Cố Hạ còn từ chối, cuối cùng lại phải đồng ý.Tối nay cũng khá vui vẻ, vô cùng náo nhiệt, phiền não trong lòngthoáng cái cũng bị xua đi mất.

Lúc Nghiêm Hướng Vĩđưa cô đến dưới lầu đã là hơn 12h, anh tháo dây an toàn ra cho cô, nóilời tạm biệt rất đơn giản, Cố Hạ xuống xe đứng bên cạnh xe, xoayngười nhìn về cửa sổ phất tay cười với anh, “Trên đường lái xe cẩnthận.”

“Anh biết rồi.” NghiêmHướng Vĩ cười với cô, “Em lên đi.”

Cố Hạ xoay người đivào hàng hiên, bỗng nhiên lại nhìn thấy một chiếc xe màu đen có rèmche đang ẩn dưới bóng cây, cô nhìn rất rõ Triển Thiểu Huy đang ngồitrong xe, không thấy rõ mặt của anh, cũng không thấy rõ nét mặt củaanh nhưng lại có thể nhìn thấy ánh mắt của anh trong bóng tối, ánhmắt kia đang nhìn thẳng tắp, dường như mang theo một chút giận dỗi,khiến cho người khác hoảng sợ một cách khó hiểu.

Cố Hạ dừng bước, đốimặt với anh hai giây rồi vội vàng chạy về phía hàng hiên, đến khiđến trước thang máy mới nghe thấy có tiếng bước chân lại gần, rồisau đó một cánh tay đặt trên bức tường bên cạnh cô, giọng nói có vẻ bấtmãn của Triển Thiểu Huy truyền tới từ trên đỉnh đầu cô, “Về muộnvậy.”

Cố Hạ cúi thấp đầu,yên lặng, cửa thang máy mở ra trước mặt, cô bước vào, Triển Thiểu Huycũng bước vào, Cố Hạ có hơi bất ngờ, “Anh cũng vào làm gì?”

“Đưa em lên lầu.” TriểnThiểu Huy thản nhiên trả lời, duỗi ngón tay thon dài ra nhấn nút tầngcô ở.

Đêm đã rất sâu, thanhmáy đang chạy, rất nhanh đã đến, Cố Hạ ra khỏi thang máy nhưng khôngđi về phía phòng mình, cô không muốn Triển Thiểu Huy bước vào phòngmình, “Anh còn muốn làm gì nữa? Đã muộn rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

Sắc mặt Triển ThiểuHuy có chút lạnh lùng, “Nếu như cần người đưa em về nhà, nếu như emkhông muốn anh thì anh sẽ gọi lái xe đưa em về, còn nữa, từ nay vềsau không được về muộn như vậy nữa.”

Cố Hạ hít một hơi,“Đây là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm, còn nữa, từ nay về saukhông cần phải gửi mấy thứ linh tinh kia đến công ty nữa.”

Sắc mặt Triển ThiểuHuy như đang muốn ăn thịt người, lời nói lạnh run đến cực điểm rít ratừ trong kẽ răng, “Anh không ép em, em cũng đừng ép anh.”

Ánh mắt ẩn nhẫn tứcgiận của anh khiến cho Cố Hạ không dám đối mặt, tiếp sau đó cả đêmđều ngủ không ngon, trước mắt luôn hiện lên khuôn mặt của Triển ThiểuHuy. Ngày hôm sau nghe thấy tin tức Nghiêm Hướng Vĩ xảy ra tai nạn xecộ, thoáng cái trở nên luống cuống, vội vàng gọi điện thoại sang,hình như Nghiêm Hướng Vĩ cũng không xảy ra chuyện gì lớn, giọng nóinhư đang trêu đùa, “Không sao đâu, tối hôm qua lúc sắp về đến nhà thìđột nhiên có một chiếc xe hơi lao tới, nhưng mà anh không sao cả, chỉbị lái xe đụng phải…”

Nghiêm Hướng Vĩ vẫncòn đang làm việc với cảnh sát giao thông, cũng không nói nhiều vớiCố Hạ, đầu bên kia hình như có người gọi, anh vội vàng cúp máy.

Cố Hạ cúp máy màlòng chùn xuống, trong lòng dâng lên một cơn tức giận, nhớ tới ánhmắt căm phẫn của Triển Thiểu Huy, người kia chuyện gì cũng làm được,tay run run nhấn một dãy số, điện thoại vừa kết nối thì đã cóngười nhấc máy, cô tức giận nói: “Triển Thiểu Huy, sao anh lại vô sỉnhư vậy?”

Đầu bên kia yên lặngvài giây mới truyền đến một giọng nói lạnh lùng, “Anh mà vô sỉ cũngsẽ không đơn giản như vậy với em đâu.”

CốHạ bị anh làm cho giận điên lên, “Triển Thiểu Huy, tôi cho anh biết, tôikhông yêu anh, trên đời này người đáng chết nhất chính là anh.”