Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 86: Người bên cạnh



Ngay từ lúc bắt đầumột ngày làm việc đã nhận được một bó hoa hồng, mười hai bông hồngtrắng kiều diễm, được bao gói tỉ mỉ, trên cánh hồng còn đọng lạinhững giọt sương. Lúc nhận được nó Cố Hạ nở nụ cười, Nghiêm HướngVĩ nói muốn theo đuổi cô là thật, anh nói: “Cố Hạ, em đừng vội từchối anh, anh còn chưa ra tay theo đuổi em mà! Tốt xấu gì cũng phảicho anh một cơ hội thể hiện chứ.”

Cố Hạ cũng muốn chomình một cơ hội, nhìn người khác có đôi có cặp, ít nhiều gì cũngthấy hâm mộ, giống như Từ Lộ Lộ đã nói, cô không vội nhưng mẹ đãrất vội, mỗi lần gọi điện thoại đều phải hỏi vài câu, rồi lại lảinhải một lúc, bây giờ cũng không còn là lải nhải nữa mà chuyển sanguy hiếp. Duyên phận không thể miễn cưỡng được, trong ba năm qua cô thậtsự không thể nào tìm thấy duyên phận của mình, ngược lại sau khi đidu lịch về lại rất hợp với Nghiêm Hướng Vĩ. Nghiêm Hướng Vĩ cũngnói ở bên cạnh cô rất vui vẻ thoải mái, tỏ thái độ mình cũng khôngphải rất muốn ở lại thành phố C, công việc kinh doanh ở đây cũng đãvào quỹ đạo, giao lại cho bạn bè rồi tự mình phát triển ở một nơikhác cũng không tồi.

Nghiêm Hướng Vĩ muốnnghiêm túc tìm một người bạn gái để kết hôn, Cố Hạ không có cảmgiác tim đập thình thịch với anh nhưng lại thấy rất thoải mái tronglòng, cả hai đều đã hai mươi mấy tuổi, ở cạnh nhau lâu mới biết cóthích hợp hay không, tất cả cứ thuận theo tự nhiên là được. Cô khôngphải loại người bị rắn cắn một lần thì mười năm sợ dây thừng, mặcdù trước kia đã có một thời gian rất đau khổ nhưng cô vẫn tin tưởngtất cả chỉ là vì Triển Thiểu Huy không phải là người mà vận mệnh đãchỉ định cho cô mà thôi, nhất định ông trời đã an bài cho cô mộtngười khác.

Cô không muốn ở lạithành phố C cũng không phải vì trong lòng cô vẫn còn hình bóng củaTriển Thiểu Huy mà cảm thấy Triển Thiểu Huy là người rất hẹp hòi,vốn lại có thế lực rất lớn, tựa nhưlúc trước anh đã gây khó dễ cho chuyện công việc của cô, đối với anhcùng lắm cũng chỉ là mở miệng nói một tiếng nhưng lại là mộtchuyện lớn trong cuộc sống của Cố Hạ, cô không muốn cuộc sống cũngnhư công việc của mình bị quấy rầy cho nên mới muốn tránh mặt TriểnThiểu Huy.

Cố Hạ không nghĩ tớilại đụng mặt Triển Thiểu Huy nhanh như vậy, ngày đó sếp cô đãi kháchhàng tại một khách sạn lớn, giao dịch của đối phương với công ty CốHạ cũng có tham gia vào, trong khi huấn luyện cũng đã gặp mặt đốiphương nên cũng bị gọi tới. Cô gặp Triển Thiểu Huy trong đại sảnh củakhách sạn, lúc ấy sếp đang nói chuyện cùng với vị khách hàng kia,tất nhiên đi rất chậm, vừa lúc ấy thì nhìn thấy Triển Thiểu Huyđược vài người vây quanh đi vào đại sảnh, xem ra cũng tới đây dùngcơm.

Cô rất muốn giả vờnhư không nhìn thấy nhưng mà trái đất này cũng không lớn chút nào,vị khách tổng giám đốc Vương hôm nay bọn họ mời lại vui mừng ngạcnhiên kêu lên: “Triển thiếu cũng tới đây dùng cơm sao!”

Chẳng những tổng giámđốc Vương đi tới mà ngay cả sếp của Cố Hạ cũng đi tới, xã hội nàyrất chú trọng các mối quan hệ, bọn họ tuy không tính là thân quennhưng ít nhiều gì cũng đã từng gặp mặt nên đều có thể hàn huyênvài câu. Triển Thiểu Huy ngoài miệng thì nói vài lời khách sáo nhưngánh mắt lại xuyên qua đám người rơi trên người Cố Hạ, trên mặt cô vẫngiữ nụ cười nhàn nhạt công thức hóa, không cười với anh, chỉ cườicho có mà thôi; nét mặt của cô không có gì khác thường, dường nhưngười đối diện mình không hề thân quen chút nào, trấn định lại lạnhnhạt.

Triển Thiểu Huy khônghiểu làm sao cô có thể bình tĩnh tự nhiên như vậy, anh phải rất cốgắng để quên cô, nhưng càng cố gắng lại càng nhớ nhiều hơn, mỗi lầnnhắm mắt lại, chuyện ngày xưa như một cơn thủy triều bày ra trướcmắt, cuối cùng ngày đó ở khu triển lãm lại nhìn thấy gia đình hoànmĩ của cô, chuyện ấy thật đáng cười biết bao, cuối cùng anh đã bịloại bỏ ra khỏi cuộc sống của cô. Đáy lòng chua xót, khi nhìn thấyCố Hạ thì lòng lại xao động mãnh liệt như một cơn sóng, anh dời ánhmắt đi, nói một câu: “Nếu tất cả mọi người đều là chỗ quen biếtlại trùng hợp gặp gỡ như vậy, lại cũng đến đây ăn cơm thì hãy cùngnhau ăn đi.”

“Ý kiến hay.” Tổnggiám đốc Vương vội vàng cười đáp lời.

Những người khác cũngđồng loạt nói mấy câu phụ họa theo như “Được”, “Thật là vinh dự.”,sếp của Cố Hạ ngoắc người phía sau tới, lịch sự lần lượt giớithiệu, bị kéo đến phía trước, Cố Hạ tránh không thoát, nhìn cườicười gật đầu nói: “Chủ tịch triển, ngài khỏe không.”

Nhưng Triển Thiểu Huykhông cười, ánh mắt đảo qua mặt cô, nghe thấy câu nói rất công thứchóa “Chủ tịch Triển, ngài khỏe không”, anh làm sao có thể quên đượcCố Hạ rất am hiểu việc xem người khác như người qua đường, giống nhưmấy hôm trước cô lạnh lùng xem như không nhìn thấy anh.

Anh không nói gì,những người khác cũng không cảm thấy gì khác thường, Cố Hạ vànhững người khác đã chào hỏi, Cố Hạ cũng có chút ấn tượng vớingười đứng bên cạnh Triển Thiểu Huy, sau khi người khác giới thiệu quamột lần cô mới nhớ người ấy là trợ lí Khâu Hàn, ánh mắt lạnh lẽocủa Khâu Hàn sâu xa nhìn nhìn Cố Hạ rồi khẽ gật đầu chào hỏi CốHạ.

Hai nhóm hợp lại cóhơn hai mươi người, phải đổi sang một phòng lớn hơn, Triển Thiểu Huyngồi ở vị trí chính giữa, Khâu Hàn nhìn thấy mặt Triển Thiểu Huycàng lúc càng âm trầm, anh ta đã theo Triển Thiểu Huy nhiều năm, cũngđã từng chứng kiến chuyện tình phong hoa tuyết nguyệt của TriểnThiểu Huy và Cố Hạ nên tất nhiên cũng biết rõ người say không phảitại rượu, trước tiên vẫn thử nói một câu, “Hôm nay toàn là mĩ nữtới thôi, sang bên này ngồi đi.”, thấy Triển Thiểu Huy không có ý phảnđối, Khâu Hàn hiểu ý, chỉ vào Cố Hạ, “Cô Cố, ngồi bên này đi.”

Ý Khâu Hàn là vị tríbên cạnh Triển Thiểu Huy, mấy ông sếp ngồi trên bàn đều mang theo nữnhân viên ngoại hình không tệ, cách ăn mặc trang điểm cũng rất xinhđẹp, thấy đối phương chủ động với Cố Hạ thì mọi người đều nhìnbằng ánh mắt khác thường, Cố Hạ không muốn ngồi cạnh Triển ThiểuHuy, ngược lại sếp của cô lại thấy vinh dự, thấy cô không có phảnứng gì, thúc giục: “Cố Hạ, cô ngồi bên kia đi, hãy mời chủ tịchTriển vài ly.” Còn thấp giọng nhắc nhở cô, “Chủ tịch Triển chính lànhân vật rất lẫy lừng.”

Mọi người đều nhìncô, Cố Hạ khẽ cười cười, nụ cười cứng ngắc, Triển Thiểu Huy đã cốý gây nên, trong trường hợp này Cố Hạ cũng không muốn mọi mất mặt,rũ mắt xuống, đi tới.

Từng người một ngồivào vị trí, tuổi trẻ đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều, nụ cười trênmặt không hề tắt, rõ ràng có nhiều người chỉ gặp mặt lần đầu tiênnhưng cách nói chuyện lại như đã quen biết nhiều năm. Trên mặt Cố Hạcũng không quên mang theo một nụ cười, đôi môi mím lại khẽ cong lên,chỉ là không thể nào lên tiếng nổi, chỉ cúi thấp đầu, cố gắng khôngnhìn sang người bên cạnh.

Triển Thiểu Huy lườibiếng ngồi đấy, thuận miệng trả lời vài câu hỏi, anh không biết mìnhđang nghĩ gì nhưng anh không cam lòng chỉ làm một người qua đường,biết rõ cứ dây dưa như vậy cũng không có kết quả gì nhưng lại khôngcó cách nào ngăn cản ý muốn tiếp cận Cố Hạ. Đến khi các món ăn đãbưng lên, tổng giám đốc Vương ngồi ở phía đối diện nâng ly lên, “Trướctiên mọi người hãy cạn chén đã.”

Ly đầu tiên nên mọingười phải uống cạn, một ly rượu đế đầy ắp, cả đám người cười nóivài câu, sau đó ngửa đầu uống cạn. Triển Thiểu Huy cũng uống một hơicạn sạch, ngồi đấy lành lạnh nhìn Cố Hâ chậm rãi uống hết ly rượu,ánh mắt trầm tĩnh, môi khẽ nhếch lên.

Mời khách dùng cơmngoại trừ thổi phồng cho nhauthì mặt khác chính là không ngừng uống rượu, một ly rồi lại một ly,rõ ràng không quen thân cũng có thể dễ dàng kéo gần khoảng cách.Trên bàn ăn có hai người có thể đặc biệt làm cho không khí thêm sôinổi, thay nhau mời rượu, chẳng qua Cố Hạ lại cảm thấy rất xa lạ vớikhông khí náo nhiệt của bọn họ, cô cúi đầu, ngay cả đũa cũng khôngđộng đến. Sếp của cô lên tiếng, “Cố Hạ, cô cũng mời chủ tịch Triểnmột ly đi, không phải lúc nào cũng có cơ hội tiếp xúc gần gũi vớichủ tịch Triển như vậy đâu.”

Mặt sếp cô cười đếnnở hoa, còn không ngừng nháy mắt với Cố Hạ, Cố Hạ cười nhạt, cầmchén rượu rót đầy, giơ ly rượu ngẩng đầu lên nhìn Triển Thiểu Huy,“Chủ tịch Triển, xin mời ngài một ly.”

Ánh mắt Triển ThiểuHuy lạnh lẽo đảo qua ly rượu của cô, cuối cùng bình tĩnh lại nở mộtnụ cười không hề lộ ra chút sơ hở nào, làn môi mỏng khẽ nhếch lên,“Mời tôi cái gì?”

“Hôm nay có cơ hộingồi cùng một bàn với ngài chính là vnh dự của tôi.” Cuối cùng CốHạ cũng đối mặt với anh, Cố Hạ cũng cảm thấy mình không có gì màkhông dám đối mặt với anh, cô không nợ nần gì anh, không cần phảitrốn tránh, mang trên mặt nụ cười vừa phải, “Hiếm có cơ hội, bất kểthế nào cũng phải mời ngài một ly.”

“Đúng là hiếm có.”Triển Thiểu Huy lạnh lùng đến phát sợ nói, đã ba năm mới có thểcùng ngồi chung một bàn với nhau, anh cầm ly rượu lên, cụng ly với CốHạ, tiếng thủy tinh lạnh lẽo va chạm vào nhau chấn động màng nhĩ,“Cạn ly.”

Cố Hạ cũng dứt khoátuống, nhìn thấy ly rượu đã cạn của Triển Thiểu Huy cũng uống cạn,sếp của Cố Hạ thấy hôm nay Triển Thiểu Huy uống rượu dứt khoát nhưvậy thì cảm thấy tâm trạng hôm nay của anh cũng không tệ, tiếp tụcchỉ nhân viên của mình, “Cố Hạ, đừng chỉ uống rượu không, mau gắpthức ăn cho chủ tịch Triển đi.”

Cố Hạ nhìn những mónăn xếp đầy bàn như một bức tranh, cầm đũa hỏi: “Chủ tịch Triểnthích ăn món nào?”

“Cô phải biết chứ.”Triển Thiểu Huy nhìn chằm chằm vào Cố Hạ, sắc mặt lạnh lùng, trướckia bọn họ cũng đã từng ăn với nhau như vậy, Cố Hạ đã nhiều lầngắp thức ăn cho anh, hai người đã gần gũi như vậy, chẳng lẽ Cố Hạlại giả vờ không biết? Triển Thiểu Huy nghĩ cô cũng thật là biếtgiả vờ.

“Không nhớ rõ.” Cố Hạvẫn không động đũa, ánh mắt vẫn như trước hỏi Triển Thiểu Huy muốnăn gì, “Hiện giờ tôi cũng không dám gắp lung tung cho ngài.”

Trong lòng Triển ThiểuHuy vô cùng cay đắng, những hình ảnh về cuộc sống trước kia như vừaxảy ra ngày hôm qua, anh nhớ rõ từng chi tiết một, kết quả đối phươnglại nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy mà nói “Không nhớ rõ”, một câunói kia nện thẳng vào lòng anh, giống như Tiểu Ngũ đã nói, một mìnhanh nhớ nhung để làm gì chứ? Triển Thiểu Huy nhìn khuôn mặt của CốHạ, đồ trang sức của cô rất trang nhã, khuôn mặt vẫn thanh lệ nhưtrước, rõ ràng khuôn mặt không thay đổi chút nào, nhưng mà tình cảmtrong ánh mắt kia lại thay đổi, dường như chỉ đang nhìn một vị kháchlàm ăn không quá thân quen, thì ra hai người đã thật sự trở thànhngười lạ. Triển Thiểu Huy thật sự không biết tại sao hai người cóthể đi đến bước này, anh rũ mắt xuống, giọng điệu lạnh lùng, “Đãkhông nhớ rõ vậy thì em còn trở lại đây làm gì?”

“Vì bát cơm mà thôi.”Cố Hạ trả lời anh, “Nếu như đã làm phiền lòng chủ tịch Triển thìtôi rất xin lỗi, chuyện quá khứ đã qua rồi, chủ tịch Triển là ngườiđộ lượng, xin chủ tịch Triển hãy giơ cao đánh khẽ để tôi có thể yênổn làm việc.”

Cô mở miệng ra là mộttiếng chủ tịch Triển, hai tiếng chủ tịch Triển, Triển Thiểu Huy cườikhổ, mấy ngày hôm trước ở khu triển lãm còn không cam lòng, đã gặpmà không thể nói chuyện nên vẫn không cam lòng, hôm nay Cố Hạ ngồi bêncạnh mình cũng không hơn gì, xa xôi đến nỗi khiến người khác thấy lạlẫm, trước kia, tất cả của cô đều thuộc về anh, hôm nay, đã khôn cònquan hệ gì nữa.

Ba năm có thể thay đổirất nhiều chuyện, thí dụ như có một vài người đã kết hôn, có người đãcó con, có người đã không còn chỉ uống hai ly đã say đến không biếtđông tây nam bắc đâu, Triển Thiểu Huy nhìn thấy Cố Hạ uống hết ly nàyđến ly khác mà sắc mặt vẫn không thay đổi, có thể cảm nhận được rõràng thời gian đã thay đổi rất nhiều thứ, cô đã không còn là Cố Hạtrước kia nữa, cô đã không còn yêu anh nữa. Năm đó lúc cô ra đi, TriểnThiểu Huy cho là mình lúc nào cũng có thể quay đầu lại, nhưng màđến khi anh quay đầu lại thì mới phát hiện ra con thuyền mình coitrọng hơn ngàn núi non đã không còn đứng đó chờ mình nữa.

Có người nâng ly mời rượu,Triển Thiểu Huy dời tầm mắt bắt đầu nói chuyện với người bên cạnh,giống như đang tham gia một bữa tiệc bình thường, trả lời qua loa, nóiđùa, gặp dịp thì chơi, tất cả đều không có gì hơn. Triển Thiểu Huyuống rất nhiều, người khác tới mời rượu dù là ai cũng không từchối uống hết ly này đến ly khác,Cố Hạ lại còn chỉ điểm cho người khác đến mời rượu anh, còn nói“Tửu lượng của chủ tịch Triển rất giỏi.” Đôi mắt vĩ thật dài của TriểnThiểu Huy liếc qua, ánh mắt đã có hơi mông lung, “Anh đã mời thì hẳnlà tôi phải uống rồi.” Vừa dứt lời đã uống một hơi cạn sạch.

Cố Hạ không biết cóphải mình cũng đã uống nhiều quá không, cảm thấy trong ánh mắt anhcó một vẻ hận thù, khiến cho người khác thấy rất khó chịu.

Mọi người đều có tửulượng cao, mời rượu hết người này đến người khác, cho dù Cố Hạ cóthể uống một chút cũng thấy choáng sau khi uống mấy lượt rượu. Tiệcrượu được hơn phân nửa, đầu Cố Hạ thật sự đã thấy choáng, dạ dàycũng khó chịu, mọi người vẫn còn mời rượu, hơn nữa Triển Thiểu Huycòn ngồi bên cạnh, cô cảm thấy rất buồn bực, giống như ngột ngạtkhông thể thở được. Tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên, Cố Hạvội vàng lấy cớ đó mang theo túi xách chạy ra ngoài.