Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 56: Sự thật



Hai người cứ pháttriển quan hệ yêu đương thật thật giả giả như vậy, tại sao lại làthật thật giả giả? Bởi vì Cố Hạ cảm thấy quá trình cùng kết quảcủa việc này thật là quái dị, hai người đều không nói thích đốiphương nhưng lại làm những việc của hai người yêu nhau. Mỗi tối nếuTriển Thiểu Huy không có việc gì làm đều đi ăn cơm cùng cô, gọi láixe đưa đón cô, hoặc là tự mình đi, sau khi ăn xong hai người cùng đitản bộ, anh sẽ đích thân đưa cô lên xe, chạy xe đến dưới lầu, nhìn côchạy lên lầu.

Triển Thiểu Huy khôngchính miệng nói thích cô nhưng mà Cố Hạ có thể cảm nhận được anhthật sự thích cô, anh là một ông chủ lớn như vậy lại đi dạo phốcùng cô, hỏi cô muốn ăn gì, tuy Triển Thiểu Huy vẫn thường xuyên nóimấy câu chê bai cô nhưng ánh mắt của anh lại mang theo một vẻ dịudàng, làm cho người ta không kìm được mà sa vào.

Cố Hạkhông cũng không biết chính xác cảm giác của mình đối với TriểnThiểu Huy, một người đàn ông ưu tú như vậy, nói không thích chút nàothì là già mồm cãi láo, khi anh hẹn cô ra ngoài, có muốn từ chối cũngkhông thể mở miệng ra được. Ngay cả cô cũng không hiểu mình không dámtừ chối anh hay là không muốn từ chối, hai người cũng giống như mộtđôi tình nhân bình thường, cùng ăn cơm, cùng nắm tay, có đôi khi cônghĩ, yêu đương có phải là cảm giác này hay không?

Không đến mấy ngàynữa là lễ tình nhân, sáng sớm trong văn phòng đã có rất nhiều hoatươi được chuyển tới, bó hoa được bó rất tinh tế có thể khiến chonhững cô gái phải thét lên, mỗi lần người giao hoa tới là cả vănphòng lại náo nhiệt, cô gái nhận được hoa hồng có chút đắc ý, nhìnbó hoa hồng trên bàn làm việc của người khác, Cố Hạ cũng cực kìhâm mộ, cô đã từng tặng hoa cho Triển Thiểu Huy vậy mà Triển ThiểuHuy vẫn chưa tặng hoa cho cô, lại còn hôn cô thay cơm, thật là buồncười!

Đến chiều thì tâmtình cô bình phục trở lại, có người mang đến một bó hoa tulip thậtto đến nói là tặng cho Cố Hạ, trên cánh hoa màu đỏ ngạo nghễ đứngthẳng có những đường vân, trong nhụy hoa còn lấp lánh những giọtsương, nhìn qua thì hẳn là loại đắt tiền. Tuy người tặng hoa khôngnói là ai tặng nhưng Cố Hạ biết đó là anh, cảm thấy Triển Thiểu Huyđang cố tình khoe khoang với cô là anh có tiền cho nên mới không tặnghoa hồng. Một bó hoa tulip cực lớn lập tức khiến cho các đồng nghiệpnhảy dựng lên, “Cố Hạ, bạn trai cô tặng sao?” “Hoa tulip đẹp như vậy,xem ra là người tai to mặt lớn nha!”

Có một đồng nghiệpnam trong phòng tiêu thụ đứng bên cạnh đau khổ nói, “Cố Hạ, sao em đãcó bạn trai rồi, anh còn chưa kịp theo đuổi em mà?”

Nhiều đồng nghiệp nữchỉ trỏ, cười trêu ghẹo như vậy, đột nhiên có người lớn tiếng quátto, “Làm gì thế? Đang giờ làm việc mà không lo làm à!”

Người nói là giámđốc phòng tiêu thụ, anh ta đứng bên cạnh vài sếp lớn khác, chínhgiữa là tổng giám đốc Trâu Nhuận Thành. Sếp lớn xuống kiểm tra tìnhhình làm việc, kết quả một đám người tụ lại một chỗ, anh ta cóthể không quát sao?

Mọi người nhanh chóngtrở về vị trí, Trâu Nhuận Thành dạo bước đi tới, ánh mắt đảo quabó hoa tươi trên bàn Cố Hạ, sau đó rơi trên mặt Cố Hạ, ý tứ sâu xathở dài: “Cố Hạ, cô rất khá nha!”

Cố Hạ đứng nguyên tạichỗ không nói gì, đến khi sếp lớn đi rồi, lấy điện thoại di động ranhắn tin cho Triển Thiểu Huy, “Cảm ơn hoa của anh.”

Ngay cả Triển ThiểuHuy cũng thấy kì lạ, thật ra từ xưa đến nay anh không thích gửi tinnhắn, cảm thấy rất phí công, ngược lại bây giờ ngồi nhắn từng chữtừng chữ cho Cố Hạ, anh nhanh chóng trả lời lại: “Nói cảm ơn khôngthì không được, tốt xấu gì thì em cũng phải tỏ ra biết ơn chứ.”

Cố Hạ cầm điện thoạicười cười, trả lời, “Anh có QQ không? Hay là anh login đi, em gửi vàibông hồng qua cho anh.”

Đầu bên kia không nóigì, một lát sau Triển Thiểu Huy mới nói: “Tối nay sau khi tan ca xuốnglầu, anh tới đón em.”

Sau khi tan ca, Cố Hạôm bó hoa tulip chui vào trong xe của Triển Thiểu Huy, cô ôm hoa cười,“Triển thiếu, em có thể hỏi một chuyện không?”

“Muốn hỏi thì cứhỏi.” Khóe miệng Triển Thiểu Huy hiện lên một nụ cười nhàn nhạt vuivẻ.

“Anh…” Cố Hạ nhìn bóhoa trước mặt, “Anh có thích em không?”

Triển Thiểu Huy khôngtrả lời mà hỏi lại, “Còn em thì sao?”

“Nếu như anh thích emthì em sẽ nghĩ đến chuyện thích anh một chút.”

Triển Thiểu Huy nheomắt lại, lời nói mang theo vẻ uy hiếp nồng đậm, “Cố Hạ, có phải emmuốn chết không?”

Cố Hạ nhếch môi cười,Triển Thiểu Huy rất thích hù dọa người khác, vị thiếu gia này luôntrọng sĩ diện, anh nhất định là thích cô nhưng lại không chịu nói.Phụ nữ đều thích hoa tươi, những bó hoa như những ngọn lửa bùngcháy, nhìn vào trong lòng sẽ cảm thấy ấm áp.

Tối hôm đó TriểnThiểu Huy lại hôn cô, dưới một tán cây ngoài nhà hàng, chỗ đó rấtyên tĩnh, thỉnh thoảng có vài người đi qua. Buổi tối lúc đưa cô vềthì đã hơn 10h, Cố Hạ xuống xe, lúc chuẩn bị chạy vào trong hiên thìTriển Thiểu Huy gọi cô lại, “Em quên hoa kìa.”

Anh từ phía sau cầmbó hoa tươi đến, đưa tới cho cô, vuốt vuốt đầu cô, “Nghỉ ngơi sớm mộtchút.”

Cố Hạ vào phòng ngủcắm hoa, lúc đang tìm bình hoa khắp nơi thì Từ Lộ Lộ vào phòng, trêntay cầm một bó hoa hồng đỏ, cô nhìn bó hoa tulip của Cố Hạ, “Mớivừa rồi mình nhìn thấy ông chủ của cậu trở cậu về, không nghĩ tớihai người lại thành một cặp.”

Cố Hạ có hơi ngượngngùng, “Việc này…việc này mình cũng không tiện nói.”

Lần trước Triển ThiểuHuy tới dùng cơm, Từ Lộ Lộ cùng Trần Đào đều nghĩ rằng anh chỉ làông chủ của Khải Hoành, về sau mới nghe Trần Đào nói Triển Thiểu Huyvốn là một nhân vật lớn, Từ Lộ Lộ ngồi xuống ghế sofa, “Tiểu Hạ,cậu xác định anh ta thật lòng sao? Ông chủ của cậu có thân phận thếnào chắc cậu cũng rõ, cậu thật sự muốn qua lại với anh ta sao?”

Lúc này Cố Hạ mớitỉnh ngộ hình như mình rất đần độn, u mê, Triển Thiểu Huy gọi cô rathì cô ra, ngay cả mình có muốn không cũng không biết. Cô không ghétviệc ở cùng với Triển Thiểu Huy, giật mình cảm thấy một loại cảmgiác yêu thương, nhưng mà rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?

Đêm nay Cố Hạ mấtngủ, cô cảm thấy bọn họ ở bên nhau như vậy rất không ổn, ngộ nhỡ côthật sự yêu anh vậy sau này phải tính sao? Lăn qua lộn lại cả đêm,quyết định ngả bài nói rõ ràng với Triển Thiểu Huy, không thể tiếptục như vậy được. Nhưng mà ngày hôm sau Triển Thiểu Huy không tới tìmcô làm cho dũng khí thật vất vả mới tích lũy được của cô tiêu tanphân nửa. Đến khi xe của Triển Thiểu Huy xuất hiện trước mặt cô, conngười khí chất điển trai kia tới cầm lấy tay cô thì Cố Hạ lại quênmất mình muốn nói gì.

Gần đây Triển ThiểuHuy rất đắc ý, khóe mắt cũng mang theo một nụ cười, mấy lãnh đạotrong công ty cũng thấy tâm trạng của anh dạo này rất tốt, mỗi ngàyđều ra về rất sớm. Mấy người anh em cũng biết tối nào anh cũng đi ăncơm cùng Cố Hạ, đối với việc này, Trâu Nhuận Thành vô cùng đau đớn,không nghĩ tới đại ca anh minh thần võ lại thật sự để ý đến Cố Hạ,chưa bao giờ để tâm đi lấy lòng ai, vậy mà gần đến lễ tình nhân lạitặng cho Cố Hạ một bó hoa thật to. Xưa nay đại ca chưa từng có bạngái, nếu muốn tìm, đối phương không phải khuynh quốc khuynh thành thìtốt xấu gì cũng phải chim sa cá lặn, kết quả người đại ca chọn lạilà Cố Hạ, nhìn ngang nhìn dọc cũng không thể làm cho người ta trầmtrồ khen ngợi, ném cô vào đám người thì nhất định sẽ không tìm thấycô đâu, điều này làm cho những cô gái con nhà danh giá muốn khuôn mặtcó khuôn mặt, muốn dáng người códáng người chịu sao nổi?

Buổi tối lúc mọingười chuẩn bị ăn cơm, đến nhà hàng, vài người vừa đi vào phòng thìTrâu Nhuận Thành đã đóng cửa lại bắt đầu phàn nàn, “Tam ca, anh nóixem đại ca đang nghĩ gì vậy? Thấy dạo này anh ấy luôn dẫn theo Cố Hạbên cạnh, không nóng không lạnh, nhiều người để chọn như vậy anh ấylại thấy chướng mắt, hết lần này đến lần khác lại chọn Cố Hạ, màCố Hạ lại là loại muốn thân phận không có thân phận, muốn sắc đẹpcũng không có sắc đẹp, dẫn theo ra ngoài thật mất mặt nha!”

“Tốt xấu gì cậu cũngphải nể mặt Cố Hạ chút chứ, lát nữa đại ca sẽ dẫn theo cô ấy đếnăn cơm đấy, cô ấy lại đang làm trong công ty của cậu, cậu cũng đừngcó mà gây phiền toái cho cô ấy, cũng đừng có mà tỏ ra ghét bỏ gìtrước mặt cô ấy.” Trịnh Giang Hà nhắc nhở Trâu Nhuận Thành, “Tôi cảmthấy Cố Hạ cũng không tệ lắm, rất có ý tứ, trước kia bọn họ cũnglui tới rất mật thiết, chỉ là cậu không chịu quan sát thôi. Tronglòng đại ca nghĩ gì cậu cũng không cần phải quan tâm làm gì, đừngcó mà đi quản xem bọn họ đang làm cái chuyện khỉ gió gì, năm ngoáitôi cũng đã hỏi đại ca, đại ca nói anh ấy rất thích trêu chọc CốHạ.”

“Bây giờ thì em triệtđể mặc kệ cô gái kia, chẳng qua là thật sự cô ta rất đáng trêu chọc,chắc là đại ca cảm thấy mới lạ với loại phụ nữ như vậy, thấy nhàmchán nên muốn trêu đùa cô ta.” Trâu Nhuận Thành lại ngồi xuống ghếsofa, “Trước kia đại ca còn muốn đẩy Cố Hạ cho Quý Phi Dương, khi đóem cảm thấy việc này so với việc lăng xê một tiểu minh tinh còn thúvị hơn nhiều, vừa vặn chúng ta cũng có thể nhìn xem Cố Hạ thànhmột cặp với Quý Phi Dương thì sẽ thế nào. Kết quả đại ca lại thayđổi ý định, tự mình chơi đùa cùng Cố Hạ.”

Mục Bằng ngồi bắtchéo hai chân, “Cũng may lần ở bãi tắm kia cậu bỏ thuốc Cố Hạ, cuốicùng lại mang người đến phòng của đại ca, nếu thật sự mang đếnphòng của Quý Phi Dương, Cố Hạ và Quý Phi Dương mà có xảy ra chuyệngì thì chắc hẳn đại ca sẽ rất tức giận, không biết có phải khi đóđại ca đã có ý với Cố Hạ không nhỉ.”

“Nói đến lần kia thậtsự rất oan uổng! Đại ca nói muốn giúp, đẩy Cố Hạ lên một chút, gianphòng kia cũng là do anh ấy sắp xếp, nếu không thì em cũng sẽ khôngbỏ thuốc Cố Hạ, rồi nghĩ làm sao để cho Cố Hạ và Quý Phi Dương gạonấu thành cơm? Em còn nghĩ sáng ngày hôm sau sẽ có trò hay để xem,kết quả tối hôm trước đại ca lại gọi người đổi phòng khác.” TrâuNhuận Thành vẫn canh cánh trong lòng chuyện này, lại giống như mộttên trộm nói: “Anh nói xem có phải đêm đó hai người đã xảy ra chuyệngì không? Dù sao Cố Hạ cũng bị cởi hết quần áo đặt lên giường củađại ca, đêm đó hình như đại ca cũng uống không ít, lúc đến tìm chúngta vẫn còn mặt áo ngủ, cô nam quả nữ, em cảm thấy nhấy định là đãxảy ra chuyện gì rồi, sau khi trở về từ bãi tắm thì thái độ củađại ca với Cố Hạ khác hẳn.”

“Chắc là không có đâu.Về sau tôi gọi người đưa Cố Hạ về phòng, lúc ấy hiệu quả của thuốckích thích cũng chưa hết, tôi phải gọi bác sĩ đến.” Trịnh Giang Hànhớ lại tình huống hôm đó, “Hôm sau tôi còn đến thăm cô ấy, hình nhưCố Hạ không nhớ gì cả, nhất định là hai người vẫn chưa làm gì. CốHạ thật đúng là quá đơn thuần, nói cô ấy bị sốt cô ấy cũng tin,nếu không thì Tiểu Ngũ à, cũng không biết cậu sẽ ra sao đâu.”

“Cùng lắm thì cho íttiền là xong.” Trâu Nhuận Thành thư thái tựa vào ghế salon, “Cố Hạthật đúng là may mắn, dáng vẻ thế kia mà cũng có thể bị nhìntrúng, đại ca chơi đùa với cô ta, nhất định là cho không ít tiền,phỏng chừng Cố Hạ sẽ nhanh chóng từ chức, còn em thì phải tìmngười khác thay thế cô ta rồi.”

“Đấy không phải làchuyện rất đơn giản sao? Tiểu Ngũ, cậu đừng ở đây mà phàn nàn nữa!”Mục Bằng cầm lấy quyển tạp chí trên bàn ném về phía Trâu NhuậnThành lại bị Trâu Nhuận Thành dùng một tay bắt được. Không ngờ chậuhoa đằng sau ghế sofa lại “bụp” một tiếng, giống như bị người ta làmrơi, ba ánh mắt đều tập trung về hướng kia, nhìn thấy đằng sau ghếsofa có một người đang ngồi trên mặt thảm, biến sắc: “Sao cô lại ởđây?”

Tác giả: Triển thiếu,tôi thật sự không nghĩ người hại anh lại là anh em của anh!